Cháu Đích Tôn

Chương 30




Phỉ An Ninh khẽ vén rèm lên, ánh mắt của nàng hướng về phía trước nhất, nơi đó đã được Ngự Lâm quân bao vây nghiêm ngặt, người thường không thể đến gần, dù là chính nhà họ Phỉ cũng không thể vượt qua.

Quan hệ giữa Phỉ Thanh và Tề Nhiễm là tốt nhất, nhưng hiện giờ hắn cũng phải ngoan ngoãn đi cùng đoàn xe của nhà họ Phỉ, không dám làm ra việc gì quá giới hạn. Phỉ An Ninh loáng thoáng nhìn thấy Tề Nhiễm, Tề Anh và Tề Tĩnh đang cưỡi ngựa, dường như nói gì đó. Thật ra với khoảng cách giữa Phỉ An Ninh và đoàn ngựa xe của hoàng thất, nàng không thể nhìn thấy rõ được, nhưng nàng vẫn ngẩn người nhìn một lúc rồi mới thả rèm xuống.

Thần sắc nàng vẫn lạnh nhạt và kiêu ngạo, nha hoàn Tiểu Đào hầu hạ nàng cũng không biết suy nghĩ của tiểu thư này, cô chỉ cho rằng Phỉ An Ninh cảm thấy bí bức, liền vội vàng rót một chén trà cho nàng, nhỏ giọng nói: “Thưa tiểu thư, có phải người thấy khó chịu không?”

Phỉ An Ninh nhận trà uống hai ngụm rồi chậm rãi đáp: “Vừa rồi đúng là hơi bí, nhưng không sao nữa rồi.”

Tiểu Đào nhận lấy chén trà rồi đặt xuống, sau đó thở dài nói: “Tiểu thư ngồi một mình trong xe hẳn là sẽ thấy chán, Tĩnh Nhã tiểu thư lần này lại không khỏe, không đến tham gia hội săn được, bằng không thì còn có thể tán gẫu với tiểu thư, vậy thì tiểu thư cũng sẽ không thấy phiền chán nữa.”

Phỉ An Ninh nghe vậy, khẽ nhíu đôi mày liễu: “Nói bậy gì vậy? Tỷ tỷ nào có phài người hầu chuyên nói chuyện giải sầu cho ta, ngươi nói như vậy, nếu bị người ngoài nghe được rồi truyền đến chỗ tỷ tỷ, người ta còn tưởng ta làm việc ngông cuồng?”

Tiểu Đào lần đầu tiên bị Phỉ An Ninh mắng, bất giác thấy tủi thân, ngày thường Phỉ Tĩnh Nhã và Phỉ An Ninh luôn thân thiết, khi có mặt hai chị em, cô cũng thường đùa vài câu như thế, hai người còn trêu chọc cô là dẻo miệng nữa mà, sao hôm nay Phỉ An Ninh lại biểu hiện thế này?

Có điều Tiểu Đào vốn lanh lợi, nghe vậy liền vội vàng đánh nhẹ vào miệng mình, cầu xin: “Tiểu thư nói phải, cái miệng em thật là không biết lớn nhỏ, e rằng đã gây nhiều họa cho tiểu thư, tiểu thư tha cho em lần này đi.”

Phỉ An Ninh thấy cô như vậy, rũ mắt nói: “Được rồi, ngươi theo ta đã lâu, cũng nên biết tính của ta, ta không phải cố ý trách ngươi, nhưng sau này nói chuyện vẫn phải chú ý một chút.”

Không phải Phỉ An Ninh cho rằng Tiểu Đào nói sai cái gì, mà nàng cảm thấy quan hệ giữa mình và Phỉ Tĩnh Nhã đã thay đổi.

Có lẽ là từ khi mối hôn nhân giữa nàng và Tề Nhiễm không thành, Phỉ Tĩnh Nhã bèn xa cách nàng một ít. Những ngày này bị người trong phủ đánh giá, cha mẹ không ngừng thở dài than vãn, Phỉ An Ninh lúc này mới đột nhiên ý thức được hôn nhân giữa nàng và Tề Nhiễm đại diện cho cái gì, hoặc chính xác hơn thì một cô gái trở thành Hoàng tử phi có ý nghĩa gì trong nhà. Phỉ An Ninh không có cảm xúc gì với Tề Nhiễm, từ nhỏ nàng đã nghe trưởng bối trong nhà nói về sự anh dũng trên chiến trường của đấng nam nhi, vốn dĩ đã vô cùng ngưỡng mộ những người có thể lên chiến trường bảo vệ quốc gia.

Mà Tề Anh thì vừa đúng, hắn là con trai ruột của Mai phi, là cháu ngoại ruột của nhà họ Phỉ, là anh hùng đã cùng bác nàng lên chiến trường giết giặc, nàng thích chính là nam nhi đỉnh thiên lập địa như thế.

