Đêm rất yên tĩnh, trên đường chỉ có tiếng bước chân của hai người bọn họ.
Vi Nhiễm bám theo sát Tiêu Đạc, con mắt bối rối nhìn bốn phía, thỉnh thoảng nhìn bóng lưng của người phía trước. Đại ca quá cường tráng, khi nàng còn bé xách nàng như xách con gà. Mạnh Linh Quân lại quá gầy, gió lớn quá thì giống như sắp ngã. Mà dáng người Tiêu Đạc thì vừa vặn. Tiêu Đạc trong tưởng tượng ban đầu của nàng cùng người trước mắt này không giống nhau một chút xíu nào, cho nên trong đầu lặp lại vô số lần hy sinh vì nghĩa, đoán chừng không có tác dụng.
Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc dừng ở bên ngoài viện Vi Nhiễm, xoay người nhìn nàng. Nàng nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ đến xuất thần chuyện gì đó, dưới chân không ngừng lại.
"Đến rồi." Tiêu Đạc mở miệng nhắc nhở.
Lúc này Vi Nhiễm mới phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên dừng lại. Chỉ cần tiến thêm một bước, nàng sẽ giẫm phải giày Tiêu Đạc. Nàng vội vàng lui ra phía sau một chút, thi lễ: "Tạ ơn Quân sử, ngài nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong thì cúi đầu đi nhanh về viện của mình. Trong đầu nàng bây giờ đều là những hình ảnh Tiêu Đạc hôn nàng trong mộng kia, quả thực là ma chướng.
"Dương Tín nói, đêm đó hắn nhận sai người." Tiêu Đạc ở sau lưng nàng nói.
Vi Nhiễm dừng chân, trấn định lại mới xoay người: "Dương Quân sử... Là nói như vậy?"
Tiêu Đạc thần sắc nhàn nhạt: "Hắn nói cái đêm kia chỉ là sau khi say rượu nhận nhầm ngươi thành tội thiếp của hắn, cũng không nhắc đến Cửu Lê hay Tiêu phủ nửa câu, muốn ta đến đây hỏi ngươi. Ngươi cứ việc nói thật, nếu hắn nói bừa, ta chắc chắn giúp ngươi lấy lại công đạo."
Ghê tởm, Dương Tín dám uy hiếp nàng! Vi Nhiễm âm thầm cắn răng. Dương Tín lấy cớ trăm ngàn chỗ hở này, nhưng hắn cũng đã ở trong Tiêu phủ, có nói ra Tiêu gia khẳng định không có ý định truy cứu. Sự tình Cửu Lê, đúng là khó giải quyết... Cho nên lần này, nàng lựa chọn thỏa hiệp. Nhưng điều làm nàng bất ngờ chính là Tiêu Đạc lại đến hỏi nàng, còn muốn giúp nàng chủ trì công đạo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dương Quân sử nói không sai, chắc là hắn nhận lầm, hiểu lầm một hồi." Vi Nhiễm dịu dàng nói, "Dù sao ta cũng không có việc gì, Quân sử ngài cũng không cần tiếp tục truy cứu."
Tiêu Đạc nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của nàng, biết đó cũng không phải dáng vẻ thật sự của nàng. Nàng ngàn dặm xa xôi lấy chồng xa, chỉ mong bảo đảm cả tộc Cửu Lê bình an và không liên quan gì đến hắn. Cho nên nàng có bị kinh sợ ủy khuất, nàng có cảm thấy cô độc bất lực cũng sẽ không mở miệng nói ra.
Nàng không muốn đạt được điều gì ở trên người hắn.
"Ừm." Tiêu Đạc lên tiếng, sau đó quay người đi.
Vi Nhiễm thở phào một hơi, ở trong lòng lại mắng Dương Tín một trận, sau đó lặng yên không một tiếng động trở lại trên giường mình, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, sau khi Vi Nhiễm rời giường, theo lệ đi Bắc viện thỉnh an. Nhưng Sài thị không gặp, nàng cũng chỉ có thể quỳ gối bên ngoài hành lễ, sau đó liền trở về chỗ ở của mình. Tú Trí ra ngoài chuẩn bị xe ngựa, Dương Nguyệt đang trang điểm cho nàng thì hỏi: "Tiểu thư, nếu Tiêu phu nhân đã không muốn gặp ngài, ngày mai người còn muốn đi sao? Nô tỳ nghe nói Dương Tín kia đến thỉnh tội, Sử tướng không truy cứu đâu."
