Cháu_Gái_Đích_Tôn (3)
"Vậy ...vậy cháu cúp máy trước nha, cháu hứa sẽ...sẽ tìm thấy cô ấy"
Chu Lãnh Mặc cố cười tự nhiên nhất có thể thế nhưng những giọt mồ hôi trên mặt đã bán đứng anh.
Ôi thánh thần thiên địa ơi! Đáng sợ quá đi!
Thường ngày ông bà nội đã đáng sợ rồi mà hiện giờ lại còn đáng sợ hơn.
Không thể trách anh được!
Nếu nói Chu Lãnh Mặc lãnh khốc một thì họ lãnh khốc mười. Cho nên trước mặt họ mà anh tỏ ra lạnh lùng thì chỉ có đường đi ăn chuối xanh và ngửi nhang.
"Nhớ đấy, tóc mày giữ được không là do mày"
"Vâng vâng, cháu biết rồi ạ"
Chưa bao giờ anh muốn bật khóc vì sợ như vậy. Trúc Nhạc! Em đang nơi đâu? Cứu chồng em với!
Bên kia sau khi cúp điện thoại của ba mẹ và ông bà Chu liền thở phào nhẹ nhõm . Cả bốn người cùng ngả người ra sô pha mệt mỏi
"Không ngờ diễn kịch lại mệt mỏi như thế"
Ba Chu ôm lấy mẹ Chu mà than thở kêu ca.
Cuối cùng thì ông cũng thấu hiểu được nỗi khổ của con dâu rồi. Làm diễn viên bình thường đã mệt mỏi vậy rồi mà con bé lại là Ảnh hậu, vậy phải bận rộn đến mức nào chứ.
Con bé tốt đẹp như thế mà vớ phải thằng con trai mình đúng là xui tám kiếp mà!
Càng nghĩ ông Chu càng thương cảm cho con dâu của mình . Lấy phải một thằng chồng thần kinh không phải là việc dễ dàng mà!
Bên của Chu Lãnh Mặc điện thoại anh bỗng nhiên đổ chuông.
Là số điện thoại của vệ sĩ Chu gia gọi tới.
Trong đầu có linh cảm xấu, Lãnh Mặc nhanh chóng bắt máy
"Tìm thấy chưa?"
"Thiếu gia, không ổn..không ổn rồi"
Nghe tin, anh giật mình ngồi bật dậy, giọng lạnh lại
"Có chuyện gì?"
"Không ổn rồi"
"Rốt cuộc cái gì không ổn?"
Lãnh Mặc nói như muốn hét lên
. Nhiệt độ trong phòng dường như giảm mạnh xuống còn 0 độ. Khuôn mặt anh ngày càng âm trầm lại, trong đôi mắt lạnh lùng ấy dường như xuất hiện tia máu.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cô gặp chuyện rồi?
Nghĩ đến đấy trong đầu Lãnh Mặc hiện lên hình ảnh Trúc Nhạc một thân máu me, tay ôm chặt bụng.
Cảm giác bất an ngày càng lớn khiến cho bàn tay cầm điện thoại của anh cũng bắt đầu run lên.
"Nói mau"
Bên kia chần chừ một lúc rồi lên tiếng
"Toàn bộ đồ ăn để dụ thiếu phu nhân biến mất một nửa rồi ạ?"
"Hả?"
Lãnh Mặc ngẩn người ra một lúc sau đó liền tức giận nói lớn
"Các người có phải muốn bị đuổi việc không? Mau đi mua đồ ăn mới. Không tìm thấy cô ấy đừng mong được sống"
"Vâng vâng"
Bên kia vừa cúp máy, tên vệ sĩ gọi điện liền thở phào nhẹ nhõm . Một cái đùi gà đưa tới trước mặt anh ta, tiếp đó là nụ cười tươi rói của Trúc Nhạc
"Ăn đi"
Anh ta nhận lấy , vui vẻ cảm ơn
"Cảm ơn thiếu phu nhân"
Sau đó ngồi xuống cùng mấy tên vệ sĩ khác ăn cùng cô.
"Thiếu phu nhân, cô thật sự quá vất vả rồi. Cô ăn nhiều chút "
Trúc Nhạc đang cắn thịt gà , nghe anh ta nói vậy liền bĩu môi
"Tất nhiên là vất vả rồi, lấy được thiếu gia nhà mấy người tôi cũng khổ tâm lắml
Không để anh ta nói tiếp , cô liền ném xương gà sang một bên, tiếp tục chiến con gà khác bên cạnh trước những con mắt muốn rơi ra ngoài của đám vệ sĩ. Liếc nhìn đống đĩa và vỏ đồ ăn bên cạnh, Trúc Nhạc ngoắc ngoắc tay với bọn họ nói
"Đừng nhìn tôi như vậy. Đúng rồi lát nữa gọi anh ta bảo mua cháo hạt sen đến cho tôi nha. Nói tôi mang thai, thân thể yếu ớt, không ăn mấy thứ này được ,đem cháo đến dụ có lẽ sẽ ra"
"...." Thiếu phu nhân, cô nói dối không thấy ngượng mồm à?