Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 67




Ngay cả khi nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, phải chịu những cơn đau từ vết bỏng, Cảnh Tự chưa bao giờ nói “đau” với ai.



Trước mặt Lục Chúc Chúc, nỗi đau mà Cảnh Tự chịu đã lâu bỗng dưng bộc phát.



Anh giữ chặt hộp giữ nhiệt, cả người bỗng run rẩy lên.



“Lục Chúc, anh đau quá.”



Lục Chúc Chúc chưa bao giờ thấy cảm xúc Cảnh Tự mất khống chế như vậy.



Cô biết, anh nhất định rất khó chịu.



Cô không nhịn được mà giơ tay ôm chặt lấy anh: “Anh có thể nói cho em.”



Cảnh Tự ngửi hương thơm hoa sơn trà trên người cô. Thân thể cô rất mềm mại nhưng ôm anh lại rất cứng rắn, như đang muốn tiếp thêm năng lượng cho anh.



“Anh ơi, nếu anh buồn vì chuyện gì thì có thể nói với em.” Giọng nói của cô rất mềm mại, như một tấm vải mỏng lướt qua cổ anh.



Anh nhắm hai mắt lại, ngửi những hương thơm thuộc về cô. Đó là hương thơm mà anh đã mơ thấy trong những đêm anh không ngủ được.



Anh thật sự mệt mỏi khi phải đựng những điều này một mình, anh không muốn phải chịu đựng nữa.



Thời điểm xảy ra trận hoả hoạn, trong nhà chỉ có anh và Cảnh Triết. Cảnh Triết tự mình nhốt trong phòng, khóc lóc gọi mẹ.



Anh chạy đến cánh cửa, dùng búa đập vỡ nó ra. Cứu Cảnh Triết từ trong đám khói dày đặc. Sau đó vào toilet lấy một chiếc khăn ướt che lại mũi.



Lửa nhanh chóng lan ra, lính cứu hỏa không thể vào nhà được. Chỉ có Triệu Tư Gia là mẹ nên bất chấp nguy hiểm mà lao vào.



Cảnh Triết nhìn thấy Triệu Tư Gia thì khóc đến sắp ngất đi.



Triệu Tư Gia liền cõng anh ta chạy ra bên ngoài. Cảnh Tự ở lầu hai cầm hai chiếc khăn lảo đảo ra khỏi toilet, nhìn thấy Triệu Tư Gia cõng Cảnh Triết chạy ra đến cửa.



Cả cuộc đời anh, chưa bao giờ có khoảnh khắc nào tuyệt vọng như lúc đó.



Ngọn lửa cháy càng lúc càng to, anh đau lòng hét lên: “Mẹ, đừng bỏ con!”



Triệu Tư Gia quay lại nhìn anh một lúc.



Trong khói lửa dày đặc, anh nhìn thấy đáy mắt của Triệu Tư Gia tràn ngập sự đau khổ.



Chỉ vài giây ngắn ngủi, bà đã ra quyết định đau đớn nhất của một người mẹ. Cõng Cảnh Triết đang thoi thóp trên lưng, bà kiên quyết quay người đi, để một mình anh ở dưới đáy địa ngục không thấy mặt trời này.



“Anh không thể nào quên cảnh bà ấy xoay người bỏ rơi anh.” Cảnh Tự nắm chặt tay, giọng khàn khàn đầy áp lực: “Anh biết bà ấy rất đau khổ nhưng mà…anh không thể nào tha thứ được.”



Mặc dù đó là lựa chọn tốt nhất, từ bỏ một người, ít nhất cũng có thể bảo vệ người còn lại.



Cho dù rất nhiều người thân, bạn bè, kể cả Cảnh Triết đến thuyết phục anh hiểu chuyện một chút, đừng giận dỗi người nhà, tha thứ cho mẹ của mình nhưng Cảnh Tự không có cách nào thuyết phục chính mình…tha thứ cho sự lựa chọn của mẹ.



Bời vì anh chính là người mà mẹ đã vứt bỏ.



……



Sau khi mẹ cõng Cảnh Triết lao ra ngoài thì ngọn lửa đã hoàn toàn mất khống chế. Chúng lan đến mái nhà làm cho trần nhà bị sấp, chính anh cũng cho rằng mình sẽ chết trong biển lửa.



Nỗi sợ mình sắp chết như cơn sóng, cuốn anh đi trong tích tắc.



