Cháu Đích Tôn

Chương 56




Lâm Duyệt rất muốn lại bay về tẩm cung của Tề Nhiễm, để y nói rõ ràng vấn đề này, nhưng khi nhìn vào ngọn đèn vẫn còn sáng trong tẩm cung, hắn lại cảm thấy dường như ánh lửa kia hơi mơ hồ. Nghĩ một lát, hắn lặng lẽ quay người, thong thả rời khỏi hoàng cung. Nếu đứng trên lập trường khác, ngày hôm nay mà hắn cứ bị đánh thức giữa giấc ngủ liên tục, chắc chắn sẽ không thể nào vui được.

Tính cách Tề Nhiễm trông có vẻ rất tốt đấy, nhưng Lâm Duyệt vẫn cảm thấy không nên quay lại đó nữa, dù sao thì hắn cũng vẫn còn cơ hội gặp Tề Nhiễm, vấn đề này cứ để lại đến ngày mai rồi hỏi cũng thế thôi. Lâm Duyệt có vẻ như đã thả lỏng, bay về nhà họ Lâm, nhưng khi quay lại thể xác của mình thì hắn lại dần dần mở mắt ra, lặng lẽ nhìn lên xà nhà chứ không lập tức ngủ ngay như trước kia.

Lâm Duyệt nằm trên giường, đang nghĩ về lời nói của Tề Nhiễm trong tĩnh lặng, bởi vì trường hợp mà câu nói đó đề cập đến rất là có vấn đề. Tề Nhiễm đang hỏi hắn vì sao lại chưa thành hôn, sau đó y liền ném ra một câu như vậy, hắn có bệnh khó nói. Một người đàn ông mắc bệnh khó nói nên không thành hôn, vậy người khác nhìn vào nghe vào chắc chắn sẽ cảm thấy người này bị bất lực.

Vậy ý của Tề Nhiễm là hắn bất lực hả? Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt lại càng không ngủ được. Hắn tự cho rằng mình không phải người nhỏ mọn, trong nhiều trường hợp, có thể nói là hắn có tâm lý rất mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ không muốn tranh luận với người khác điều gì. Nhưng đã là người, nhất là đàn ông thì trong một vài trường hợp lại là một loài động vật rất kỳ lạ, hễ liên quan đến vấn đề tế nhị kia thì vẫn luôn khá là để bụng.

Lâm Duyệt không muốn lấy vợ không có nghĩa là hắn chấp nhận để người khác hiểu lầm. Hắn cho rằng mình nhất định phải nói rõ ràng với Tề Nhiễm mới được.

Lâm Duyệt cứ vừa nghĩ lung tung vừa nằm trên giường im lặng thật lâu. Không biết đã qua bao lâu, hắn mới mơ màng thiếp đi, nhưng lần này thì linh hồn của hắn không chạy ra nữa, mà ngủ một giấc yên ổn.

Vì đêm ngủ rất trễ, sáng hôm sau Lâm Duyệt tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn rồi.

Ông cụ Lâm và Lâm Trung đã lên triều từ sớm, còn hắn thì kể từ lần trước trở về thì đã không còn vào cung nữa, người trong Lâm phủ xem hắn như vô hình, mà hắn cũng chưa bao giờ đi chào hỏi Trương thị để duy trì tình mẹ con ngoài mặt cả. Người hầu trong Ngô Đồng Trai bị Lâm Duyệt dạy bảo vài lần thì không còn ai dám nhắc đến việc hắn phải đi làm những việc đó nữa.

Ngày nào hắn cũng ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lâm Duyệt tỉnh lại rồi rửa mặt, sau đó ăn một bát cháo, tiếp theo liền nghĩ đến việc mình cần vào cung gặp Tề Nhiễm. Hắn thật sự không thể chờ đến lúc ngủ rồi mới chạy đến hoàng cung. Hơn nữa, nếu linh hồn hắn rời xác đi gặp Tề Nhiễm vào ban ngày, bên cạnh y lúc nào cũng có triều thần hoặc là Hoàng đế, hắn cũng không có cơ hội để thảo luận vấn đề này với Tề Nhiễm.

