Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 54: Ngoéo tay




Mấy ngày nay, ngày nào Lục Chúc Chúc cũng đi chơi khắp núi đồi cùng hai người Phó Sanh, Chu Hâm, để lại Lục Hoài Nhu yên tĩnh một mình, làm anh cảm thấy hơi không quen.



Anh luộc hai trái bắp đi đến bên cạnh Lục Chúc Chúc rồi nói: “Nhóc con, chiều nay ông đi vườn trái cây hái quýt, có muốn đi cùng ông không?”



Lục Chúc Chúc nhận lấy trái bắp nóng hổi, vẫn vô tình như trước nói: “Không đi, chiều nay con muốn đi leo núi với Chu Hâm và Phó Sanh.”



“Leo núi có gì vui đâu mà đi.”



“Phó Sanh nói trên đỉnh núi có thể ngắm hoàng hôn.”



“Ờ.” Lục Hoài Nhu thờ ơ nói: “Ngắm hoàng hôn à, vừa hay ông cũng thích ngắm hoàng hôn, cùng đi đi.”



“Ông cũng muốn đi ạ?”



“Làm sao?”



“Leo núi không thích hợp cho người già.”



Lục Hoài Nhu hét lên: “Cái gì mà không thích hợp cho người già chứ! Không đúng…ông đây không phải lão già!”



“Phó Sanh gọi con rồi!” Lục Chúc Chúc cướp lấy trái bắp mà Lục Hoài Nhu chưa kịp ăn: “Bái bai!”



“Này! Con nhóc thối này!”



Lục Hoài Nhu nhìn bóng lưng cô bé chạy xa, tức muốn chết lại không biết phải làm sao.



Lục Tuyết Lăng nhìn thấy cảnh này, cười nói: “Lúc trước cô gái nhỏ người ta bám theo em để chơi, em đối với con bé ra sao nhỉ? Hờ hững, lạnh nhạt còn ngại người ta phiền phức, bây giờ cuối cùng con bé cũng có bạn mới để chơi cùng thì em lại không quen.”



Lục Hoài Nhu không phục nói: “Cứ chờ đi, con bé cũng chỉ mới mẻ được thời gian này thôi. Đợi một thời gian nữa, sự mới mẻ qua đi liền biết ai mới là bạn tốt nhất của nó!”



“Chị cảm thấy ngày này vĩnh viễn sẽ không tới đâu.” Lục Tuyết Lăng tiên đoán nói: “Đợi đến khi con bé đến tuổi dậy thì thậm chí có thể nó còn không muốn nói nhiều với em nữa. Nhìn thấy lão già như em là cảm thấy đáng ghét.”



Lục Hoài Nhu cảm thấy rất vô lý: “Chị nói tào lao gì đấy…”



“Người ta thường nói cách năm tuổi đã có khoảng cách thế hệ rồi, bản thân em tự đếm ngón tay thử xem em và con bé cách nhau bao nhiêu thế hệ hả?”



“Em là ông nội con bé!”



“Em có là ông trời cũng không được.”



Tuy rằng Lục Hoài Nhu không tin lời của Lục Tuyết Lăng nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu là phiền muộn. Cái gì mà năm tuổi cách nhau một thế hệ chứ, anh và Lục Chúc Chúc thật sự sẽ có khoảng cách này sao?



Anh bắt đầu lo sợ về tuổi dậy thì sắp tới của cô gái nhỏ. Con nhóc tồi này rất vô tâm nếu như thật sự cảm thấy cách biệt thế hệ với ông nói không chừng sẽ muốn bỏ anh mà đi.



Bởi vì chuyện này mà cả ngày Lục Hoài Nhu đều lo lắng trùng trùng.



....



Buổi chiều, Lục Hoài Nhu vẫn phải mặt dày mày dạn lê tấm thân già đi leo núi cùng mấy đứa nhóc Lục Chúc Chúc. Những con đường núi ở đây đều là những con đường hoang vu chưa được con người khai phá cỏ dại mọc thành bụi, có vài nơi vẫn còn rất dốc.



Lục Chúc Chúc thường xuyên quay đầu lại nhìn Lục Hoài Nhu, không yên tâm dặn dò: “Ông nội cẩn thận tý khéo té nha.”



Lục Hoài Nhu thở hổn hển nói: “Con đừng có mà xem thường ông nội. Có tin ông lộn hai vòng ngay tại đây cho con xem không.”



“Đừng làm vậy mà…Con tin ông được chưa!”



Chu Hâm và Phó Sanh ở trước mặt hô lên với Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, lên đây mau, nếu không sẽ lỡ mất cảnh hoàng hôn đấy!”



“Đến rồi đây!”



