Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 57: Mưa tầm tã




Lục Hoài Nhu vừa pha cho mình một tách trà đúng chuẩn trà đạo Công Phu*, mãn nguyện hít vào một hơi, định cẩn thận nhấm nháp.



*Trà đạo của Trung Quốc, sử dụng ấm nhỏ, nước suối, và tỉ lệ lá trà so với nước cao hơn cách pha trà của phương Tây



Cửa bỗng nhiên mở ra, cháu gái ông như trận gió xoáy vọt tới, ôm lấy eo ông: “Ông ơi! Thật đáng sợ quá!”



“Con đã bao lớn rồi? Còn giống mấy đứa con trai hùng hùng hổ hổ! Có thể đi thẳng vào trọng điểm được không!”



Tiếng khóc của Lục Chúc Chúc vỡ òa: “Thật đáng sợ!”



Lòng Lục Hoài Nhu lập tức mềm nhũn, dùng khăn giấy lau nước trà trên bàn, thuận tiện lại lau mặt cô: “Làm sao vậy con?”



Lục Chúc Chúc đẩy chiếc khăn giấy trên tay ông ra, vừa khóc sướt mướt vừa kể chuyện mình mới gặp lưu manh trên xe buýt kia.



Lục Hoài Nhu nghe vậy, sắc mặt âm trầm, hỏi: “Con có bị bọn chúng bắt nạt không?”



“Có một anh trai tốt bụng đã cứu con.” Lục Chúc Chúc lắc đầu, nũng nịu nói: “Nhưng mà thật đáng sợ! Hù chết con rồi… Từ nay về sau con không bao giờ ngồi giao thông công cộng nữa đâu.”



Trái tim Lục Hoài Nhu đã vỡ tan tành, ông lau nước mắt Chúc Chúc, trấn an nói: “Sau này không ngồi giao thông công cộng nữa, ông tìm cho con một tài xế kiêm bảo vệ, để bảo vệ con.”



“Chuyện này thật sự không cần đâu ông, con không cần chuyện này. Con qua đây chỉ là vì muốn kể lại với ông thôi.”



Lục Chúc Chúc chạy tới tìm Lục Hoài Nhu làm nũng, để ông an ủi mình mà thôi.



Đạt được mục đích, cô không khóc nữa, nói: “Không có việc gì đâu ông nội, con về phòng thu dọn đồ đạc đây.”



Lục Hoài Nhu nhìn cô rời khỏi phòng trà, sắc mặt đang tốt nháy mắt trở nên xanh mét. Chén trà sứ men xanh đang cầm trong tay bị ông ném ra ngoài, đập vào trên tường, vỡ vụn.



Ông vẫn luôn bảo vệ Lục Chúc Chúc rất tốt, khi còn nhỏ đưa cô đi đến phim trường, có một cậu diễn viên mới muốn chơi với cô, Lục Hoài Nhu đều ở một bên coi chừng, tuyệt đối sẽ không làm Lục Chúc Chúc lạc lõng.



Mấy năm gần đây cô càng ngày càng trưởng thành, có bạn bè của mình, ông cũng không trông cô từng chút nữa nhưng quy định buổi tối trước 8 giờ phải về nhà.



Phát sinh sự việc như vậy, Lục Hoài Nhu tuyệt đối không thể chịu đựng. Ông gọi cho Allen một cú điện thoại. —



“Lập tức liên hệ công ty giao thông công cộng, tôi có việc cần kiểm tra.”



Hiệu suất làm việc của Allen rất cao. Sáng sớm hôm sau, Allen liền mang theo laptop tới nhà họ Lục. Toàn bộ video được mang đến đều là cảnh Lục Chúc Chúc bị tên lưu manh kia bắt nạt.



“Kẻ này đã tái phạm nhiều lần rồi, nhìn xem… Tất cả các video toàn là hắn sàm sỡ các cô gái nhát gan khác.Từ khi hắn làm trò này, cũng có bị phát hiện nhưng nhiều lắm bị tát hai cái, không bị ai đánh cho một trận tơi bời nên mới có thể năm lần bảy lượt mà làm khó mấy cô gái đó nữa.”