Vì vậy trong lòng nàng thật ra rất phản cảm với việc trở thành Thái tử phi. Nhưng vì nhà họ Phỉ, dù nàng không thích đến thế nào, thì cũng đã chuẩn bị tâm lý được ban hôn. Kết quả…tất cả chỉ là ảo tưởng.

Từ những cuộc chuyện trò của cha mẹ, nàng biết được đây là ý của Thái tử, Phỉ An Ninh thỉnh thoảng lại thầm thấy khó chịu, cứ như là nàng vốn không để một người vào mắt, bỗng nhiên đến một ngày lại phát hiện ra người ta cũng chẳng xem nàng ra gì. Mọi việc xảy ra quá đột ngột, không hề có một dấu hiệu nào, chưa kể là trước kia Tề Nhiễm còn tỏ ra là có ý với nàng. Phỉ An Ninh cho rằng muốn từ chối thì cũng phải là nàng kháng chỉ mới đúng, Tề Nhiễm đường đường là Thái tử, cách làm này quả thực không phải là tác phong của trữ quân.



Không ai biết suy nghĩ của Phỉ An Ninh, lúc này tại kinh thành, bà cụ Phỉ đang ngồi trong phòng mình, không nhịn được mà thở dài. Bà cứ tưởng chuyện Thái tử phi đã qua thì thôi, cùng lắm thì lại chọn cho Phỉ An Ninh một gia đình tốt, con gái nhà họ Phỉ dù không thể làm Thái tử phi, thì cũng không thể kém hơn người khác được.

Nào ngờ An Ninh ngoài mặt không thể hiện, cứ làm ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng thì lại nảy sinh nhiều suy nghĩ nặng nề.

Thậm chí còn tưởng rằng Phỉ Tĩnh Nhã có khoảng cách với nàng vì sự việc này, vì vậy mà Phỉ Tĩnh Nhã phải đến tìm bà, nói mình không khỏe, năm nay không thể tham gia hội săn, hơn nữa người trong nhà đều ra ngoài cả, chỉ còn lại một mình bà cụ ở nhà, cô còn muốn ở nhà tán gẫu cùng bà, còn nói là để cho Phỉ An Ninh ra ngoài cho thoải mái.

Bà cụ Phỉ hiểu nỗi khổ tâm của Phỉ Tĩnh Nhã, thật ra bà cho rằng lúc này Phỉ An Ninh không nên đi hội săn, dù sao thì không phải mọi người trong kinh thành đều sẽ nể mặt nhà họ Phỉ. Trên trời có trời, trên người có người, luôn có vài gia tộc đối lập với nhà họ Phỉ, nếu có người nói bóng nói gió với Phỉ An Ninh, vậy không phải là tự nàng làm khó cho mình sao?

Nhưng Phỉ An Ninh hiếu thắng, Phỉ Cẩm cũng muốn chính nàng tự xem xét, dù sao ở hội săn cũng sẽ có rất nhiều công tử chưa thành thân, khi đó cũng có cơ hội mà chọn lựa, chính vì lý do này mà bà cụ sau cùng không lên tiếng can thiệp nữa.

Nghĩ đến đây, bà cụ Phỉ nói với tỳ nữ bên mình rằng: “Ta có vài chiếc trâm vàng tạo hình hoa bốn mùa, ngươi tìm rồi mang sang cho Tĩnh Nhã, nhà chồng tương lai của nó nghèo khó, nên chuẩn bị thêm chút của hồi môn vẫn hơn.”

Nha hoàn kia tên Bách Linh, có giọng nói thanh thúy rất bắt tai: “Lão phu nhân yêu thương các tiểu thư, trong lòng các tiểu thư cũng biết rõ, cũng đều kính yêu lão phu nhân.”

Bà cụ Phỉ cười nhàn nhạt, nói: “Cũng đều là cháu của ta, yêu thương là tất nhiên.”

Bách Linh nói: “Các tiểu thư, thiếu gia đều là người hiếu thảo, ai cũng đều hiểu tấm lòng của lão phu nhân.”

Bà cụ ừ một tiếng, đột nhiên lại nhớ đến Tề Nhiễm, mẹ của Tề Nhiễm chính là đứa con gái mà bà cụ yêu thương nhất, khi bà ấy qua đời, bà cụ lại càng quan tâm đến Tề Nhiễm hơn. Có điều Tề Nhiễm là Thái tử, là trữ quân, là Hoàng đế tương lai, bà không thể xem y là cháu ngoại bình thường được, ít nhiều gì cũng có khoảng cách giữa quân thần.