Vi Nhiễm đang chọn lựa khuyên tai, nghe vậy gật đầu nói: "Tuy Tiêu phu nhân nói không cần cái lễ này của ta, cũng chưa chắc đã để ý ta, nhưng ta ở trong Tiêu gia một ngày thì vẫn là phải xem bà như mẹ, cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ được. Còn Dương Tín... Nguyệt Nương ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta ở cái Tiêu phủ này quá nhỏ đến mức không đáng nhắc đến, không có ai sẽ đứng về phía chúng ta, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chờ ta tìm cơ hội xin Tiêu Đạc một cam kết bảo đảm Cửu Lê rồi chúng ta sẽ rời đi."
Dương Nguyệt dừng một chút: "Trong lòng tiểu thư, vẫn nghĩ đến... Người kia, đúng không?"
Vi Nhiễm cười khổ: "Ta và hắn, nói chung đời này không thể. Ta chỉ muốn khi còn sống trở lại Cửu Lê, trở lại bên cạnh cha và đại ca. Như vậy là đủ rồi."
Dương Nguyệt hít một hơi, chuyên tâm chải đầu cho Vi Nhiễm.
Lúc ra cửa, Vi Nhiễm chỉ mang theo Dương Nguyệt, đi theo còn có một vị xa phu. Nàng muốn tìm người, không muốn để người bên trong Tiêu phủ biết. Huống hồ Nghiệp Đô được Tiêu Đạc quản lý, từ trước đến nay đều thái bình.
Vi Nhiễm ngồi ở trong xe ngựa, trên tay cầm cái hộp nhỏ Vi Mậu cho nàng, bên trong không có tiếng động gì, cũng không biết mở ra như thế nào. Muốn nàng đi đâu tìm vị Tam thúc công này chứ?
Vi Nhiễm hỏi thăm dọc theo đường lớn Nghiệp Đô, lại không có tiệm bán thuốc biết cái hộp này. Nàng không khỏi có chút thất vọng, sớm biết lúc trước hỏi đại ca rõ ràng, đỡ phải như nàng bây giờ giống như mò kim đáy biển. Đến cuối đường có một nhà phía trước bán thuốc cũng không đáng chú ý lắm, Vi Nhiễm vốn định trực tiếp đi qua nhưng lại nhìn thấy một vị nam tử áo trắng đầu quấn vải trắng bị tiểu nhị mời ra.
"Lý đại nhân, van cầu ngài đừng có tới nữa, ông chủ đã nói không muốn gặp ngài."
Nam tử kia nói: "Ta thành tâm đến đây, Đông gia các ngươi cũng quá xa cách ngàn dặm rồi."
Tiểu nhị không nói chuyện, chỉ cúi người thở dài, quay người trở vào tiệm thuốc. Nam tử bất đắc dĩ dùng quạt xếp gõ gõ lòng bàn tay, quay đầu đã thấy một cô nương mang theo nón che mặt và một nữ tử trẻ tuổi đứng ở sau lưng. Hắn lễ phép cười cười, đang định rời đi, trong lúc lơ đãng ánh mắt rơi vào cái hộp trong tay cô nương kia thì lập tức hào hứng.
"Cái hộp này của cô nương... Có mấy phần ý nghĩa nha."
Vi Nhiễm liền vội vàng hỏi: "Vị tiên sinh này biết cách mở sao?"
Lý Diên Tư nghe giọng nói của đối phương như Hoàng Oanh líu lo, dễ nghe êm tai. Dựa vào kinh nghiệm trải đời phong phú của hắn, kết luận cô nương này cực kỳ xinh đẹp. Hắn luôn luôn vui lòng ra tay giúp đỡ mỹ nhân, thê nên đưa tay ra nói: "Ta có thể nhìn thử một chút."
Vi Nhiễm đưa hộp cho Lý Diên Tư. Lý Diên Tư tinh thông cơ quan thuật, biết cái hộp này chính là hộp Lỗ Ban, nếu không biết cách mở, quả thật không thể mở ra. Hắn nhìn sơ qua một cái, hai tay từ bên hông chiếc hộp rút ra một que gỗ tinh tế, chỉ nghe "ba" một tiếng, hộp đang đóng liền bật ra, hương thơm lập tức bay ra bốn phía.
Lý Diên Tư cẩn thận ngửi ngửi, phát hiện lại là Thần hương, không khỏi sợ hãi thán phục. Cái đồ chơi này chỉ có chủ nhân tiệm thuốc nhà này mới có thể điều chế được, hương thơm cực kỳ đặc biệt mà lại tinh tế quý giá đến vô cùng. Một muỗng nho nhỏ đã một lượng vàng, có thể nói là mùi hương bên trong được cấp cho Vua dùng. Thế mà bị người như thế tùy ý bỏ vào trong một cái hộp bề ngoài xấu xí, thật là phung phí của trời.