Cô gái nhỏ giống hệt con khỉ con, hai ba bước đã leo đến sườn núi.



Lục Hoài Nhu nhìn ông anh đang vác máy quay sau lưng: “Mấy cậu đi theo tôi làm gì, đi theo mấy đứa nhỏ kia đi.”



Người quay phim thở hổn hển, lưỡi gần như không thể thẳng được nổi: “Chúng…chúng tôi…chúng tôi chủ yếu là quay thầy Lục.”



“Không cần, tôi không đoạt ống kính với mấy đứa nhỏ.”



“Không, không, không, chắc chắn cần. Thầy Lục mới là người đảm nhận rating, là nhân vật chính trong chương trình chúng tôi.”



“Ha hả.”



Bão bình luận* ――



*Gốc là đạn mạc.



【Thành thật mà nói thì mấy người yếu thật đấy!】



【Hiện trường đánh nhau quy mô lớn của mấy đứa loser.】



Hai chàng trai trèo lên đỉnh núi rất nhanh, Lục Chúc Chúc thì hơi yếu một tý quay đầu lại nhìn Lục Hoài Nhu. Anh bực mình ngồi trên tảng đá giữa sườn núi mắt to trừng mắt nhỏ với hai anh quay phim.



“Chúc Chúc, mặt trời sắp lặn rồi, nếu tiếp tục dây dưa là không xem được đâu!” Chu Hâm đứng cạnh sườn núi thúc giục.



Lục Chúc Chúc hơi chần chừ rồi nói: “Hai người xem trước đi, mình đi đón ông nội mình đã.”



Lục Hoài Nhu đang ngồi hóng gió trên tảng đá ngược lại cũng không mệt mỏi lắm, chỉ là lần trước sau khi gãy xương, chân của anh không thể vận động quá mạnh.



Ngay sau đó, cô gái nhỏ chạy nhanh xuống dốc và lao tới cạnh anh như một cơn gió.



“Không ngắm hoàng hôn nữa sao, xuống đây làm gì.”



Lục Chúc Chúc đứng trước mặt anh, chắp tay sau lưng cười hì hì hỏi: “Ông mệt rồi hả?”



“Mệt là chuyện không thể nào.” Lục Hoài Nhu vớt vát mặt mũi nói: “Ông không có hứng thú ngắm hoàng hôn. Ngày nào cũng ngắm được, có gì thú vị đâu.”



Lục Chúc Chúc chậm rì rì ngồi xuống cạnh anh rồi nói: “Con cũng cảm thấy sân thượng tầng ba nhà chúng ta cũng có thể ngắm hoàng hôn, quả thực là chẳng có gì đáng xem.”



“Con leo núi cả buổi chiều không phải là vì muốn ngắm cảnh hoàng hôn sao?”



“Tự nhiên bây giờ con không muốn ngắm nữa.”



“Con đúng là đồ con nít.” Lục Hoài Nhu gõ gõ lên đầu cô bé: “Lúc thì thế này, lúc lại thế kia.”



“Người ta vốn dĩ là trẻ con mà.”



Lục Chúc Chúc ngả người ra ngồi gần anh hơn tý, dựa lên vai anh: “Ông nội, có phải ông mệt lắm không?”



“Ông đã nói là ông không mệt!” Lục Hoài Nhu không vui nói: “Còn lâu mới mệt.”



Lục Chúc Chúc ôm thắt lưng anh rồi lẩm bẩm: “Thế thì ông nội không được già đi đâu đấy.”



Lục Hoài Nhu hơi sững sờ.



Thật ra tính tình của anh cẩu thả, rất nhiều cảm xúc nhỏ nhặt của trẻ con cũng thèm không để ý lắm. Cả đoạn đường Lục Chúc Chúc luôn đợi anh, nếu không phải như vậy thì cô bé đã leo tới đỉnh núi từ lâu rồi.



Chưa bao giờ Lục Hoài Nhu cảm thấy rằng mọi thứ đáng phải trả giá trên thế giới này đều xứng đáng hơn lúc này.



“Già? Sao ông có thể già được.” Lục Hoài Nhu một tay ôm lấy cô gái nhỏ, đứng lên chạy về phía sườn núi: “Vẫn còn sớm lắm, ông nội con mãi mãi sẽ không già! Mang con lên núi ngắm hoàng hôn liền bây giờ nè!”



Lục Chúc Chúc cười khanh khách, giơ hai tay lên hoan hô: “Oa! Ông nội con là siêu nhân!”



“Điều đó là đương nhiên!”