Lâm Duyệt vừa nghĩ vừa định để Bán Hạ giúp mình tìm quần áo, hắn phải vào cung thôi. Kết quả là hắn chưa kịp có hành động thì  Đông cung đã sai người đến rồi. Người dẫn đầu không phải ai khác, chính là Cát Tường, phía sau Cát Tường là vài người mang theo đồ mà Tề Nhiễm ban thưởng, một rương vải vóc, một rương đồ cổ gì đó.

Cát Tường thấy Lâm Duyệt thì lập tức tươi cười, hắn sai người đặt đồ xuống rồi nhìn Lâm Duyệt, nói: “Lâm đại nhân, Thái tử sai tạp gia đến hỏi thăm xem vết thương của ngài đã khỏi hẳn chưa.”

Lâm Duyệt nhớ đến ngày hôm qua Tề Nhiễm nói sẽ tặng quà, nhất định chính là cái này rồi. Tuy rằng hắn nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt hoàn toàn không thể hiện ra, chỉ cười đáp: “Đã sớm khỏi hẳn rồi, đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm.”

Cát Tường vội vàng kéo quan hệ cho chủ nhân nhà mình, nói: “Mấy ngày này Thái tử vẫn nhớ mong Lâm đại nhân, vốn cũng muốn gọi Lâm đại nhân vào cung bàn việc sớm hơn, nhưng lại nghĩ đến vết thương của ngài, bèn để ngài nghi ngơi thêm vài ngày. Lâm đại nhân đã khỏe hẳn thì tạp gia cũng có thể về bẩm báo lại cho Thái tử rồi, Thái tử biết được nhất định sẽ rất vui, thiên điện Đông cung ngày nào cũng được quét dọn, Thái tử vẫn để dành lại cho Lâm đại nhân đấy chứ.”

Cát Tường nói như vậy cũng là thật lòng, ngày hôm qua trước khi ngủ, Tề Nhiễm đã dặn dò hắn như vậy, bảo hắn đích thân mang đồ đến Lâm phủ, gọi Lâm Duyệt vào cung. Cát Tường cũng thật sự không hiểu, Tề Nhiễm muốn để Lâm Duyệt vào cung thì cứ trực tiếp viết chiếu lệnh từ Đông cung là được rồi, cần gì phải chuẩn bị quà nữa chứ.

Khi đó Tề Nhiễm đứng bên ngọn nến, một bên mặt y chìm trong bóng tối, nửa còn lại được ánh lửa rọi sáng, y nói: “Những ngày này Lâm Duyệt ở nhà chắc chắn đã nghe thấy nhiều lời khó nghe, lần này xem như là Cô ra mặt thay hắn đi.”

Cát Tường nghe vậy thì thót tim, hắn biết Tề Nhiễm đang nói đến những lời đồn bên ngoài cung kia. Ngoài cung đang bàn tán xôn xao, ai cũng cho rằng Lâm Duyệt không còn được tin dùng, đã bị Thái tử quên rồi. Bọn họ làm nô tài thì cũng thường nghe thấy những lời này, nhưng không ngờ là Tề Nhiễm cũng biết đến, thậm chí còn nhớ mãi.

Cát Tường đi theo Tề Nhiễm đã lâu, lần đầu tiên hắn mới thấy Tề Nhiễm đối xử như vậy với một người khác. Tề Nhiễm làm vậy chẳng khác nào trực tiếp tuyên bố: Những kẻ dám nói Lâm Duyệt bị chán ghét kia đều nghe cho rõ đây, Cô vẫn cứ tin dùng Lâm Duyệt. Mà quan trọng là thời gian Lâm Duyệt và Tề Nhiễm quen biết cũng không lâu, chẳng hiểu là Lâm Duyệt cho Tề Nhiễm uống thuốc gì mà y lại có thể tin tưởng hắn đến vậy.

Cát Tường nghĩ đến đây thì còn cảm thấy hơi ghen tị, cảm thấy địa vị của mình trong lòng Tề Nhiễm sắp bị Lâm Duyệt vượt qua rồi. Nhưng Cát Tường cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, việc mà Tề Nhiễm đã căn dặn thì hắn không dám không làm, người mà Tề Nhiễm muốn lôi kéo thì hắn càng phải nghĩ cách lấy lòng, hơn nữa còn phải làm thật hoàn mỹ.

