Khi Tề Nhiễm và Lâm Duyệt đang bàn bạc làm sao chủ động tấn công thì nhà họ Lâm đã nhận được thánh chỉ của Hoàng đế.
Khi thánh chỉ đến, những người đã nắm chắc trong lòng đều xuất hiện trong đại sảnh bất chấp tâm trạng ra sao, bao gồm cả Trương thị đã ngã bệnh sau lần đến gặp Lâm Duyệt.
Sau khi nội giám đọc xong thánh chỉ, sắc mặt Lâm Hiền có vẻ rất sốt ruột, Lâm Như Ý được phong làm công chúa, tại sao ngoại trừ Lâm Như An được đặc cách cho vào Quốc Tử Giám học tập, nhóm trưởng bối đều không được nhắc đến một câu nào. Ông cụ Lâm cũng thầm khó hiểu, nhưng rốt cuộc thì vẫn bình tĩnh hơn Lâm Hiền nhiều. Nhận lấy thánh chỉ rồi, ông cụ Lâm nhét vào tay nội giám một túi bạc, sau đó mới nói: “Công công vất vả rồi.”
Nội giám kia cười tủm tỉm, nói: “Không vất vả, đây là việc tạp gia nên làm. Hiền phi nương nương đã dặn dò, qua vài ngày nữa sẽ đón Tĩnh Hòa công chúa vào cung, dù sao thì cũng phải học quy tắc trong cung.”
“Đương nhiên là thế.” Ông cụ Lâm gật đầu nói: “Chờ công chúa vào cung, cháu trai ta đây cũng có thể vào Quốc Tử Giám rồi.”
Nét cười nơi khóe mắt nội giám càng sâu hơn, hắn nói: “Lệnh tôn vào được Quốc Tử Giám học tập cũng là ý của Hoàng thượng và Thái tử điện hạ đấy thôi, các người cần phải cảm tạ Hoàng thượng và Thái tử điện hạ.”
Ông cụ Lâm vái lạy về hướng hoàng cung, nội giám thấy vậy mới nói: “Các người cũng biết ý chỉ rồi, tạp gia vẫn còn việc trong cung, về trước đây.”
Ông cụ Lâm sai Lâm Trung tiễn người đi. Chờ nội giám đi rồi, Trương thị cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm lấy Lâm Như Ý òa khóc. Còn Lâm Như Ý lại rất bình tĩnh, tựa như tất cả không liên quan đến mình.
Lâm Như An nhìn Lâm Như Ý lòng đã nguội lạnh, lại nhìn sang những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của người nhà họ Lâm, không nói nên lời.
Lâm Như Ý đẩy Trương thị ra, nói: “Nếu vài ngày nữa phải vào cung, con trở về thu dọn.”
Dứt lời, Lâm Như Ý quay người bỏ đi. Trương thị nhìn theo bóng lưng nàng ta, cứ thấy như có người khoét thịt trong tim mình.
Lâm Hiền thì mặc kệ, ông ta nhìn sang ông cụ Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Thưa phụ thân, chuyện gì thế này? Vì sao Hoàng thượng không có biểu hiện chút gì với nhà họ Lâm chúng ta? Ít nhất cũng phải cho chúng ta vào cung tạ ơn mới phải chứ. Có cần liên hệ với Cửu hoàng tử?”
Việc Lâm Như An được cho đi học trong mắt Lâm Hiền chẳng phải là ơn huệ gì.
Nếu nhà họ Lâm có thể đứng lên lần nữa, đừng nói là Lâm Như An vào Quốc Tử Giám, làm tốt thì mọi đứa cháu họ Lâm lại không được vào hay sao? Ông cụ Lâm nhìn Lâm Hiền, bình thản nói: “Từ khi nào mà người hành xử thiếu kiên nhẫn như vậy? Vừa rồi chẳng phải thái giám kia đã nói cho ngươi đáp án rồi đó sao?”