Bản năng sinh tồn vẫn đang thôi thúc anh. Anh dùng khăn ướt che lại miệng và mũi, chạy đến cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai. Làn khói dày đặc khiến anh muốn hỏng cả đôi mắt, anh cũng không biết nước mắt là do khói hun hay là xuất phát từ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng nữa…



Lửa đã đến, lưng của anh đã bị lửa đốt đến đau đớn nhưng cũng không bằng khi sắp đối mặt với cái chết.



Ban công tầng hai rất cao, nhảy xuống có thể chết nhưng Cảnh Tự cũng không còn lựa chọn nào khác, không có ai đến cứu anh, anh chỉ có thể tự cứu chính mình.



Khoảnh khắc anh nhảy xuống, trong đầu hiện lên một hình ảnh…



Là một con bướm nhỏ màu trắng.



Tạm biệt, bướm nhỏ.



Lục Chúc Chúc đã từng mơ thấy một bầu trời lửa lớn. Cảnh Tự đứng giữa biển lửa trong vườn hoa hồng, trên vai anh là hoa hồng vàng, hôm đó cũng chính là ngày nó bị cháy hỏng…



Hư rồi, không có cách nào hồi phục như cũ…



Thể chất cùng tâm lý của anh bị tổn thương khiến anh không thể nào tập trung học được. Mà cũng trong khoảng thời gian đó, công ty của ba cũng lao đao sắp phá sản, ba mẹ còn không thể chăm sóc mình được.



Hành vi nổi loạn của anh khiến ba mẹ thất vọng hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, họ đã đặt kỳ vọng lên người Cảnh Triết, hoàn toàn từ bỏ Cảnh Tự.



Điều này cũng chính là lý do anh bỏ nhà ra đi.



Những cảm xúc đó đã đọng lại trong lòng anh nhiều năm qua. Hiện tại nói ra cũng khiến Cảnh Tự nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Anh cười chua xót nói: “Lục Chúc, anh thất hứa rồi.”



Lục Chúc Chúc là một cô gái sống tình cảm, nghe xong câu chuyện của anh cô đã sớm khóc không thành tiếng.



Cô chỉ nghĩ anh bị bỏng nhưng lại không nghĩ đến tâm lý anh còn bị tổn thương hơn nỗi đau thể xác.



Lục Chúc Chúc cũng hiểu được cảm giác bị bỏ rơi. Bởi vì trước khi gặp Lục Hoài Nhu, cô cũng đã tự an ủi chính bản thân mình: Ba mẹ chỉ là bận quá, chứ không phải mình không được yêu thương….



Lục Chúc Chúc không nói nên lời, cúi đầu lấy ra thuốc dán lạnh mới mua ở tiệm thuốc, đổ lên đầu ngón tay rồi xoa lên vết thương trên mặt của anh.



“Anh ơi, anh không có thất hứa.” Lục Chúc Chúc thấp giọng khóc nức nở: “Em không trách anh, thật đấy! Học trường nào không quan trọng, dù anh không học ở Bắc Thành thì em cũng sẽ đến tìm anh, anh ở đâu em cũng tìm được hết!”



Mắt Cảnh Tự nâng lên, trong lòng run run.



Lúc trước, anh không biết vì cái gì mà mình phải sống trong đau đớn.



Phần lưng bị bỏng khiến anh bị dày vò mỗi đêm, chỉ có thể mở to mắt chờ bình mình lên nhưng tiếc là…bình minh sẽ không bao giờ đến.



Bây giờ, anh có thể thấy được tia sáng le lói.



Có thể gặp lại cô, những kiên nhẫn và đau khổ đều đáng giá.



Cảnh Tự dùng tay lau đi nước mắt của cô. Rõ ràng rất cả chỉ là quá khứ nhưng cô lại khóc đến xé lòng.



Anh thấy cách đó không xa có một đôi tình nhân đang nhìn chằm chằm anh. Cứ như nếu anh bắt nạt cô gái kế bên lần nữa thì họ sẽ báo cảnh sát.



Cảnh Tự cười với họ, tỏ vẻ không có việc gì.



Cô khóc còn chưa xong, càng lúc càng xót xa.



“Lục Chúc, anh còn chưa chết mà, em khóc cái gì vậy?”



“Em cứ khóc như vậy…. Anh rất xấu hổ.”