Allen nhìn Lục Chúc Chúc lớn lên, cô gặp sự việc như vậy anh ta thực sự rất tức giận, nói: “Hoài gia, tôi lấy video này báo cảnh sát nhé.”



Lục Hoài Nhu lạnh lùng nói: “Báo cảnh sát nhiều lắm chỉ giam giữ mấy ngày, chỉ có lợi cho hắn.”



“Vậy…”



“Mua thêm nick marketing đưa hắn ra ánh sáng, sàm sỡ con gái nhà người ta hả, phải làm cho toàn thế giới biết mặt của hắn ta.”



Allen rùng mình một cái, thủ đoạn của Hoài gia vẫn tàn nhẫn. Nếu toàn giới giải trí biết mặt hắn, đưa hắn ra ánh sáng thì đời sống hay công việc, trước mặt người nhà hay bạn bè đều không còn mặt mũi gì.



Hắn ta đúng là quá xui xẻo, chọc ai không chọc lại chọc đúng ngay hòn ngọc quý trên tay của Lục Hoài Nhu. Lần này công bố ra cũng đủ làm cho hắn không xoay người được.



Rất nhanh, # Thằng cha khốn nạn trên xe buýt # leo lên hot search. ảnh chụp video được dùng kỹ thuật phóng to sắc nét, trên cổ là chữ “Mosaic”.



Vô số cư dân mạng không kiềm chế được cảm xúc, điên cuồng chửi rủa.



【 Thủ đoạn quen tay quá ha! 】



【 Người này quá ghê tởm! 】



【 Hôm nay ta tới góp một bông hoa tuyết vào cơn bão mạng này 】



【 Tên của hắn là Trần Kính, địa chỉ nhà là số 234 đường Thượng Hải, đang là công nhân viên chức, số di động 135xxxxxxxx. Làm ơn gọi ta là Lôi Phong. 】



……



Lúc Chúc Chúc hỏi Allen về video hôm đó, muốn thấy rõ anh trai tốt bụng giúp cô trông như thế nào.



Allen đã chuyển video này hai lần rồi. Hiện trường đã không còn rõ, vị trí camera lại quá xa. Lục Chúc Chúc chỉ có thể nhìn thân hình của anh trai ấy.



Tuy rằng không thấy rõ gương mặt nhưng trong lòng Lục Chúc Chúc lại có linh cảm, cảm giác anh ấy chính là Cảnh Tự.



Cô nói cho Tưởng Thanh Lâm.



“Mình cảm thấy cũng có khả năng này. Nếu anh ấy không có nhảy lớp thì năm nay cũng đã thi đậu đại học Bắc Thành rồi. Nếu anh ấy nhảy lớp vậy chắc bây giờ đã là đàn anh, khả năng ngồi cùng tuyến xe buýt này là cực cao. Tám chín phần chắc là anh ấy.”



Tưởng Thanh Lâm: “Lục Chúc Chúc, cậu tưởng anh ấy ngu ngốc hả? Nếu có cơ hội trời ban thì mới có thể làm anh ấy xuất hiện ở trong xe buýt vừa đúng lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn cứu cả thanh mai bé nhỏ của mình. Cậu… quá mơ mộng rồi, cậu đang viết truyện hả!”



Lục Chúc Chúc: “Người ta tưởng tượng chút cũng không được hả.”



Tuy lý trí nói cho cô rằng, Tưởng Thanh Lâm nói đúng. Trên trên giới này không có nhiều chuyện trùng hợp lãng mạn như vậy. Nhưng Lục Chúc Chúc vẫn bằng lòng tin tưởng rằng người đạp cầu vồng từ trên trời giáng xuống “anh hùng vô địch” chính là bông hoa hồng nhỏ của cô.



Ngày Lục Chúc Chúc tới trường học báo danh, Lục Hoài Nhu vẫn một mực lái xe đưa cô tới cổng trường. Vốn muốn giúp cô đem hành lý lên lầu nhưng Lục Chúc Chúc không đồng ý.



Nếu Lục Hoài Nhu bị người khác nhận ra thì bốn năm đại học của cô… Cô không muốn nghĩ tới đâu….



“Được rồi ông nội, con không mang nhiều hành lý đâu, không có vấn đề gì đâu.”