Những ngày này, Lâm Hiền ở trong kinh thành mà cả người như bị kiến cắn vậy, ông ta sáng thì đứng ngồi không yên, đêm thì ngủ không được. Vất vả lắm mới bám lên được sợi dây của Cửu hoàng tử, rõ ràng nhà họ Lâm có hy vọng gượng dậy rồi, bây giờ lại chẳng có gì, thử hỏi làm sao mà ông ta không sốt ruột?
Nghe ông cụ Lâm nói vyậ, Lâm Hiền cau mày: “Vừa rồi thái giám cũng không nói gì, không…… là Thái tử điện hạ?”
Lúc này Lâm Trung cũng đã trở lại, ông ta nhìn Trương thị còn đang khóc tức tưởi thì bèn sai tỳ nữ đưa bà ta về phòng nghỉ ngơi trước. Lâm Như An chờ Trương thị đi rồi, cũng không muốn ngồi đây nghe bọn họ bàn luận nữa, bèn nói: “Con đi xem Như Ý.” Rồi quay người bỏ đi.
Chờ người hầu cũng đã lui xuống rồi, ông cụ Lâm vừa đi về hướng thư phòng vừa hỏi Lâm Trung: “Ngươi thấy thế nào?”
“Nếu là Thái tử điện hạ lên tiếng bảo Như An đi Quốc Tử Giám, vậy thì cũng không lạ.” Lâm Trung thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ xem trọng Lâm Duyệt, sẽ bất mãn với nhà họ Lâm.”
Ông cụ Lâm không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý với lời của Lâm Trung, Lâm Hiền nhất thời không biết nói gì thêm. Nói Lâm Duyệt lợi hại, có thể đi theo Thái tử, cũng tức là nhà họ Lâm quá không biết điều. Nhưng nói Lâm Duyệt không lợi hại thì rõ ràng là hắn lúc này đang vô cùng nổi bật đó thôi. Cái việc trợn mắt nói dối cũng đòi hỏi phải có người tin mới được chứ?
Đến thư phòng, ông cụ Lâm nhìn Lâm Hiền đang cúi đầu ủ rũ, nói: “Thái tử là trữ quân, người bình thường không dám đánh giá. Nếu thái giám kia đã mở miệng tức là nhà họ Lâm chúng ta còn cứu được.”
Lâm Hiền nghĩ cũng phải, thái giám kia đã lên tiếng tức là chắc chắn có người sai khiến hắn. Lâm Hiền nhìn ông cụ Lâm, nói: “Thưa phụ thân, ý của ngài tức là Cửu hoàng tử chưa định vứt bỏ chúng ta?”
Ông cụ Lâm gật đầu, nói: “Cửu hoàng tử không phải là người dễ dàng từ bỏ. Có điều bây giờ trên tay chúng ta không có nhiều thứ đáng giá, cũng không biết Cửu hoàng tử muốn có cái gì từ chỗ chúng ta.”
Lâm Hiền cười khổ nói: “Thưa phụ thân, dù có biết đi nữa, chúng ta cũng không có cách từ chối Cửu hoàng tử.”
Ông cụ Lâm gật đầu, sau đó lại nhìn sang Lâm Trung vẫn đang đứng im lặng một bên, dừng một lát mới nói: “Chuyện đến nước này, chúng ta cũng không ngờ. Chỗ Như Ý, ngươi là phụ thân thì an ủi nhiều một chút đi.”
Lâm Trung nhẹ giọng vâng dạ.
Chuyện đến nước này, có nói thêm gì nữa cũng chỉ là giả tạo, mọi người đều biết.
Lâm Như Ý cũng hiểu những điều này, nhưng trong thời gian này, nàng ta đã tê liệt rồi. Có làm công chúa hay không, có gả đến Nam Chiếu hay không, nàng đều không thể chọn lựa, cũng không còn quan tâm nữa.
Việc liên quan đến lợi ích của người nhà họ Lâm, chẳng ai chịu nghe ý nguyện của nàng. Ngay cả bà cụ Lâm vẫn luôn miệng nói yêu thương nàng, gần đây cũng chỉ thở vắn than dài, chứ không hề nói một câu nào làm nàng yên tâm cả.