Bão bình luận ――



【Suýt nữa thì quên mất, tôi đang coi chương trình thực tế của hai ông cháu Chúc Chúc và ông nội Hoài.】



【Rớt nước mắt, thật là hai ông cháu thần tiên.】



【Ông nội Hoài mãi mãi không già!】



【Mẹ hỏi vì sao tôi lại khóc ngất trước máy tính.】



【Địa vị ông nội Hoài vững như chó*.】



*Nguyên văn tác giả.



....



Ngắm hoàng hôn xong thì một đám người đi xuống núi, những người phụ nữ nông dân đã kết thúc công việc đang đi trên bờ ruộng nhìn đám người như đang xem kính chiếu ảnh*.



*Trò xem ảnh qua lỗ nhòm (có kính phóng to)



Những đứa trẻ đẹp như tượng điêu khắc giống hệt tiểu tiên đồng bước ra từ trong tranh Tết vậy; đặc biệt là Lục Hoài Nhu, anh quả thật là một người đàn ông đẹp trai nhất, nhất, nhất mà họ từng thấy trong trải nghiệm ít ỏi của mình.



Mấy người phụ nữ nhìn chằm chằm Lục Hoài Nhu, tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới rồi lộ ra vẻ bẽn lẽn.



Lục Chúc Chúc nhìn ra manh mối cười nói: “Ông nội con độc thân, mặc dù tuổi đã lớn nhưng cơ thể khoẻ mạnh, không có sở thích xấu. Đi ngang qua thì cũng đừng bỏ lỡ nha.”



Khuôn mặt của đám phụ nữ càng lúc càng đỏ, thẹn thùng nhìn Lục Hoài Nhu.




Lục Hoài Nhu bị bọn họ nhìn đến da đầu tê dại, kéo cổ áo của Lục Chúc Chúc rồi bịt miệng cô bé lại: “Đủ rồi đấy, im miệng đi!”



Chu Hâm quay đầu lại nhìn Lục Chúc Chúc nói: “Lục Chúc Chúc, mời cậu ngày mai đến nhà tớ chơi. Ngày mai cha tớ phải đi qua thôn bên cạnh, trong nhà chỉ có ông bà nội thôi.”



“Được thôi.”



“Được cái gì mà được.” Lục Hoài Nhu nói: “Sao đi đâu con cũng thích chạy ra ngoài thế.”



“Ơ…”



Chu Hâm liên tục khoát tay: “Không sao đâu, con thật tình mời mọi người tới mà. Phó Sanh, Chúc Chúc với cả ông nội Chúc Chúc nữa. Mọi người đều có thể đến chơi.”



Phó Sanh hỏi: “Cha em thì ra ngoài, trong nhà chỉ có ông bà nội, thế mẹ em đâu?”



“Mẹ em bị nhốt trong phòng tối rồi, bình thường bà ấy không gặp người khác.”



Lời vừa nói ra thì ba người đồng loạt im lặng.



Lục Hoài Nhu cau mày hỏi: “Mẹ con bị nhốt lại à? Vì sao vậy?”



Chu Hâm chỉ lớn hơn Chúc Chúc hai tuổi nên không đề phòng hay cảnh giác với người lạ, ngây thơ nói: “Cha con nói nếu không nhốt mẹ lại thì bà ấy sẽ bỏ trốn.”



“Vì sao mẹ cậu lại muốn trốn chứ?” Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Trốn đi đâu?”



“Tớ nghe bà nội nói bà ấy là người thành phố, còn là sinh viên đại học nữa đấy!” Chu Hâm giải thích: “Cha tớ nói bà ấy không cần tớ nên muốn trốn về thành phố, vì thế không thể để bà ấy bỏ trốn.”



“Nhưng bà ấy là mẹ cậu mà, nếu như bà ấy muốn đến thành phố có chuyện cần làm thì cậu nên ủng hộ bà ấy vô điều kiện. Sao lại nhốt bà ấy lại chứ!”



“Nếu thế thì…tớ sẽ không có mẹ.”



“Sao vậy được! Mẹ cậu chắc chắn sẽ thích cậu.”



“Lục Chúc Chúc!” Lục Hoài Nhu bỗng nhiên ngắt lời của hai đứa nhỏ: “Không được nói nữa.”



....



Sau khi ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, Lục Hoài Nhu vừa bước vào nhà liền gọi đạo diễn Bối, Dương Duệ và Lục Tuyết Lăng lại đơn giản kể lại toàn bộ chuyện lúc nãy.



“Em cảm thấy đây là một vụ buôn người.” Lục Hoài Nhu rất chắc chắn: “Nghe Chu Hâm miêu tả thì mẹ cậu nhóc có lẽ bị lừa bán, chúng ta phải báo cảnh sát.”