“Ông kêu mấy trợ lý từ công ty tới giúp con dọn dẹp.”



“Ui cha, thật sự không cần mà.” Cô đoạt di động của ông, nói: “Ông xem ở cổng trường nhiều đàn anh đứng tiếp đón như vậy mà con chỉ có hai cái vali, bảo bọn họ giúp đỡ là được rồi.”



“Cái gì mà đàn anh, đàn anh cũng không phải cái thứ tốt lành gì.”



Lục Hoài Nhu lạnh giọng uy hiếp: “Ông nói cho con biết Lục Chúc Chúc. Tuy rằng con đã vào đại học nhưng con còn chưa trưởng thành. Nếu con dám yêu sớm, ông cho con ăn gậy liền.



“Yêu sớm gì chứ!” Lục Chúc Chúc mở cửa xe ra, từ cốp xe lấy hành lý của mình: “Con không có hứng thú với chuyện đó đâu, con chỉ một lòng nghĩ tới việc làm một nhà khoa học thôi.”



Lục Hoài Nhu không xuống xe, hạ cửa xe nói: “Ông đây mặc kệ con, tự con tìm cách đi.”



“Yên tâm, không thành vấn đề, tạm biệt ông nội nha!”



Cô nhìn theo xe của ông rời trường học, sau đó kéo theo cái vali đi về Viện sinh học cạnh sân vận động.



Chị gái phụ trách hướng dẫn nhìn chằm chằm Lục Chúc Chúc một hồi lâu. Cô sinh ra đã là một người có đôi mắt đẹp, môi nhàn nhạt màu đỏ, làn da trắng nõn. Khi cô cười rộ lên, khoé miệng có má lúm đồng tiền.



Dưới ánh mặt trời, cả người cô như phát sáng.





Thật xinh đẹp!



Mặc dù là con gái nhưng càng nhìn cô tim đập càng nhanh. Không nhịn được mà nhìn vài lần, chưa kể mấy đàn anh nhìn đến ngây người. Có một đàn anh đang lấy nước, ly nước đầy cũng chưa nhận ra.



“Đây… đây là chìa khoá phòng ngủ. Đi hướng này. Đàn em này, để anh dẫn em đến phòng ngủ nha!”



“Không cần đâu ạ, em biết phòng ngủ ở đâu, cảm ơn đàn anh.”



Lục Chúc Chúc cười xinh đẹp xoay người rời đi. Anh trai kia bị Cupid bắn chi chít mũi tên vào tim, sắp choáng váng.



“Ôi mẹ ơi!! Nhìn đi này, em gái kia là đàn em của khoa chúng ta đó!”



“Xinh đẹp như thiên sứ ấy.”



“Xem mày kìa, đừng dùng mấy từ sến súa đó mà so sánh”



……



Lục Chúc Chúc đến Viện Văn học để báo danh. Bất ngờ khi thấy chỗ báo danh có một chàng trai hơi béo gương mặt nhìn có chút giống Cảnh Tự.



Cô lập tức dừng chân, quan sát anh ta kỹ càng.



Tuy cô không nhớ rõ hình dáng của Cảnh Tự nhưng cảm giác mơ hồ này cứ quanh quẩn trong người cô. Hi vọng không phải anh ta! Cảnh Tự khi còn nhỏ đã đẹp trai rồi nhưng mà thế này thì hơi… Mập lên rồi? Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện liền bị Lục Chúc Chúc bóp nát. Không, không, không, không có khả năng là anh ta. Nghĩ lại khoảng khắc xấu hổ khi bắt chuyện ngày hôm qua, cô tuyệt đối không thể tin tưởng lung tung vào trực giác của mình nữa. Giống như lời của Tưởng Thanh Lâm nói. Triệu chứng hiện tại của cô là nhìn ai cũng thấy giống Cảnh Tự, cô điên rồi. Thật ra khi lớn lên rồi, Lục Chúc Chúc cũng hiểu những cái ngoéo tay, đóng dấu thủa thiếu thời không nhất định phải tính.



Trong quá trình lớn lên, có quá nhiều biến số, ai còn quan tâm tới những lời hứa thời thơ ấu nữa chứ.



