Cháu Đích Tôn

Chương 40




Một trong hai cung nữ tên Thu Thảo vốn là không biết gì, chẳng qua là nghe người ta nói rồi thuận miệng tiếp lời mà thôi, thẩm vấn cũng không hỏi ra được gì, người còn lại tên Thịnh Hạ thì dù đã bị tra tấn, nhưng vẫn không có kết quả. Thịnh Hạ chỉ nói mình không có ý mạo phạm, vì thấy triệu chứng của Mai phi nương nương rất giống với tình trạng mà nàng từng thấy ở quê nhà, chứ không hề có ý định hãm hại Mai phi.

Thời gian mà hai cung nữ này theo hầu Mai phi không dài cũng không ngắn, tuy chưa phải là đại cung nữ rất được tin dùng, thì ngày thường cũng xem như có lọt vào mắt Mai phi. Ma ma trong cung của Mai phi thẩm vấn nửa canh giờ cũng không có kết quả, sau cùng hết cách chỉ đành đi bẩm báo lại cho Mai phi và Tề Anh.

Mai phi vốn đã thấy đau ở tim, lần này còn bị chọc giận đến nỗi đau đầu. Bà nhìn Tề Anh từ lúc nghe được việc này mang vẻ mặt âm u, phất tay ra hiệu cho người hầu lui hết ra ngoài, sau đó mới ôn hòa nói: “Cung của mẫu phi dù mấy năm nay vẫn không được bình yên, nhưng lần này hẳn chỉ là hai cung nữ kia nói bừa bãi mà thôi, không có ai ra lệnh. Dù gì thì tự cổ chí kim, họa từ miệng mà ra, cũng may là con nghe được, nếu là người khác, phụ hoàng con e là lại trách mẫu phi quản lý không nghiêm rồi.”

Tề Anh vẫn chưa hết lạnh mặt, hắn thấy Mai phi vốn đã tái mặt vì bệnh tật, cố ép mình dịu xuống rồi nói: “Mẫu phi luôn khoan dung với người trong cung, nhưng tuyệt đối không thể khinh xuất như thế. Trong cung vốn đã kiêng kỵ thuật yểm bùa, nếu lời này truyền ra khỏi cung của mẫu phi, cộng thêm việc sức khỏe của người hiện giờ không tốt, khó tránh sẽ có người nhân cơ hội này gây sóng gió, vu oan cho mẫu phi.”

Mai phi gật đầu đáp: “Ta hiểu hết chứ, con cứ yên tâm.” Nói xong thì bà ta lại tỏ vẻ do dự, há miệng nhưng không nói thành lời.

Tề Anh hỏi: “Mẫu phi làm sao vậy?”

Mai phi cười khổ, thở dài nói: “Anh Nhi, việc xảy ra trong cung của mẫu phi hôm nay không cần nói cho Thái tử biết.” Thấy Tề Anh hơi cau mày, Mai phi vội nói tiếp: “Thứ nhất, gần đây xảy ra quá nhiều việc, cả Thái tử và mẫu phi đều liên tục xảy ra chuyện, Thái tử vốn sâu sắc, biết chuyện thì hẳn là lại nghĩ nhiều. Thứ hai, mẫu phi sợ lần trước đã thất lễ trước mặt Thái tử, biết rõ Thái tử từ chối cưới An Ninh làm Thái tử phi, mẫu phi lại hồ đồ mà nhắc đến. Gần đây xảy ra chuyện liên tục, mẫu phi sợ dù ngoài miệng Thái tử không nói gì nhưng vẫn là để bụng.”

Tề Anh thấy dáng vẻ lo âu của Mai phi, vội khuyên can: “Bẩm mẫu phi, Tam ca không phải người như vậy đâu. Trước kia mẫu phi đối xử tốt với Tam ca, con thấy hết, Tam ca cũng sẽ ghi nhớ. Con nói hơi quá, những năm nay Tam ca vẫn xem mẫu phi là mẹ ruột cơ mà.”

“Anh Nhi.” Mai phi đột nhiên cao giọng, thần sắc cũng trở nên nghiêm khắc, bà ta thấy Tề Anh không biết gì cả, thì lại mềm lòng, nói tiếp: “Anh Nhi, Tam ca của con là Thái tử đương triều, là trữ quân, là Hoàng thượng tương lai, là đứa con trai mà phụ hoàng con yêu thương nhất, không có hoàng tử công chúa nào trong hậu cung sánh bằng. Có những khi không phải Thái tử muốn thay đổi, mà là vì thân phận đó ép y phải thay đổi. Dù con đã được phong là Thanh Vương, trước mặt Thái tử vẫn chỉ là thần tử, sau này đừng tùy tiện gọi hai chữ Tam ca nữa, người khác mà nghe được sẽ nói con ngông cuồng.”

Tề Anh nhìn lại Mai phi, đột nhiên cảm thấy Mai phi như vậy thật xa lạ, từ nhỏ hắn đã nghe Mai phi dạy bảo phải sống chung hài hòa với Thái tử, hai người là anh em thân thiết nhất. Hắn luôn ghi nhớ điều này trong lòng, bây giờ hắn lại được bảo rằng thân phận của mình và của Thái tử là khác biệt, không thể xưng anh em nữa.

Tề Anh thấy Mai phi đã mệt mỏi, lại không nén được, hỏi: “Mẫu phi rốt cuộc làm sao thế? Vì sao đột nhiên lại xa cách với Tam ca như vậy?”

Trước khi nghe Mai phi nói những lời này thì hắn không cảm thấy có vấn đề gì, mãi đến ngày hôm nay mới thấy lời nói này quá sắc bén, hắn đột nhiên phát hiện ra sự thật là Mai phi vẫn luôn muốn hắn giữ khoảng cách với Tề Nhiễm.

Mai phi cười khổ, nói: “Không phải mẫu phi xa cách với Thái tử, mà là Thái tử xa cách mẫu phi và nhà họ Phỉ.” Thấy Tề Anh định nói gì đó, Mai phi nhấc tay ngăn hắn lên tiếng, khẽ tiếp: “Có những điều mẫu phi vốn không muốn nói với con, cũng không nên nói, nhưng nếu Thái tử thật sự không có khúc mắc với nhà họ Phỉ, vậy thì vì sao đột nhiên lại không muốn để An Ninh làm Thái tử phi? Anh Nhi, cữu cữu của con là thần tử, tuyệt đối không thể hai lòng với Hoàng thượng và Thái tử. Nhưng ông ấy cũng là một người cha, An Ninh đã phải chịu đựng lời đồn đãi bàn tán vì chuyện này, con phải biết là một người con gái thì danh tiếng quan trọng đến thế nào chứ, cữu cữu của con thấy nó như vậy, chẳng lẽ không đau lòng sao.”