Lần trước Tề Nhiễm ra khỏi cung, vẫn như ngày thường ghé đến nhà họ Phỉ, đến thăm bà. Nhưng hẳn là vì tị hiềm, Tề Nhiễm không hề gặp nhóm người Phỉ An Ninh mà chỉ dẫn Phỉ Thanh đi, chứ đừng nói đến việc ôn hòa nói chuyện với các nàng.

Bà cụ Phỉ cứ âm thầm cảm thấy Tề Nhiễm dường như xa cách nhà họ Phỉ rất nhiều, nhưng nghĩ kỹ lại thì làm gì có chuyện đó. Bà cụ nghĩ, hy vọng đây là ảo giác của bà.

Bách Linh nhìn sắc mặt của bà cụ, sau đó liền hạ người cúi chào, đi đưa đồ cho Phỉ Tĩnh Nhã.



Phía bên đoàn người đi hành cung Lạc Sơn rất thuận lợi, khi xuất phát thì thời tiết hơi âm u, nhưng đến nửa đường thì đã nắng lên.

Người khác thì không nói, còn Khâm Thiên Giám thì vui mừng muốn chết.

Sau khi đến hành cung Lạc Sơn, Hoàng đế dẫn theo hậu cung của mình cùng các hoàng tử và công chúa vào khu vực bên trong cùng.

Các quan lại và gia quyến đi theo sẽ được sắp xếp chỗ ở theo chức tước của mình.

Những người khác thì cắm trại bên ngoài hành cung.

Ông cụ Lâm là một cận thần của Hoàng đế, được cho ở tại nơi khá gần với Hoàng đế.

Sau khi sắp xếp xong, ông cụ tìm Lâm Duyệt, nói: “Sức khỏe ngươi không tốt, cũng không biết cưỡi ngựa, ngày đi săn cứ ngồi một bên nhìn là được, ta sẽ thay ngươi tạ tội với Hoàng thượng.”

Lâm Duyệt nhìn ông cụ rồi ừ một tiếng, đối phương hoàn toàn không hề yên tâm về phản ứng của hắn, ông cau mày hỏi: “Ngươi định làm gì nữa? Vào bãi săn không phải chuyện đùa, nếu xảy ra chuyện gì thì không ai bảo vệ ngươi đâu.”

“Sao tổ phụ lại quả quyết là trong bãi săn sẽ có chuyện xảy ra nhỉ, chẳng lẽ tổ phụ có khả năng tiên tri?” Nghe thấy lời nói có vẻ như quan tâm của ông cụ Lâm, Lâm Duyệt cũng không mắc bẫy. Ông cụ chẳng qua là không muốn hắn làm chuyện gì thu hút sự chú ý của Hoàng thượng hoặc những người khác mà thôi, còn nói như thể đàng hoàng lắm, làm như là quan tâm đến hắn lắm vậy.

“Ngươi…… Sớm muộn gì ngươi cũng bị cái miệng không biết phải trái của mình hại chết cho xem.” Ông cụ Lâm suýt nữa thì bị Lâm Duyệt chọc giận, nếu mà người ngoài nghe được, vây chẳng phải sẽ thành ra ông sắp xếp thích khách hay sao?

Ông cụ Lâm lười nói nhiều với Lâm Duyệt, chỉ nói: “Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, ngươi thích mất mặt trước mọi người, không màng đến an nguy của bản thân, vậy ngươi cứ việc đi.” Dứt lời, ông cụ liền phất tay áo bỏ đi.

Lâm Duyệt đứng đằng sau bĩu môi, nói cho cùng thì cũng là sợ hắn mất mặt rồi liên lụy đến thanh danh của nhà họ Lâm thôi.

Nhưng mà Lâm Duyệt lại biết cưỡi ngựa, đây chính là một trong những sở thích của hắn, hàng tháng Lâm Duyệt đều sẽ đến trại ngựa cưỡi vài vòng, hắn rất thích cảm giác cưỡi ngựa.

Người biết sở thích này của Lâm Duyệt mà từng nhìn thấy hắn cưỡi ngựa đều nói kỹ thuật của có thể sánh bằng đẳng cấp chuyên nghiệp.

Vậy nên Lâm Duyệt cho rằng ông cụ Lâm hoàn toàn không cần phải lo lắng hắn sẽ xấu mặt. Thế nhưng Lâm Duyệt ở nơi này là một người bệnh tật quanh năm, hiển nhiên không biết cưỡi. Hắn không thể giải thích rằng mình có tài năng bẩm sinh, thấy ngựa là biết cưỡi, vì thế cần phải tìm người đến giúp hắn.

Mà người đó tất nhiên không phải ai khác ngoài Tề Nhiễm.

Sau khi cắm trại ba ngày, hội săn mùa xuân chính thức bắt đầu, Hoàng đế cưỡi ngựa bắn ra mũi tên đầu tiên, trúng một con hươu. Tuy biết đây là gian lận, nhưng Hoàng thượng vẫn hào hứng, còn ra lệnh hôm nay thêm thịt hươu vào bữa tối.

