Sau khi Vi Nhiễm rời đi, Ninh Hải vẫn ngồi ở bên cửa sổ uống trà.
Hắn nhìn thoáng qua dưới lầu, dừng tại xe ngựa không hề bắt mắt ở cổng, Vi Nhiễm vịn Dương Nguyệt đi lên, sau đó một người đàn ông cao lớn ngồi ở bên trên vị trí giá ngựa, phân phó xa phu rời đi.
Ninh Hải nhìn không ra tên nam tử kia là thân phận gì, nhưng từ khí thế của hai đầu lông mày phán đoán chắc chắn không phải người làm bình thường. Xem ra bọn họ đến có chuẩn bị.
Lúc này, phía sau hắn có một cánh cửa ngầm mở ra, thủ hạ từ bên trong đi tới.
"Chủ tử vì sao nói là Cố tiên sinh nhờ vả? Cố tiên sinh rõ ràng là không từ mà biệt." Tùy tùng khó hiểu hỏi.
Ninh Hải cười một tiếng: "Nếu ta không nói như vậy, chỉ sợ rất khó lấy được tín nhiệm của nàng. Không thấy nàng ngay cả vi mũ cũng không tháo xuống sao? Có thể thấy được là đề phòng ta. Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, chúng ta bèo nước gặp nhau, ta còn mang bọn họ ra khỏi Thục quốc, theo lý mà nói đối với ân nhân không nên là thái độ này."
"Có phải là vị phu nhân kia đã đoán được thân phận của chủ tử rồi, còn có quan hệ giữa ngài và hoàng thượng hay không?"
"Sẽ không, tuyệt sẽ không." Chuyện Ninh Hải ra vào hoàng cung, chỉ có Cao Sĩ Do bên người Hoàng đế mới biết được. Đối ngoại đối nội, hắn đều chỉ là một thương nhân. Lần này hắn nhận ủy thác của Hoàng đế, vào Đại Chu, trên danh nghĩa là làm ăn, thật ra là nhìn Tiêu Nghị quản lý Đại Chu đến cùng như thế nào. Điều này quyết định vận mệnh tương lai của Thục quốc. Đồng thời, hắn cũng muốn âm thầm giúp vị Quận Hầu Thái Nguyên này một tay, bảo đảm hoàng vị sẽ không rơi xuống đầu người khác.
Cá nhân tới nói, Đại Chu rối loạn, đối với Thục quốc mà nói không có chỗ xấu. Hắn đã từng nói cho Hoàng đế như thế.
Nhưng hắn nhớ rõ Hoàng đế nói: "Về tư lợi mà nói đúng là như thế. Nhưng Trung Nguyên loạn lạc, để Khiết Đan có thể lợi dụng cơ hội, cuối cùng chịu khổ vẫn là lê dân bách tính. Nếu có một ngày Đại Chu tiến công Thục quốc, Thục quốc không có sức chống cự, đến lúc đó trẫm chọn đầu hàng."
Ninh Hải run lên, lúc ấy nhìn biểu tình của Hoàng đế, hoàn toàn không giống như là nói giỡn, ngược lại vô cùng nghiêm túc. Dung mạo Hiếu Minh Đế tú mỹ là nổi danh tứ hải, si tình cũng không kém bao nhiêu. Vì một Tuyên Hoa phu nhân đã muốn chắp tay nhường giang sơn cho người ta? Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng đế dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, đứng lên đi đến trước mặt hắn, ôn hòa hỏi: "Ninh Hải, theo ý ngươi, quân đội Thục quốc như thế nào?"
Bốn chữ "binh cường mã tráng" đến bên miệng Ninh Hải lại bị hắn miễn cưỡng nuốt xuống. Hắn là Thục nhân, đương nhiên không cách nào tán đồng ý kiến đầu hàng Hoàng đế nói tới. Nhưng Thục binh không thiện chiến lại là sự thật không thể chối cãi. Lúc trước Tiêu Đạc lấy thế như chẻ tre, tóm lấy hai châu Diêm Linh, đương nhiên là có nguyên nhân dũng mãnh của nó. Cũng bởi vì Thục binh bỏ bê thao luyện, không phòng bị Hậu Hán đột nhiên đến công, bị đánh đến mức trở tay không kịp. Sau đó cảnh nội Hậu Hán xảy ra chuyện ba đường Tiết Độ Sứ phản loạn, Thục quốc xuất binh tiến đánh Tây cảnh Hậu Hán, lại càng phế đi sức chín trâu hai hổ, mới gắng gượng lấy lại hai châu Diêm Linh.
