Cháu Gái Đích Tôn

Chương 8




Cháu_Gái_Đích_Tôn (8)

"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào ạ? Em không hiểu gì hết"

Lam Hoạ gãi gãi đầu thắc mắc nhìn Trúc Nhạc với hai mắt sáng ngời. Muốn hóng chuyện ! Muốn hóng chuyện! Muốn hóng chuyện!

Trúc Nhạc đau đầu thở dài rồi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện.

Chuyện bắt đầu từ 5 tháng trước, khi Chu Lãnh Mặc trên đường trở về nhà sau chuyến công tác dài 3 tháng bên Nga. Anh đã lên hết kế hoạch để cùng bà xã đại nhân đi hẹn hò kỉ niệm 3 năm kết hôn.

Thế nhưng điều không hay đã xảy ra. Hôm đó trời mưa rất lớn dẫn tới tình trạng tắc đường, một chiếc xe đã không nhịn nổi mà chen lấn đi trước và đã gây ra một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng.

Số người chết là 3 người và số người bị thương là 20, trong đó có Chu Lãnh Mặc.

Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh bắt đầu có những biểu hiện lạ. Luôn nở nụ cười hừ hừ thâm hiểm nhìn Trúc Nhạc khiến cô ớn lạnh.

Từ kết luận của bác sĩ, não của anh đã bị tổn thương khá lớn, gây ra tình trạng rối loạn, hiện tại não trong trạng thái nghĩ rằng mình đang trong một cuốn truyện fanfic.

Đúng các vị không nghe nhầm đâu!

Cuốn truyện fanfic này do chính Chu Lãnh Mặc viết ra thời điểm hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt nhưng vì sự nghiệp của cô nên phải che dấu. Trúc Nhạc là diễn viên tuyến 1 nên lượng fan only nhiều mà lượng fan cp cũng nhiều.

Chu đại thiếu gia thấy không ai ghép cp mình và người yêu liền nổi máu ghen tự lập siêu thoại, tự viết fanfic. Hiện giờ cuốn truyện fanfic "Tình yêu rực lửa" do anh biết là cuốn fanfic nổi tiếng nhất trong giới siêu thoại cp.

Bác sĩ nói hiện tại chỉ có thể để anh tự mình hồi phục, người nhà sẽ giúp đỡ bằng cách giúp cuốn fanfic này được diễn ra. Kết truyện là cô và Lãnh Mặc có con và sống hạnh phúc đến cuối đời nên chỉ cần cô sinh bảo bảo rồi thổ lộ yêu thương với anh là bệnh tình sẽ hồi phục.

Đôi khi Trúc Nhạc thấy trên đời có rất nhiều truyện trùng hợp. Cô và chồng yêu đang định có con thì truyện này xảy ra, đúng là duyên trời.

Lam Hoạ và Lập Hạo nghe cô kể đến đây sưa, sau đó hỏi

"Vậy tại sao em và anh Hạo lại đóng vai phản diện vậy?"

Trúc Nhạc nghĩ nghĩ chút rồi nói

"Chắc là do trước đây chị và Lập Hạo có một thời gian  là cp đứng đầu siêu thoại trong 5 năm, bố mẹ hai nhà chỉ muốn anh chị cưới nhau cho rồi. Còn em thì chắc là lần trước chị và em được ghép thành cp bách hợp đứng đầu siêu thoại 3 tháng dù mình chưa gặp nhiều lần, mà việc này xảy ra trước hôn lễ của anh chị"

Lập Hạo, Lam Hoạ :" ....." Ghen ghê thật!

Liếc mắt thấy xe của Chu Lãnh Mặc gần đến nơi, cô đứng lên vận động xương cốt nói với hai  người

"Diễn nốt thôi để còn về"

Cặp gà bông cũng hiểu ý cô vào trạng thái nhập vai.

"Trúc Nhạc, con đàn bà chanh chua này, mày muốn gì?''