Có lẽ Cảnh Tự đã có bạn gái, có lẽ cùng bạn gái học cùng trường….nói không chừng cả tên cô cũng không nhớ rõ nữa.



Nghĩ đến đấy, Lục Chúc Chúc trong lòng có chút buồn. Đang muốn rời đi thì phía sau có người đuổi theo: “Lục Chúc Chúc, thư thông báo trúng tuyển mà em cũng quên cầm.”



“Cảm ơn chị ạ.”



“Tên của em cũng rất quen nha, Lục Chúc Chúc”. Học tỷ đưa thư thông báo nhìn Lục Chúc Chúc: “Không phải em là…”



Quảng cáo








REPORT THIS ADRIÊNG TƯ



“Em không phải đâu ạ!” Lục Chúc Chúc vội vàng nói:” Trùng tên trùng họ trên đời này nhiều lắm ạ.”



“Cũng đúng” Học tỷ cười nói: “Cháu gái của Lục Hoài Nhu sẽ không học cùng trường với chúng ta đâu. Còn bị fan siêu cuồng như chị gặp được, ha, ha, ha, suy nghĩ nhiều quá rồi.”



“Chị là fan à?”



“Đúng rồi nha, hồi còn nhỏ chị rất thích xem chương trình có em ấy, rất thích! Nhưng mà mấy năm nay cũng không thấy em ấy xuất hiện, chắc là du học nước ngoài rồi!”



Lục Chúc Chúc nhìn chị ấy ngọt ngào cười.



“Chị có việc đi trước, em đi tìm phòng ngủ đi.”



“Vâng!”



Hai cô vừa kết thúc nói chuyện thì chàng trai béo mới đi lên trước, do dự chào hỏi cô: “Lục Chúc Chúc?”



Lục Chúc Chúc xoay người về phía anh ta: “Anh… Quen em?”



“Lục Chúc Chúc! Em còn nhớ anh không?”



“A, anh là……”



“Khi còn nhỏ ở kế bên nhà em, anh này!”



“ À…!”



Lục Chúc Chúc nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt: “Chẳng lẽ anh là Cảnh… Cảnh…”



Cô nói không nổi tên của anh ta, nội tâm sắp phát điên.



Không phải đâu, không phải đâu! Mập lên rồi!



Trời ơi! Hoa hồng nhỏ của cô bây giờ biến thành hoa hồng mập rồi sao?



Từ từ, trên vai anh ta không phải hoa hồng nhỏ!



Lục Chúc Chúc thấy rõ ràng. Trên vai anh ta không phải là hoa hồng mà là một con hồ ly có đuôi màu hồng.



“Anh là Cảnh Triết. Nhiều năm không gặp mà em quên tên anh rồi ư?”



Lục Chúc Chúc đột nhiên phục hồi tinh thần lại: “Không sai! Anh là Cảnh Triết. Vừa mới gặp mặt liền cảm thấy anh rất quen!”



Cô che che ngực, thở dài một hơi nhẹ nhõm.



Má ơi, hù chết mình rồi!



“Chúng ta đã mười năm không gặp rồi!” Cảnh Triết kích động, khuôn mặt trở nên đỏ bừng: “Em…em trở nên thật xinh đẹp!”



Xinh đẹp đến mức cậu cũng không dám nhận, mãi đến khi học tỷ hô lên tên cô mới dám xác định.



Khi còn nhỏ Lục Chúc Chúc đã là một cô bé đáng yêu. Sau khi lớn lên, cả người cô toát ra sự không minh, thần thái sáng láng, gương mặt xinh đẹp, ngoan ngoãn. Xinh đẹp tới mức làm người ta rung động.



Lục Chúc Chúc gặp được người bạn cũ cũng rất vui vẻ, hỏi: “Anh cũng là tân sinh sao?”



“Không sai, lúc anh học năm đầu cấp ba đã rớt một lớp cho nên năm nay mới tốt nghiệp.” Cậu gãi gãi cái ót, cười nói: “Anh vốn dĩ lớn tuổi hơn mà!”



“Chuyện này thật sự quá tốt về sau chúng ta có thể làm bạn học rồi!”



