Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 108




Tiêu Đạc kéo Vi Nhiễm ngồi trên đùi, trên người nàng còn có mùi sữa thơm nhàn nhạt, cả người rúc vào trong ngực của hắn, tỏ ra nhỏ bé yếu đuối.

Hắn nắm lấy eo của nàng, thân mật sờ lên bên eo nàng, cười nói: "Không có việc gì, ta sẽ xử lý tốt."

Hắn tất nhiên là hi vọng nàng có thể không buồn không lo, để hắn cưng chiều thương yêu là được. Lúc trước hắn nhìn thấy những nữ nhân hậu trạch kia, chỉ cần trượng phu trong nhà cho đầy đủ thể diện và tiền tài thì xem như trải qua tốt. Nhưng nữ nhân này của hắn lại rõ ràng không giống những nữ nhân khác lắm.

Nàng muốn giúp hắn sẻ chia một chút, luôn có ý nghĩ của mình.

Từ nhỏ Tiêu Đạc sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh khác với người khác, mặc dù Sài Thị đối đãi với hắn giống như con ruột nhưng mới đầu đến Tiêu gia, hắn cũng nhớ rõ Chu thị từng nhắc nhở, bất kể xảy ra chuyện gì, đều chỉ có mình hắn. Cho nên hắn đã gánh hết mọi chuyện lên trên đôi vai mình, không muốn để cho người nhà giúp hắn quan tâm nửa phần.

Vi Nhiễm và hắn thành thân đến bây giờ, đương nhiên đã thăm dò rõ ràng tính tình của hắn. Nếu nàng giúp không được gì thì tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức, nhưng sự thật không phải như thế.

Nàng vươn tay xoa mi tâm Tiêu Đạc, nhỏ giọng nói: "Chàng đừng gạt ta. Nếu như lời chàng nói nhẹ nhõm như vậy thì lông mày của chàng vì sao vẫn cứ nhíu lại? Đừng nói chàng không thể đơn thương độc mã đi đến nơi hẹn, cho dù chàng bằng lòng giao bản thân mình cho bọn họ xử trí, bọn họ đạt tới mục đích, cũng chưa chắc đã có thể thả những phú thương kia ra. Đến lúc đó Đại Chu vẫn phải đứng trước một cơn khủng hoảng. Quốc gia căn bản do dân, hiện giờ thuế má của Đại Chu có gần ba thành là thương nhân đóng, nếu ngay cả những phú thương này Đại Chu cũng không bảo vệ được, dân tâm sẽ tan rả."

Tiêu Đạc cầm tay Vi Nhiễm đặt vào trong lòng bàn tay của mình vuốt ve, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Khi nào học được đem những chuyện quốc sự, bách tính, dân tâm treo ở bên miệng rồi hả? Nàng đi xem những hậu phi, Vương phi, công phu nhân, Hầu phu nhân kia một chút xem thử có ai giống như nàng, không nói với phu quân mình đồ trang sức, chuyện nhà, mà lại nói những chuyện này? Không biết còn tưởng rằng ta cưới một phụ tá về."

Vi Nhiễm thở dài, mím khóe miệng nói ra: "Sau khi gả cho chàng, mưa dầm thấm đất, đương nhiên là nghe đến hiểu rõ luôn rồi. Ta nhớ lúc vừa đến Nghiệp Đô cầu chàng bảo vệ Cửu Lê, chàng nói sẽ lấy quốc gia đại sự làm trọng trước. Lúc đó ta còn cảm thấy chàng có chút vô tình, nhưng đổi lại hiện giờ, ta đã có thể hiểu được. Đứng ở vị trí của chàng, nếu không phải có ngàn cặp mắt, ngàn cánh tay thì chỗ nào chú ý tới được."

Tiêu Đạc giơ tay đưa vén một lọn tóc mai rũ xuống đến sau tai nàng, tiến tới hôn bờ môi hồng nộn của nàng một cái, nghiêm chỉnh nói: "Ừm, cuối cùng biết đau lòng vi phu rồi."

Vi Nhiễm đưa tay đặt lên gò má hắn, ngũ quan tuấn tú đĩnh đạc của nam nhân, còn có khí chất giữa lông mày, nhuộm màu gian khổ của năm tháng và tẩy luyện của chiến hòa, có một loại cứng rắn gần như vô tình lạnh lẽo. Chỉ có khi nhìn nàng mới có thể toát ra một tia ôn nhu một cách tự nhiên từ bên trong đáy mắt. Trước kia Vi Nhiễm từng âm thầm quan sát ánh mắt hắn nhìn Chu Gia Mẫn, cũng không phải dạng này. Nói cách khác, chỉ có nàng mới có thể thấy được nhu tình trong con người sắt đá của hắn.