Chưa dứt lời, Lục Chúc Chúc bỗng nhiên ôm lấy anh.



Cảnh Tự mất tự nhiên đưa tay ra, cả người đều căng thẳng.



Cô gái nhỏ vùi vào ngực anh, ôm chặt lấy eo anh, lẩm bẩm nói: “Anh vừa hỏi em có thể làm bạn gái anh đúng không.”



“Ừm…”



“Em… Có thể làm bạn gái anh không?”



Gió chiều nhẹ nhàng, mặt trăng từ từ lộ ra trên màn đêm.



Có một cái long vũ bị thổi bay trong gió, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, trần ai lạc định.




Trong đầu anh chỉ có câu nói vừa rồi của cô, có chút hoảng hốt, không chân thật.



“Em nói cái gì?”



Lục Chúc Chúc dụi nước mắt vào trên ngực anh, nói: “Em… Muốn làm bạn gái của anh!”



“Em thấy anh đáng thương à, Lục Chúc?”



“Không phải! Không phải!” Lục Chúc Chúc thút thít nói nhỏ: “Em chỉ không muốn anh phải chịu đựng một mình nữa, em muốn ở bên cạnh anh.”



Mặc dù cô phủ nhận nhưng Cảnh Tự là thanh mai trúc mã nên rất hiểu tính cách của cô… Cô chỉ là một cô gái có tính tình tốt, không nỡ nhìn anh đau khổ mà thôi.



“Làm bạn gái gì mà bạn gái, em mới bao lớn, có biết làm bạn gái người ta là như thế nào không.” Cảnh Tự tức giận mà nhéo cái mũi của cô: “Đừng nói bậy.”



Bởi vì anh sẽ coi đó là thật.



“Em biết, em đã mười bảy rồi!” Cô cứng rắn nói: “Có rất nhiều nam sinh theo đuổi em nhưng mà em không có đồng ý đấy nhé!”



“Sao không đồng ý?”



“Vì… Em không thích bọn họ.”



Cô gái nhỏ dựa vào bên người anh, mang theo hương thơm của cây sơn chi.



Anh tham lam hít sâu hỏi: “Em thích anh à?”



Câu hỏi đơn giản nhưng mà thẳng thắn khiến mặt cô đỏ bừng, cô cúi đầu không dám nhìn anh: “Đúng vậy, bởi vì anh là anh Cảnh Tự.”



Câu tiếp theo của cô nhỏ như tiếng muỗi: “Anh là người duy nhất em có thể chấp nhận… làm bạn trai của mình.”



Lỗ tai Cảnh Tự nóng lên, hai tay chống đầu gối, hỏi lại lần thứ hai: “Em thích anh?”



“Em… chắc chắn là thích anh.”



“Lục Chúc, quen thuộc thì không phải là thích!” Giọng anh có hơi chua xót: “Em chỉ là chưa quen những nam sinh khác ngoại trừ anh.”



Lục Chúc Chúc nâng đôi mắt đầy nước mắt của mình nhìn về phía anh: “Ý anh là…”



“Ý anh là, em chưa thấy đại dương tràn ngập ánh sáng thì mới có thể thích được một vũng bùn trước mắt.”



Lục Chúc Chúc bỗng nhiên nhớ về cảm giác khi ở bên Cảnh Tự khi còn bé.



Anh mãi luôn lý trí như vậy, mãi luôn… bình tĩnh như vậy.



Đêm nay những ngôi sao đều đã chứng kiến màn tỏ tình của cô, nhưng anh lại rất bình tĩnh…



Lục Chúc Chúc buông lỏng góc áo anh ra, không thể tin được nói: “Em bị… từ chối?”



“Lục Chúc.”



Cô không thể tin được nói: “Em tỏ tình thất bại rồi sao?”



“Không phải…”



“Em thế mà lại thất tình!”



Cảnh Tự đỡ đỡ trán: “……”



“Không sao, anh có thể từ chối em, em cũng đã từ chối nhiều người rồi, có thể… Có thể đây là báo ứng!” Cô đỏ mặt, gượng gạo nói: “Không, không sao đâu, chỉ là em không thể chấp nhận được chuyện mình bị từ chối.”



Cảnh Tự bị cô chọc cười.



Tại sao lại có một cô gái đáng yêu như thế chứ!




Trên đường về nhà, cô đi phía trước mà anh đi theo sau như một cái bóng, tiễn cô về nhà.