Chính vì vậy, hắn liền chọn lúc trời sáng rõ, người qua lại đông đúc, mang theo quà tặng đi một vòng rồi mới vào Lâm phủ. Như vậy chẳng bao lâu nữa, người trong kinh thành đều sẽ biết Lâm Duyệt có địa vị không tầm thường trong lòng Thái tử.

Lâm Duyệt vì còn có tâm sự, nghe Cát Tường nói vậy thì liền nghiêm chỉnh nói: “Bây giờ ta liền vào cung bái kiến Thái tử điện hạ.”

Cát Tường không ngờ Lâm Duyệt lại gấp gáp như vậy, thầm sửng sốt một chút. Nhưng nghĩ lại thì cũng phải, gần đây hẳn là Lâm Duyệt cũng bị châm chọc nhiều lần vì mấy lời đồn vô căn cứ kia, phải chịu không ít tủi nhục. Bây giờ nương theo bậc thang mà Thái tử cho để vào cung cũng là một hành động thông minh.

Nghĩ vậy, Cát Tường cười càng tươi hơn, cũng cư xử khách sáo với Lâm Duyệt hơn nữa, hắn nói: “Nếu vậy thì mời Lâm đại nhân.”



Việc Cát Tường đích thân mang theo quà đến nhà họ Lâm, hơn nữa còn dẫn Lâm Duyệt về cung đã truyền khắp kinh thành. Những kẻ trước kia liên tục nói Lâm Duyệt đắc tội Thái tử vì hành vi yếu hèn của mình hiện giờ chỉ có thể ngậm miệng. Nhưng trong lòng bọn họ thì thật sự khó hiểu, Lâm Duyệt này có gì hay, rốt cuộc là hắn có bản lĩnh gì mà có thể khiến Thái tử xem trọng mình như thế?

Trong kinh thành, có người nghe thấy tin tức này thì bi phẫn không thôi, cũng có người tâm trạng phức tạp, mà rõ ràng nhất chính là Trương thị và Lâm Như Ý của nhà họ Lâm. Khi Cát Tường đến tìm Lâm Duyệt, Lâm Như Ý đang ở chỗ Trương thị tán gẫu, hai mẹ con rất thân thiết.

Trương thị nhìn Lâm Như Ý, trong lòng thì nửa vui mừng nửa kinh sợ. Lâm Trung không thể giấu Trương thị và chính Lâm Như Ý việc Lâm Như Ý trở thành một trong những đối tượng mà Hoàng thượng nhìn trúng cho vị trí Thái tử phi.

Những chủ nhân trong nhà nên biết chuyện thì đều đã biết, Vương thị nghe tin này thì lần nào gặp Trương thị đều cố gắng tránh mặt đi. Quan hệ giữa bà ta và Trương thị gần đây rất căng thẳng, nhưng có bà cụ Lâm nên Vương thị cũng không sợ. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, Lâm Như Ý không chừng có thể trở thành Thái tử phi.

Tuy bà cụ Lâm mà bà nội ruột của Lâm Như Ý, nhưng Trương thị lại là mẹ ruột của nàng ta. Vương thị dù bên ngoài thì thản nhiên như không, nhưng thật ra trong bụng đã tính toán cả rồi. Trước khi mọi việc có kết quả, bà ta đương nhiên sẽ tránh né Trương thị.

Tất nhiên, nếu sau cùng Lâm Như Ý không thể trở thành Thái tử phi, vậy thì người chê cười Trương thị cũng không thể thiếu bà ta được.

Chờ sự kiện Cát Tường vâng lệnh Thái tử đến gọi Lâm Duyệt vào cung truyền khắp Lâm phủ, Trương thị và Lâm Như Ý chỉ nhìn nhau. Trương thị nhìn gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của Lâm Như Ý mà thầm động lòng, bà ta nắm tay Lâm Như Ý, khẽ nói: “Trong cung vừa có tin chọn Phi cho Thái tử, Thái tử liền sai người gọi đại ca của con vào cung rồi, có thể thấy địa vị của đại ca con trong lòng Thái tử là không tầm thường.”

Lâm Như Ý rũ mắt, thấp giọng nói: “Thưa mẫu thân, đại ca là quan mà Hoàng thượng chính miệng phong để phò trợ Thái tử, Thái tử tất nhiên phải quan tâm.”

