Tiêu Đạc không biết người nào viết thư cho hắn, đứng lên đi đến bên ngoài, nhận lấy thư trong tay thị nữ mở ra.
Sau khi hắn xem xong, biến sắc, lập tức nắm chặt phong thư.
Thư là trộm cướp đánh cướp thương khác hôm đó viết tới, nói là lần lượt bắt đi mười mấy người từ trong thương đội các nơi, trong đó còn có mấy thương nhân lớn, nếu Tiêu Đạc muốn bọn họ còn sống thì hãy chuẩn bị một vạn lượng bạc trắng, sau năm ngày đơn thương độc mã đến miếu thổ địa trên Thu sơn ngoài thành chuộc người. Nếu không sẽ giết người treo ở trên cửa thành.
Danh sách thương nhân được liệt kê ai cũng không phải là hạng người bình thường, không chỉ có Thiền Châu mà còn Kinh Thành, Nghiệp Đô, buôn bán trải rộng cả nước. Nếu như trộm cướp giết hết bọn họ trong một đêm, khu vực Trung Nguyên này không thể không rối ren.
Tiêu Đạc bỗng nhiên dừng tại tên của một người ở mặt sau một chút, Tiết Đào? Đây không phải Tiết gia...
Hắn còn chưa kịp nghĩ sâu, Tiết Cẩm Nghi đã vội vàng hấp tấp chạy tới, nhìn thấy Tiêu Đạc thì lớn tiếng kêu lên: "Biểu ca, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tiết Cẩm Nghi sốt ruột giải thích với Tiêu Đạc một phen, nàng vừa mới nhận được thư từ trong Kinh gửi tới, mấy ngày trước cha nàng ra ngoài làm ăn đến nay chưa về. Sau đó trong nhà liền nhận được thư trộm cướp gửi, bảo bọn họ đi phủ Thiền Châu đòi người.
Lần này Tiêu Đạc càng chắc chắn, đây không phải một đám trộm cướp bình thường. Mục đích của bọn họ, càng giống như bắt giữ những thương nhân lớn này để trả thù hắn. Những năm nay Tiêu Đạc Nam chinh Bắc chiến, không ít kẻ thù, Chương Đức Uy vốn chính là hàng tướng. Cho nên lúc Tiêu Đạc chưa đứng vững gót chân ở Thiền Châu, liền bày ra tầng tầng lớp lớp bảo vệ toàn bộ Tiêu phủ. Không ngờ những tên trộm cướp này không cách nào ra tay với Tiêu phủ lại xuất ra thủ đoạn như thế, không thể bảo là không âm độc.
"Biểu ca, bây giờ nên làm gì? Cha ta ông ấy nhát gan, không thể chịu khổ. Bọn họ muốn thế nào mới bằng lòng thả người? Tiền không là vấn đề, nhiều ít chúng ta đều có thể cho." Tiết Cẩm Nghi sốt ruột nói. Lúc trước nàng trong nhà thường xuyên bởi vì việc nhỏ mà cãi nhau với Tiết Đào, nhưng nàng biết Tiết Đào rất thương nàng, nàng nguyện ý dốc hết toàn lực nghĩ cách cứu viện. Nhưng nàng cũng biết, đối phương đã có thể bắt Tiết Đào đi thì nhất định không phải một nữ tử nhu nhược nàng đây có thể ứng phó. Còn phải dựa vào Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc cầm thư trộm cướp gửi tới chắp tay đặt ở sau lưng, nói với Tiết Cẩm Nghi: "Ngươi trở về đi, ta sẽ cố gắng suy nghĩ đối sách."
"Thế nhưng mà..." Tiết Cẩm Nghi còn muốn nói tiếp hai câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Đạc, lại cưỡng ép nuốt xuống. Nàng thích Tiêu Đạc, nhưng trong lòng thực sự cũng cực kỳ sợ Tiêu Đạc. Vẻ mặt và ánh mắt của Tiêu Đạc không những lạnh lẽo cứng rắn như sắt, sắc nhọn như đao mà còn mang theo uy thế làm cho người hai chân phát run. Nàng nhìn quen dáng vẻ Tiêu Đạc ở trước mặt Vi Nhiễm rồi nên quên đi hắn vốn là một nhân vật lợi hại làm cho người nghe tin đã sợ mất mật. Mình không phải Vi Nhiễm, không thể ở trước mặt hắn làm càn.
Tiết Cẩm Nghi lo lắng rời đi, Vi Nhiễm từ trong phòng đi tới, hỏi Tiêu Đạc: "Phu quân, đã xảy ra chuyện gì? Chàng cất giấu cái gì sau lưng vậy?"