Tề Anh nghe xong thì im lặng, một lúc sau mới nói: “Bẩm mẫu phi, con có thể hiểu tâm trạng của cữu cữu. Nhưng con không cảm thấy chỉ cần biểu tỷ An Ninh trở thành Thái tử phi thì mọi việc có thể được giải quyết. Mẫu phi, con biết người có lòng với nhà họ Phỉ, cũng đau lòng cho cữu cữu, cho biểu tỷ An Ninh. Nhưng trong lúc này người càng nên khuyên nhủ cữu cữu và cữu mẫu, để họ từ bỏ những chuyện đó, tìm cho biểu tỷ một người tốt hơn, chứ không phải là một lòng mong nhớ đến ngôi vị Thái tử phi. Mẫu phi cũng nên khuyên cữu cữu đừng vì chuyện này mà xa lánh Tam ca.”

Mai phi âu sầu, nói: “Dù biết là thế, nhưng lòng người phải biết đau chứ, đâu thể lạnh lùng vô tình như sắt đá.” Nói đến đây, Mai phi u buồn nói: “Anh Nhi, cũng đến lúc còn phải suy nghĩ đến việc thành thân rồi. Từ nhỏ con và An Ninh đã quen thuộc, con……”

“Mẫu phi.” Mai phi vừa mở lời thì Tề Anh đã nhảy dựng lên, mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng pha lẫn tức giận: “Mẫu phi, sao người lại nghĩ đến chuyện hoang đường này? Người làm vậy thì khác nào cố ý để con và Tam ca có khúc mắc? Dù kiếp này nhi thần không thành thân thì cũng tuyệt đối không làm như thế.”

Mai phi thấy hắn giận thật thì vội vàng tiến lên nắm tay hắn, nói: “Mẫu phi sai rồi, mẫu phi chỉ lo nghĩ đến tâm trạng của cữu cữu con, mà lại quên những việc này. Xem ra mẫu phi bệnh nặng rồi, thật là hoang đường.”

Tề Anh nói: “Mẫu phi hiểu thì tốt rồi, con vẫn còn có việc, phải đi trước.”

Mai phi buông tay ra, đáp: “Con đi đi.”

Tề Anh vái chào rồi đi, Mai phi nhìn theo bóng lưng hắn, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt phức tạp.

Tề Anh rất coi trọng tình cảm, vừa nhắc đến nhà họ Phỉ bất mãn với hành động của Tề Nhiễm, thì lập trường của hắn vẫn là đứng về phía Tề Nhiễm. Thật ra bà ta không hề nghĩ đến việc lật bài với Tề Anh vào lúc này, đối với Tề Nhiễm, Tề Anh là một người anh em thật sự muốn tốt cho y.

Nhưng mọi việc xảy ra gần đây lại khiến Mai phi sốt ruột, Tề Anh có danh hiệu là anh em tốt của Thái tử, nhưng sợ rằng tình cảm ngày càng nhạt đi rồi. Đã đến lúc để cho Tề Anh dần dần tiếp nhận một vài sự thật, bà ta làm vậy cũng đều là vì Tề Anh, hy vọng đến lúc đó hắn có thể hiểu được, cũng có thể hạ quyết tâm.

Nghĩ đến đây, Mai phi gọi đại cung nữ Tố Thanh đến, căn dặn: “Ngươi sai người truyền tin đến nhà họ Phỉ, nói bản cung thấy tim rất đau, lại nghĩ đến thời gian còn nhỏ dại, để mẫu thân và đệ muội chọn lúc nào đó vào cung nói chuyện với bản cung.”

Tố Thanh liền vâng dạ, sau đó nhìn lên thấy Mai phi đã tỏ ra mệt mỏi, bèn khuyên: “Gần đây nương nương không khỏe, hôm nay lại gặp phải việc phiền lòng như thế, tự dưng mà lại mất vui. Nô tỳ đỡ nương nương đi nghỉ ngơi trước, còn có việc gì quan trọng hơn sức khỏe của nương nương chứ?”

Mai phi xoa trán nói: “Thôi vậy, bệnh một hồi mà sức khỏe yếu đi nhiều, bản cung cũng mệt rồi, về nằm một lát cũng tốt.”

Tố Thanh vội vàng tiến lên đỡ bà ta dậy, sau khi hầu hạ Mai phi nghỉ ngơi xong, nàng mới đi làm việc mà Mai phi đã dặn dò.

Khi Tố Thanh quay người đi, Mai phi nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, hai cung nữ kia, đừng để chúng chết đó, cứ giữ lại một hơi thở là được.”

Tố Thanh biết ý Mai phi, giữ lại một hơi thở có nghĩa là cứ để hai người sống, còn sống như thế nào thì đều được cả.

Tố Thanh cúi đầu cung kính đáp: “Thưa vâng.”



So với sự bình yên ở chỗ của Mai phi, Tề Anh lại bỗng nhiên cảm thấy thật khó chịu. Hắn ra khỏi cung Văn Ương, nhưng lại không trực tiếp ra khỏi cung, mà bất giác đi đến trước cổng Đông cung.

Tề Anh đứng nhìn cổng lớn Đông cung, trong lòng khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn không trực tiếp đi vào tìm Tề Nhiễm như bình thường, mà lại có ý muốn bỏ đi lập tức.

Tề Anh vừa định nhấc chân bỏ đi thì lại bị Cát Tường bước ra thấy được, Cát Tường thấy Tề Anh thì vội vàng chạy đến vái chào: “Nô tài xin chào Vương gia.”

Tề Anh ừ một tiếng, hắn đột nhiên phát hiện mình trước kia ở cùng Tề Nhiễm đều không quá để tâm đến lễ phép, nhưng người trong Đông cung mà gặp hắn thì vẫn luôn cung kính lễ độ. Ngay cả thái giám Cát Tường đắc lực nhất, được Tề Nhiễm rất tin dùng cũng không ngoại lệ, nói năng hành xử chưa bao giờ khiến hắn cảm thấy không vui.

Cát Tường cười nói: “Sao Vương gia không vào trong? Hôm nay thật là tình cờ, Cửu hoàng tử cũng vừa đến, nói muốn ở lại Đông cung dùng bữa, Thái tử điện hạ lệnh cho nô tài đến Ngự Thiện Phòng lấy thêm thức ăn.”

Tề Anh vốn muốn tìm cớ rời đi, nhưng nghe thấy Tề Tĩnh đang ở Đông cung thì cau mày hỏi: “Giờ này mà cửu đệ đến Đông cung làm gì?”

Cát Tường đáp: “Cửu hoàng tử nói là nhớ Thái tử điện hạ, nên đến thăm.”