Khi Lâm Như An đến, Lâm Như Ý đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Lâm Như An là người được lợi trực tiếp khi Lâm Như Ý trở thành công chúa, cậu ta thà rằng mình không được đi học, cũng không muốn Lâm Như Ý làm công chúa.
Lần trước Trương thị đến tìm cậu ta, cậu còn tưởng Trương thị sẽ làm gì đó, nhưng không, bà ta chỉ đau lòng, không thể làm được gì khác. Cậu cũng từng lén tìm Lâm Như Ý, bảo nàng ta chạy trốn đi, hoặc là làm cho mình nhiễm bệnh.
Lâm Như Ý nghĩ nghĩ rồi từ chối, nàng nói: “Hiền phi nương nương trong cung đã lên tiếng, chúng ta không còn đường lựa chọn nữa. Nếu muội trốn đi, hoặc là ngã bệnh, biết đâu chừng Hiền phi nương nương lại ghi hận nhà họ Lâm, đến lúc đó chỉ cần tìm một cái cớ vu vơ là có thể đánh sập nhà họ Lâm.”
Ngã bệnh, vậy có thể bệnh cả đời, hoặc là bị đưa vào am ni cô mà dưỡng bệnh, bỏ chạy, thì sẽ trở thành kẻ bị người người đuổi đánh, càng chạy càng dễ dàng bị người ta bắt thóp, sau này sống hết chết đều không còn quyền tự chủ nữa.
Chọc giận Hiền phi cũng như chọc giận Hoàng thượng, ngay cả nhà họ Lâm cũng sẽ vứt bỏ nàng thôi.
Khi đó Lâm Như Ý nói, nghĩ kỹ thì trở thành công chúa, gả cho vương tử một nước, thì ra lại chính là con đường tốt nhất của nàng ta.
Nghĩ vậy, Lâm Như An chỉ thầy lòng chua xót, cậu đến gần nói: “Trời lạnh thế này, sao lại mở cửa sổ?”
Lâm Như Ý nghe vậy thì đóng cửa sổ lại. Nàng nhìn Lâm Như An, nói: “Sao huynh lại đến đây?”
Lâm Như An cũng không che giấu, chỉ đáp: “Ta đến thăm muội, muội có sao không.”
Lâm Như Ý lắc đầu đáp: “Tổ phụ chắc không làm khó huynh chứ?”
Lâm Như An có thể quang minh chính đại đi học ở Quốc Tử Giám, đây là điều duy nhất khiến Lâm Như Ý vui mừng.
Lâm Như An bình thản nói: “Thánh chỉ là do Hoàng thượng ban xuống, bọn họ không vui thì đi tìm Hoàng thượng, làm khó ta thì có tác dụng gì? Tổ phụ chắc chắn phải hiểu đạo lý này hơn cả ta.”
Lâm Như Ý nhìn Lâm Như An, thời gian này, nàng ta đã nhìn rõ cái gọi là tình cảm trong phủ này. Người thân dường như đã thay đổi chỉ trong một đêm, bọn họ không xem trọng chính con người nàng, mà là nàng có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Lâm. Ngoài ra, việc nàng phải gả xa đến tận Nam Chiếu đều không phải là thứ mà nhà họ Lâm nghĩ đến.
Lâm Như Ý nghĩ lại tình cảnh ngày trước của nhà họ Lâm, rồi nhớ đến bản thân hiện giờ, nàng ta đột nhiên lên tiếng: “Muội đột nhiên hiểu được tâm trạng của đại ca ngày trước rồi.”
Gánh cái danh cháu đích tôn trong nhà, nhưng chưa bao giờ được người ta xem trọng. Rõ ràng có cha có mẹ, nhưng cũng chẳng khác gì không có. Cũng may sau này Lâm Duyệt hoàn toàn thất vọng về nhà họ Lâm, hắn tỉnh ngộ rồi, không còn đặt bất cứ ai trong nhà họ Lâm vào lòng nữa, bây giờ mới có thể sống tốt.