"Để cho ta giúp chàng đi. Ta không chắc chắn có thể giúp một tay nhưng cũng nên thử một chút. Chàng còn nhớ rõ lúc trước ta từng mơ thấy chuyện cỏ râu rồng và ngươi gặp chuyện không? Chỉ cần nhìn thấy vật liên quan đến vụ án thì nói không chừng ta cũng có thể mơ tới..."

Không đợi Vi Nhiễm nói xong, Tiêu Đạc đột ngột ôm nàng vào trong ngực, lời nói của Cố Thận Chi còn vang lên bên tai hắn. Sử dụng năng lực của tiên tri thì phải trả một cái giá lớn, cái giá này có thể là tuổi thọ, có thể là những vật khác. Cánh tay của hắn kiềm hãm rất chặt, Vi Nhiễm gần như không thể hít thở, cả người dán ở trong ngực của hắn. Tiêu Đạc cúi đầu, thanh âm trầm khàn: "Yêu Yêu, mặc kệ nàng có loại năng lực gì, thu tất cả lại cho ta, không cho phép dùng nữa. Ta không muốn nàng giúp."

Vi Nhiễm giương mắt lên, ngoài dự tính mà nhìn xem Tiêu Đạc: "Ta..." Hắn đã biết cái gì rồi hay là có ý nghĩ khác của hắn? Thần kỹ của nàng cũng không phải nàng muốn dùng là dùng, muốn thu là thu.

Tiêu Đạc dứt khoát cúi đầu phong bế miệng của nàng, không cho nàng nói nữa. Tiên tri huyết mạch cái gì, dự báo tương lai cái gì, hắn hoàn toàn không cần. Hắn chỉ cần nàng mạnh khỏe sống trên cõi đời này, cùng hắn sóng vai đi qua năm tháng đến già đầu bạc.

Vi Nhiễm hé miệng khó khăn nuốt đầu lưỡi của hắn, nước bọt trong miệng dọc theo khóe miệng trượt xuống. Tay của nàng níu chặt vạt áo của hắn. Người này sao vậy? Bỗng nhiên đang nói chuyện, tựa như muốn ăn nàng vào trong bụng vậy.

Mãi mới chờ đến lúc hắn buông ra, Vi Nhiễm suýt không thở nổi, đầu tựa ở trên vai của hắn, nhưng cũng không dám nhắc lại chuyện giúp đỡ. Được rồi, có lẽ hắn cảm thấy dựa vào nữ nhân giúp đỡ sẽ rất thật mất mặt, nàng vẫn nên mình tự mình tìm cơ hội đi.

Vừa rồi lăn lộn một hồi, cổ áo của nàng thoáng nới lỏng mở ra chút, Tiêu Đạc cúi đầu xuống liền nhìn thấy nửa mảnh tuyết trắng nhấp nhô lộ ra. Hắn ăn chay gần một năm, thân thể tựa như cỏ khô khô hanh, ném vào một đốm lửa thì lập tức sẽ dấy lên ngọn lửa rừng rực.

Huống chi người tựa ở trên vai hắn, gương mặt hồng nhuận, sóng mắt mang theo thủy quang mê người, tựa như hồng đậu mọc trên đầu cành.

Hắn muốn chịu đựng, thế nhưng là thân thể lại rất thành thật.

Vi Nhiễm thấy cằm hắn căng cứng, ánh mắt không ngừng liếc xuống, còn có chỗ khoẻ mạnh ấy đỉnh vào hạ thân mình, nhịn không được bật cười, giở trò xấu tiến đến phun khí nghiêng mắt nhìn Tiêu Đạc: "Phu quân muốn... Muốn hả?" Tay còn đụng đụng chỗ hùng tráng kia, làm nó lập tức lớn hơn.

"Ta đang chịu đựng, không cho phép nàng đùa lửa." Tiêu Đạc đè tay của nàng lại, trong mắt lại giống như thật sự muốn phun ra lửa.