Trên đường đi, Lục Chúc Chúc đều nghĩ về chuyện đó, rất oán giận.



“Em lại bị từ chối.”



“Em chưa bao giờ xấu hổ như vậy.”



“Đừng hối hận, tuyệt đối đừng hối hận.”



Cảnh Tự bỏ tay vào trong túi, đuổi theo cô giải thích: “Lục Chúc, không phải anh từ chối em.”



“Đây không phải là từ chối sao?” Lục Chúc Chúc tức giận nói: “Mấy nam sinh theo đuổi em, em cũng nói “em không thích anh, anh sẽ tìm được cô gái thích hợp với anh”, ý của anh cũng giống như vậy đúng không?”



Anh cười::Đừng nói nữa, đúng thật là như vậy.”



Lục Chúc Chúc hất tay anh ra: “Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa!”



Cảnh Tự đi nhanh hơn, cùng cô đi bên đường: “Lục Chúc, đừng đi nhanh như vậy! Chúng ta nói chuyện đi!”



“Nói cái gì, chúc em hạnh phúc sao?”



“Sao em lại xấu tính như vậy, không thể cho anh nói sao?”



“Tính tình em như vậy ông nội cũng quen rồi. Dù sao anh cũng không thích em thì quản em làm gì?”



Nhìn bộ dáng cáu kỉnh của cô, Cảnh Tự lại thấy vui, anh rất thích nhìn thấy bộ dạng này của cô: “Không có, anh rất thích.”



Anh thích hết mọi thứ của em, đều khắc ghi vào xương cốt.



Em rất tốt, chỉ là anh thì không.



Lúc Lục Chúc Chúc sắp bước vào cửa, Cảnh Tự giữ tay cô nhẹ nhàng gọi: “Em gái



chờ một chút.”



“Anh gọi em là gì?”



“Em gái Chúc Chúc.”



“Anh còn… đổi giọng gọi em là em gái.” Lục Chúc Chúc tức giận nói: “Quả nhiên là không xứng, thôi thôi vậy!”



Cảnh Tự nắm chặt tay cô, sờ những đốt tay thon dài, cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Em nghe anh nói, Lục Chúc. Anh không cần em thương hại, anh còn chưa đến lúc không còn còn chỗ ở.”



Cô thực sự rất thích giọng điệu nhẹ nhàng của anh, cũng thích anh nắm tay mình, cơn gió thổi qua cũng không cảm thấy lạnh.



Cô thấy anh vẫn đang mang chiếc khăn quàng cổ cô tặng.



Lục Chúc Chúc vươn tay chỉnh lại chiếc khăng quàng cổ màu xám, quàng chặt hơn: “Nhiều năm như vậy em thật sự không thích người khác, chỉ có mình anh.”



Thế giới này nợ anh quá nhiều, em muốn bù đắp cho anh.



Anh nắm tay cô, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn xuống: “Lục Chúc, chờ em lớn lên chút nữa, đừng là bây giờ.”



Mặc kệ hiện tại anh nghèo thế nào, em cũng chỉ muốn cho anh những điều tốt đẹp nhất.



“Được rồi!” Lục Chúc Chúc rút tay về nói::Nếu đã từ chối em thì em không mời anh vào nhà uống cà phê được rồi!”



“Uống cà phê gì?”



“Thì là… uống cà phê đó.” Lục Chúc Chúc nhún vai: “Giống như nữ chính hay mời nam chính trong phim đó!”




“……”



Cả người Cảnh Tự căng ra, phát hiện ra cô đang đùa giỡn mình.



Nhưng mà chỉ mới có một lời tán tỉnh như vậy thôi mà anh lại…có phản ứng.



“Suốt ngày đầu em nghĩ cái gì vậy?” Cảnh Tự cáu kỉnh xoay người rời đi.



Lục Chúc Chúc xoay người nhẹ nhàng bước vào nhà, khoé miệng tràn ngập nụ cười ngọt ngào.



Trong đầu em toàn là anh mà.



Lục Chúc Chúc ngồi trong bồn tắm, thuận tiện gọi cho Tưởng Thanh Lâm.