“Đúng vậy, đúng là có duyên phận.” Cảnh Triết nói: “Em có vội không, anh mời em uống trà sữa nhé”



Cảnh Triết mời nên Lục Chúc Chúc vui vẻ đồng ý. Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu ta.



Tiệm trà sữa, Cảnh Triết bưng hai ly Caramel trân châu đến, đã thế còn giúp Lục Chúc Chúc cắm ống hút.



“Thân thể ông nội em có khoẻ không?”




Lục Chúc Chúc nhai trân châu, nói: “Ông nội rất khoẻ chỉ là hiện tại không đóng phim nhiều, thỉnh thoảng đi show tạp kỹ, chuyên tâm kinh doanh công ty, đang làm tổng tài bá đạo.”



Cảnh Triết lại hỏi: “Vậy còn em, mấy năm nay như thế nào?”



“Em à, chỉ đơn giản lớn lên thôi.” Lục Chúc Chúc cười nói: “Cấp hai học hành chăm chỉ, cấp ba cũng là học hành chăm chỉ. Ha, ha, ha, không yêu đương với ai. So với người khác, thanh xuân của em hình như không đặc biệt lắm.”



“Anh cũng giống như em, học tập chăm chỉ, cũng không yêu đương với ai.”



“Anh rất giỏi nha, khi còn nhỏ thành tích chẳng ra gì mà hiện tại đã thi đậu đại học Bắc Thành.”



Cảnh Triết cười nói: “Có lẽ đây là bồi thường cho việc không có thanh xuân để thi vào đại học mong muốn.”



“Không đâu.” Lục Chúc Chúc vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Bởi vì hiện tại em đã biết rõ thời thanh xuân sôi nổi chỉ tồn tại trong phim thần tượng thôi.”



Cảnh Triết cười nói: “Cảnh Tự thì khác, thanh xuân của nó rất điên cuồng.”



Lục Chúc Chúc vốn đang kiềm chế câu hỏi về Cảnh Tự. Cảnh Triết lại chủ động nói ra. Cô giả vờ thản nhiên hỏi: “Sao anh ta lại điên cuồng như vậy? Có rất nhiều bạn gái sao?”



“Chuyện này thì không có.”



Lục Chúc Chúc thả lỏng trái tim đang siết lại, gặm ống hút nói: “Không yêu đương thì có gì điên cuồng?”



“Nó chính là…” Cảnh Triết chần chừ nói: “Chính là sa đọa.”



“Sa đọa?”



“Nó quen với mấy kẻ xấu, ngày nào cũng lên mạng chơi game, việc học cũng bỏ dở, sau đó thì cũng không trở về nhà. Về sau nó nói muốn đến Bắc Thành, cũng không quan tâm đến sự phản đối của ba mẹ mà bỏ nhà với mấy đứa bạn trong game làm ba mẹ rất buồn… Hiện tại ba mẹ cũng từ bỏ nó rồi.”



Cảnh Triết một bên nói, một bên quan sát thái độ của Lục Chúc Chúc: “Ai có thể nghĩ đến khi còn nhỏ nó ưu tú như vậy mà trưởng thành lại trở thành cái dạng này!”



Nghe Cảnh Triết nói như vậy, đầu óc Lục Chúc Chúc trống không hoàn toàn không phản ứng kịp.



Tại sao lại như vậy…



Anh ta tại sao lại như vậy!



Lục Chúc Chúc nghĩ đến giấc mơ kia. Thiếu niên đứng trong vườn hoa hồng đang cháy, cùng hoa hồng hoá thành tro tàn, bay đi khắp nơi.



Đầu óc cô trống rỗng vài giây, cả người ngột ngạt: “Nhất định là có nguyên nhân, lúc học cấp hai anh ấy đã cắt đứt liên lạc với em… Rốt cuộc anh Cảnh Tự đã xảy ra chuyện gì vậy?”



“Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, năm đó nhà của bọn anh đã xảy ra hoả hoạn.”



Lục Chúc Chúc nắm chặt tay áo của Cảnh Triết: “Anh ấy không sao chứ?”



Cảnh Triết thấy Lục Chúc Chúc chỉ quan tâm tới Cảnh Tự, cũng không mấy vui vẻ, lẩm bẩm nói: “Cảnh Tự bị nhốt ở lầu hai, nó nhảy từ cửa sổ xuống.”