Thần sắc Tiêu Đạc hoà hoãn lại, nói ra: "Không có gì. Yêu Yêu, ta đi thư phòng một chuyến, nàng cũng có thể nghỉ trưa một lát." Nói xong liền nhấc chân muốn đi. Vi Nhiễm đương nhiên biết hắn có việc cố gắng giấu diếm, thừa dịp lúc hắn xoay người, lập tức ôm lấy eo của hắn, cướp lấy phong thư trong tay hắn.
Nói là cướp cũng không quá đáng. Mỗi lần Tiêu Đạc bị nàng ôm lấy eo thì trong nháy mắt đánh mất năng lực chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng lấy thứ mở ra đọc.
"Yêu Yêu..." Tiêu Đạc nhìn thần sắc đóng băng của Vi Nhiễm bỗng nhiên có chút chột dạ.
Vi Nhiễm nghiêng đầu nhìn hắn, chau mày: "Chuyện lớn như vậy, chàng cũng muốn giấu diếm ta? Bọn họ muốn chàng đơn thương độc mã tiến đến, rõ ràng chính là muốn đối phó chàng! Không được, ta tuyệt không cho chàng đi. Nếu ta không cản được chàng thì sẽ nói cho mẫu hậu."
Tiêu Đạc đi đến trước mặt của Vi Nhiễm, lộ ra biểu tình nhẹ nhõm, xoa bả vai của nàng nói: "Yêu Yêu, nàng quá khẩn trương rồi. Những tên trộm cướp giặc cỏ này so với thiên quân vạn mã Liêu quốc thật sự không tính là cái gì. Huống chi bọn họ muốn ta đơn thương độc mã đi, ta phải làm theo à? Nàng ngoan ngoãn trở về phòng đi, ta tìm bọn Lý Diên Tư thương lượng đối sách. Nhớ kỹ, chuyện này tạm thời không nên kinh động bọn người mẫu hậu."
Vi Nhiễm bị Tiêu Đạc xoay người, đẩy về phía trước hai bước, lại quay đầu nhìn hắn. Nàng cũng không phải là không tin năng lực của Tiêu Đạc, trái lại nàng biết rõ hắn sau này sẽ là vương giả hơn bất kỳ ai. Nhưng nàng không muốn nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm, sợ hắn bị thương tổn. Nàng không có cách nào dưới tình huống này còn yên tâm thoải mái nằm ở trên giường đi ngủ được. Nếu như có Cố Thận Chi ở đây thì rốt rồi, còn có người có thể thương lượng. Thế nhưng hắn lại có việc rời đi.
Lai lịch, nhân số của những tên trộm cướp này, phía bọn họ còn chưa rõ ràng, nhiều thương nhân bị đối phương bắt cóc như vậy, bọn họ rõ ràng ở vào vị trí vô cùng bất động. Cho dù Vi Nhiễm không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng cũng biết rất khó giải quyết.
Dương Nguyệt thấy tinh thần nàng có chút không tập trung, cũng không dám gọi nhũ mẫu ôm hài tử tới, chỉ nói với Vi Nhiễm: "Hôm nay nô tỳ nghe Lý tướng quân nói, phía bắc hình như thắng trận, Quốc Công gia bọn họ đã khải hoàn hồi triều. Lần này Vương Tiếp đi cùng có lẽ học được không ít bản lĩnh. Nô tỳ còn nghe nói Triệu Cửu Trọng tiểu thư tiến cử nhập quân kia lại lập được công lớn nữa đó, lần này chắc sẽ thăng thành tướng quân."
Suy nghĩ của Vi Nhiễm cuối cùng bị Dương Nguyệt kéo trở về được chút ít. Nếu không phải Dương Nguyệt nhắc nhở, nàng gần như đã sắp quên mất người này. Lúc ấy nàng chỉ nhìn thấy dáng vẻ Triệu Cửu Trọng ở sa trường, biết hắn chắc chắn sẽ trở thành một mãnh tướng, lúc này mới hướng Tiêu Đạc đề cử. Chỉ là không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy, hắn liền lấy được lớn như thế thành tựu.
Ngẫm lại thần kỹ đã giúp nàng nhiều lần như vậy, lần này chắc hẳn cũng sẽ xuất hiện giúp Tiêu Đạc nhỉ?