Tưởng Thanh Lâm đang ngồi ở bàn làm đề đến luống cuống tay chân, bấm vào video thấy Lục Chúc Chúc xinh đẹp thì kêu lên: “Lục Chúc Chúc, cậu đừng như vậy…Chú ý hình tượng của cậu đi, cậu đi tắm sao lại gọi cho mình, mình không chịu trách nhiệm đâu nha.”



Lục Chúc Chúc lấy bọt che trước ngực, vừa ăn nho vừa thản nhiên nói: “Cậu nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng!”



“Nghe dễ đấy.” Tưởng Thanh Lâm nhìn thấy bộ dáng dụ dỗ ăn nho của cô, khinh thường nói: “Học sinh cấp ba liều mạng tắm máu, cái đồ tiểu yêu tinh tư bản này, đừng có mơ dập tắt ý chí cách mạng của mình!”



“Cố lên, nếu cậu thi đậu Bắc Thành thì mình giới thiệu cho cậu mấy anh đẹp trai khoa mình!”



Tưởng Thanh Lâm lập tức có hứng thú: “Khoa cậu có nhiều anh đẹp trai lắm sao?”



“Cũng không phải, hình như mấy anh đẹp trai ở Trung Quốc đều ở khoa mình đấy.”



“Oa! Mình thích mấy anh có dáng người giống ông nội cậu đấy, có không?”



“Có nha, cao khoảng 1m85 được không?”



Tưởng Thanh Lâm chảy cả máu mũi: “Được được được! Mình còn muốn eo thon, có cơ bụng!”



“Không thành vấn đề, cỡ hai mươi múi đủ không?”



“……”



Cảm ơn, nhiều… nhiều.



“Chăm chỉ ôn tập thật tốt đi, mùa hè sang năm đại học Bắc Thành sẽ là hậu cung Tử Cấm Thành của Tưởng Thanh Lâm.”



“Vì những lời này, mình liều mạng học đây!”



“Cố lên!”



Tưởng Thanh Lâm nhìn lên xấp tài liệu trên bàn, ỉu xìu.



“Đúng rồi, cậu với anh trai lúc trước là như thế nào vậy? Lần trước cậu nói anh ta tâm trạng không tốt, bây giờ thì sao?”



“Hôm nay mình mới biết được anh ấy đã một mình chịu đựng rất nhiều. Mình cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời thôi.”



“Cậu vốn dĩ là công chúa Chúc Chúc ngốc, ngoan nha!” Tưởng Thanh Lâm thản nhiên nói: “Ông nội bảo vệ cậu tốt như vậy, cậu có thể trải qua chuyện gì được!”



“Cho nên mình hỏi anh ấy, mình có thể làm bạn gái anh ấy không?”



“Phụt.” Tưởng Thanh lâm suýt nữa bị chính mình nước miếng sặc đến: “Ngươi nói ngươi muốn làm sao?”



” Cái gì?” Tưởng Thanh Lâm suýt bị sặc nước miếng: “Cậu muốn làm gì?”



“Làm… làm anh gái anh ấy.” Lục Chúc Chúc có chút không tự nhiên: “Sao cậu lại bất ngờ như vậy?”



“Lục Chúc Chúc, sao cậu lại không có tiền đồ như vậy!” Tưởng Thanh Lâm không thể tin được nói: “Cậu là ai? Cháu gái của siêu sao Lục Hoài Nhu đó! Cậu là người có thể toả sáng như mặt trời đó! Sao cậu có thể nói với người khác em muốn làm bạn gái anh, cậu đừng hèn mọn như vậy được không?”



“Chậc.” Lục Chúc Chúc nói: “Còn hèn mọn hơn nữa, cậu muốn nghe không?”



Tưởng Thanh lâm đỡ trán: “Cậu đừng nói…”



“Mình bị từ chối rồi.”



Tưởng Thanh Lâm ngơ.



Lục Chúc Chúc nở nụ cười: “Hết lời để nói với mình luôn đúng không.”



“Đúng vậy, không nói nên lời.” Tưởng Thanh Lâm lắc đầu: “Cậu nói xem, ông nội cậu – người đẹp trai nhất Trung Quốc thì mặt mũi anh ta để chỗ nào, hả?”



“Không liên quan đến cái chổi long gà của ông nội mình, cậu đừng nói ra.”



“Gương mặt xinh đẹp của cậu di truyền từ ông nội cậu đó! Cậu từ bỏ đi… Chỉ có Lục Chúc Chúc từ chối người khác, không có chuyện Lục Chúc Chúc bị người khác từ chối, biết không?”