“Nhớ Thái tử điện hạ?” Tề Anh cân nhắc mấy chữ này, nhưng lại thầm nghĩ, nói không chừng là đến làm Tề Nhiễm buồn nôn thì có, hắn nói: “Vậy ta cũng vào xem thử.”

Cát Tường cười tươi như hoa, nói: “Vậy thật tốt, nô tài liền đi Ngự Thiện Phòng lấy vịt sốt tiêu mà Vương gia thích nhất.”

Tề Anh tùy tiện đáp lời rồi nhấc chân bước vào Đông cung.

Sau khi vào đại điện, hắn ngẩng lên thì thấy Tề Nhiễm đang vẫy tay với mình, dịu giọng nói: “Đứng ở bên ngoài làm gì? Còn không mau đến đây ngồi.”

Tề Anh vâng dạ, vào trong thì thấy Tề Tĩnh đang đánh cờ với Lâm Duyệt.

Tề Anh liếc thế cục trên bàn cờ một cái, không nhịn được phải cau mày. Gương mặt Tề Tĩnh vẫn treo một nụ cười lịch sự, còn Lâm Duyệt đang rất nghiêm túc nhìn bàn cờ, quân đen trong tay bị xoa vuốt mãi, sau cùng mới chậm rãi rơi xuống một vị trí.

Tề Tĩnh nhìn quân cờ vừa rồi của Lâm Duyệt, nụ cười trên mặt cứng lại, sau đó gã chậm rãi đặt quân trắng vào hộp cờ, khi Lâm Duyệt ngẩng lên tỏ ra khó hiểu, Tề Tĩnh mới nói: “Kỹ thuật đánh cờ của Lâm đại nhân không thuần thục lắm, chính mình còn tự vây chết mình, chẳng lẽ có ý định hồi sinh từ chỗ chết hay sao?”

Lâm Duyệt nghe vậy mới nhìn lại quân đen bị quân trắng vây kín trên bàn cờ, đáp: “Hay là hạ quan đánh lại một ván với Cửu hoàng tử?”

Hắn nói lời này quả thực là lời thật lòng, hắn thích đánh cờ, nhưng là chơi cờ mười giây với máy tính, còn nếu chơi với người thật, người ta toàn mắng hắn là đồ gà mờ, không có tính kích thích. Hôm nay đến chỗ Tề Nhiễm, khó khăn lắm mới tìm được một người đã đánh liên tục ba ván với hắn mà còn chưa nổi điên, hắn cảm thấy thật chưa đã ghiền.

Tề Tĩnh đậy nắm hộp cờ, nụ cười trên mặt vẫn nguyên vẹn, gã nói thản nhiên nhưng rất kiên quyết: “Để lần sau đi.”

Ban đầu gã còn tưởng Lâm Duyệt cố ý, nhưng đến ván thứ hai thì gã phát hiện ra Lâm Duyệt là thật lòng muốn chơi cờ, nhưng chơi cờ cũng phải có năng khiếu, mà năng khiếu của Lâm Duyệt có lẽ là khiến cho người ta không muốn đánh ván thứ hai với hắn nữa.

Tề Tĩnh cũng không muốn tự làm khó mình, tất nhiên phải từ chối.

Lâm Duyệt tỏ ra khó tiếc nuối, nhưng hắn cũng không quá để bụng. Thích chơi và biết chơi là hai việc khác nhau, nghĩ lại trước kia có một đồng nghiệp của hắn rất thích xe, cũng muốn mua xe để lái, nhưng lại không có bằng lái. Người kia vĩnh viễn không thể phân biệt được bên nào là chân ga bên nào là chân thắng, toàn quen thói đạp ga thay đạp thắng, sau cùng huấn luyện viên phải tự móc hầu bao ra mua thuốc mua rượu, xin anh ta rút học phí đi. Dạy anh ta lái xe có khả năng phải trả giá bằng tính mạng của mình, người huấn luyện viên kia chắc đã quá sợ.

Lâm Duyệt dọn sạch bàn cờ rồi mới nhìn thấy Tề Anh, hắn vội vàng đứng lên chuẩn bị vái chào, định nói là vừa rồi mình không nhìn thấy, đúng là quá thất lễ, v.v., Tề Anh đã nâng hắn lên: “Lâm đại nhân không cần quá khách sáo.”

Nói xong, Tề Anh quay sang nói với Tề Tĩnh: “Hôm nay sao cửu đệ lại có thời gian đến Đông cung thế.”

Tề Tĩnh vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt tuấn tú, đáp: “Thất ca nói vậy thì thật lạ, Đông cung là nơi ở của Thái tử điện hạ, mà Thái tử điện hạ còn không chê đệ, sao lại đến lượt thất ca chê bai.”

Tề Anh nhận ra Tề Tĩnh đúng là đồ đáng ghét, nói chuyện với gã luôn luôn phải chú ý, bằng không rất dễ bị gã bắt thóp, vừa mở miệng đã muốn chia rẽ quan hệ của hắn và Tề Nhiễm.

“Cửu đệ không thường đến Đông cung, thất đệ thỉnh thoảng mới gặp được, ngạc nhiên cũng là dễ hiểu thôi.” Tề Anh chưa kịp nói gì, Tề Nhiễm liền tiếp lời rồi.

Tề Anh thấy Tề Nhiễm vẫn bảo vệ mình như thế, nghĩ đến những lời Mai phi nói hôm nay, liền cảm thấy nghẹn nghẹn đắng đắng.

“Sao vậy?” Tề Nhiễm ngước lên nhìn Tề Anh đang thất thần, “Sắc mặt xấu như vậy, ta cho người đi mời ngự y đến xem thử.”

Tề Anh vội đáp: “Tam ca, không cần đâu, đệ vừa ở chỗ mẫu phi đến đây, chỉ là nghĩ đến bệnh tình của mẫu phi, nên rất lo lắng mà thôi.”

Tề Nhiễm gật đầu nói: “Mai nương nương bệnh đã lâu ngày, hôm nay bận rộn, ngày mai ta lại đi thăm.”

Tề Anh cúi đầu đồng ý, nói: “Đa tạ Tam ca.”

“Giữa chúng ta không cần phải nói lời khách sáo như vậy.” Tề Nhiễm bỉnh thản đáp, khi quay đầu đi thì nhìn thấy Lâm Duyệt không tỏ vẻ gì, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác hoang mang.

Y đứng trước mặt một người biết chuyện, nói với người mà y hãm hại là tình cảm anh em giữa bọn họ rất sâu nặng. Thật sự là vô nghĩa, thật sự là nực cười.

Tề Tĩnh vẫn cười, nói: “Thái tử điện hạ đối xử với thất ca thật khác biệt, đệ vẫn thường hâm mộ.”