Trương thị vỗ vỗ tay Lâm Như Ý, cảm thán: “Nghe ý của tổ phụ và phụ thân con, ta vừa thấy sợ lại vừa thấy vui. Như Ý, con có hiểu không?”

Vành tai trắng như ngọc của Lâm Như Ý lúc này cũng đỏ bừng lên, nàng ta nói: “Mẫu thân muốn nói gì, xin hãy nói thẳng.”

Trương thị đáp: “Như Ý, từ nhỏ con đã thông minh, đọc nhiều sách vở, là một cô gái có tài hoa. Ta vẫn thường nghĩ nếu con là nam, vậy thì nhất định không thể kém ca ca Như An của con, ngày sau sẽ trở thành rường cột trong triều. Nhưng con lại là nữ, người đời thường nói con gái không có tài chính là một cái đức, nhất là đối với Hoàng gia thì lại càng phải thế. Nhưng mẫu thân không nghĩ vậy, nếu con thật sự chỉ có đức mà không có tài, thì làm sao sống sót được trong cung chứ. Thái tử cũng là đàn ông, trên đời này làm gì có người đàn ông nào không thích một cô gái vừa có tài lại vừa dịu dàng hiểu chuyện? Con gái gả đi rồi, địa vị của nhà mẹ đẻ tất nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải dựa vào phu quân. Phu quân có để con trong lòng thì con mới có thể đứng vững không ngã được.”

Lâm Như Ý đỏ mặt ngước nhìn Trương thị, nói: “Mẫu thân, con còn nhỏ tuổi, không muốn nghe chuyện này.”

Trương thị biết nàng ta xấu hổ, chỉ cười nói: “Thôi thôi, chúng ta không nói cái này nữa. Chờ sau này mọi việc ngã ngũ rồi nói đến cũng không muộn.”

Lâm Như Ý thấp giọng đáp lời, lại nói: “Thưa mẫu thân, nhóm người hầu là không kín miệng nhất, những ngày này chính là thời gian quan trọng, người nhất định phải dạy dỗ thêm đám người lẻo mép kia.”

Trương thị mím môi nói: “Yên tâm đi, mẫu thân biết nên làm thế nào.”

Lâm Như Ý gật đầu, nàng ta thật sự cũng có suy nghĩ như Trương thị. Trong cung vừa truyền ra tin tức chọn Thái tử phi thì Thái tử đã tỏ ra ôn hòa với Lâm Duyệt, vậy chẳng phải chính là Thái tử xem trọng nhà họ Lâm.

Đương nhiên, người suy nghĩ như thế không chỉ có riêng mình Lâm Như Ý, bà cụ Lâm cũng nghĩ vậy. Rất nhiều người khi biết được Hoàng đế muốn chọn Phi cho Thái tử cũng nghĩ vậy. Mà trong đó, người nghe tin xong cảm thấy phức tạp nhất chính là bà cụ Phỉ.

Hai đứa con gái ruột của bà đều chết trong cung, một đứa con trai bị đuổi về quê, việc Thái tử chọn Phi chính là một cái dằm trong tim bà, khiến bà khó chịu vô cùng.

Bà cụ Phỉ cứ như tự mình đâm đầu vào góc tường vậy, càng nghĩ càng thấy tim nghẹn lại, sau cùng thì đau tim. Người hầu nhà họ Phỉ phát hiện ra, vội vàng dâng lệnh bài vào cung mời ngự y đến bắt mạch.



Khi mọi việc xảy ra, Lâm Duyệt đã đến Đông cung. Tề Nhiễm không ngờ là hôm nay hắn sẽ đến, nên đã đi sang chỗ Hoàng đế để học cách xử lý việc nước rồi.

Cát Tường thầm nghĩ, vừa rồi mình còn khoác lác với Lâm Duyệt là Thái tử nhớ hắn thế nào, bây giờ tình hình không hay rồi. Nhưng hắn dù sao cũng là người rất được Tề Nhiễm tin dùng, thấy vậy cũng không hề biến sắc. Cát Tường tự mình đưa Lâm Duyệt đến thiên điện để hắn nghỉ ngơi một lúc, nói là đợi Thái tử quay lại sẽ thông báo ngay cho hắn.