Khuôn mặt trang điểm cầu kì của Lam Họa lập tức vẹo vọ vì tức giận trông cực kì dọa người, khiến cho Lập Hạo đứng bên cạnh phải giật mình lùi người lại.

Trước đây khi bên hắn, cô ta luôn là bộ dáng yếu đuối, mềm mỏng, rất ít khi tức giận. Mà cho dù có tức giận thì cũng khóc lóc kể lể với hắn để cầu sự an ủi, dỗ dành chứ không phải như một con điên gầm rú thế này. Trong lòng hắn lập tức trỗi dậy cảm giác bị lừa dối và chán nản, chân hơi lùi về phía sau.

Trong lòng: Tiểu Hoạ tức giận cũng đáng yêu nữa! Muốn hôn một cái!

Lam Họa phía này đang tức đến phát điên, làm gì có tâm tình để ý Lập Hạo chứ, cô ta chỉ tay thẳng vào khuôn mặt gợi đòn vủa Trúc Nhạc, hét lên

''Cút ngay cho tao, đừng để tao thấy mặt mày''

Trúc Nhạc cầu còn không được, lập tức tươi cười như bắt được vàng

''Oke em yêu''

Sau đó liền lượn té khói, may quá đi mất cuối cùng cũng thoát được cục nợ phiền phức này rồi. Lúc này Trúc Nhạc lại muốn đập đầu mình một cái nữa , tự hỏi rằng trước kia có phải cô bị úng não hay không mà lại đi kết bạn với loại rác rưởi này. Hazzz đúng là thời trẻ ai chả có lúc sai lầm

''Thiếu phu nhân, vừa nãy cô ngầu lắm đó''

Một tên vệ sĩ bật ngón cái về phía cô, vẻ mặt ham mộ. Trúc Nhạc đương nhiên hưởng thụ ánh mắt này, cao hứng hất mặt lên trời

'Tôi là ai chứ? Trúc Nhạc đó''

Một tên vệ sĩ tò mò hỏi

''Thiếu phu nhân nếu lúc nãy cô gái kia không đuổi cô đi thì cô lấy đâu ra chó để thả dọa cô ta?''

Trúc Nhạc khinh bỉ nhìn anh ta một cái, kiêu ngạo ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó nhất

'Không có chó tôi có cái khác''

'Cái gì ạ?''

''Có chồng''

Trúc Nhạc chưa kịp trả lời thì có một giọng nói trầm ổn vang lên, kế tiếp là một người đàn ông cao tầm mét 85 lạnh lùng bước đến. Tuy anh ta đeo kính râm, không thể nhìn hết được cả khuôn mặt thế nhưng nhìn chiếc mũi cùng với phần mặt được lộ ra thì co thể chắc chắn anh ta rất đẹp trai.

Nói thừa chồng Trúc Nhạc này không đẹp thì ai đẹp!  Trong lòng cô đắc ý.

Mang theo mình sát khí nồng đậm, Lãnh Mặc bước nhanh về phía vợ của mình

Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, đầu của cô liền hoạt động hết công suất và cuối cùng chốt một từ 'Chạy''.

Nghĩ là làm, cô gái nhỏ liền đứng dậy phóng đi. Thế nhưng người đàn ông kia chỉ cần sải một bước tới túm cổ áo cô kéo lại. Trúc Nhạc liền liều mạng dãy dụa

'Bỏ bà ra, mày là thằng nào?''

Lãnh Mặc liền nhíu mày, tay tránh động chạm và phần bụng của cô, lên tiếng

'Đừng dãy dụa nữa, trông em như con gà tre ấy''

Cô gái nhỏ liền xù lông phản bác

'Ai nói tôi là gà tre? Tôi phải là gà Đông Tảo, cao quý lắm đấy''''.....''

P/s: Vì vấn đề sức khỏe nên mình không thể đăng truyện thường xuyên được, xin lỗi mọi người