Tề Nhiễm đáp: “Cửa lớn Đông cung vẫn luôn mở, khi nào cửu đệ đến, Cô sẽ đón khách.”

Nói chuyện với Tề Anh, Tề Nhiễm tự xưng ta, mà chuyển sang Tề Tĩnh lại xưng Cô, nghe qua là biết ngay quan hệ xa gần.

Tề Tĩnh cúi đầu cười cười, Lâm Duyệt đứng bên cạnh thì không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì thấy cực kỳ vô vị. Vừa nghe là biết Ba anh em này nói chuyện không thật lòng, những câu nói giấu kim nhọn kia nghe thì có vẻ như nhói lòng lắm, nhưng suy cho dùng thì người nói chẳng phải là người quan trọng với mình, chẳng lẽ không ai thấy nhàm chán à?

Khi Tề Tĩnh đến Đông cung, Tề Nhiễm rõ ràng là kinh ngạc vô cùng. Khi đó Lâm Duyệt đã cảm thấy bất thường rồi, bèn chuẩn bị rời đi, kết quả Tề Nhiễm lại không để hắn đi. Tề Tĩnh và Tề Nhiễm gặp nhau rồi, cũng chỉ nói vài câu liền hết đề tài, hai người tự lo uống trà của mình. Lâm Duyệt thấy cả người khó chịu, sau đó Tề Tĩnh đột nhiên muốn đánh cờ, Tề Nhiễm lại nói mình không giỏi, mà hắn thì lại thích, thế là tự xung phong đánh cờ vời Tề Tĩnh.

Bây giờ tâm trạng vui vẻ khi đánh cờ cũng chẳng còn, Lâm Duyệt chỉ muốn về Ngô Đồng Trai, dù không đi thì hắn cũng muốn tìm chỗ ngủ, sau đó nói chuyện với Tề Nhiễm trong trạng thái linh hồn, còn tốt hơn là đóng vai người ngoài đứng nhìn ba anh em kia, cả người khó chịu lại không thể lên tiếng.

Cũng may là Cát Tường đã đến giải quyết sự buồn chán cho Lâm Duyệt, Tề Nhiễm nói: “Chuẩn bị thức ăn ở sảnh Nam, lại ướp lạnh một vò rượu hoa quế.”

Tề Nhiễm thích uống rượu ướp lạnh, ngay cả giữa mùa đông vẫn thích. Nhưng Đại Tề cũng có quy định, trừ các bữa tiệc và các dịp lễ đặc biệt, bình thường không thể uống rượu tùy thích. May mắn là rượu hoa quế không dễ say, thỉnh thoảng uống vài ngụm  thì người khác cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Căn dặn xong, Tề Nhiễm liền nói với Lâm Duyệt và những người khác: “Cả buổi sáng mệt mỏi rồi, hôm nay không cần phải quá để tâm lễ phép, cùng đến sảnh Nam dùng bữa đi.”

Lúc này cũng chưa hẳn dã đến giờ dùng bữa, nhưng Tề Tĩnh đã nói như đùa thế kia, Tề Nhiễm tất nhiên sẽ thỏa mãn.

Trong sảnh Nam, Tề Nhiễm ngồi chủ vị, Tề Anh và Tề Tĩnh cùng ngồi phía bên trái, còn Lâm Duyệt ngồi bên phải Tề Nhiễm.

Chắn hẳn chỉ có mình Lâm Duyệt là ăn thoải mái, thức ăn bên ngoài làm sao so sánh được với trong hoàng cung, chưa tính đến việc trang trí tinh tế, chỉ riêng mùi vị cũng đã tuyệt hảo rồi. Từ trước đến nay, Lâm Duyệt thích đồ ăn ngon thích tự do, mà những người khác cũng ít động đũa, cuối cùng chỉ có hắn thỏa mãn.

Tề Nhiễm là chủ nhân, chỉ ăn vài miếng, đa phần thời gian là nâng chén rượu của mình thưởng thức. Bây giờ không phải mùa hè, Lâm Duyệt cảm thấy nếu y cứ tiếp tục uống như thế chắc chắn sẽ khiến dạ dày tổn thương.

Tề Anh trước kia sẽ lên tiếng nhắc nhở Tề Nhiễm, tuy Tề Nhiễm cũng không buồn nghe. Nhưng hôm nay Tề Anh có tâm sự, lơ đãng một cách bất thường, cũng không phát hiện Tề Nhiễm đã uống khá nhiều rượu.

Tửu lượng của Tề Nhiễm không quá tốt, nhưng cũng không kém, chỉ có một vấn đề là mỗi lần y uống rượu thì mặt sẽ bị đỏ, y có dung mạo như ngọc, khí chất tựa trúc, nhưng khi thêm vào vệt ửng hồng này lại mang đến cảm giác thư thái, thanh nhã riêng biệt. Tề Anh và Tề Tĩnh đều đã từng thấy Tề Nhiễm uống say, nên không cảm thấy kỳ lạ. Còn Lâm Duyệt lại là lần đầu tiên nhìn thấy Tề Nhiễm uống rượu ở khoảng cách gần, lần đầu tiên thấy được dáng vẻ này. Hắn bất giác nghĩ, nếu Tề Nhiễm sinh ra ở thời hiện đại, chỉ cần vào quán bar ngồi yên không nói chuyện, thì cũng có không biết bao nhiêu nam nữ muốn tiếp cận y.

Đương nhiên, Lâm Duyệt cũng chỉ nghĩ như thế thôi, ánh mắt không quá lộ liễu, sau đó lại im lặng tập trung ăn.

Tề Tĩnh cầm chén rượu, cúi đầu không biết nghĩ gì, Tề Anh thì vừa thất thần vừa uống rượu. Rượu hoa quế là thứ rượu khó làm người ta say nhất, nhưng Tề Anh lại cảm thấy mình đã say rồi, hắn nhìn Tề Nhiễm, đột nhiên phát hiện Tam ca trong lòng mình dù cách rất gần, nhưng lại dường như rất xa.

Tề Anh đột nhiên hạ giọng gọi: “Tam ca……Thái tử điện hạ.” Trước mặt Tề Tĩnh, lần đầu tiên Tề Anh đặt mình vào cùng một vị trí với gã, gọi Tề Nhiễm là Thái tử.

Tề Anh vừa lên tiếng liền khiến cho chán rượu trong tay Tề Nhiễm chao đảo một chút, rượu bắn ra rơi trên ngón tay dài mảnh trắng ngần của y. Tề Tĩnh khẽ xoay chén rượu, nheo mắt nhìn sang Tề Anh. Lâm Duyệt thì nhìn Tề Nhiễm một cái, thầm nghĩ hôm nay quả nhiên không nên ở lại đây.