Lý Diên Tư mũi thính, chỉ ngửi mùi hương này một lần thôi đã nhớ kỹ hương vị: Giống như mỹ nhân đi tắm, hưởng lạc thú ở Hải Đường, tuyệt không thể tả.
Tiểu nhị bên trong tiệm bán thuốc lập tức chạy đến, hô: "Cái Thần hương này là của ai?"
Vi Nhiễm đáp: "Của ta."
Tiểu nhị lập tức đổi thái độ, đưa tay vào trong: "Đông gia mời quý khách vào bên trong."
Dương Nguyệt hưng phấn nói: "Tiểu thư, xem ra là nơi này!" Vi Nhiễm nhẹ gật đầu, vừa muốn theo tiểu nhị đi vào thì Lý Diên Tư bước lên phía trước chặn lại nói: "Cô nương, nói thế nào cũng là ta giúp ngươi mở cái hộp này ra, không bằng ngươi giúp ta năn nỉ Đông gia của tiệm thuốc này một chút để hắn gặp ta được không?"
"Lý đại nhân!" Tiểu nhị không biết Lý Diên Tư da mặt dày như thế, bất mãn kêu một tiếng.
Lý Diên Tư cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn Vi Nhiễm.
Mặc dù Vi Nhiễm không biết thân phận Lý Diên Tư, nhưng thấy mặt mũi hắn hiền lành, tiếu ý, không hề giống người xấu. Hắn đã giúp nàng, theo lý mà nói nàng cũng nên đáp tạ, thế là nói với Lý Diên Tư: "Vậy ta thử xem một chút, mời tiên sinh ở đây chờ một lát."
"Làm phiền cô nương." Lý Diên Tư cười giơ tay lên nói.
...
Mặt trước tiệm thuốc như chỗ đất nhỏ, hậu viện lại khác biệt hoàn toàn, giống như một Dược đường. Trên tường phía Bắc đặt trên dưới trái phải bảy hòm thuốc có thứ tự, phía trước là một cái quầy dài làm bằng gỗ mun, trưng bày máy cán thuốc và giấy, cỏ lau cũng được bày ra, còn có một số chai lọ khác. Hướng nam thì là mấy cái lò, hơi nóng đang bốc lên "ùng ục ùng ục".
Một nam tử mặc thanh sam bên ngoài khoác áo màu trắng mang theo cái cân tiểu ly, kéo một cái ngăn kéo trên hòm thuốc, lấy chút thuốc ra.
"Đông gia, người cầm thần hương đến rồi ạ." Tiểu nhị tiến lên bẩm báo nói.
Nam tử kia theo tiếng gọi quay đầu, da trắng tuấn tú lại hết sức trẻ tuổi. Y nói: "Ừm, ngươi đi xuống đi."
Tiểu nhị cáo lui.
Nam tử cởi áo choàng ngắn ra đi về phía Vi Nhiễm, đưa tay bái lễ nói: "Cố Thận Chi bái kiến Đại Vu nữ."
"Tam..." Vi Nhiễm đối với người còn trẻ như vậy, thực sự không gọi được xưng hô "tam thúc công" này.
Cố Thận Chi khoát tay áo: "Nếu vu nữ không muốn gọi như vậy thì không ngại gọi thẳng tên. Dù sao là người một nhà, cũng không câu nệ."
Trong thời gian ngắn Vi Nhiễm quả thực không gọi được, chỉ nói mục đích đến: "Hôm nay, ta có hai chuyện muốn xin ngài giúp. Thứ nhất, ta muốn gửi phong thư về Cửu Lê cho ta cha, càng nhanh càng tốt. Thứ hai, ta muốn nhờ ngài nghe ngóng... tình huống Hậu Thục."
"Gửi thư dễ xử lý, chỗ này của ta có giấy bút, vu nữ viết xong có thể yên tâm giao cho ta. Còn Hậu Thục... Vu nữ muốn nghe được cái gì đây?" Cố Thận Chi khép hai tay để trong tay áo, nhàn nhàn hỏi.
Dương Nguyệt thấy Vi Nhiễm dường như khó mở miệng, liền thay nàng hỏi: "Nghe nói sau khi Thục Hoàng đế bệnh nặng, chư vị hoàng tử đều đang tranh giành hoàng vị. Không biết bây giờ tình hình như thế nào?"
"Tình hình Hậu Thục như thế nào ta cũng không biết được, nhưng Đại Tế Ti bị Quân công tử mời về Hậu Thục chữa bệnh cho Hoàng đế. Tình thế có lẽ có khả năng sẽ chuyển biến tốt."