Lục Chúc Chúc cảm thấy Tưởng Thanh Lâm không phải bất công vì cô mà là vì thần tượng.



“Từ chối cũng đã từ chối rồi.” Lục Chúc Chúc nhụt chí nói: “Mình làm sao bây giờ.”



“Tại sao anh ta lại từ chối cậu mà không có lý do chứ, anh ta có bị mù không?”



Lục Chúc Chúc nói lại lời của Cảnh Tự: “Mình cảm thấy ý của anh ấy chính là do mình không có kinh nghiệm. Chỉ có thời gian vui vẻ lúc nhỏ nên muốn ở bên anh ấy, có lẽ tương lai mình thấy được biển rộng sẽ không cần anh ấy nữa.”



“Oa, không hổ danh là thiên tài: “Tưởng Thanh Lâm cảm thán nói: “Vậy anh ta đã nhìn ra được bản chất hải vương của cậu rồi sao?*”



“Tưởng Thanh Lâm!” Lục Chúc Chúc tức giận nói: “Mình không phải là hải vương, cũng không phải là mê trai



“Không phải mê trai sao? Cậu đếm xem mình có bao nhiêu anh trai là thanh mai trúc mã, còn có tiểu thịt tươi, tên là gì ấy nhỉ, Phó Sanh đúng không? Hai người bây giờ còn liên lạc đúng không?”



“Mình với Phó Sanh chỉ là bạn thân, là anh em kết nghĩa!” Lục Chúc Chúc cau mày, nhỏ giọng lầu bầu: “Mình không có tâm tư với người khác, mình chỉ thích anh ấy!”



“Cậu thích anh ta ở điểm nào?”



“Điểm nào mình cũng thích, từ nhỏ đã thích anh ấy rồi.” Lục Chúc Chúc nằm ở trong bồn tắm, duỗi eo: “Nhiều năm như vậy, người mình thích cũng chỉ có anh ấy!”



“Mình cảm thấy Cảnh Tự băn khoăn như vậy cũng có lý do.” Tưởng Thanh Lâm phân tích một cách lý trí: “Cậu chỉ là chưa gặp được người làm cho cậu rung rinh, cậu liền nghĩ… ỷ lại vào anh ta thì chính là thích. Rốt cuộc hai người cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm hai người từ nhỏ tốt như vậy rồi.”



“Mình sẽ không gặp người làm cho trái tim mình rung rinh đâu!” Lục Chúc Chúc chắc chắn nói: “Sẽ không!”



“Cho nên là, cậu nghe lời anh ấy đi, chờ hai năm nữa đi. Anh ấy không có từ chối cậu, chỉ là muốn cậu suy nghĩ rõ ràng.” Tưởng Thanh Lâm cảm thán nói: “Trời ạ, anh trai này tâm lý rất trưởng thành đấy, nói không chừng mình cũng bị anh ấy hấp dẫn.”



Lục Chúc Chúc vội vàng hô lên: “Đó là anh của mình, chỉ một mình mình thôi!”



” Được được được, không tranh với cậu. Chờ mình thi đậu Bắc Thành thì hai ngày mình sẽ đổi đến ba anh bạn trai.”



“Cậu được lắm ” Lục Chúc Chúc suy nghĩ một chút, lo lắng hỏi cô: “Vậy cậu cảm thấy…anh ấy cũng thích mình sao?”



“Thích cậu hay không mà cậu cũng không nhìn ra à?”



“Mình…Không phải không nhìn ra mà là có cảm giác nhưng không dám chắc.”



Tưởng Thanh Lâm: “Mình cảm thấy anh ấy không thích cậu.”



“Hả?”



“Mà là yêu cậu!”



Tưởng Thanh Lâm nghiêm túc nói: “Thích là muốn chiếm hữu, mà yêu là muốn cậu hạnh phúc. Anh ấy yêu cậu nên mới từ chối cậu, cậu tự nghĩ lại đi!”



Lục Chúc Chúc sửng sốt, vài giây sau đó ụp mặt mình vào trong đám bong bóng xà phòng.



Tưởng Thanh Lâm: “Má! Biểu cảm thẹn thùng của cậu là sao? Này! Cậu thẹn thùng làm gì! Cậu là cháu gái của Lục Hoài Nhu đó, đừng làm thần tượng mình mất mặt đấy!”