***
Chu Tông Ngạn ở Bắc cảnh đánh bại liên quân Liêu Hán. Liêu quốc lui binh, mà Bắc Hán thương vong thảm trọng, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào tái phát động đại quy mô xâm nhập phía nam. Trước khi Chu Tông Ngạn suất quân hồi Kinh, gặp mặt Chu Gia Mẫn ở vùng ngoại ô Tấn Châu một lần.
Bởi vì ông là chủ soái, Chu Gia Mẫn dù sao cũng là Hoàng hậu Bắc Hán, vì để tránh sơ sất, Triệu Cửu Trọng liền dẫn một đội nhân mã âm thầm bảo vệ. Đồng thời đè việc này xuống không báo cáo triều đình.
Không ai nghe thấy cha con Chu Tông Ngạn nói cái gì, nhưng sau lần gặp mặt đó, Chu Tông Ngạn trên đường về gần như không cười một lần nào.
Nữ nhi thân sinh tham gia trại địch, trận thắng lợi này đối với Chu Tông Ngạn mà nói, ít nhiều cũng bị bôi lên vết nhơ.
Lúc quân đội Bắc chinh đến Kinh Thành, nhận được sự hoang nghênh của bách tính sắp hàng hai bên đường. Tiêu Nghị ở Sùng Nguyên điện tiếp kiến mấy vị tướng lĩnh quan trọng, phong thưởng cho từng người. Chu Tông Ngạn được phong làm thái phó vì có công, Triệu Cửu Trọng tấn thăng làm Ti Đô Ngu Hậu cấm quân trước điện, mấy người Vương Tiếp cũng đều được thăng quan tiến tước.
Sau khi bãi triều, triều thần rối rít chúc mừng Chu Tông Ngạn và Triệu Cửu Trọng. Vương Phần và Hồ Hoằng Nghĩa nhìn ở xa, không đi qua. Hồ Hoằng Nghĩa nghĩ công lao Bắc chinh lần này vốn thuộc về mình nhưng bị Chu Tông Ngạn cầm đi, trong lòng hết sức bất mãn. Mà Vương Phần và ông là quan hệ thông gia, cũng không tính là tâm phúc của Tiêu Nghị, hai người đương nhiên cùng tiến cùng lui.
Lễ bộ có vị quan viên nhỏ giọng nói một câu: "Lúc này Ngụy quốc công xem ra nở mày nở mặt, nhưng nữ nhi Ngụy quốc công thế mà là Hoàng hậu Bắc Hán đó. Ngụy quốc công làm nhạc phụ của Hoàng đế Bắc Hán, không biết có phải thân ở Đại Chu, lòng đang ở Hán hay không?"
Vương Phần quay đầu lại nói: "Lời này ngươi nói với chúng ta cũng vô dụng, ngươi phải truyền lời này đến trong lỗ tai của Hoàng Thượng đó."
"Vâng, hạ quan hiểu rõ." Quan viên kia tựa như đã tính toán trả lời một câu. Tìm mấy tên quan lại dùng lời nói giết chết uy phong của Chu Tông Ngạn cũng không phải việc khó.
Vương Phần từ biệt đám người, bình chân như vại đi lên phía trước, Hồ Hoằng Nghĩa vội vàng đuổi theo. Vương Phần nói: "Hồ đại nhân cũng không cần bất mãn trong lòng. Nhớ ngày đó ta vì chuyện ngọc tỉ truyền quốc, ngàn dặm xa xôi chạy đến Cửu Lê cũng không thấy Hoàng Thượng ghi nhớ điểm tốt của ta. Chúng ta nói cho cùng không phải tâm phúc của hắn, lúc này không được nở mày nở mặt cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng một số người này cũng hãnh diện không được bao lâu."
"Lời này của Vương huynh sai rồi. Tương lai nếu như Tiêu Đạc làm Hoàng đế thì vẫn sẽ trọng dụng đám người kia, hai chúng ta vẫn giống như bây giờ bị gạt ở bên ngoài." Hồ Hoằng Nghĩa tức giận bất bình nói.
Vương Phần cười cười: "Ngươi cứ chắc chắn như vậy, Tiêu Đạc có thể làm Hoàng đế?"
"Vương huynh à, chuyện này không chắc chăn sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng mắt mù hay sao, giao giang sơn tốt đẹp cho một người văn d dốt võ nát như Kỳ Vương? Mà trước đó vài ngày, ta nghe thái giám ngự tiền nói, Hoàng Thượng ban cho nhi tử của Tiêu Đạc là "Thần", ngươi biết ý tứ của cái chữ kia không?"