Lâm Như An nhìn Lâm Như Ý, nghiêm chỉnh nói: “Như Ý, muội so sánh với đại ca làm gì? Đại ca là nam, dù hành vi có quá giới hạn một chút, thì cùng lắm chỉ bị mắng là hoang đường mà thôi, nhưng huynh ấy vẫn còn chỗ đứng. Người đời vốn đã khắc nghiệt với phận nữ nhi, ngày sau muội phải đến nơi có phong tục hung hãn, tuyệt đối không được nghĩ quẩn, quan trọng là phải sống tốt.”
Lâm Như Ý lắc đầu, sắc mặt lãnh đạm: “Khi phụ thân và mẫu thân nói muội sẽ gả đến Nam Chiếu, muội đã nghĩ thông rồi. Đến Nam Chiếu, muội là Vương tử phi, dựa vào mặt mũi Đại Tề, Vương tử Việt Tú cũng sẽ không quá đáng với muội. Muội nghĩ rất rõ ràng, chẳng qua không cam lòng mà thôi.”
Không cam lòng bị nhà họ Lâm vứt bỏ, trở thành quân cờ để bọn họ đổi lấy tương lai.
Ban đầu nàng được xem trọng được yêu thương bao nhiêu, thì bây giờ xem ra lại đáng cười bấy nhiêu. Vì tương lai của người nhà, hy sinh nàng là một điều đương nhiên.
Lâm Như An không lên tiếng, Lâm Như Ý nói tiếp: “Nhưng không sao cả, nhà họ Lâm bây giờ làm gì cũng phải nhìn thái độ của muội, như vậy là tốt. Sau này muội đi rồi, huynh phải tự bảo trọng. Ngoại trừ bản thân, đừng tin bất cứ ai trong phủ này. Đến khi gặp chuyện, sẽ không có ai thật lòng bảo vệ huynh đâu.”
Lâm Như An không thốt nên lời, chỉ nhìn Lâm Như Ý đang bình thản nói ra những lời đó.
Lâm Như Ý cười buồn bã, nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa, mấy ngày nữa muội phải vào cung rồi. Đi Nam Chiếu rồi không biết còn có thể trở về hay không, muội thu dọn đồ đạc của mình, huynh cũng trở về đọc sách đi. Sau này rồi cũng có lúc gặp lại.”
Lâm Như An cố nén chua xót trong lòng, gật đầu, cậu cũng bất lực, không thể làm gì.
—
Hai ngày sau, Lâm Như Ý vào cung với Hiền phi, Hoàng đế chính thức ban hôn cho Tĩnh Hòa công chúa và Việt Tú, ngày thành hôn định vào mùng sáu tháng sáu. Việt Tú nhanh chóng viết một phong thư, gửi về Nam Chiếu.
Ngoài mặt thì thư này để hỏi Quốc chủ Nam Chiếu rằng lễ thành hôn tổ chức ở Đại Tề, hay là để về Nam Chiếu rồi làm. Nhưng ẩn ý trong đó lại là bây giờ cậu ta đã được quân vương Đại Tề ủng hộ, Quốc chủ Nam Chiếu có làm gì thì cũng phải nể mặt cậu ta một chút.
Khi tin này truyền đến, đang đúng vào trận tuyết đầu mùa của năm nay, Lâm Duyệt đang ôm lò sưởi nhỏ của Tề Nhiễm, đánh cờ với y.
Lâm Duyệt đánh cờ dở tệ, Tề Nhiễm tự nhận tính cách mình rất tốt, nhưng đã nhiều lần muốn buông quân cờ, thật lòng khuyên nhủ Lâm Duyệt rằng đánh cờ cũng cần đến thiên phú.
Nhưng thấy Lâm Duyệt mím môi, nhất định phải dằn vặt bản thân, Tề Nhiễm lại cảm thấy hơi buồn cười. Thế là y lại cố kiên nhẫn đánh cờ với Lâm Duyệt, Tề Nhiễm vẫn cảm thấy tất cả kiên nhẫn của mình kiếp này đều dành cho Lâm Duyệt hết rồi.