Tề Nhiễm chậm rãi buông chén rượu xuống trong ánh mắt chăm chú của Tề Anh, nhận lấy khăn lụa mà Cát Tường đưa sang, chậm rãi lau sạch tay, sau đó mới nhìn lên Tề Anh, hỏi: “Sao lại gọi như thế?”

Tề Anh đáp: “Chỉ là sợ Tam ca cảm thấy đệ vượt quá giới hạn.”

Khi hắn nói lời này thì không tự giác để lộ ra một chút tủi thân, giống như khi còn nhỏ hắn từng đắc ý nói trước mặt Tề Tĩnh rằng Tam ca là Tam ca của ta, không phải của ngươi vậy.

Tề Nhiễm nói: “Nếu ta cảm thấy đệ quá đáng, thì trước kia đã cảm thấy như vậy rồi, có phải đệ lại nghe thấy lời đồn đãi gì đó, trong lòng khó chịu nên chạy đến chỗ của ta giận dỗi? Nếu muốn gọi Tam ca, thì cứ tiếp tục gọi có làm sao đâu.”

Hai mắt Tề Anh sáng lên, hỏi: “Thật sao?”

Tề Nhiễm gật đầu: “Tất nhiên.”

Nhưng chỉ sợ có một ngày nào đó, tiếng gọi này cũng sẽ biến mất thôi, bởi vì nhớ đến nó là nhớ đến sự phản bội đẫm máu, vĩnh viễn không bao giờ mói nhắc đến hai chữ Tam ca này nữa.

Sau đó Tề Anh cuối cùng cũng hào hứng trở lại, không còn trông như bị phơi nắng đến héo nữa. Hắn từng ra chiến trường, liền thể hiện sự hào sảng khi uống rượu trong gió cùng các chiến sĩ ngoài biên quan, bảo Cát Tường đổi thành bát lớn, uống ừng ực hết hai bát.

Sau nữa, Tề Anh liền lấy lý do còn bận để rời đi, hắn đi rồi, không khí liền yên tĩnh rất nhiều. Nửa nén nhang trôi qua, Tề Tĩnh cũng chậm rãi đứng lên, lấy cớ mình đã say để đi, Tề Nhiễm liền cho Cát Tường dẫn người tiễn Tề Tĩnh về cung.

Khi Lâm Duyệt nghĩ mình có nên đi hay không, Tề Nhiễm nói với hắn: “Lâm Duyệt, ngươi ở lại uống vài chén với Cô.”

Lâm Duyệt ngẩng đầu uống cạn một chén, đáp: “Rượu này quá lạnh, Thái tử điện hạ tốt nhất đừng uống nữa, có hại cho sức khỏe. Hơn nữa, nếu Hoàng thượng cho gọi, Thái tử lại say rượu, chắc chắn sẽ bị ngự sử phê phán là hành vi không đoan chính.”

Tề Nhiễm siết chặt chén rượu, cũng ngửa đầu uống cạn một chén đầy, hương hoa quế vẫn còn vấn vương. Y có một dự cảm, y và Tề Anh e rằng không còn làm anh em được bao lâu nữa.

Tề Nhiễm uống xong chén rượu đó thì không uống tiếp nữa, y và Lâm Duyệt lại im lặng ăn thêm một chút, sau khi cả hai buông đũa, Tề Nhiễm bảo Lâm Duyệt đến thiên điện nghỉ ngơi, còn y trở về tẩm điện của mình chợp mắt một lúc.

Những ngày này, Lâm Duyệt thường ngủ trưa ở thiên điện, đã thành thói quen, hắn cũng nghe theo lời Tề Nhiễm mà đi.

Cát Tường cũng nhận ra quan hệ giữa Lâm Duyệt và Tề Nhiễm khác thường, tất nhiên cũng vui mừng khi thấy Lâm Duyệt ở lại, Tề Nhiễm uống say thì rất dễ mơ thấy ác mộng, cũng dễ nóng tính hơn. Rất nhiều lúc bọn họ không dám lên tiếng can ngăn, Lâm Duyệt lại có thể không nhân nhượng mà nói ra với Tề Nhiễm. Tuy trong lòng hắn cũng lo lắng Lâm Duyệt có thể bị phạt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là chính hắn chọc giận Tề Nhiễm.

Lâm Duyệt nằm trên sập mềm, chẳng bao lâu đã ngủ say. Ngủ không bao lâu thì linh hồn hắn bay ra, Lâm Duyệt vốn muốn ấn linh hồn mình trở về cơ thể rồi nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến thần sắc của Tề Nhiễm khi uống rượu, hắn nghĩ nghĩ rồi quyết định đi xem Tề Nhiễm.

Khi hắn đến nơi, Tề Nhiễm đang nhíu mày thật chặt, tóc hơi rối, khiến cho y trông có vẻ hơi trẻ con. Lâm Duyệt thở dài, thầm nghĩ nếu là ở hiện đại, y hẳn chỉ là đứa trẻ con được người nhà cưng chiều mà thôi, ở thời cổ đại lại phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, ngày nào cũng khiến bản thân mệt mỏi như vậy.

Lâm Duyệt lơ lửng ở đầu giường của Tề Nhiễm một lát, thấy y ngủ tương đối yên ổn mới chuẩn bị rời đi.

Có điều hắn vừa bay đi thì bị Tề Nhiễm bắt lấy cổ chân. Tề Nhiễm là người duy nhất có thể nhìn thấy linh hồn của Lâm Duyệt, cũng là người duy nhất có thể bắt được hắn, điều này khiến Lâm Duyệt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, Tề Nhiễm cũng bắt lấy cánh tay mình.

Bóng dáng Lâm Duyệt hơi vặn vẹo, khi quay lại thì nhìn thấy gương mặt Tề Nhiễm đang nhăn lại đau đớn như vừa uống thuốc độc. Cảm thấy Tề Nhiễm càng lúc càng dùng sức siết chặt tay, Lâm Duyệt vội bay trở về, ngồi xuống bên đầu giường đẩy đẩy Tề Nhiễm, gọi: “Này, ngươi tỉnh dậy đi.”

Hắn dùng khá nhiều sức lực, đẩy một lúc thì quả thực đánh thức Tề Nhiễm.

Tề Nhiễm vừa mở mắt ra đã thấy một bóng đen đè ngay trên người mình, không khỏi thót tim, chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng Lâm Duyệt vang lên bên tai: “Nếu tỉnh rồi thì có thể thả ra không?”

Lúc này Tề Nhiễm mới nhận ra là mình đang bắt cái gì đó trong tay, cảm giác giống như cổ chân người ta. Tề Nhiễm vội buông tay, ngồi bật dậy theo bản năng.

Lâm Duyệt đang cúi sát trên người y, khi Tề Nhiễm bật dậy thì hai người liền mặt chạm mặt, mũi chạm mũi, khóe miệng chạm nhau.