"Vậy thì không cần nhịn. Đêm qua ta đã nhìn một chút, mấy thứ bẩn thỉu đã chảy sạch sẽ rồi..." Vi Nhiễm ôm đầu Tiêu Đạc, hôn mũi và miệng của hắn, bộ ngực tuyết trắng đầy đặn cứ như vậy đong đưa trước mắt Tiêu Đạc. Chò dù Tiêu Đạc tự chủ tốt cũng bị nàng trêu chọc đến sụp đổ, lập tức ôm nàng đứng lên, vòng qua trên giường nhỏ sau tấm bình phong, đặt nàng ở dưới thânn, hung ác nói: "Lát nữa nàng đừng xin khoan dung!"

Vi Nhiễm đè tay đang kéo váy áo của hắn lại, nói ra: "Về phòng đi, chốc nữa hai nhũ mẫu sẽ ôm hài tử trở về."

"Ai không có thị lực như vậy? Không thấy ta đã đuổi hết hạ nhân ra ngoài hả?" Tiêu Đạc không nghe, cởi y phục của nàng, cúi đầu liếm mút. Vi Nhiễm một tay che miệng, một tay túm lấy cánh tay tráng kiện của hắn, tóc cũng giãy dụa đến rơi lả tả xuống dưới. Một đầu tóc đen xõa tung trên giường, nổi bật lên thân thể tuyết trắng mỹ lệ, thánh khiết đến mức không nhuốm bụi trần, hoàn toàn không nhìn ra đã từng sinh hài tử, vẫn giống như thiếu nữ.

Tiêu Đạc ôm nàng ngồi dậy, hai người đối mặt đối mặt. Tóc đen lướt qua mu bàn tay của hắn, mềm mảnh như tơ lụa. Hắn đỡ eo của nàng, động tác rất nhẹ nhàng. Trước kia hắn thích phương thức "vào mạnh ra nhanh", lập tức đổi tính, Vi Nhiễm còn cảm thấy không thích ứng.

Nàng đưa tay ôm lấy nam nhân, chủ động tới gần, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác hắn hoàn toàn tiến vào trong thân thể.

"Gấp gáp như vậy?" Tiêu Đạc tinh tế hôn nàng, tiếng cười khàn khàn, dường như vừa rồi lề mề đều là hắn cố ý.

Vi Nhiễm nhắm mắt lại, hưởng thụ vui sướng cùng hắn hòa làm một thể.

Loại cảm giác được lấp đầy này, làm nàng thoải mái sa vào trong đó, giống một con mèo buổi chiều ghé vào bên cửa sổ phơi nắng, lười biếng mê người. Nàng ngước mắt nhìn trong mắt nam nhân, hắn trong ánh mắt của mình, sáng chói như sao kim, mọi thứ xung quanh giống như đều biến mất. Nàng ôm cổ hắn, say sưa hôn hắn, tất cả tình cảm đều trút xuống ở bên trong nụ hôn này.

Tiêu Đạc vốn vuốt ve hai chân thon dài của nàng, chậm rãi ra vào, cảm nhận thân mật đã lâu. Tình cảm phát triển đến sâu bên trong, cho dù là tỉ mỉ thưởng thức cũng cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Nữ nhân và nam nhân suy cho cùng là không giống nhau, một loại thỏa mãn dục vọng, một loại cảm giác thỏa mãn tình cảm. Cho đến khi bị nàng hôn thật sâu, quấn quýt, cái loại xúc động theo bản năng nguyên thủy mới bị tỉnh lại, thế là nắm chặt lấy eo thon của nàng, đặt nàng ở trên giường, dùng sức ra vào.

...

Vương thị ôm hài tử ở dưới hiên ngắm hoa, Trần thị vội vàng đi tới, đẩy bà ra xa một chút.

Vương thị nói: "Ngươi làm gì vậy? Ta còn muốn ôm tiểu công tử trở về đó."

"Trở cái gì về, hai vị kia ở bên trong đó... Tất cả hạ nhân đều lui ra ngoài. Chúng ta đi xa một chút nhanh lên." Trần thị liếc bà một cái.

Vương thị và Trần thị đi đến trong lương đình vườn hoa ngồi xuống, Vương thị cả kinh nói: "Bây giờ ban ngày ban mặt, bọn họ ở trong phòng tiểu công tử, liền...? Không phải phu nhân vừa ra tháng cử sao?"