Vương Phần đi xuống bậc thềm ngọc, bước chân không loạn chút nào: "Tiêu Đạc ở Thiền Châu xa xôi, hoàng thượng có ý để hắn làm ra chiến tích lại triều hồi hắn về, để cho cả triều văn võ đều không lời nào để nói. Thế nhưng hắn có mệnh trở về hay không còn là hai chuyện. Lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn trở về, bách quan có thể đồng ý một hoàng tử không cùng huyết thống kế thừa hoàng vị?"
Hồ Hoằng Nghĩa dừng bước lại, cả kinh nói: "Ngươi... Ngươi có ý gì?"
Vương Phần tiến tới, ghé vào lỗ tai ông thấp giọng nói vài câu, Hồ Hoằng Nghĩa khó có thể tin mà hỏi lại: "Ngươi biết chuyện này? Ngươi còn giúp... Giúp bọn họ? Vương huynh, ngươi thế này chẳng lẽ không phải nối giáo cho giặc?"
"Sao ta có thể giúp bọn họ? Chỉ là biết trước một chút tin tức thôi. Tiêu Đạc ở Thiền Châu quả thật đã làm ra chiến tích, rất được bách tính kính yêu. Nhưng trước mắt xử lý chuyện này không tốt, gia quyến của những thương nhân kia tất nhiên sẽ hận Tiêu Đạc. Mấy thương nhân này lại nắm giữ mạch máu kinh tế Đại Chu. Đến lúc đó, cho dù Tiêu Đạc có làm ra chiến tích lớn tại Thiền Châu đi nữa thì có ích lợi gì?"
Hồ Hoằng Nghĩa xuất thân quân nhân, không cong cong thẳng thẳng bằng loại văn nhân ở trong quan trường như Vương Phần. Lúc này nghe được, chiến tranh trên quan trường, không đánh mà thắng, đáng sợ hơn ở trên chiến trường nhiều.
...
Trên bàn của Tiêu Nghị bày một chồng tấu chương khẩn cấp, nội dung chính là chuyện hơn mười vị nhà buôn lớn bị trộm cướp bắt cóc. Trộm cướp lần lượt bắt đi thương nhân giàu có ở một vùng kinh kỳ* vốn giữ kín không nói ra, gần đây lại viết thư gửi hết cho gia quyến để bọn họ đến Thiền Châu phủ đòi người.
*Kinh kỳ: kinh đô và vùng lân cận
Chuyện này rõ ràng là nhằm vào Tiêu Đạc, cũng là muốn khiêu chiến Đại Chu mới thành lập.
Nắm đấm của Tiêu Nghị nện ở trên bàn, sai thái giám nhanh chóng đi truyền Triệu Cửu Trọng.
Triệu Cửu Trọng đang bị mấy vị quan viên đã có tuổi lôi kéo, muốn đề cử nữ nhi, tôn nữ nhà mình cho y. Dù sao Triệu Cửu Trọng trong quân đội ngoi đầu lên nhanh chóng, mọi người lau mắt mà nhìn. Tuổi còn trẻ đã ngồi xuống vị trí Ti Đô Ngu Hậu trước điện, tiền đồ tương lai không thể đo lường.
Trong loạn thế, quân nhân cầm quyền, thực lực mà nói chuyện. Những quan viên này cũng không có sự lựa chọn.
Thái giám đến, vừa vặn giúp Triệu Cửu Trọng giải vây. Triệu Cửu Trọng xuất thân dân thường, bỗng nhiên đến gần trung tâm của quyền lợi, còn có chút chưa thích ứng. Huống hồ y tạm không có tính toán chuyện thành gia.
Triệu Cửu Trọng đi theo thái giám đến Tư Đức điện, thái độ của Tiêu Nghị đối với y rất hòa khí.
Trước đó Chu Tông Ngạn đã đề cập trong thư, lần này phương án tác chiến với liên quân Tấn Châu và Hán Liêu gần như đều là Triệu Cửu Trọng đề ra. Mấy lần y xông pha chiến đấu cũng đều biểu hiện cực tốt. Cho nên Tiêu Nghị mới đặc biệt đề bạt y làm Đô Ngu Hậu. Tiêu Nghị có thể tìm thấy cái bóng của Tiêu Đạc trên thân người trẻ tuổi này. Tiêu Nghị không phủ nhận, đây cũng là một trong những nguyên nhân ông trọng dụng Triệu Cửu Trọng.
"Trẫm muốn để ngươi đi Thiền Châu một chuyến. Phía bên Quận Hầu Thái Nguyên có phiền toái lớn." Hoàng đế nói.
Trong lòng Chu Cửu Trọng khẽ động, hành lễ nói: "Hoàng Thượng cứ việc sai bảo."