Lục Tuyết Lăng không ngờ quay chương trình thực tế mà còn gặp phải loại chuyện thế này. Cô lo lắng nói: “Bây giờ mà báo cảnh sát thì có hơi qua loa, chỉ dựa vào một câu nói tuỳ tiện của trẻ con mà đã báo cảnh sát. Chuyện này…”



“Tại mọi người không có ở đó đấy thôi, em nhìn nét mặt của đứa trẻ kia có lẽ không phải nói năng linh tinh đâu.” Lục Hoài Nhu rất kiên trì: “Loại chuyện thế này thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”



Dương Duệ đề nghị: “Không phải ngày mai đứa trẻ kia mời Lục Chúc Chúc đến nhà họ làm khách sao, chúng ta nhân cơ hội này khảo sát thực tế một phen. Nếu như thật sự có vấn đề thì báo cảnh sát cũng chưa muộn.”



Lục Hoài Nhu khinh thường nói: “Anh nghĩ người ta sẽ viết mấy chữ ‘buôn bán phụ nữ’ lên mặt chắc, ngay cả khi chúng ta có đi đi chăng nữa thì cũng không hẳn sẽ tìm được người.”



Dương Duệ lắc đầu: “Mặc dù bọn họ nhốt người lại nhưng chắc chắn vẫn sẽ để lại manh mối. Dấu vết của một người sống không dễ xoá bỏ thế đâu.”



Lục Tuyết Lăng đồng ý nói: “Trước tiên đi khảo sát một phen, nếu như thật sự có vấn đề thì báo cảnh sát cũng không muộn, lỡ như chỉ là hiểu lầm mà chúng ta lại hành động hấp tấp như vậy cũng sẽ mang đến phiền phức cho tổ chương trình.”



Lục Hoài Nhu ngẫm nghĩ thì thấy đúng là không nên báo cảnh sát qua loa như vậy. Dù sao nơi này cũng là một ngôi làng vô cùng hẻo lánh. Cảnh sát ra trận nhất định phải một lần liền chiến thắng, nếu không thì rất dễ rút dây động rừng.



Cuối cùng, mọi người cùng bàn bạc và quyết định ngày hôm sau Lục Tuyết Lăng mang theo Lục Chúc Chúc và Phó Sanh đến nhà Chu Hâm. Dương Duệ và Lục Hoài Nhu ở bên ngoài xem xét tình hình, đạo diễn Bối thì đến uỷ ban thôn gián tiếp hỏi thăm một chút.



Trên đường đi, Lục Hoài Nhu rất lo lắng, liên tục dặn dò Lục Chúc Chúc: “Ở lại một lúc không được chạy lung tung, không được rời khỏi tầm mắt của bà cô của con.”



“Dạ.”



Lục Chúc Chúc thấy hôm nay cả nhà đi chung với nhau, chuyện này chắc chắn không bình thường: “Ông nội, mẹ Chu Hâm bị lừa bán phải không?”



Lục Hoài Nhu kinh ngạc: “Sao cái gì con cũng biết thế?”



Bọn họ không nói những chuyện này cho trẻ con nghe, kể cả Phó Sanh cũng không nói.



“Làm ơn đi, con đã lên lớp ba tiểu học rồi đấy.” Lục Chúc Chúc vỗ cánh tay ông: “Ông đừng xem con như trẻ con nữa.”



“Lớp ba tiểu học không phải vẫn là học sinh tiểu học sao?”



“Khinh thường học sinh tiểu học!”



Phó Sanh hiểu rõ lo lắng của Lục Hoài Nhu, nói: “Tiền bối Lục yên tâm đi, bất kể xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ chăm sóc tốt cho Chúc Chúc.”



Lục Hoài Nhu vẫn còn hơi lo lắng cho Lục Chúc Chúc: “Trẻ con thì lo chuyện của trẻ con, những chuyện khác để cho người lớn giải quyết. Mấy người đừng làm chuyện gì dại dột, biết chưa?”




Lục Chúc Chúc cãi lại: “Tụi con cũng muốn giúp đỡ, không phải làm chuyện dại dột!”



“Cái con nhóc này, con có thể giúp được cái gì đâu chứ, không bị lộ tẩy là may lắm rồi!”



Lục Chúc Chúc không phục: “Đừng xem thường người khác.”



Nói chuyện một hồi thì bọn họ đã tới cửa nhà Chu Hâm. Chu Hâm đứng trước cửa làm ra tư thế của một vị chủ nhà nhỏ tiếp đón, nhiệt tình mời bọn họ vào nhà.