Lâm Duyệt trong mắt Tề Nhiễm chỉ là một bóng đen, y căn bản không nghĩ đến việc môi mình chạm phải môi của Lâm Duyệt, chỉ biết cảm giác thật mềm, vô thức hé miệng.

Sau khi hai người vô tình chạm vào nhau, Lâm Duyệt đã chuẩn bị đẩy ra, ai ngờ hắn chưa kịp hành động thì đã cảm nhận được đầu lưỡi của Tề Nhiễm khẽ chạm vào khóe miệng mình. Lâm Duyệt sửng sốt, định lên tiếng nói gì đó thì lại để cho đầu lưỡi của Tề Nhiễm lướt qua khoang miệng mình.

Sau hành động này, Tề Nhiễm cũng hiểu ra là mình đang làm gì, đầu óc y trống rỗng, sau đó hoàn toàn bất động. Lâm Duyệt cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn đẩy Tề Nhiễm đang cứng người ra, sau đó bay sang bên cạnh.

Để giải tỏa bớt xự xấu hổ, Lâm Duyệt nói: “Thái tử điện hạ muốn uống nước không? Ta lấy cho ngươi.” Nói xong, không chờ Tề Nhiễm trả lời, hắn đã đi rót cho Tề Nhiễm một chén trà.

Khi hắn đưa trà đến cho Tề Nhiễm, gương mặt y còn hơi đỏ, nhưng đôi mắt đột nhiên mở to, tỏ ra vô cùng khiếp sợ nhìn hắn. Lâm Duyệt vốn tưởng rằng y còn đang kinh hãi vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi, nhưng hình như không giống lắm. Lâm Duyệt vô tình nhìn xuống chén trà trong tay mình, thế là cũng đột nhiên kinh ngạc.

Trong trạng thái linh hồn, ngoại trừ Tề Nhiễm thì hắn gần như không thể cầm nắm được vật thật nào khác. Thế mà bây giờ hắn lại đang cầm chén trà trong tay một cách vững vàng. Không chỉ có Tề Nhiễm kinh ngạc, bản thân hắn cũng cảm thấy việc này thật khó tin.

Tề Nhiễm lúc này mới vất vả mở miệng: “Đầu của ngươi xuất hiện rồi.”

Câu nói không đầu không đuôi lại còn có vẻ rất kinh dị này khiến cho Lâm Duyệt bừng tỉnh, hắn vô thức hỏi ngược lại: “Gì cơ?”

Tề Nhiễm hít một hơi, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, đáp: “Ta có thể nhìn thấy đầu của ngươi rồi.”

Lâm Duyệt chớp đôi mắt hẹp dài của mình, chau mày hỏi lại: “Lời này có nghĩa gì? Trước kia Thái tử điện hạ không nhìn thấy đầu ta sao?”

Đối diện với gương mặt anh tuấn của Lâm Duyệt, Tề Nhiễm thật khó tưởng tượng khuôn mặt này lại có liên quan đến một cái bóng đen, y dời mắt đi, đáp: “Trước kia không nhìn thấy, trong mắt ta, linh hồn ngươi trước kia chỉ là một bóng đen.”

Trên thế giới này rất ít có việc gì khiến cho Lâm Duyệt sửng sốt, không ngờ bây giờ lại có, hắn bất giác hỏi lại: “Một bóng đen?”

Tề Nhiễm gật đầu, vừa dùng tay ước lượng vừa nói: “Một bóng đen cao khoảng bằng một người.”

Lâm Duyệt hỏi: “Vậy ngươi nhìn thấy một cái bóng nói chuyện với mình mà không cảm thấy kinh khủng à?”

“Cũng tạm được.” Tề Nhiễm nói, nếu là kiếp trước, y tất nhiên sẽ cảm thấy hoảng sợ, nhưng sau khi trải qua một lần chết đi sống lại, dù y có kinh ngạc nhưng cũng sẽ không thể hiện ra.

Lâm Duyệt nảy sinh một ý nghĩ, lá gan của Tề Nhiễm quả nhiên là người thường khó mà sánh bằng. Hắn đặt chén trà vào tay Tề Nhiễm: “Ngươi uống trước đi.”

Tề Nhiễm lúc này mới phát hiện ra Lâm Duyệt có thể cầm được đồ vật, trước kia khi linh hồn của hắn nói chuyện với y, thường than vãn rằng thấy đồ ăn ngon mà không cho vào miệng được, quả là đáng ghét. Bây giờ hắn lại có thể cầm được đồ vật rồi, thật đúng là……

Có điều nghĩ đến nguyên nhân khiến cho Lâm Duyệt có thể cầm được vật thật, Tề Nhiễm lại thấy vành tai mình bất giác nóng lên, y cúi đầu uống cạn chén trà lạnh, tựa như muốn một chút cảm giác ngượng ngùng kia sẽ trôi theo nước trà, giấu kín vào sâu trong tim.

Lâm Duyệt không ngờ y lại khát đến vậy, bèn nói: “Còn khát nữa không? Ta lại rót thêm một chén?”

Tề Nhiễm lắc đầu đáp: “Không cần.” Y vẫn giữ chiếc chén rỗng, không có ý định đưa lại, Lâm Duyệt cũng không giành lấy.

Lâm Duyệt nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy bây giờ ta như thế nào trong mắt ngươi?”

Tề Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu lên, y không biết Lâm Duyệt muốn hỏi gì.

Nhận ra thắc mắc của Tề Nhiễm, Lâm Duyệt nói: “Ý của ta là bây giờ ngươi thấy ta và bình thường có gì khác biệt không? Dù sao thì người có thể thoát hồn không nhiều, có thể nhìn thấy linh hồn lại càng ít.”

Thật ra hắn muốn hỏi, hình dáng của hắn bây giờ là Lâm Duyệt của thời đại này, hay vẫn là kiểu tóc ngắn và quần áo hiện đại.

Tề Nhiễm cẩn thận nhìn Lâm Duyệt một lượt, đáp: “Vẫn là hình dáng thường ngày của ngươi, không có gì khác biệt.”

Lâm Duyệt ừ một tiếng, thầm nghĩ xem ra linh hồn cũng sẽ mang hình dáng của cơ thể thực. Lời giải thích này thật ra có rất nhiều sơ hở, nhưng Lâm Duyệt vốn lười, hắn lười suy nghĩ đến những vấn đề mà người ta nghĩ mãi không ra, bằng không thì rất có thể nghĩ nhiều quá mà phát điên.

Lâm Duyệt còn định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy linh hồn mình đang nặng nề hơn, giống như trong cơ thể có thứ gì đó vô hình đang kéo hắn về, Lâm Duyệt nhìn Tề Nhiễm nói: “Ta phải về rồi.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, sau đó nhìn theo bóng đen đội cái đầu của Lâm Duyệt bay xuyên qua tường đi mất.