Hiện giờ hắn tự mình vào Chu, nhìn thấy phòng tuyến biên cảnh Chu triều còn có trạng thái tinh thần của binh sĩ, càng thêm hiểu rõ nỗi khổ tâm của Hoàng đế. Nếu như một đội quân như thế đi tiến đánh Thục quốc, Thục quốc chắc chắn thất bại. Cả nước dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, ngoại trừ trăm họ lầm than, không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Tiếng xe ngựa lái đi lầu dưới truyền đến, móng ngựa đạp ở bên trên, đường lát đá, phát ra tiếng vang "cộc cộc", Ninh Hải thu hồi ánh mắt.
***
Trong xe ngựa, Vi Nhiễm nắm lấy đồ vật trong tay áo, một mình xuất thần.
Hôm nay nàng đến, vốn là ôm quyết tâm ngả bài. Nhưng từ khi gặp mặt đến lúc giao ra đồ vật, Ninh Hải đều tỏ ra rất thành ý. Nàng thực sự không cách nào đánh dấu một người như vậy vào bên trong phe đối địch được. Có hai thứ đồ này, gần như có thể nói là không cần tốn nhiều sức là có thể tìm ra chỗ ẩn thân của những người kia. Nhưng nàng vẫn bất an, cái bất an này bắt nguồn miếu thổ địa núi Thu kia, dù sao cũng phải có người đi đến.
Dương Nguyệt đưa tay đè mu bàn tay của Vi Nhiễm lại, lộ ra một nụ cười an ủi.
"Tiểu thư đừng lo lắng, bên người Quân Hầu có nhiều người tài ba như vậy, việc này nhất định có thể được giải quyết thích đáng."
Vừa rồi Dương Nguyệt đứng ở đầu cầu thang trông chừng, cũng không nghe thấy rốt cuộc Vi Nhiễm và nam nhân xa lạ kia nói cái gì. Nàng biết có một số việc mình không thể biết, cho nên cũng không hỏi nhiều.
"Không có chuyện gì Nguyệt Nương, ta chỉ nhớ tới một chút chuyện xưa."
Đã từng nàng và Mạnh Linh Quân là hai người tín nhiệm nhau nhất trên đời này. Bây giờ bởi vì thân phận lập trường khác biệt, nàng lại phải đề phòng hắn và người của hắn đủ kiểu. Lúc ở Thục quốc, mỗi ngày nàng nghe thấy Mạnh Linh Quân và đại thần thảo luận chính sự, không phải nghĩ là hoàng đế trẻ này thận trọng cẩn thận, nghiêm khắc kỷ luật đến cỡ nào. Mà là đang nghĩ nếu Tiêu Đạc và y cùng tranh thiên hạ, phần thắng đến cùng lớn đến bao nhiêu.
Vi Nhiễm cười khổ, suy cho cùng là mình cô phụ một mảnh tình cảm sâu nặng của hắn.
Xe ngựa đến trước cửa Tiêu phủ, Dương Nguyệt đi xuống trước, sau đó vịn Vi Nhiễm đi xuống.
Vi Nhiễm nói với Lý Trọng Tiến: "Ủy khuất Lý tướng quân. Ngày sau nếu tướng quân có việc gì cần ta giúp thì cứ mở miệng."
Trong lòng Lý Trọng Tiến cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng nghe được Vi Nhiễm nói như vậy lại cảm thấy một chuyến đi làm chuyện vô tích sự này cũng coi như đáng giá. Thế xem ra quan hệ giữa Tiết Cẩm Nghi với Vi Nhiễm coi như không tệ, nếu như ngày sau... Hắn mời Vi Nhiễm đến Tiết gia làm mai, cũng không tính là ép buộc.
Lý Trọng Tiến đem giao xe ngựa cho gã sai vặt, sau đó liền bị thủ hạ gọi đi.