Khoé mắt Lục Chúc Chúc lập tức đỏ lên.



“Em đừng lo lắng! Không có chuyện gì hết.” Cảnh Triết vội vàng nói: “Chỉ bị gãy xương nhẹ thôi.”



“Cháy nghiêm trọng không ạ? Cảnh Tự có bị bỏng không?” Lục Chúc Chúc nóng lòng muốn gặp Cảnh Tự ngay lập tức: “Bị hoả hoạn rồi còn nhảy lầu, chắc là rất nghiêm trọng rồi!”



“Yên tâm đi, nó vẫn giống trước đây!” Cảnh Triết rầu rĩ nói:” Mặt không sao nhưng thân thể…Dù sao hiện tại cũng đã hoàn toàn bình phục rồi!”



“Mấy năm nay, em vẫn luôn không liên lạc được với anh ấy!”



“Kỳ thật đó vấn đề của nó. Từ đó về sau, nó như thay đổi thành người khác vậy. Không còn chăm chỉ học hành mà thường xuyên cãi nhau cùng ba mẹ, chọc bọn họ buồn rầu.”



Cảnh Triết tức giận nói: “Lục Chúc Chúc em xem đi, nhân viên chữa cháy đều nói chỉ là ngoài ý muốn và nó cũng không gặp vấn đề gì. Nó cứ làm như ba mẹ và toàn thế giới đều nợ nó vậy, đã vậy nó còn hủy hoại tiền đồ của mình nữa.”



“Nhất định rất đau đớn, anh ấy nhất định rất đau đớn.”



Lục Chúc Chúc nghĩ đến giấc mơ, anh đứng trong biển lửa, gương mặt tuyệt vọng trông rất đau đớn…



“Không biết có đau đớn không nhưng cũng chẳng phải do ba mẹ phóng hoả. Phát sinh sự việc như vậy mọi người đều không muốn nghĩ đến. Nhưng bộ dáng không hiểu chuyện của nó làm cho ba mẹ rất đau khổ.”



Lục Chúc Chúc ngắt lời cậu: “Cảnh Triết, anh có số điện thoại của Cảnh Tự không?”



“Số điện thoại của nó vẫn không đổi mà!”



“Nhưng… Em không liên hệ được.”




Cảnh Triết nói:” Chắc là nó không muốn liên lạc với em. Mấy năm qua, cả gia đình nó còn không nhận nữa…”



Lục Chúc Chúc nắm chặt ống tay áo của cậu, vội vàng hỏi: “Vậy anh có biết địa chỉ hay trường học của anh ấy không? Có thể gặp được anh ấy thì nói cho em biết!”



Cảnh Triết không muốn nói nhưng nhìn bộ dạng của Lục Chúc Chúc đành từ bỏ ý định, nói: “Nó học ở cách nơi này không xa, trường trung học dạy nghề Bắc Thành. Ba đã cố gắng liên lạc với một trường học nhưng nó không đi. Do đó, từ đó đến nay anh chưa gặp nó lần nào.”



“Cảm ơn anh!”



Lục Chúc Chúc không quan tâm đến cái gì nữa, vội vàng đứng dậy rời đi.



Cảnh Triết gọi: “Ấy, hôm nay phải báo danh mà!”



Lục Chúc Chúc đem hành lý gửi ở tiệm trà sữa, đến bên đường quét một chiếc xe đạp công cộng, phóng xe về hướng trường trung học dạy nghề.



Cảnh Triết không vui khi cô chỉ uống mấy ngụm caramel trân châu.



Nhiều năm như vậy mà trong tim, trong mắt cô chỉ có….duy nhất Cảnh Tự.



Rõ ràng cậu đã trở nên ưu tú hơn, còn cùng cô thi đậu đại học Bắc Thành nhưng cô vẫn không nhìn nhận cậu.



Nhưng chờ cô nhìn thấy Cảnh Tự cô sẽ vỡ mộng thôi.



……



Trường trung học dạy nghề Bắc Thành cũng nằm ở làng đại học, cách đại học Bắc Thành không xa nhưng hai ngôi trường này khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh được.