Chờ Lâm Duyệt đi rồi, Tề Nhiễm đặt chén trà xuống, vô thức vươn tay sờ môi mình, tựa như cảm giác mềm mại vừa rồi còn vương lại ở đó, Tề Nhiễm thầm nhủ, hẳn không tính là sàm sỡ Lâm Duyệt chứ.

Nghĩ đến đây, Tề Nhiễm lại lập tức buông tay, y nghĩ mình như bị ma ám rồi, lúc này mà lại nghĩ đến những chuyện đâu đâu, nhưng dù sao cũng là vô tình, Lâm Duyệt cũng không nói gì, sau này cứ cho qua vậy thôi.

Y và Lâm Duyệt là đối tượng hợp tác, là quân thần.

Sau khi trở lại cơ thể, Lâm Duyệt cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng hắn cũng không ngủ tiếp được nữa. không những không thể ngủ tiếp, mà hắn còn không dám ở lại Đông cung nữa rồi.

Dù hắn không cảm thấy sự việc vô tình vừa rồi có vấn đề gì, nhưng Tề Nhiễm lại là người cổ đại, tất nhiên là mang tư tưởng phong kiến nặng nề rồi. Nếu gặp được một mỹ nhân thì nói không chừng đã là chuyện tốt, nhưng đối tượng là hắn thì sợ là vị Thái tử sẽ không dễ chịu lắm đâu.

Tuy Lâm Duyệt làm việc gì cũng bình thản, nhưng tuyệt đối không có khuynh hướng tự ngược đãi, hắn cảm thấy hiện tại không nên xuất hiện trước mặt Tề Nhiễm, tránh cho Thái tử thẹn quá hóa giận, vậy người xui xẻo chính là hắn rồi.

Lâm Duyệt nghĩ là làm, vội vàng chỉnh trang lại rồi chuẩn bị rời đi. Để tránh khó xử, hắn không đến chào Tề Nhiễm, chỉ nhờ một thái giám hầu hạ trong thiên điện thông báo giúp một tiếng, đồng thời hắn cũng thầm quyết định ngày mai phải tìm cớ không đến Đông cung.

Chỉ có điều Lâm Duyệt còn chưa ra khỏi thiên điện, thì đã nhìn thấy Ngự Lâm quân tiến vào Đông cung, mà phía bên ngoài, dường như Ngự Lâm quân đã bao vây toàn bộ Đông cung rồi. Cát Tường nghe thấy tiếng ồn ào mới chạy ra lớn tiếng hỏi: “Các ngươi đang làm gì đây?”

Người dẫn đầu chính là Thống lĩnh Ngự Lâm quân Tiêu Thiện, ông ta nói: “Chúng ta vâng lệnh lục soát Đông cung, xin Thái tử thông cảm.”

“Hỗn xược, ai cho phép các người lục soát, Đông cung là nơi ở của Thái tử, các người có thánh chỉ không?” Cát Tường nghe vậy thì nhịp tim tăng lên gấp mấy lần, nhưng khí thế vẫn không thể thua.

Tiêu Thiện đang chuẩn bị lên tiếng, ngoài cổng liền vang lên tiếng của Hoàng đế: “Là Trẫm ra lệnh lục soát.”

Cát Tường thấy Hoàng đế đi cùng An quý phi, ngoài ra còn có thêm Mai phi với sắc mặt trắng bệch xuất hiện. Hắn sửng sốt tột độ, vội vàng quỳ xuống nhận tội với Hoàng đế.

Lúc này, Tề Nhiễm thay quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi tẩm cung vái chào Hoàng đế, chờ ngài cho phép đứng dậy, y mới nhìn quanh, kinh ngạc hỏi: “Bẩm phụ hoàng, việc này?”

Hoàng đế đáp: “Vừa rồi Trẫm đi dạo Ngự Hoa Viên, gặp được một cung nữ đang khóc lóc, nói rằng ở cung của con có người dùng thuật yểm bùa nguyền rủa Mai phi, Trẫm đích thân đến xem thử, trả lại trong sạch cho con.”

Mai phi nghe vậy bèn quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, Đông cung nhiều người lắm chuyện, Thái tử tuyệt đối không thể làm như thế, xin Hoàng thượng điều tra rõ.”

An quý phi che miệng cười điệu: “Mai phi muội muội, Hoàng thượng có nói Thái tử làm ra chuyện này đâu, hôm nay chúng ta đến chẳng phải là để trả lại sự trong sạch cho Thái tử đó sao?”

Tề Nhiễm cũng quỳ xuống nói: “Trong lòng con luôn kính trọng Mai nương nương, tuyệt đối không làm ra loại chuyện này, phụ hoàng có thể cho người lục soát.”

Hoàng đế đích thân đỡ Tề Nhiễm dậy, bình thản nói: “Tất nhiên là Trẫm tin con.”

Nói rồi, cả đoàn người cùng đi vào chính điện.

Lâm Duyệt lén lút quay ngược về thiên điện, sau đó hắn rất muốn nhắm mắt ngủ ngay, lại dùng trạng thái linh hồn đi xem thử rốt cuộc là có việc gì, nhưng có những lúc không phải cứ muốn ngủ là được.

Lâm Duyệt đi loanh quanh trong thiên điện một vòng, sau cùng ánh mắt hướng về cái gối ngọc mà hắn thường dùng. Khi đập cái gối ngọc đó lên trán, trong đầu Lâm Duyệt chỉ có một câu nói, lần này lỗ nặng rồi. Nếu như đã ngất đi mà linh hồn vẫn không thoát ra thành công, vậy không phải là lỗ đó sao? Cũng may là sau khi chóng mặt hoa mắt một hồi, linh hồn của hắn bay ra thật.

Lâm Duyệt bay đến đại điện bằng tốc độ nhanh nhất, trong đại điện là hai cung nữ trong cung của Mai phi đang hấp hối, Thu Thảo và Thịnh Hạ, cùng với một người mà Lâm Duyệt cảm thấy rất quen mắt, hình như là người hầu hạ bên cạnh Tề Nhiễm, tên là Văn Trúc thì phải.

Văn Trúc quỳ trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy, nói: “Nô tỳ không dám nói dối, Thái tử điện hạ thầm hận Mai phi, cảm thấy bà không thật lòng thương yêu mình, còn muốn lợi dụng mình để giành lấy sự chú ý của Hoàng thượng. Hơn nữa, Thái tử điện hạ còn cảm thấy Thất hoàng tử vừa có công lao lại vừa được phong làm Thanh Vương, sau này nhất định sẽ tranh giành ngai vàng với mình, chứ không hề đồng lòng, thế nên mới làm một hình nộm, ngày ngày vừa châm kim vừa đánh đập.”