Vi Nhiễm và Dương Nguyệt vào phủ, xa xa trông thấy một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở dưới hiên giống như là Tiêu Đạc. Vi Nhiễm trong lòng thắc mắc, sao hôm nay hắn trở về sớm như vậy?
"Phu quân!" Vi Nhiễm kêu một tiếng, bước nhanh đi qua. Người kia xoay người lại nhưng không phải Tiêu Đạc. Vẻ mặt đầy gian nan vất vả mệt mỏi, khi nhìn đến nàng một khắc đó dường như bỗng nhiên khôi phục lại sức sống. Vi Nhiễm giật mình lùi lại một bước, nhìn ngũ quan giống như đã từng quen biết kia, không chắc chắn kêu lên: "Ngươi là... Triệu...?"
Triệu Cửu Trọng trông thấy Vi Nhiễm, kềm chế cơn sóng dữ trong lòng, cúi người hành lễ: "Phu nhân, ta tên là Triệu Cửu Trọng. Chúng ta vốn gặp nhau vài lần trong thôn tại Nghiệp Đô, sau đó còn là nhờ ngài đề cử ta nhập quân." Sợ nàng quên đi, cố ý cẩn thận nhắc nhở. Với nàng mà nói, có lẽ mình quá tầm thường.
Dáng dấp của nam nhân mặc dù không anh tuấn bằng Tiêu Đạc nhưng mặt mày cũng xuất chúng, mũi cao thẳng. Trải qua lịch luyện của gió lửa càng thêm có được phong độ của Đại tướng. Chiều cao và hình thể của hắn đều không khác Tiêu Đạc lắm, ngay cả khí chất trầm ổn cũng rất giống, khó trách Vi Nhiễm chỉ nhìn bóng lưng sẽ nhận lầm. Vi Nhiễm cười một tiếng xin lỗi: "Thật xấu hổ, vừa rồi ta nhận lầm người. Nghe nói ngươi đã thăng lên Đô ngu hậu của điện tiền, thật sự là không tầm thường."
Tiếng "phu quân" nàng vừa kêu kia, Triệu Cửu Trọng tuy biết không phải kêu mình nhưng trái tim lại mạnh mẽ dựng một chút. Nếu là mình có thể có nàng dạng này vợ, thật sự là cam nguyện cầm bất kỳ vật gì đổi.
Hắn lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Không có gì. Ta có thể có hôm nay đều là nhờ phu nhân nâng đỡ."
Lúc trước hắn ở Kinh Thành và Nghiệp Đô đều không tiến lên được, mấy lần tòng quân mà không thể. Nếu không phải vừa vặn gặp được Vi Nhiễm, lại bởi vì lấy quan hệ của Tiêu Đạc được mấy tướng lĩnh trong quân chiếu cố, hắn căn bản sẽ không lên chức nhanh đến như vậy.
Nói hắn bản lĩnh tốt thì chẳng bằng nói gặp được quý nhân.
"Đô ngu hậu quá khiêm tốn rồi. Sao ngươi lại ở chỗ này?" Vi Nhiễm hỏi.
"Ta phụng hoàng mệnh đến Nghiệp Đô giúp Quận hầu, hạ nhân thông báo lúc này Quận hầu không ở trong phủ. Ta nhất thời cũng không biết phải đi đâu được."
Vi Nhiễm nhìn bờ môi hắn khô nứt lên da, trên mặt đều là mồ hôi, chắc là đi cả ngày lẫn đêm, ngựa không dừng vó từ Kinh Thành chạy tới. Nàng vội vàng mời Triệu Cửu Trọng đi phòng khách ngồi xuống, lại để cho hạ nhân đi pha trà nước, bưng hoa quả tới.
"Đô ngu hậu chờ ở đây, ta đã phái người đi truyền tin cho Quận hầu."
"Làm phiền phu nhân."
Triệu Cửu Trọng nhìn thân ảnh bận rộn của nàng, thực sự không nỡ để nàng mệt nhọc, rất muốn nói không cần. Nàng vừa mới ra tháng cử, làm sao lại ra bên ngoài chạy? Quận hầu Thái Nguyên cũng mặc kệ sao? Nhưng chắc chắc một khi hắn nói như vậy thì nàng sẽ rời khỏi đây? Cho nên hắn nhẫn nhịn không mở miệng, cũng không dám không chút kiêng kỵ nhìn nàng nữa.