Quả nhiên giống như cậu nói, cha đã ra ngoài không có nhà, trong nhà chỉ còn lại ông bà nội. Ông bà nội đối với việc bọn họ đến chơi rất đề phòng, chỉ cho bọn họ tuỳ ý ngồi ăn hạt dưa ở ngoài sân, hoàn toàn không được hoan nghênh.



Mãi cho đến khi Lục Tuyết Lăng lấy thịt xông khói mà tổ tiết mục chuẩn bị ra làm quà gặp mặt thì trên mặt của ông bà nội mới hơi lộ ra vẻ hài lòng.



“Người thành phố nào cũng xinh đẹp như thế.” Bà nội Chu Hâm đánh giá Lục Tuyết Lăng rồi nói: “Cô gái này vẫn chưa kết hôn phải không?”



Lục Tuyết Lăng cười cười: “Sức khoẻ của bà cũng rất tốt đấy ạ.”



“Tôi chỉ một bà lão mà thôi, muốn nuôi lớn đứa cháu trai này rồi cưới cho nó một người vợ là có thể yên tâm rồi.”



“Cậu bé Chu Hâm này rất có chí khí, tương lai chắc chắn có thể phát triển tạo nên nghiệp lớn.”



Sau vài lời qua lại đã dỗ bọn họ vui vẻ, cảnh giác và đề phòng đối với cô cũng giảm đi rất nhiều.



“Bà ơi, sao không thấy cha mẹ của Chu Hâm đâu vậy?”



“Cha nó ra ngoài làm việc rồi, mẹ của nó…” Bà nội Chu chỉ vào đầu mình: “Ở đây có vấn đề, bình thường chúng tôi không cho nó gặp khách, sợ doạ khách khứa.”



Lục Tuyết Lăng cắn hạt dưa, làm ra vẻ buôn chuyện: “Ây da, thế thì phải đem đi chữa bệnh sớm một chút, đừng cố gắng trì hoãn nữa.”



“Chữa gì chứ, ở vùng quê này của chúng tôi nếu không phải chuyện liên quan đến tính mạng thì đều không phải là chuyện lớn lao gì, chỉ cần còn sống là được rồi. Làm gì có tiền mà chữa bệnh chứ, tạm thời cứ như vậy đi.”



Lục Tuyết Lăng chỉ cắn hạt dưa, không trả lời bà ta.



Lục Chúc Chúc và Chu Hâm ngồi xổm ở góc sân chơi với kiến. Lục Chúc Chúc thì thầm hỏi: “Bà nội cậu nói thật sao?”



Chu Hâm chọc gậy tre xuống đất, lẩm bẩm: “Bà nội không cho mình nói, nếu không mẹ sẽ bỏ mình đi.”



“Cậu rất thích mẹ cậu sao?”



“Đương nhiên, mẹ mình vừa đẹp vừa có học thức, những đứa trẻ trong thôn đều ghen tị với mình vì có được một người mẹ như vậy.”



“Thế mẹ cậu… bà ấy sống ở đây rất hạnh phúc sao?”



Chu Hâm cau mày nhỏ, úp úp mở mở nói: “Bà ấy luôn khóc lóc ầm ĩ, làm loạn đến mức tuyệt thực, bỏ trốn mấy lần thiếu chút nữa bị cha đánh gãy chân, chắc hẳn không vui vẻ gì.”



Lục Chúc Chúc ôm ngực, hít một ngụm khí lạnh: “Trời ạ.”



“Mình cũng biết rằng làm vậy là không đúng, nhưng mà…mình sợ mất đi mẹ.”



“Chu Hâm, chắc chắn cậu rất thương bà ấy, đúng không!”



“Đương nhiên rồi.” Chu Hâm liên tục gật đầu: “Mình đương nhiên thương yêu bà ấy, bà ấy là mẹ mình mà.”



Cô gái nhỏ lấy một cây bút và một cuốn sổ lớn bằng bàn tay từ trong túi ra, nói thì thầm: “Đây là quà tặng mẹ cậu.”



“Cái này là…”



Lục Chúc Chúc nắm lấy tay cậu: “Cậu đưa cho bà ấy là được.”



Chu Hâm dường như linh cảm được điều gì nhanh chóng cau mày lại, giọng nói run rẩy: “Mình thật sự không muốn mất mẹ.”



Bình thường Lục Chúc Chúc có cả một bụng lý luận nhưng nay một câu bé cũng không nói ra được. Vì không có cách nào để cảm thông nên không đủ tư cách để nói cho cậu biết đâu là đúng, đâu là sai.



Bé chỉ vỗ bờ vai của cậu rồi nói: “Cho dù cậu lựa chọn thế nào thì cậu vẫn là bạn của mình. Mình sẽ không trách cậu.”



“Thật sao?”