Lâm Duyệt không có dị nghị gì với sắp xếp như vậy.

Lâm Duyệt không ngờ mình phải chờ đến cả nửa ngày, Tề Nhiễm đi theo Hoàng đế để học tập, sẽ không ai đến làm phiền y vì Lâm Duyệt dến cả, Tề Nhiễm không biết chuyện nên vẫn không trở lại, bữa trưa cũng ăn cùng Hoàng thượng.

Sau bữa trưa, Hoàng đế nghỉ ngơi rồi Tề Nhiễm mới về Đông cung.

Vừa về đến Đông cung thì nghe Cát Tường nói Lâm Duyệt đã đến, Tề Nhiễm hỏi: “Đến bao lâu rồi? Vì sao không đi báo cho ta một tiếng?”

Cát Tường cười gượng, nói: “Nô tài thấy Lâm đại nhân chỉ là muốn cảm tạ Thái tử, nên mới không đi làm phiền ngài.”

Tề Nhiễm nhìn lại Cát Tường, nói: “Lần sau nếu còn việc như vậy thì đừng tự quyết định thay Cô, cứ trực tiếp đi tìm Cô là được. Thần tử đến Đông cung xin gặp, biết đâu được là có việc gấp gì, nếu như bị lỡ việc thì ngươi gánh vác được không?”

Cát Tường nghe vậy thì liền tự vả miệng mình hai cái, nói: “Bẩm Thái tử, ngài xem nô tài thật không ra gì.”

“Không có lần sau.” Tề Nhiễm hơi nhíu mày, nói xong thì liền đi thiên điện.

Trong thiên điện, Lâm Duyệt đang ăn. Tề Nhiễm không có mặt nhưng Cát Tường vẫn rất biết làm việc, thấy không còn sớm nữa thì liền lấy thức ăn từ Ngự Thiện Phòng đến đây.

Khi Tề Nhiễm bước vào thì Lâm Duyệt đang gặm một cái móng heo. Tề Nhiễm thấy hắn ăn rất hào hứng thì khẽ thở phào, nói: “Ngươi cứ ăn từ từ, có việc gì thì ăn xong lại nói.”

Lâm Duyệt gật đầu.

Nhưng Tề Nhiễm không đi nữa mà ngồi xuống bên cạnh. Cát Tường đứng bên Tề Nhiễm, nhìn tướng ăn của Lâm Duyệt mà thầm nghĩ vị đại gia này đúng là không phải tầm thường, dám để Thái tử chờ.

Dù đối mặt là Tề Nhiễm ngồi sừng sững như núi, Lâm Duyệt cũng vẫn ăn cho thỏa thích rồi mới buông đũa.

Chờ hắn lau rửa xong xuôi, Tề Nhiễm đứng lên nói: “Ngươi theo ta đến thư phòng. Cát Tường, Cô và Lâm đại nhân có việc cần bàn, không có việc gì đặc biệt quan trọng thì đừng đến làm phiền.”

Cát Tường đáp: “Thưa vâng.”

Lâm Duyệt vội nói thêm một câu: “Thế thì làm phiền Thái tử sai người mang lên mấy ấm trà đi, cơm trưa nay hơi ngấy, cần phải uống chút trà giải khát.”

Cát Tường trừng Lâm Duyệt một cái, cảm thấy hắn đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

Tề Nhiễm cũng đã quen với Lâm Duyệt như thế, bèn nói: “Sai người mang trà ngon lên đây.”

Cát Tường thầm kính phục, cho rằng Tề Nhiễm quả thật là đối xử với người hiền tài quá lễ độ.

Cát Tường dâng trà lên xong thì ra ngoài, Tề Nhiễm rót cho mình và Lâm Duyệt một chén, sau đó mới nhìn sang Lâm Duyệt, nghiêm túc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Duyệt nhướn mày: “Sao ngươi biết ta có việc mới đến?”

Tề Nhiễm cười nhàn nhạt, nụ cười vừa châm biếm lại vừa lạnh lùng, đáp: “Với tính cách lười biếng của ngươi, nếu không xảy ra việc lớn gì thì có thể ở yên trong Đông cung cả nửa ngày hay sao? Cô không tin.”