Nàng đẫy đà hơn trong trí nhớ một chút, chắc là vừa sinh hài tử xong, nhưng vẫn rất xinh đẹp như cũ. Không ăn mặc trang trọng lộng lẫy như quý phụ nhân khác mà rất thanh lịch váy áo, đồ trang sức cũng cực kỳ đơn giản, nhưng nhìn thấy lại thưởng tâm duyệt mục[1].
[1]Thưởng tâm duyệt mục: khiến người khác thấy vui vẻ đẹp mắt.
Triệu Cửu Trọng cũng chuẩn bị lễ vật cho con của nàng, nhưng giờ phút này không dám lấy ra. Dù sao, dựa vào giao tình của bọn họ, bỗng nhiên đưa ra sẽ có vẻ rất đột ngột thì phải. Hắn không dám gây thêm một chút phiền phức cho nàng, thế nên cũng không lấy lễ vật ra. Hắn nghĩ, thôi được rồi, sau này lại kiếm cơ hội đưa ra đi. Đồ vật của hài tử, hắn tạm thời cũng không dùng được.
Vi Nhiễm thu xếp Triệu Cửu Trọng xong, lại sai thị nữ hầu hạ thật tốt, sau đó cáo từ Triệu Cửu Trọng. Dù sao nàng cũng là nữ quyến, ở chung một chỗ với một nam nhân không thân chẳng quen như hắn thì không tốt.
Triệu Cửu Trọng đứng dậy đưa tiễn, bóng hình xinh đẹp kia bước ra khỏi cánh cửa, xách váy biến mất ở một góc cuối cùng ngoài cửa. Xung quanh dường như lập tức yên tĩnh, Triệu Cửu Trọng hai ngày chưa chợp mắt, cỗ ủ rũ kia lập tức quét tới.
Hắn vẫn phải ở Thiền Châu một thời gian, luôn có cơ hội gặp lại.
...
Vi Nhiễm vừa đi tới góc rẽ dưới hiên, bỗng nhiên đụng phải một bóng người từ bên trong xông tới.
Nàng cúi đầu, trông thấy Tiết Cẩm Nghi, còn chưa mở miệng, đã thấy đối phương mặt đỏ lừ lừ, kích động nắm lấy cánh tay của mình: "Biểu tẩu, người bên trong kia... là ai?"
"Người nào?" Vi Nhiễm bị nàng hỏi vậy không hiểu ra sao.
"Chính là nam tử trong khách sảnh đó, rốt cuộc hắn là ai!" Tiết Cẩm Nghi nói cũng có chút không lưu loát. Vừa rồi nàng ở trong hoa viên giải sầu, trông thấy Vi Nhiễm dẫn Triệu Cửu Trọng đi phòng khách, cảm thấy thân ảnh kia cực kỳ quen thuộc, bèn lặng lẽ đi theo phía sau. Mới ở ngoài cửa lén lút nhìn mấy lần, xác nhận chắc chắn. Nam tử giết trâu nàng luôn nhớ về kia chính là người này!
Vi Nhiễm cười một tiếng: "Đô ngu hậu của điện tiền - Triệu Cửu Trọng, tới từ Kinh Thành. Làm sao, ngươi quen hắn?"
"Không, không tính là quen biết. Ta chỉ từng gặp hắn một lần." Tiết Cẩm Nghi mất tự nhiên cúi đầu. Thì ra hắn tên là Triệu Cửu Trọng, hắn chính là Triệu Cửu Trọng đại danh đỉnh đỉnh. Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công sức.
Vi Nhiễm nhìn thần sắc của nàng không đúng, nhanh chóng hiểu được, cười nói: "A, ngươi coi trọng hắn hả? Muốn ta giới thiệu cho ngươi?"
"Biểu tẩu! Hiện giờ ta nào có tâm tình nghĩ chuyện này! Ta chính là hỏi một chút..." Tiết Cẩm Nghi thẹn thùng nói. Dù sao tìm lâu như vậy, cuối cùng đã tìm được người.
Nhưng tâm sự của nàng lại viết rõ ràng trên mặt.