“Ừ, bởi vì mình biết rằng Chu Hâm là một người tốt bụng!”



....



Lục Tuyết Lăng mang theo Lục Chúc Chúc và Phó Sanh rời khỏi nhà Chu Hâm, tụ họp với Lục Hoài Nhu ở trong sân vườn của một nhà nông.



Đúng như những gì bọn họ nghĩ, mẹ của Chu Hâm đã bị bọn họ mang đi chỗ khác từ lâu. Tuy nhiên, Lục Hoài Nhu vẫn dò hỏi được một số tin tức từ những người hàng xóm xung quanh.




“Nhà bọn họ quả thật có nhốt một cô gái, nói rằng cô ấy bị bệnh tâm thần.”



“Giống y hệt lời nói của mấy người già trong nhà này.” Lục Tuyết Lăng cau mày nói: “Có khi nào là hiểu lầm không?”



Lục Hoài Nhu cũng hơi đắn đo không chắc. Nếu thật sự chỉ là một người mắc bệnh tâm thần, thế thì việc quyết định cho đi chữa bệnh hay nhốt tại nhà bọn họ chắc chắn không thể can thiệp được.



Mắt thấy mọi chuyện rơi vào bế tắc thì sáng sớm ngày hôm sau Chu Hâm vội vàng chạy tới tìm Lục Chúc Chúc, đưa cho bé một tờ giấy nhỏ bị vo tròn: “Cái này…là mẹ mình đưa cho cậu, bà ấy cầu xin mình…bà ấy muốn mình nhất định phải đưa cho mọi người.”



Chu Hâm thở hổn hển, nói ngắt quãng: “Mình chạy tới đây, mình…mình không hy vọng bà ấy không hạnh phúc, ngay cả khi sẽ mất bà thì tớ cũng muốn từ nay về sau bà được sống tốt hơn.”



Lục Chúc Chúc nhận viên giấy nhỏ lại hỏi tiếp: “Ông bà nội cậu có biết không?”



“Bọn họ ra đồng làm việc rồi.”



Lục Chúc Chúc mở viên giấy ra, trên mặt giấy viết một số điện thoại và một cái tên ‘Hứa Mộng Vân’. Bé ngay lập tức đưa cho tờ giấy cho Lục Hoài Nhu. Lục Hoài Nhu không thể tin được nhìn hai đứa trẻ trước mặt. Người lớn bận rộn một hồi lâu cũng không thu hoạch được gì, sao bọn trẻ thế này thì lại dễ như trở bàn tay tìm ra manh mối…



Lục Tuyết Lăng gọi điện dựa theo số điện thoại mà mẹ Chu Hâm cung cấp, rất nhanh đã có người nghe máy.



“Xin chào, xin hỏi ngài có quen ai tên là Hứa Mộng Vân không?”



Đối phương nghe thấy cái tên này thì sững sờ vài giây, sau đó bắt đầu gào khóc sướt mướt. Tiếp đó người trong điện thoại giải thích rằng em gái nhà họ bị mất tích đã nhiều năm nhưng làm thế nào cũng không tìm được. Lục Tuyết Lăng ngay lập tức nói địa chỉ thôn này cho anh trai Hứa Mộng Vân, người anh trai kia liền báo cảnh sát.



Ngay sau đó, cảnh sát địa phương ở quê nhà của anh trai Hứa Mộng Vân và cảnh sát địa phương liên kết với nhau chạy đến trong thôn, tìm được người phụ nữ tên Hứa Mộng Vân bị giam cầm nhiều năm từ dưới hầm đất của nhà Chu Hâm đưa ra ngoài.



Cô ấy quả thật bị tra tấn đến không giống người, đầu tóc bù xù và bẩn thỉu, đôi chân khập khiễng, khuôn mặt hốc hác. Được gặp lại người thân đã thất lạc nhiều năm, Hứa Mộng Vân và anh trai mình ôm nhau khóc nức nở.



Cha của Chu Hâm là một người đàn ông nông thôn trông có vẻ hiền lành và chất phác, bởi vì bị tình nghi mua bán phụ nữ và cố ý gây thương tích nên bị đưa lên xe cảnh sát.



Chương trình chỉ có thể buộc phải tạm dừng ghi hình cùng rời khỏi thôn với xe cảnh sát.