Trần thị cười bà không kiến thức: "Hoài thai mười tháng, trong tháng một tháng, lúc này cũng đã ăn chay một năm, phu thê trẻ tuổi chỗ nào có thể nhịn được? Lúc ta sinh lão nhị, vừa sang tháng cử, nhà* ta liền quấn lấy ta một đêm. Ngươi xem phu nhân dung mạo như thiên tiên, sinh hài tử còn giống như hoàng hoa đại khuê nữ, trong lòng nam nhân có thể không ngứa? Hơn nữa thể trạng của Quận Hầu thế kia, nhất định là long tinh hổ mãnh. Củi khô lửa rực vừa gặp nhau, đây không phải đốt lên à."

*Nhà ở đây là chỉ người chồng

"Ôi, sao ngươi có thể nói cái này ở ngay trước mặt tiểu công tử, không biết xấu hổ mà." Vương thị quay lưng đi, làm bộ che lỗ tai hài tử.

"Cha mẹ tình cảm tốt, cũng là phúc khí của tiểu công tử. Ngươi xem quận hầu chỉ có một nữ quyến là phu nhân, nào có cao môn đại hộ giống như vậy? Cũng thật sự là một người chung tình. Phu nhân đối đãi với chúng ta tốt, ta à cũng cầu mong vợ chồng bọn họ mỹ mãn, sinh thêm mấy hài tử xinh đẹp giống tiểu công tử." Trần thị nhìn hài tử trong tả lót, từ đáy lòng nói ra.

Vương thị thở dài: "Đúng vậy. Nghe nói Quận Hầu vốn phải là Thái tử, tiểu công tử chúng ta chính là hoàng trưởng tôn. Nhưng Quận Hầu và đương kim Hoàng Thượng không có quan hệ máu mủ, cho nên liền bị điều đến Thiền Châu. Mắt thấy Thiền Châu này được Quận Hầu tu sửa và quản lý đến càng ngày càng tốt, trong lòng chúng ta lại càng bất bình thay hắn."

Trần thị đẩy hạ cánh tay của nàng, thấp trách mắng: "Loại lời rơi đầu này ngươi cũng dám nói?"

"Ngươi ra ngoài hỏi một chút, bách tình Thiền Châu ai không nói như vậy?" Vương thị không sợ, còn cất cao âm điệu. Lúc này mới nhìn thấy bên dưới hành lang cách không xa, có hai người đứng ở chỗ đó, vội vàng thu giọng. Ôi, bà thật sự không biết có người ở gần mà!

Hồ Lệ Nghiên mới từ bên trong phòng khách đi ra. Nàng cố nén sợ hãi, nhớ lại trận cướp giết hai ngày trước, nhưng ngoại trừ sợ hãi thì không nghĩ ra cái đầu mối gì hữu dụng. Chương Đức Uy cũng không miễn cưỡng, khách khí để nàng rời đi.

Nàng đi đến nơi đây, nghe được rõ ràng đoạn đối thoại giữa Vương thị và Trần thị. Nàng phải gả cho Tiêu Thành Chương, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Mặc dù lúc trước nàng cũng có phần chướng mắt tên Kỳ Vương này nhưng về sau tóm lại là vợ chồng, phải đồng tâm hiệp lực.

Tuy nàng tuổi còn nhỏ nhưng cũng rất rõ ràng quan hệ lợi hại ở trong đó. Kỳ Vương là con ruột, Tiêu Đạc chỉ là con nuôi, dựa theo trình tự kế thừa hoàng vị từ xưa đến nay, nào có vứt bỏ con ruột truyền cho con nuôi? Cho dù năng lực của Tiêu Đạc quá rõ ràng nhưng cả triều văn võ sẽ đáp ứng à? Đây lại không phải chuyện chia gia sản của gia đình bình thường, thế nhưng liên quan đến huyết thống hoàng thất đó.

Vương thị và Trần thị thấy Hồ Lệ Nghiên không nói lời nào, trong lòng bồn chồn. Hồ Lệ Nghiên lại không nói cái gì, mang theo thị nữ đi ra ngoài.

Chờ đi xa chút, thị nữ mới nói ra: "Hai nhũ mẫu kia cũng thật là lớn gan, không xem thử mình là thân phận gì, lại dám ở sau lưng nghị luận chuyện hoàng gia, không biết trong phủ Quận Hầu Thái Nguyên này còn có quy củ hay không!"

