Cháu Gái Đích Tôn

Chương 10




#Cháu_Gái_Đích_Tôn (10)

Chu Lãnh Mặc anh thật sự bất lực rồi, không còn lời nào để nói nữa. Rốt cuộc anh đã tính sai cái gì nhỉ? Sao vợ anh lại như thế này chứ?

Không phải anh ghét bỏ hay là khinh Bỉ gì chỉ là Trúc Nhạc trước khi bỏ trốn và sau khi bỏ trốn khác nhau quá nhiều nên anh có chút chưa kịp load thông tin.

Trúc Nhạc nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh mình đang chờ bộ nhớ tải xuống thầm tặc lưỡi một cái mà cảm thán.

Chán thật , bây giờ trai đẹp yêu nhau hết cả rồi, tuy chưa nhìn thấy mặt của ông chồng họ Chu của mình nhưng cô có thể đảm bảo rằng nhan sắc của anh ta nghịch thiên không kém anh chàng này. Khả năng tia trai và mê cái đẹp bao năm qua của cô đâu phải để trưng.

Lãnh Mặc nhìn cô vợ nhỏ của mình đang mải mê nghĩ ngợi liền quay sang nói với vệ sĩ

"Đưa thiếu phu nhân về nhà chính"

Nếu còn chờ cô nghĩ thêm nữa không biết còn nghĩ ra được những cái gì nữa. Cách tốt nhất là trói cô lại đem về , từ từ bồi dưỡng tình cảm.

Nữ chính đại nhân của chúng ta hiện giờ đã biến thành gà tre...à nhầm gà Đông Tảo chính hiệu. Cả người liên tục giãy dụa muốn thoát khỏi vệ sĩ

"Các người làm gì thế? Dù tôi không phải phu nhân chính gốc nhưng dù gì cũng là bạn tốt của phu nhân các người. Nhẹ tay chút"

"Anh giai, bảo họ buông tôi ra đi"

Vừa nói Trúc Nhạc vừa hướng ánh mắt về phía Lãnh Mặc.

Chị em tốt, chúng ta vừa nói chuyện rất ăn ý mà, đừng đưa tôi về Chu gia, họ sẽ hại bảo bối của tôi đó.

Cô điên cuồng nháy mắt với anh, nháy muốn rụng lông mi nhưng anh vẫn không thèm phản ứng khiến cô tức muốn điên. Anh trai, anh phản ứng cái coi. Đúng là phu nhân chân chính có khác, nói cái mấy tên kia nghe liền.

Lãnh Mặc sao không hiểu ý của cô chứ, anh còn đang nhịn cười rất khổ sở đó được không? Vợ anh đúng là đáng yêu mà, tinh quái nữa chứ, cái gì cũng nghĩ được.

Bước đến gần , anh cúi sát mặt mình với Trúc Nhạc hỏi

"Em nói xem tôi là ai mà ra lệnh cho họ được "

"Đương nhiên là phu nhân chân chính của Chu gia rồi"

Trúc Nhạc bày ra bộ mặt đương nhiên nói với anh. Anh giai đừng có ngại mà, tôi hiểu mà.

Lãnh Mặc lắc lắc đầu trả lời

"Sai rồi"

"Tại sao?"

"Là chồng em"

"...."

[.....]

Tại sảnh lớn Chu gia

Trúc Nhạc cắn môi, đầu cúi xuống, không dám nhìn các vị trưởng bối trước mặt. Hiện tại cô rất lo sợ, trái tim nhỏ bé của cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Còn nữa, sao mà đông người thế này? Không phải chứ, nhiều người muốn cô phá đi đứa bé trong bụng như vậy à? Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch lại, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy bụng hơn. Trúc Nhạc cô xin thề với trời, cho dù hôm nay xảy ra chuyện gì , cô sẽ bảo vệ con mình cho đến cùng.

Lãnh Mặc liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi cạnh mình, bất đắc dĩ cười lắc đầu vài cái. Cô vợ của anh đúng là có phép biến hoá thần thông của Tôn Ngộ Không. Nhớ lại mấy phút trước khi phát hiện anh là chồng liền nhanh nhạy chạy biến, nếu không phải anh nhanh tay túm lại thì chắc cô đã chạy biến tận đằng trời nào rồi. Sau khi bị bắt lại còn đánh nhau , hùng hổ thế khí với anh. Mà nhìn coi , hiện giờ lại yếu ớt, không phát ra một tiếng động nào, hệt như một con mèo nhỏ.