Về vấn đề này, khán giả bày tỏ rằng:



【Chị gái đã thoát khỏi địa ngục chính là kết quả tốt nhất, hy vọng sau này có thể sống thật tốt.】



【Tôi vốn dĩ đến đây xem chương trình thực tế, không hiểu sao lại biến thành chương trình pháp lý.】



【Vì thế có thể thấy rằng chương trình này thật sự không có kịch bản.】



【Lần này may mà có vị chuyên gia xã hội Chúc Chúc lạc quan, đôi khi người lớn thật sự không nên xem nhẹ năng lực của trẻ nhỏ.】



【Quả thật lần này nên ghi nhớ chiến công đầu tiên của Chúc Chúc.】



【Cách mà Chúc Chúc xử lý đúng là vô cùng chín chắn.】



【Trở thành fan mất rồi.】



....



Lúc ra khỏi thôn thì phần lớn dân làng đều tụ tập ở cổng thôn, ông bà nội của Chu Hâm mang theo đứa bé ngăn xe cảnh sát lại. Ông bà nội đẩy đứa bé bắt cậu quỳ xuống cạnh xe cầu xin mẹ mình ở lại.



Hứa Mộng Vân nhìn đứa trẻ đáng thương, khóc không thành tiếng.



“Mau quỳ xuống!” Bà nội Chu Hâm ấn bả vai cậu: “Kêu mẹ mày đừng đi! Cầu xin nó ở lại đây!”



Chu Hâm không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, bàn tay gắt gao nắm chặt, nghiến răng không nói lời nào. Cậu bướng bỉnh dùng tay lau nước mắt, thậm chí cũng không chịu khóc thành tiếng.



Cậu biết rằng nếu mình càng khóc thì mẹ sẽ càng không nỡ đi.



“Cái thằng nhóc này xảy ra chuyện gì vậy chứ, mẹ mày sắp bỏ đi rồi đấy! Sao mày còn chưa nói gì đi!”



Lục Chúc Chúc ghé vào cửa kính xe, hắng giọng hô lên: “Mấy người đừng ép buộc cậu ấy!”



“Mẹ mày sắp đi rồi kìa! Nó không cần mày nữa, từ hôm nay trở đi mày là đồ mồ côi mẹ đấy!” Bà nội Chu vội vã nói với Chu Hâm: “Mày còn không mau quỳ xuống cầu xin nó đi!”



“Con không quỳ! Mẹ con muốn đi thì cứ để bà đi, đây là tự do của mẹ!” Chu Hâm lau nước mắt, phẫn nộ bỏ chạy!



“Cái thằng nhóc này, mẹ mày sắp bỏ đi cùng người khác…” Bà nội Chu Hâm khóc lóc om sòm, thậm chí còn muốn dùng đầu đập vào xe cảnh sát, bị cảnh sát nhanh chóng ngăn lại: “Trời ơi là trời, tôi làm gì nên tội cơ chứ, con dâu muốn bỏ đi cùng người khác, con trai thì bị ngồi tù.”



“Người nên quỳ xuống không phải thằng bé mà chính là các người đấy.” Lục Hoài Nhu bước xuống xe, nói năng hùng hổ: “Đã sống mấy chục tuổi đầu rồi, đứa bé nhà các người còn hiểu chuyện hơn các người. Buôn người là phạm pháp. Tra tấn một người phụ nữ thành ra thế này, mấy người có còn là con người không?”



Ông nội Chu Hâm chỉ Lục Hoài Nhu, căm phẫn nói: “Cậu…cậu chỉ là thế hệ sau, cậu có tư cách gì mà nói chuyện với người già như thế hả!”



“Cháu của ông với cháu của tôi bằng tuổi nhau, xin lỗi nhé, tôi thật ra không phải là thế hệ sau đâu.” Lục Hoài Nhu đi đến trước xe, cười lạnh nói: “Không phải là muốn tông xe sao, đến tông vào xe tôi này, chất lượng rất tốt bảo đảm có thể đưa bà lên thiên đàng luôn.”



Lần đầu tiên trong đời trước mặt rất nhiều dân làng bọn họ bị nhục nhã như vậy, cái mặt già cũng đỏ ửng cả lên, một câu cũng nói không nổi.



【 Ông nội Hoài gợi cảm lại dễ cáu. 】



【 Ông nội của chúng ta mắng người đã hay lại còn nói đúng nữa, giận mà cũng đẹp ghê! 】



【 Đối với loại không biết xấu hổ thế này không thể nói đạo lý suông được đâu, chỉ có thể…lấy bạo trị bạo thôi. 】



....



Chương trình thực tế “Cuộc phiêu lưu của tôi và ông nội” mùa hai kết thúc ghi hình, Lục Chúc Chúc cho Chu Hâm phương thức liên lạc bảo cậu nếu có cơ hội đến thành phố thì nhất định phải đến tìm bé. Đồng thời bé cũng quen biết Phó Sanh, Phó Sanh cũng trở thành bạn trên mạng cái gì cũng nói của bé, giống như Dương Duệ vậy.