Hồ Lệ Nghiên nhìn đường dưới chân nói ra: "Đây là ở trong phủ người khác, muốn nói cái gì chúng ta còn có thể ngăn cấm bọn họ à? Huống chi trong tay bọn họ ôm hoàng tôn, có thể làm gì?"

"Nô tỳ là nuốt không trôi cục tức này. Nếu như Thục phi nương nương nghe thấy được, chắc chắn sẽ phạt hai nhũ mẫu kia. Thân phận của Quận Hầu Thái Nguyên thấp hơn Kỳ Vương nhiều như vậy, còn đang mơ tưởng ngôi vị Thái tử?" Thị nữ là người, Tiết thị, mang từ trong cung ra, không để những người bình dân ở trong mắt. Nàng ta trung thành với chủ nhân cũng không phải sai, Hồ Lệ Nghiên lại biết ở chỗ này tỏ ra lanh mồm lanh miệng cũng không có ích lợi gì.

Đợi hai người bọn họ chuyển qua chỗ rẽ thì nhìn thấy Tiêu Thành Chương đứng ở nơi đó. Hắn mặc áo bào rộng tay áo hẹp của văn nhân, đầu đội khăn vấn đầu mềm mại, thanh tú cao gầy. Đột nhiên nhìn thấy, có chút bắt mắt. Tiêu Thành Chương nhìn thấy Hồ Lệ Nghiên đến đây, cũng không nhịn được đánh giá đối phương nhiều bằng hai mắt. Thân trên nàng mặc trường sam mỏng bó sát, phía dưới là váy hoa dài, trên vai phủ dải khăn lụa, tay đeo vòng tay bằng vàng, bên hông treo ngọc bội, cách ăn mặc rất là khéo léo trang nhã.

Hắn thường thấy vẻ ngoài lòe loẹt của Tiết Cẩm Nghi và Tiết thị khi ăn mặc như vậy nhưng lại cảm thấy Hồ Lệ Nghiên như thế này nhìn thuận mắt hơn một chút.

Thị nữ biết Tiêu Thành Chương chỉ sợ là cố ý ở chỗ này chờ Hồ Lệ Nghiên, tùy tiện tìm lý do lui xuống.

Hồ Lệ Nghiên hành lễ với Tiêu Thành Chương, trước đó từng ở trong cung Ung Hòa gặp mặt mấy lần mặt, chỉ có điều khi đó là nam nữ trẻ tuổi không có tình ý với nhau, một người vương gia một người quý nữ, cũng không cảm thấy cái gì. Bây giờ lại sinh thêm mấy phần xấu hổ.

Tiêu Thành Chương cũng không quanh co lòng vòng, nói ra: "Lúc ấy ta cứu ngươi, thật sự buộc lòng phải làm vậy. Không phải khinh bạc ngươi, nhưng thân thể của ngươi đã bị ta nhìn thấy, đụng vào cũng là sự thật, ta sẽ chịu trách nhiệm. Còn ý của ngươi thì sao? Nếu ngươi không đồng ý gả cho ta, ta có thể thuyết phục nương ta. Lấy điều kiện của ngươi, không lo tìm không được quy túc* tốt. Ta xin phụ hoàng nhận ngươi làm nghĩa nữ như thế nào? Như vậy thì nói còn nghe được. Ngươi hẳn phải biết trước đó ta từng cưới vợ rồi, ngươi gả cho ta chỉ sợ có chút ủy khuất."

*Quy túc: nơi hạ cánh cuối cùng, đích đến cuối cùng. Ở đây chỉ nhà chồng.

Hồ Lệ Nghiên không nghĩ tới Tiêu Thành Chương tìm nàng là vì nói chuyện này, hơn nữa ngay cả đường lui cũng đã nghĩ kỹ giúp nàng rồi. Nghĩa nữ của Hoàng đế chí ít cũng sẽ phong quận chúa, xem như nâng thân phận của nàng lên.

Nàng nhìn sang Tiêu Thành Chương, không nói tiếng nào. Nghĩ đến lúc ở trong nước, tay của hắn vòng qua eo của mình, nói ở bên tai nàng: "Nắm chặt." Nàng liền vô thức bám ở trên người hắn, hắn gầy gò, hiển nhiên có chút tốn sức, nhưng vẫn không buông tay ra.

Nếu như trước đó, nàng vì phụ thân, không thể không ra vào Ung Hòa cung, lúc này đối với Kỳ Vương này bên ngoài đồn thổi văn dốt võ nát lại thay đổi cách nhìn.