Vi Nhiễm nghe nói Thục phi giới thiệu cho nàng ấy rất nhiều tử đệ vọng tộc, nàng ấy đều chướng mắt tất cả, còn nghĩ rằng không quên được có thể, thì ra đã sớm có người trong lòng. Vi Nhiễm an ủi Tiết Cẩm Nghi nói: "Đừng lo lắng, chuyện của cha ngươi nhất định có thể giải quyết yên ổn, hiện giờ ta đã có đầu mối."
"Thật?" Tiết Cẩm Nghi tưởng rằng chuyện này sẽ rất khó. Cho nên mấy ngày nay đều cùng cô cô sầu mi khổ kiểm. Dù sao đối phương có thể bắt nhiều thương nhân giàu có như vậy, thực lực chắc chắn không thể khinh thường. Huống chi địch tối ta sáng, nàng cũng biết muốn cứu hết toàn bộ ra chỉ sợ rất khó. Cô cô đã phát động tất cả lực lượng Tiết gia đi tìm, đến nay vẫn không có tin tức. Ngẫm lại cũng đúng, nếu tìm được dễ dàng như vậy thì đạo tặc cũng sẽ không đưa ra thời gian năm ngày tròn.
Hiện giờ quan nha Thiền Châu đều đã bị gia quyến của thương nhân giàu có ầm ĩ lật trời.
"Ta lừa ngươi làm gì, ngươi trở về cố gắng an ủi Thục phi, chờ tin tức của chúng ta là được."
Tiết Cẩm Nghi vui mừng đồng ý, lại đi phòng khách ngó nghiêng vài lần, rốt cuộc là kiềm chế lại tính tình, quay người chạy đi.
Vi Nhiễm trở lại trong phòng, đặt đồ vật Ninh Hải cho lên bàn quan sát, chỉ cần giao đồ vật này cho Tiêu Đạc thì nhiệm vụ lần này của nàng coi như hoàn thành.
Nhưng nàng nhìn xem túi hương liệu kia, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng đến kịch liệt, tay chống trán, bỗng nhiên trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh: Trong căn phòng tối đen như mực, mấy người bị trói lại ném ở trong góc tường. Gian ngoài có người đang nói chuyện, tiếng nói rất mơ hồ, lờ mờ là mấy chữ " đã mai phục xong".
Nàng đang chờ thần kỹ rốt cục xuất hiện! Nàng muốn cố gắng thấy rõ ràng căn phòng kia và cả hoàn cảnh xung quanh, cũng muốn nghe rõ ràng những người kia rốt cuộc là nói thứ gì. Cho nên nàng vẫn cố nhẫn nại tập trung tinh thần, trong lòng lẩm nhẩm để thần kỹ không được biến mất.
Hình ảnh kia quả thật kéo dài một hồi, lâu hơn mấy lần trước, nhưng mà một ngụm ngai ngái phun lên lồng ngực của nàng. Nàng ho khan hai tiếng, cảm giác được có chất lỏng chảy xuống khóe miệng, sau đó mắt tối sầm lại, liền ngã ở trên mặt bàn.
Lúc Dương Nguyệt bưng nước đi vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cả kinh đánh đổ chậu đồng.
"Có ai không! Người tới đây mau!" Nàng lớn tiếng thét lên, bổ nhào vào bên người Vi Nhiễm, thấy vết máu bên miệng và trước ngực nàng thì dọa đến hồn phi phách tán.
"Tiểu thư, ngài đừng dọa nô tỳ, ngài tuyệt đối không nên dọa nô tỳ!" Nàng bối rối ôm Vi Nhiễm vào trong ngực, dùng tay lau khóe miệng của nàng ấy. Nàng nghe trong tộc người nói, lúc mẫu thân của tiểu thư chết bên trong miệng cũng chảy rất nhiều máu. Tổ thần phù hộ, thân thể tiểu thư vẫn luôn rất tốt, sẽ không giống phu nhân. Nhất định sẽ không!
Mấy thị nữ nghe được tiếng kêu của Dương Nguyệt chạy tới, chân tay luống cuống, có một thị nữ vội vàng chạy tới chỗ Sài Thị bẩm báo.
Sài Thị nghe xong, lập tức lấy người đi báo tin cho Tiêu Đạc, gọi y sĩ trong phủ, còn mình thì vịn Thu Vân vội vàng chạy tới nơi ở của Vi Nhiễm.