Mấy bữa nay là mùa nhập học của tân sinh viên nên trường kiểm soát không nghiêm ngặt. Lục Chúc Chúc đạp xe thẳng vào trong trường.



Sân trường vô cùng náo nhiệt, người ở khắp nơi. Lục Chúc Chúc đạp xe xuyên qua đám đông, nhìn xung quanh đánh giá từng khuôn mặt.



Cô vừa đến liền thu hút không ít sự chú ý của người khác.



Một cô gái xinh đẹp như vậy thực sự rất khó gặp.




Tuy Lục Chúc Chúc không nhớ rõ bộ dáng của Cảnh Tự nhưng nếu gặp anh ấy cô tin mình sẽ nhận ra.



Bầu trời oi bức đổ cơn mưa lất phất. Lục Chúc Chúc dắt xe tới hội chiêu sinh, hỏi một cậu nam sinh: “Bạn học, có cách nào tìm một người trong trường học nhanh nhất không?”



Cô gái xinh đẹp ở nơi nào cũng có thể nhận được sự trợ giúp, nam sinh ân cần đáp lại: “Bạn muốn tìm ai? Bên này tôi có danh sách học sinh trong trường, để mình tìm giúp bạn!”



“Vậy thật tốt quá! Cảm ơn bạn, tôi muốn tìm Cảnh Tự.”



“Cảnh Tự? Bạn… Bạn chắc chứ?”



“À? Tôi tìm Cảnh Tự.”



Nam sinh cười nói: “Hiểu rồi, trong trường học cô gái muốn tìm Lu thần không đến mười người thì cũng đến tám người. Ai có thể bỏ qua chàng trai vừa đẹp vừa chơi game giỏi chứ!”



“Trò cái gì chơi?”



“Năm ngoái Lu thần đại diện cho trường học chúng ta đã giành chức vô địch thể thao điện tử của làng đại học. Bạn biết đó, những trường học chính quy bên ngoài đều khinh thường chúng ta học nghề. Nhưng Lu thần đã đánh một trận quá đẹp mắt, làm chúng ta tự hào một phen.”



Lục Chúc Chúc khó hiểu hỏi: “Bạn nói Lu thần là Cảnh Tự sao?”



“Bạn không biết tên trong game của Cảnh Tự là Lu sao. L thêm một chữ U cho nên mọi người mới quen gọi cậu ta là Lu thần.”



“Tôi muốn tìm anh ta, bạn có thể liên lạc với anh ta sao?”



“Mình làm sao có thể liên lạc được với vị đại thần này. Bằng không bạn đến ký túc xá nam 2 xem, phòng 408. Chẳng qua mình nhắc nhở bạn, cậu ta không thường xuyên ở trong trường học, bạn có thể ngồi chờ xem.”



“Cảm ơn bạn!”



Lục Chúc Chúc dắt xe chạy tới hướng ký túc xá nam 2.



“Này, bạn học! Có muốn dùng dù không, trời đang mưa đó!”



Lục Chúc Chúc bất chấp trời mưa to, cô chạy xe như bay đến tầng dưới ký túc xá. Vội chạy vào bên trong.



“Này, này. Bạn học nữ có chuyện gì vậy!”



Quản lí ký túc xá vội vàng gọi Lục Chúc Chúc lại: “Không thấy bảng ghi sao? Ký túc xá nam, nữ sinh cấm đi vào.”



Lục Chúc Chúc quá sốt ruột, nhất thời bối rối, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin, xin lỗi.”



Không vào được ký túc xá, cô chỉ biết đứng tránh mưa dưới mái hiên, chờ anh đi ra ngoài.



Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã bốn giờ rưỡi. Chắc là anh sẽ nhanh xuống lầu ăn cơm tối thôi.



Lục Chúc Chúc đứng bên cổng sắt chờ khoảng nửa tiếng. Nhìn cẩn thận mỗi một nam sinh đi qua sợ lướt qua anh.



Rốt cuộc đã mười năm không gặp, nhìn thoáng qua cũng rất khó nhận ra.



Mưa càng lúc càng lớn, chờ đợi như vậy cũng không phải là cách. Lục Chúc Chúc ngăn một nam sinh áo vàng lại, hỏi: “Bạn học, bạn biết Cảnh Tự phòng 408 không… Mình muốn gặp cậu ấy.”



