Tuệ Năng nhắm mắt tụng kinh, tăng lữ còn lại đều cúi đầu không nói.
"Chư vị có thể tiếp tục ngồi ở đây, mọi người ở Tiêu phủ sẽ không xua đuổi cũng sẽ không bạc đãi. Ta - một người không theo Phật cũng biết phật vốn ở trong lòng, không phụ thuộc vào hình thức. Nếu Phật không thể theo dõi và quan sát nỗi khổ của vạn dân, nếu giáo lý của Phật ảnh hưởng đến lợi ích của nhân dân thì vái lạy có ích lợi gì, giữ lại có ích lợi gì! Càng không nói đến phổ độ chúng sinh! Ý của chư vị đơn giản là muốn tạo áp lực lên gia quyến của Quận Hầu nhằm thuyết phục Quận Hầu thay đàn đổi dây. Nhưng chúng ta không sợ, cùng quận hầu một lòng!" Vi Nhiễm nói xong thì quay người đi vào phủ đệ.
Nô bộc Tiêu gia còn đang dựng lều cho những tăng nhân này tránh mưa, Tuệ Năng ngẩng đầu thân ảnh trắng xóa rời đi kia một chút, đột nhiên đứng lên.
Mọi người đều nói: "Tuệ Năng đại sư, ngài đi đâu vậy? Còn cần ngài chủ trì đại cục."
"A Di Đà Phật, bần tăng tu phật nửa đời nhưng còn nhìn không thấu đáo bằng một vị nữ thí chủ. Bần tăng xấu hổ, trở về trong chùa tiếp tục thanh tu." Nói xong thì nhanh chân tiến vào bên trong màn mưa, để lại một bóng lưng xám trắng mơ hồ.
Phía trên lầu các cách đó không xa, hai người dựa vào lan can đứng lặng một hồi lâu, ngóng nhìn phương hướng của Tiêu phủ, nghe tiếng mưa rơi như có điều suy nghĩ.
Một người lấy lại tinh thần nói: "Cố hiền đệ, người ngươi nói vừa rồi là Quận Hầu phu nhân kia ư?"
Cố Thận Chi gật đầu, lạnh nhạt nói: "Ninh huynh không phải đã gặp ở đất Thục rồi à?"
Ninh Hải cười nói: "Khi đó, nàng chủ yếu ở trong khoang thuyền, ta rất ít khi nghe được nàng nói chuyện, cũng chưa thấy dung mạo. Tối nay trái lại làm ta thay đổi cách nhìn. Vừa rồi ta thấy đệ vội vàng muốn đi, chẳng lẽ muốn đi giải vây? Xem ra giao tình giữa hiền đệ và nàng không tệ?"
Cố Thận Chi nhìn hắn: "Nàng và ta là người cùng một tộc, đương nhiên giao tình không tệ. Ninh huynh là nhà buôn lớn của Thục quốc vào cảnh nội Đại Chu chỉ để du lịch?"
Ninh Hải trả lời: "Không phải vậy thì sao tìm hiền đệ uống rượu? Đến, hai ta nhiều năm không gặp, uống mấy chén nữa nào."
***
Tiêu Đạc vốn muốn rời phủ nha trở về, vừa đi đến cửa ra vào thì nghe quan sai vội vã đến đây bẩm báo, chạng vạng tối trên đường có đạo tặc đánh cướp thương khách, bắt đi mấy người, gây nên khủng hoảng to lớn, hiện đã đuổi theo.
Tiêu Đạc nghĩ đến chỗ đoàn người Sài Thị dừng chân cách không xa, tuy có hộ vệ trong cung nhưng ban ngày ban mặt trộm cướp lại dám bạo dạn làm dữ, trong lòng tóm lại khó có thể bình tĩnh. Hắn liếc mắt nhìn hướng nhà, lại trở về kêu Chương Đức Uy, mang theo quan binh đội mưa ra khỏi thành.
Sài Thị vốn dự tính hôm nay đã có thể đến, thừa dịp bóng đêm vẫn gấp rút lên đường, làm sao biết đột nhiên sấm sét vang dội, vội vã tìm khách sạn lân cận đặt chân.
Bà đứng ở phía trước cửa sổ nhìn mưa to, hận con cháu gần trong gang tấc lại không thể tiến đến gặp nhau. Nghi trượng[4] xuất cung lằn nhằn nửa tháng có thừa, trên đường vừa đi vừa nghỉ, còn phải ứng phó sự tiếp đại của quan viên ven đường, chắc chắn không kịp tôn nhi đầy tháng. Bà và Tiêu Thành Chương thương nghị, dứt khoát mặc hết thường phục, chỉ mang theo một đội nhân mã, tách khỏi nghi trượng mà đi đầu.
[4]Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa
Thu Vân bưng nước nóng tiến đến, bởi vì đi ra ngoài bên ngoài cũng sửa lại xưng hô: "Phu nhân, sáng sớm ngày mai là có thể đến nơi, tối nay trước chịu đựng một chút. Ai bảo cơn mưa này tới không đúng lúc."
"Nhị phu nhân bọn họ đã thu xếp tốt rồi? Ta nghe nói cảnh nội Thiền Châu có trộm cướp, tuyệt đối không nên để lộ tài sản nhằm tránh rước tới mầm tai vạ."
Thu Vân hành lễ nói: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ đã đi dặn dò qua."
Sài Thị gật nhẹ đầu, lúc này mới tới rửa tay.
Dưới lầu, Tiêu Thành Chương và Lý Trọng Tiến thương lượng bố trí canh phòng xung quanh khách sạn một chút, Lý Trọng Tiến nói: "Công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo đảm chắc chắn an toàn của khách sạn."
"Vất vả rồi." Tiêu Thành Chương gật đầu, đang muốn xoay người lên lầu thì bỗng nhiên thị vệ đẩy một người đi vào.
"Công tử, người này ở gần chuồng ngựa lén lén lút lút!" Thị vệ lớn tiếng nói.
Tiêu Thành Chương quay đầu nhìn lại, thấy là một người thiếu niên mặc vải thô áo gai, toàn thân ướt đẫm nhỏ gầy, không khỏi hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Ùng ục" một tiếng.
Nước trên người thiếu niên kia đang nhỏ giọt, mái tóc ẩm ướt che lấy khuôn mặt, hai cánh tay ôm bụng. Mu bàn tay nhìn trái lại trắng trẻo non mềm, như một cô gái
Tiêu Thành Chương cười một tiếng, quay đầu nói với nói với Lý Trọng Tiến: "Chắc chỉ là muốn tìm nơi tránh mưa thôi. Sai phòng bếp làm cho nàng ta đồ ăn nóng, cho phép nàng ta ngủ ở dưới lầu."
Lý Trọng Tiến nhìn thiếu niên kia một chút, mang theo vài phần ngờ vực đồng ý.