Lấy hắn là vương gia chi tôn, căn bản không cần thiết phải xuống nước cứu người. Nhưng hắn chạy đến bên hồ, không chút nghĩ ngợi liền "phù phù" một tiếng đâm vào trong nước. Tính tình hắn đơn thuần thiện lương, ở bên trong tử đệ thế gia còn đáng quý chớ nói chi là ở gia đình đế vương.

"Không, ta bằng lòng gả cho ngài." Hồ Lệ Nghiên nói.

Tiêu Thành Chương sững sờ, thấy ánh mắt của nàng sáng tỏ sạch sẽ, không chút kiêng kỵ nhìn mình, đột nhiên cảm giác được có chút không được tự nhiên. Hắn quay mặt chỗ khác, hắng giọng một cái, giống như mình mới là người bị khinh bạc.

"Ngươi, ngươi nghĩ kỹ rồi?"

Hồ Lệ Nghiên cũng không mắc cỡ, nặng nề mà gật nhẹ đầu.

Tiêu Thành Chương không có cách nào. Hắn biết Tiết thị vốn chướng mắt La Vân Anh, bây giờ có Hồ Lệ Nghiên đưa tới cửa, căn bản cũng không khả năng nhả ra. Hắn còn muốn nói chuyện rõ ràng với Hồ Lệ Nghiên một chút, cùng nhau đi khuyên Tiết thị từ bỏ suy nghĩ, không nghĩ tới con gái người ta đồng ý hắn. Từ nhỏ đến lớn Tiêu Thành Chương chưa từng bị cô nương nào dùng ánh mắt nóng bỏng như thế nhìn, lập tức rất muốn chạy trốn khỏi nơi này, lập tức vội vàng nói ra: "Ta, ta có việc đi tìm ta đại ca, đi trước."

Hồ Lệ Nghiên nhìn bóng lưng chạy trối chết của Tiêu Thành Chương, nhịn không được che miệng nở nụ cười. Này chỗ nào giống như một vương gia, rõ ràng tựa như là một tiểu tử vắt mũi không sạch chưa trải qua chuyện tình cảm. Theo lý mà nói, những việc Kỳ Vương trải qua lúc trước phải là phong nguyệt thường thấy mới đúng.

***

Vi Nhiễm vốn cho rằng Tiêu Đạc ăn chay lâu như vậy, cho ăn một lần là tốt. Nào nghĩ đến, hắn ôm nàng ra khỏi phòng nhi tử, mang về phòng mình, ép ở trên cửa, lại vọt vào một cách mạnh mẽ.

Thanh thiên bạch nhật, trong phủ còn có khách nhân, hắn trắng trợn như vậy, đợt chút nữa nàng còn ra ngoài gặp người thế nào? Huống chi hắn không cần xử lý công sự sao?

Tiêu Đạc treo hai chân nàng ở trong khuỷu tay, đè nàng lên trên cửa. Cánh cửa bởi vì động tác của bọn họ mà khẽ rung động, phát ra tiếng "phanh phanh" thật nhỏ. Vi Nhiễm nắm chặt bờ vai của hắn, đè nén thanh âm nói: "Chàng nhẹ chút... Đi lên giường..."

Tiêu Đạc chặn miệng của nàng, ép buộc nàng liếm đầu lưỡi của mình, sau đó hút toàn bộ đầu lưỡi nàng vào bên trong miệng mình. Hắn vốn chỉ tính toán thiển thường triếp chỉ*, ai bảo vật nhỏ này thực sự làm cho người quá mê muội, đã muốn thì gần như không dừng được.

*Thiển thường tiếp chỉ: chỉ thử một chút cho đỡ thèm rồi thôi

Vi Nhiễm bám lấy lưng Tiêu Đạc, bị hắn đưa đến đỉnh cao hoan lạc, cả người đều mềm nhũn xuống, toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Tiêu Đạc ôm nàng, hai chân của nàng còn quấn lấy eo của hắn, hài vớ đã sớm không biết ném ở chỗ nào. Tiêu Đạc ôm nàng đến trên giường, đưa tay đẩy sợi tóc rơi trên mặt nàng, vuốt ve hai tai nóng hổi của nàng. Lúc nàng thoải mái đến cực điểm, lỗ tai sẽ đỏ đến mức nóng lên.

"Thoải mái à?" Hắn đắc ý hỏi.