“Bạn muốn gặp Lu thần sao?” Nam sinh cầm cơm cháy khoai tây chỉ chỉ đến cô gái cầm ô trong suốt nói: “Em gái này xách theo cơm hộp tình yêu đợi dưới trời mưa vì muốn gặp Cảnh Tự, bạn muốn xếp hàng không?”



“……”



Hức, không cần.



Lục Chúc Chúc đã sớm chú ý đến cô ấy. Cô ta ăn mặc rất phong cách, mặc áo crop top, dáng người rất đẹp, trong miệng nhai kẹo cao su, trong tay xách một hộp cơm, trông rất giống sushi.



“Bạn có phải cũng đến xếp hàng đúng không?”



“Vậy thì bạn có thể giúp mình chuyển lời hay không?”



Lục Chúc Chúc năn nỉ nói: “Bạn nói là có một người bạn cũ, hàng xóm… Muốn gặp mặt cậu một lần.”



“Vậy thì để mình đi thử xem. Nhưng mà bạn đừng ôm hy vọng, mỗi ngày mấy cô gái muốn gặp Lu thần quá nhiều cũng không chỉ mình bạn đâu.”



“Cảm ơn bạn!”



“Không có gì.”



Kiều Nguyên Châu bưng khoai tây trở về phòng ngủ, thấy Cảnh Tự đang đấu với nhóm người mặc đồ đen: “Này Lu thần. Dưới lầu lại xếp hàng gặp mày đấy, toàn là mấy cô gái muốn tỏ tình với mày, mày không xuống nhìn xem à.”



Cảnh Tự lãnh đạm nói: “Không rảnh.”



“Cũng đúng, mày kiếm tiền chỉ bằng động động ngón tay… Không cần phí thời gian yêu đương ha?”



Kiều Nguyên Châu dựa vào cạnh bàn, cảm thán nói: “Chỉ là tao vừa nhìn thấy một cô gái, không giống mấy cô lúc trước lắm, xinh đẹp hơn nhiều. Chân dài này, eo nhỏ, gương mặt không có chỗ chê chỉ bốn từ – Tuyệt Sắc Giai Nhân.”



Bạn cùng phòng đang ăn cơm cháy khoai tây thì vọt ra ban công, nhìn xuống dưới: “Trong mưa sao? Bình thường mà!”



“Không phải! Chỗ này nhìn không tới người ở dưới mái hiên trú mưa đâu! Thật sự rất xinh đẹp!” Kiều Nguyên Châu vỗ ngực bảo đảm: “Đó là cô gái xinh đẹp nhất mà tao gặp đó, bao gồm cả mấy cô minh tinh trong giới giải trí luôn.”



Bạn cùng phòng nói: “Mày nói khoa trương vậy, làm tao cũng muốn xuống lầu nhìn một chút!”



“Mày xuống lầu làm gì? Cái người ta tìm là Lu thần!” Kiều Nguyên Châu nói: “Lu thần có muốn xuống gặp người ta không?”



Cảnh Tự đến mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút: “Nhìn tao đang rảnh rỗi sao?”



“Cô ta nói là bạn cũ của mày, hàng xóm.”



Nghe câu nói đó, bàn tay đánh phím bỗng nhiên dừng một chút, con ngươi đen nhánh xẹt qua một chút dao động.



Kiều Nguyên Châu nhìn về phía cửa sổ: “Hàng xóm?… có phải là đại học Bắc Thành không? Lu thần, mày còn quen cả mấy em gái học giỏi sao?”



Máy tính Cảnh Tự tối sầm, trò chơi hiện lên hắn đã bị kill.



“Này, khó tin nha. Lu thần cũng sảy một chân rồi thua.” Kiều Nguyên Châu lập tức đặt sự chú ý lên trò chơi “Mày đang chơi màn cuối sao?”



“Không phải” Cảnh Tự rời khỏi trò chơi, từ tủ giày lấy ra một đôi giày thể thao AJ* mới tinh: “Một đền một trăm, một trận hai mươi ngàn.”



*Giày Air Jordan



“Má ơi!!!”



Chỉ nháy mắt mà thua hai mươi ngàn?!