Vừa về đến nhà, Lục Chúc Chúc thậm chí còn chưa kịp dỡ hành lý của mình ra thì những người công nhân từ nhà Cảnh Tự bên cạnh đang lần lượt khuân vác đồ đạc.



Triệu Tư Gia chỉ huy công nhân vận chuyển đồ dùng trong nhà.



Lục Chúc Chúc vội vã chạy ra khỏi nhà, hỏi Triệu Tư Gia: “Dì Triệu, mọi người sắp chuyển nhà sao?”



“Đúng thế, dì chuẩn bị dọn nhà. Vì công việc của chú bị điều động nên nhà dì sẽ chuyển đến phương Nam.”



“Phương…phương Nam, sao xa quá vậy ạ.”



“Đúng vậy, xa lắm. Nhưng sau này vẫn còn cơ hội gặp nhau.”



Đôi mắt của Lục Chúc Chúc đỏ lên.



Triệu Tư Gia ngồi xổm xuống, sờ đầu cô gái nhỏ bất đắc dĩ nói: “Cảnh Tự đang ở trong phòng thu dọn hành lý, con mau đi tạm biệt thằng bé đi.”



Lục Chúc Chúc mặc một chiếc váy nhỏ, gộp ba bước thành hai chạy lên lầu đến trước cửa phòng của Cảnh Tự. Cô bé lấy tay áo chùi nước mắt, cố gắng nhịn lại không muốn mình bật khóc. Nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống.



Trong phòng truyền tới khúc dương cầm “Always with me”. Cậu đã đánh khúc nhạc đó vào lần đầu tiên khi hai người gặp nhau vào buổi chiều hôm ấy. Lục Chúc Chúc ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng. Bé biết rằng trên con đường trưởng thành, biệt ly là điều tất yếu. Nhưng khi ngày này thực sự đến thì bé vẫn tan nát cõi lòng như thế.



Sau này sẽ không còn hoa hồng nhỏ nữa.



Sau này cũng sẽ không còn anh Cảnh Tự nữa.



Bản nhạc kết thúc, Cảnh Tự mở cửa phòng “két” một tiếng.



Lục Chúc Chúc vội vàng lau nước mắt rồi cười và nói với cậu: “Anh Cảnh Tự, nghe nói mọi người sắp chuyển nhà, chúc mừng tân gia nha.”



Cười rồi lại cười, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.



Cảnh Tự không nói gì dắt bé vào phòng rồi để bé ngồi trên cái ghế nhỏ, ngồi xổm xuống lấy tay áo lau nước mắt cho bé.



“Em không muốn khóc đâu.” Lục Chúc Chúc cúi đầu mềm giọng nói: “Trông rất ngốc.”



Cảnh Tự nghiêng mặt đi, đôi mắt nặng nề cũng tối lại.



“Lục Chúc, anh thật sự rất muốn mau chóng trưởng thành.”



“Tại sao?”



“Bởi vì trẻ con không có quyền lựa chọn. Quyết định của người lớn có lý do riêng họ, chúng ta không thể thay đổi được.”



“Em hiểu mà.” Lục Chúc Chúc liên tục gật đầu, vài giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt cả vạt áo: “Cái gì em cũng hiểu hết.”



“Lục Chúc, em phải mau chóng trưởng thành. Sau này trưởng thành rồi chúng ta lại gặp nhau.”



Lục Chúc Chúc lau nước mắt, gật đầu thật mạnh. Bé giơ tay lên ngoéo tay với anh: “Anh Cảnh Tự, hứa nhé.”



Khoé miệng Cảnh Tự khó có khi nhếch lên, ngoéo tay với bé: “Anh hứa.”



“Thế chúng ta sau này gặp nhau như thế nào?”



Cảnh Tự cười nói: “Đại học Bắc Kinh tốt nhất cả nước, anh sẽ thi vào đó, được không?”



“Dạ!” Lục Chúc Chúc gật đầu thật mạnh: “Em sẽ đợi anh!”



Cảnh Tự sờ đầu Lục Chúc Chúc, cô bé lại nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, kéo tay áo của cậu nói: “Còn nữa, nghe nói con gái phương Nam vừa xinh đẹp lại đáng yêu. Nếu như anh quen được cô gái nào tốt hơn Chúc Chúc rồi làm anh trai của bọn họ thì em…em sẽ rất tức giận!”



“Không đâu.” Đôi mắt sâu thẳm của Cảnh Tự nhìn bé: “Em mãi là…”



Hai chữ “em gái” sắp thốt ra lại bị cậu sửa lại.



“Em mãi là Lục Chúc của anh.”