"Bang"

Bất thình lình Chu lão gia đập bàn mạnh một cái khiến mọi người đều giật nảy mình. Ông tức giận chỉ tay về phía Trúc Nhạc và Lãnh Mặc

"Mày nhìn mày xem, còn ra thể thống gì?"

Sát khí của Chu lão gia tỏa ra khiến cho ai nấy cũng phải run sợ. Trúc Nhạc bị ông làm cho sợ đến phát khóc , cả người run rẩy , không biết từ bao giờ đã hơi dính sát người Lãnh Mặc. Bỗng bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng , đầy âu yếm. Trái tim của Trúc Nhạc bỗng đập thịch một tiếng, cả người lan tỏa sự ấm áp. Không hiểu sao lúc này cô cảm thấy Lãnh Mặc chính là thế giới của mình, là bờ vai vững chắc để cô dựa vào. Bất giác cô cũng nắm lại tay anh.

Các vị phụ huynh trước mặt vẫn tiếp tục nổi nóng

"Xem xem đã làm ra loại chuyện gì đi?"

"Không thể tin trong Chu gia ta lại có loại người như thế này?"

Cuối cùng Chu lão gia không kìm nổi cơn tức giận, ném ngay cái tẩu trên tay về phía trước. Trúc Nhạc đơ người nhìn cái tẩu bay về phía mình, bỗng dưng cảm thấy uất ức muốn bật khóc. Tại sao lại đối xử với cô và bảo bối trong bụng như vậy chứ? Chỉ vì cô mang thai con gái mà họ nói cô thậm tệ vậy sao? Ngẩn người ra, Trúc Nhạc nhìn nó từ từ bay đến và.... trúng ngay đầu người bên cạnh mình

"A, ông nội, người thật độc ác"

Chu Lãnh Mặc đau đớn ôm trán, uất ức nhin ông nội. Chu lão gia bước tới đánh một cái thật mạnh vào đầu anh một cái

"Thế này còn nhẹ đấy, mày dám để cháu dâu và cháu nội của ông già này mất tích, ông chưa cạo đầu mày là tốt lắm rồi "

"Vâng vâng, ông đại nhân đại lượng nhất"

Về phía Trúc Nhạc, từ nãy đến giờ vẫn ngẩn ngơ chưa kịp tiếp thu sự việc. Chuyện gì thế này? Hoá ra từ nãy đến giờ mọi người đang mắng người bên cạnh cô chứ không phải cô à? Trời đất. Thở phào một hơi, nhìn sang chồng mình bên cạnh đang bị Chu lão gia dí đầu, trách mắng, ngực đột nhiên ê ẩm, cô liền đỡ lấy tay Chu lão gia

"Anh ấy cũng biết lỗi rồi, người tha cho anh ấy đi"

Chu lão gia lập tức nguôi giận, mắt tràn đầy sự ấm áp, ông gật đầu

"Được được"

Sau đó trừng mắt nhìn anh

"May cho mày đấy"

Bà Chu , mẹ của anh và các cô dì, phụ nữ trong gia tộc liền bước tới nắm lấy tay cô, dịu dàng

"Con đấy à? Sau này đừng chạy lung tung nữa, mẹ lo "

Đối với người mẹ chồng lần đầu gặp mặt này, Trúc Nhạc lập tức có hảo cảm, ngoan ngoãn nghe lời

"Vâng ạ"

"Từ giờ con hãy ở Chu gia, vài ngày nữa gia tộc sẽ thông báo cho giới truyền thông biết con là thiếu phu nhân Chu gia, mẹ của con mẹ sẽ đón về đây, được không? Đừng đi đâu nữa nhé"

Dừng một lúc , bà liếc mắt nhìn sang thằng con trai của mình

"Hơn nữa, chồng con nó yêu con lắm đấy, con nỡ bỏ nó sao?"

Trúc Nhạc cắn cắn môi nhìn sang Lãnh Mặc đang tủi thân nhìn mình. Hình như người này không xấu như cô tưởng tượng

"Cho con chút thời gian được không?"

[.....]

"Thiếu gia nguy rồi, thiếu phu nhân bị ngã cầu thang"

P/s: Thích ngược không mọi người?