Lâm Duyệt nghĩ quả đúng là vậy, dù hắn thích xem kịch nhưng cũng chỉ xem đến cao trào là chạy rồi. Có những lúc nói với Tề Nhiễm được vài câu đã đi mất, nếu không phải việc này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, hôm nay chưa chắc hắn đã ở lại lâu như thế.

“Nói đi, cần Cô giúp đỡ chuyện gì?” Tề Nhiễm nâng chén trà lên nhấp, hỏi.

Lâm Duyệt ho khan vài tiếng rồi mới nói: “Sao hễ ngươi mở miệng là lại thấy ta có việc cần ngươi giúp đỡ vậy?”

Lần này thì Tề Nhiễm kinh ngạc thật sự, y nhìn lại Lâm Duyệt, nhíu mày hỏi: “Chuyện trong cung hiện tại đều nằm trong khống chế của ta, tạm thời không xảy ra sự cố nào bất ngờ. Ngươi thật sự không có việc cần giúp đỡ sao?”

Lâm Duyệt lắc đầu nói, “Hôm nay ta đến đây là có việc muốn hỏi Thái tử điện hạ.”

Tề Nhiễm nghe thấy câu này rất quen tại, hình như tối hôm qua người này đã nói hệt như vậy, y bất giác có dự cảm không lành, Tề Nhiễm siết chặt chén trà, hỏi: “Ngươi muốn hỏi Cô cái gì?”

Lâm Duyệt thẳng thắn nói: “Ta chỉ muốn biết hôm qua Thái tử điện hạ nói thế là có ý gì?”

Tề Nhiễm nhíu mày, tự hỏi mình đã nói gì. Cũng may là Lâm Duyệt nhanh chóng nói thêm: “Thái tử điện hạ, cái gì là ta có bệnh khó nói vậy?”

Tề Nhiễm không ngờ là Lâm Duyệt hỏi cái này, y im lặng đánh giá Lâm Duyệt, thấy hắn rất nghiêm túc hỏi. Tề Nhiễm cũng bất giác uống thêm một ngụm trà, y vốn không định nói ra, nhưng nếu Lâm Duyệt đã hỏi thì y vẫn đáp: “Việc Cô sai người theo dõi Việt Tú của Nam Chiếu thì ngươi cũng biết, lần trước ở Túy Tiên Lâu, không phải các ngươi đã nhắc đến chuyện đoạn tụ đó sao? Cô không phải người bảo thủ, sẽ không có ý kiến gì về ngươi cả.”

Chờ Tề Nhiễm nói xong, Lâm Duyệt chớp chớp mắt, đến khi hiểu rõ ngọn ngành rồi hắn mới thấp giọng hỏi lại: “Cho nên, Thái tử cho rằng ta không thành hôn, vì ta là đoạn tụ à?”

Tề Nhiễm thấy phản ứng của hắn như thế, cũng không biết là hắn vui hay không vui, y ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lâm Duyệt, nét mặt của hắn rất khó diễn tả, màu sắc trong mắt tối đi, sâu hun hút tựa như muốn kéo người khác vào đó.

Tề Nhiễm không tự chủ nói: “Ngươi không muốn thành hôn, lại cũng từng có phản ứng với việc này, chẳng lẽ là Cô hiểu lầm sao?”

Lâm Duyệt không lên tiếng, hắn cứ tiếp tục nghiêm túc nhìn Tề Nhiễm.

Tề Nhiễm lần đầu tiên bị người khác nhìn chăm chú như vậy, liền cảm thấy chẳng khác nào như ngồi trên đống lửa, khiến y rất là khó chịu. Nhưng đã là Thái tử, y vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, dáng vẻ tự nhiên như bình thường.

Lâm Duyệt đột nhiên đứng dậy, hắn bước đến bên Tề Nhiễm, chậm rãi cúi đầu đến ngang tầm mắt với Tề Nhiễm. Tề Nhiễm ngơ ngẩn trước hành động của hắn, y muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng lại tự kiềm chế mình.

Lâm Duyệt đột nhiên vươn tay nâng cằm Tề Nhiễm lên, chăm chú đánh giá một phen rồi nói: “Ta đột nhiên phát hiện ra dung mạo của Tề Nhiễm ngươi quả thực là tuyệt đẹp.”