Tất cả mọi người đương nhiên đều sẽ tán tụng nịnh nọt, Hoàng đế thấy đã đến giờ, bèn tuyên bố hội săn mùa xuân chính thức bắt đầu.

Lâm Duyệt được Phỉ Thanh kéo đi.

Khi Phỉ Thanh cưỡi ngựa chuẩn bị xuất phát, liền thấy Lâm Duyệt ngồi đó bất động, sừng sững như Thái Sơn, hắn cao giọng gọi: “Đi thôi, ngươi là nam nhi mà ngồi một chỗ như các cô nương à? Người đâu, mau dắt một con ngựa đến cho Lâm công tử, chúng ta cùng đi săn thôi.”

Ông cụ Lâm nghe thế thì mi mắt giật giật, còn đang định ngăn cản thì Lâm Duyệt đã đứng lên đáp lời rồi: “Phỉ tiểu hầu gia, tuy rằng ta có hứng thú với việc đi săn, nhưng ta không biết cưỡi ngựa, sợ là làm mất nhã hứng của ngươi.”

“Sợ cái gì, yên tâm đi, có ta bảo vệ ngươi, sẽ không xảy ra chuyện. Đi thôi, đi nào, không thì lát nữa còn gì đồ tốt mà săn.” Phỉ Thanh ngồi trên lưng con ngựa cao to, nói.

Lâm Duyệt mỉm cười với ông cụ Lâm, sau đó chậm rãi đi đến cạnh Phỉ Thanh, làm ra vẻ rất vụng về nhờ có người khác giúp đỡ trèo lên ngựa.

Phỉ Thanh quất vào ngựa của Lâm Duyệt, chờ con ngựa kia chạy đi rồi, hắn mới đuổi theo, giương giọng cười nói: “Ta đến đây.”

Lâm Duyệt chạy thoát khỏi tầm mắt người ngoài, hướng vào trong rừng, sau đó chọn một con đường nhỏ vắng vẻ, nhàn nhã nắm cương ngựa.

Chẳng bao lâu sau, Phỉ Thanh đuổi đến, hắn nhìn Lâm Duyệt hỏi: “Thì ra ngươi biết cưỡi ngựa thật à? Ta còn tưởng Thái tử điện hạ gạt ta chứ. Nhưng mà làm sao Thái tử điện hạ lại biết ngươi cưỡi được ngựa, còn bảo ta đến giúp ngươi?”

“Cái này ngươi cứ đi hỏi Thái tử điện hạ là được rồi chứ sao?” Lâm Duyệt đáp.

Phỉ Thanh không vui, lầm bầm: “Thái tử điện hạ mà không muốn nói thì miệng ngậm chặt như người câm vậy, ta mà hỏi được thì cần gì hỏi ngươi?”

“Phỉ tiểu hầu gia nói ai như người câm?” Phỉ Thanh vừa dứt lời thì giọng nói của Tề Nhiễm đã vang lên gần đó.

Phỉ Thanh giật thót, hắn ngẩng lên nhìn Tề Nhiễm và Tề Anh đứng bên một gốc cây, gượng gạo đáp: “Không phải Thái tử điện hạ và Thất hoàng tử đã đi săn rồi sao? Ở đây làm gì vậy? Chờ ai sao?”

Nói xong Phỉ Thanh càng cảm thấy ngượng ngùng, còn không phải Tề Nhiễm cố ý đứng chờ đó sao? Nếu không thì làm gì mà rảnh rỗi đến vậy.

Hắn tưởng rằng Tề Nhiễm có việc cần nói với Lâm Duyệt, cũng muốn Tề Nhiễm nhanh chóng quên những gì hắn vừa nói đi, bèn tiếp lời: “Ta vào trong xem thử có thứ gì hay không, Thất hoàng tử cùng đi thôi.”

Tề Anh sững người, nhìn sang Tề Nhiễm lại nhìn đến Lâm Duyệt, sau cùng gật đầu nói: “Vậy được, nhưng mà ta không nhường ngươi đâu.”

Phỉ Thanh tỏ ra phẫn nộ: “Ai cần ngươi nhường!” Sau đó lập tức giục ngựa vào sâu trong rừng.

Tề Anh theo sát đằng sau.

Chờ hai người kia đi rồi, Lâm Duyệt mới nói với Tề Nhiễm: “Thái tử điện hạ đang chờ ta sao?”

Tề Nhiễm thúc ngựa đến trước mặt hắn, hỏi lại: “Nếu ta nói không phải thì sao?”

Lâm Duyệt nhướn mày: “Vậy đây chính là duyên phận rồi.”