Cát Tường đứng bên cạnh nghe vậy, thật sự muốn xông lên tát cho Văn Trúc một cái.

Tề Nhiễm thấy Lâm Duyệt xuất hiện thì chỉ có ánh mắt lóe sáng một chút, hai tay y siết chặt giấu trong tay áo, lạnh lùng nhìn Văn Trúc nói ra những lời trắng đen lẫn lộn, hoang đường cùng cực kia.

Hoàng đế cũng không thể hiện cảm xúc gì trên mặt, chỉ hỏi: “Nếu vậy thì vì sao trước kia ngươi không nói?”

Văn Trúc khóc rằng: “Nô tỳ tự biết mình nói ra thì chắc chắn không thoát khỏi cái chết, nô tỳ không dám nói. Nhưng hôm nay nô tỳ vâng lệnh Thái tử đưa nhân sâm sang cho Mai phi nương nương, nhìn thấy Mai phi nương nương đau đớn, còn hộc máu mà ngất đi, nô tỳ cảm thấy vô cùng kinh hoảng. Sau đó lại nghe nói trong cung Văn Ương có người nhắc đến thuật yểm bùa, nô tỳ sợ……”

“Hoàng thượng, thần thiếp đang ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên, thì cô ả này không cẩn thận xô vào thần thiếp, thần thiếp cũng biết cô ta là cung nữ của Thái tử, nào dám trách mắng gì. Chỉ có điều thấy thần sắc cô ta hoảng loạn, mới hỏi thêm vài câu, nào ngờ bản thân cô ta lại quá sợ hãi, đòi gặp Hoàng thượng, còn kêu gào là Thái tử biết làm thuật yểm bùa.” An quý phi tiếp lời, khi đó cung nữ theo hầu bà ta cũng chỉ quát mắng Văn Trúc một câu, hỏi cô ta có phải muốn chết hay không, ai biết đâu Văn Trúc lại nói toạc ra bí mật này giữa chốn đông người như thế chứ.

Có rất nhiều cung nữ thái giám đều nghe thấy, An quý phi cũng không muốn che giấu cho Tề Nhiễm, bèn sai người dẫn Văn Trúc đến chỗ Hoàng thượng. Hoàng thượng tất nhiên sẽ không tin lời Văn Trúc, nhưng vì lời đồn đã lan ra, ngài cần Tề Nhiễm chứng minh y trong sạch.

Ngài vẫn rất hiểu con người Tề Nhiễm, dù cho thật sự lục soát được công cụ thực hiện thuật yểm bùa, ngài cũng không tin, chỉ là sợ khó bịt miệng người đời, địa vị Thái tử của Tề Nhiễm trong lòng triều thần e rằng sẽ không còn vững chắc như trước.

Mai phi nghe được việc này thì không màng đến sức khỏe của mình, chạy đến can ngăn, Hoàng đế nghĩ nghĩ rồi quyết định dẫn theo cả bà ta đến đây.

Tề Nhiễm nghe vậy chỉ khẽ hỏi: “Văn Trúc, Cô cho rằng mình đối xử với ngươi không tệ, ngươi đã nói vậy, thì Cô hỏi ngươi, nếu việc này quả thực do Cô làm, thì Cô giấu thứ đó ở đâu? Vì sao ngươi có thể dễ dàng tìm thấy như vậy?”

Tề Nhiễm nói rất chậm, nhưng Văn Trúc lại bất giác rùng mình một cái, cô ta nhìn Tề Nhiễm một cái, sau cùng nhắm mắt cúi đầu xuống, nói: “Thái tử điện hạ đúng là đối xử với nô tỳ rất tốt, nô tỳ chấp nhận dùng cái chết tạ tội.” Nói rồi cô ta lại quay sang Hoàng đế, tỏ ra quyết tâm nói: “Hoàng thượng, thứ kia giấu ngay bên dưới giường trong tẩm cung của Thái tử điện hạ, nô tỳ chỉ là vô tình phát hiện ra, trong đó có hướng dẫn cặn kẽ cách thực hiện bùa phép, hàng ngày phải dùng kim châm chín chín tám mốt lần, dùng roi quất chín chín tám mốt lần, trong vòng một tháng, người bị nguyền rủa sẽ mất mạng.”

Lâm Duyệt nghe đến đây thì thở phào, hắn lập tức chạy về hướng cung điện của Tề Nhiễm, có điều chạy được hai bước, hắn nghĩ lại rồi bay trở về bên cạnh Tề Nhiễm, thấp giọng nói: “Để bảo đảm một chút, đắc tội rồi, cũng là vì tốt cho ngươi thôi.”

Nói xong hắn dùng tay nâng cằm Tề Nhiễm, hôn lên môi y mấy cái, sau đó mới bay mất, để lại Tề Nhiễm ngơ ngác mở to mắt đứng đó. Hoàng đế cau mày nhìn Tề Nhiễm,  tự hỏi, Tề Nhiễm rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ thật sự không nắm chắc có thể rửa sạch nỗi oan của mình?

Khi Lâm Duyệt bay đến tẩm cung của Tề Nhiễm, nghe thấy Hoàng đế nói: “Lục soát đi.”

Lâm Duyệt nhân lúc nội giám của Hoàng thượng chưa đến, nhanh chóng ôm lấy cái hộp gấm giấu dưới giường của Tề Nhiễm vào lòng, hắn bây giờ là trạng thái linh hồn, trong mắt người ngoài sẽ là hình ảnh cái hộp lơ lửng giữa không trung.

Nghĩ một lát, hắn cũng không chắc mình có thể mang thứ này ra ngoài hay không, bèn ôm cái hộp kia bay lên xà nhà.

Nhóm nội giám của Hoàng đế lật tung hết giường của Tề Nhiễm lên, nhưng không tìm thấy gì cả. Bọn họ lại tìm kiếm xung quanh một lượt, nhưng vẫn không thấy gì, sau cùng toàn bộ rút lui.

Trên xà nhà, Lâm Duyệt thở phào.

Khi nghe được là không tìm thấy gì cả, Hoàng đế cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, dù có tìm ra thì ngài vẫn tin tưởng Tề Nhiễm, nhưng không tìm ra lại càng tốt hơn.

Văn Trúc hẳn cũng không nghĩ đến kết quả này, cô ta lắc đầu luôn miệng nói không thể, không thể nào.

Mai phi thở hắt ra, An quý phi vốn cũng chỉ đến giúp đỡ Văn Trúc, còn bản thân đến xem kịch mà thôi, bây giờ không có màn kịch hay trong kỳ vọng, bà ta cũng không quá thất vọng.