Cát Tường báo tin xong thì Tề Nhiễm phất tay cho lui, y lại nhìn sang sắc mặt của Lâm Duyệt, phát hiện Lâm Duyệt thật sự chẳng có biểm cảm gì cả. Lâm Duyệt là một người khá khó tiếp cận, khi hắn có lòng với ai đó, thì sẽ rất chú tâm, để người đó luôn được thoải mái, nhưng nếu hắn không quan tâm đến, thì sẽ thật sự không thèm nhìn đến.
Lâm Duyệt vất vả nghĩ xong nước cờ tiếp theo, khi ngẩng lên thì thấy Tề Nhiễm đang nhìn mình đầy vẻ suy ngẫm. Hắn hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt ta có gì à?”
Tề Nhiễm lắc đầu đáp: “Không có gì, chỉ cảm thấy may mắn.”
May mắn là hai người đã nhận rõ tình cảm của nhau, cũng may mắn vì trong lòng Lâm Duyệt có y.
Lâm Duyệt hỏi: “Lúc này không phải là em nên nói trên mặt ta dính cái gì đó, sau đó nhân cơ hội giúp ta liếm sạch hay sao?”
Lâm Duyệt nói rất khẳng khái rất thẳng thừng, Tề Nhiễm chỉ cảm thấy trời lạnh mà cả người mình nóng bừng, y không hiểu được vì sao Lâm Duyệt có thể mặt không đổi sắc mà nói những lời này?
“Duyệt không thể nói năng hàm súc hơn một chút hay sao?” Tề Nhiễm cúi đầu, thuận tay đẩy quân cờ mà Lâm Duyệt vừa nói vừa ‘không cẩn thận’ đẩy sang bên cạnh về chỗ cũ, sau đó tự mình đặt xuống một quân rồi mới chậm rãi nói.
Lâm Duyệt mặt dày, làm như không thấy động tác của Tề Nhiễm, tựa như kẻ vừa ăn gian không phải mình.
Hắn nhìn cả mảng quân cờ đen, lơ đãng nói: “Với quan hệ của chúng ta mà cần hàm súc sao? Nhưng mà, thật đáng chết, vừa rồi ta đặt cờ vào đâu?”
Suy nghĩ của hắn biến chuyển quá nhanh, Tề Nhiễm cũng không theo kịp. Tề Nhiễm nhìn bàn cờ đã phân định thắng thua mà bật cười, y ngước lên nhìn hoa tuyết nhỏ bé đang bay giữa trời, nói: “Không sao, cứ nghĩ từ từ, ta chờ Duyệt.”
Lâm Duyệt vốn không muốn nhận thua, nhưng tình hình này thì hắn không thể không thua rồi, hắn buông quân cờ xuống, sau đó ngồi xuống trước mặt Tề Nhiễm, nói: “Thôi, không đánh nữa. Gần đây Cửu hoàng tử kia có gây sự với em không?”
“Có hay không chẳng lẽ Duyệt không biết?” Tề Nhiễm ngước lên cười, nói: “Gã không có, nhưng vậy cũng tốt, cho ta chút thời gian chuẩn bị.”
“Cửu hoàng đệ kia của em một bụng toàn âm mưu quỷ kế, gã không gây chuyện thì cũng muốn gây phiền toái, em không thể lơ là.” Lâm Duyệt cầm tay Tề Nhiễm lên, cầm trong tay mình mà nghịch.
Lâm Duyệt không nói rõ rằng hắn cứ cảm thấy mỗi lần Tề Nhiễm gặp phải Tề Tĩnh là thái độ rất phức tạp. Tuy không đến mức mềm lòng nương tay, nhưng tóm lại là rất kỳ lạ.
Tề Nhiễm đáp: “Duyệt yên tâm đi, chờ thời cơ đến, Đại Tề này sẽ không còn ai dám phản đối ta nữa, dù là Tề Tĩnh cũng không được.”
Lâm Duyệt ừ một tiếng, hắn không hỏi thời cơ nào. Gần đây Tề Tĩnh yên tĩnh như rắn ngủ đông vậy, muốn bắt thóp cũng không được.