Vi Nhiễm nhéo nhéo lồng ngực cường tráng lõa lồ của hắn, oán trách nhìn hắn: "Chàng tựa như sói đói! Ta cũng sắp bị chàng tháo rời từng mảnh rồi."

"Cũng không phải vậy sao, đã đói bụng một năm rồi. Nhưng ta còn chưa ăn no, tạm thời tha cho nàng." Tiêu Đạc nhéo lỗ tai nhỏ nhắn của nàng, hôn lên mí mắt nàng một cái, đứng dậy cầm ngoại bào của nàng khoác lên người nàng: "Ta gọi Dương Nguyệt đi vào hầu hạ nàng rửa mặt mặc quần áo, ta còn có chút chuyện cần đi xử lý."

Vi Nhiễm oán thầm một câu, chàng có thể coi là nhớ tới chuyện chính rồi.

Tiêu Đạc nhanh chóng mặc xong quần áo, một bộ dáng vẻ tinh thần sảng khoái. Mỗi lần sau khi ăn nàng sạch sẽ, hắn phấn chấn tựa như một con dã thú đã chiếm lĩnh địa bàn mới.

Có điều nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn rốt cuộc đã tan đi, khôi phục chí khí chiến đấu một lần nưa, Vi Nhiễm cũng lộ ra một nụ cười thư thái.

"Tâm can, qua đây hôn ta một cái." Tiêu Đạc cúi người, Vi Nhiễm liền ôm lấy cổ của hắn, hôn lên gương mặt của hắn một cái. Tiêu Đạc thỏa mãn sờ đầu của nàng, thực sự thích nhìn dáng vẻ nàng bị hắn ăn hiếp xong, đỏ mặt, hai mắt vô tội mông lung. Tiếc rằng còn có chính sự, hắn chỉ có thể đứng dậy rời đi.

"Đúng rồi, thuốc Cố tiên sinh đưa cho nàng đừng quên uống." Tiêu Đạc dặn dò.

"Ừm, biết rồi." Vi Nhiễm khéo léo đáp.

Tiêu Đạc mở cửa đi ra ngoài, Dương Nguyệt lập tức đi vào. Vừa rồi, nàng đứng ở ngoài cửa, nghe được động tĩnh trên cửa liền biết trong phòng đang làm cái gì, bèn vội vàng đuổi hết thị nữ đi ra xa chút. Nàng đi đến sập bên cạnh, Vi Nhiễm nhỏ giọng hỏi nàng: "Nguyệt Nương, vừa nãy ngươi đã nghe thấy à?"

Dương Nguyệt cúi đầu nở nụ cười: "Tiểu thư muốn nô tỷ trả lời thế nào chứ? Đứng ở gần có thể nghe thấy, đứng ở xa thì không nghe thấy. Chẳng qua, điện hạ cũng quá nóng lòng rồi, lúc này mới vừa sang tháng cử không lâu đâu đó."

"Không trách hắn, là ta chủ động trước." Vi Nhiễm đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Lúc này Dương Nguyệt mới không còn lời nào để nói, đỡ Vi Nhiễm đi tịnh thất. Vi Nhiễm cảm thấy trên người nhớp nhúa rất không thoải mái, có mồ hôi, có nước bọt, còn có mùi của nam nhân. Nàng còn không dám sử dụng thùng tắm, chỉ đứng ở bên cạnh dùng nước nóng rửa sạch thân thể. Dương Nguyệt nói: "Đúng rồi, tiểu thư, có một chuyện kỳ lạ. Trước đây không lâu có người để lại lời nhắn chỗ người gác cổng, nói là biết một chút tin tức liên quan tới án cướp lần này. Hỏi ngài có hứng thú biết hay không, còn lưu lại tính danh, nói là tên Ninh Hải. Nô tỳ không biết nên bẩm báo cho điện hạ hay không. Ngài quen người này?"

Ninh Hải? Không phải chính là người chủ thuyền đưa bọn họ từ Thục quốc trở về kia? Nhưng hắn là người của Mạnh Linh Quân, thế mà cũng ở Thiền Châu?

Ấn tượng của Vi Nhiễm với thương nhân khôn khéo này không tệ. Hắn tự mình tìm nàng, lại thông qua người gác cổng của Tiêu phủ, hiển nhiên không ngại để Tiêu Đạc biết việc này. Xem ra nàng cần phải đi gặp người này một lần.