Sao Đại ca lại đi Hậu Thục? Nỗi lòng lo lắng của Vi Nhiễm buông ra một chút. Lấy y thuật của đại ca, có lẽ có thể trị hết cho Thục chủ, như vậy Mạnh Linh Quân sẽ tạm thời không gặp nguy hiểm. Nàng nhớ lúc ở Cửu Lê, Mạnh Linh Quân nói y sùng bái nhất chính là Mặc gia, coi trọng tình thân và hòa bình... Nhất định không muốn cùng mấy người ca ca trở mặt thành thù. Nhưng mấy người ca ca kia không nhất định sẽ nhớ đến tình thân.
Vi Nhiễm mang tâm sự nặng nề ngồi bên cạnh bàn vuông viết thư, Dương Nguyệt giúp nàng mài mực. Trong thư chủ yếu là cảnh báo cha, cũng nhắn ông điều tra tin tức vật kia làm sao bị tiết lộ ra ngoài. Sau khi viết xong đem phong thư gấp kín rồi mới giao cho Cố Thận Chi.
Cố Thận Chi đem thư cất kỹ xong thì Vi Nhiễm hỏi: "Vì sao ngài không muốn gặp mặt vị tiên sinh bên ngoài kia?"
Cố Thận Chi khinh thường nói: "Hắn là quan gia, người như ta từ trước đến nay không thích tiếp xúc với người của quan phủ."
Vi Nhiễm cười nói: "Có câu người đến đều là khách, nếu là người trong quan phủ thì xem như rắn độc. Mặc kệ có thể mua bán thành công hay không, tóm lại ngài gặp một lần cũng xem như một cái giao tình. Huống chi vừa rồi hắn mới giúp ta mở cái hộp này, ta mới có thể thuận lợi tìm tới nơi này, cũng coi như thiếu hắn một phần ân tình."
Cố Thận Chi nhìn Vi Nhiễm, ý cười trong mắt có mấy phần thâm trầm : "Vu nữ đã mở miệng, ta gặp là được."
"Đa tạ Tam thúc công." Lần này, Vi Nhiễm rất tự nhiên gọi lên.
Cố Thận Chi sững sờ, sau đó sờ cái trán cười khan hai tiếng. Y chỉ mới ngoài ba mươi, bị gọi già như thế, thực sự dở khóc dở cười.
Lúc này, một con thỏ nho nhỏ gầy gò chạy tới bên chân Vi Nhiễm, Vi Nhiễm cúi người ôm lấy nó, nhìn thấy chân trước nó quấn băng. Cố Thận Chi giải thích: "Lúc ta đi trên núi hái thuốc nhặt được nó, thấy đáng thương nên dẫn trở về, nhưng thực tế ta không biết chăm sóc nó như thế nào, nuôi làm sao cũng không mập lên được. Đang muốn tìm người thích hợp..."
Vi Nhiễm nói: "Không bằng giao cho ta được không?"
"Như vậy thì quá tốt."
Sau đó, Cố Thận Chi đưa các nàng đến lối vào Dược đường, Vi Nhiễm và Dương Nguyệt đi ra ngoài, nhìn thấy Lý Diên Tư còn đang ở cửa tiệm thuốc đi tới đi lui. Vi Nhiễm đi qua nói: "Tiên sinh, ông chủ tiệm thuốc này đã đồng ý gặp ngài rồi."
Lý Diên Tư vui mừng khép quạt xếp lại: "Đa tạ cô nương!" Sau đó liền hào hứng đi vào.
Dương Nguyệt nói với Vi Nhiễm: "Tiên sinh này thật thú vị, tính tình như tiểu hài tử vậy."
"Hắn có thể mở được cái hộp kia thì nhất định là một vị cao nhân. Hôm nay ra ngoài đã lâu, chúng ta trở về đi." Vi Nhiễm nói.
Bên kia các nàng vừa rời đi, Tiết Cẩm Nghi liền từ trong nơi hẻo lánh bên đường đi ra đến, ngẩng đầu nhìn tên tiệm thuốc nhíu mày. Hôm đó mình nói nửa ngày mỏi hết cả miệng, nữ nhân này thờ ơ, còn tưởng rằng nàng không có hứng thú với biểu ca. Không nghĩ tới vừa quay đầu, lại cùng tâm phúc biểu ca Lý Diên Tư phối hợp cùng một chỗ.
Hừ. Cô cô nói đúng, nữ nhân dáng dấp đẹp mắt quả nhiên đều không phải hạng người bình thường.