Hồn của Lâm Duyệt ngồi ở xà nhà ngay trên đầu Lâm Trung, từ trên nhìn xuống vẻ mặt của những người bên dưới. Trương thị là người đầu tiên có phản ứng, bà cho người đưa Lâm Duyệt về Ngô Đồng Trai, bảo Lâm Như Ý về nhà trên, không được tham dự vào những chuyện rắc rối này.
Sau đó, bà mới nhìn Lâm Lương bằng ánh mắt không thể tin được, nói: “Tam đệ, Duyệt Nhi nói có phải là sự thật không?” Một đứa em chồng mà lại đi dụ dỗ tỳ nữ hầu hạ chị dâu thì cũng thôi, còn gây ra chuyện đáng xấu hổ là có thai nữa chứ. Thêm nữa là đẩy đứa cháu ruột vô tình chứng kiến sự việc xuống nước rồi không cứu, việc này có khác gì giết người diệt khẩu?
Vừa rồi trước khi Lâm Duyệt ngất đi đã bất chấp tất cả mà làm lớn chuyện này trước mặt mọi người, các vị phu nhân kia tuy ngoài miệng không nói, nhưng khi trở về nhà bọn họ có thể không bàn luận chuyện này với người trong nhà sao? Một khi không xử lý tốt, vậy thì sau này người ngoài sẽ bàn tán thế nào về Lâm Lương, về Lâm Duyệt, thậm chí là về cả nhà họ Lâm?
Nhà họ Lâm bây giờ đúng là mất mặt với cả kinh thành rồi.
Trương thị thật sự không thể tin được Lâm Lương sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, bà nhìn chằm chằm Lâm Lương với đôi mắt đẫm lệ, tủi thân nhưng vẫn nghiêm giọng chất vấn: “Tam đệ, chỉ là một ả tỳ nữ mà thôi, nếu đệ thích thì cứ trực tiếp nói thẳng là được, tẩu tuyệt đối không vì chuyện này mà để bụng với Tam đệ. Nhưng Duyệt Nhi vốn đã yếu ớt, Tam đệ dù rằng có không cẩn thận đẩy nó xuống hồ, mà nước hồ thời tiết này lại lạnh thấu xương đến thế, bản thân Tam đệ không tiện cứu người chẳng lẽ lại không thể gọi người khác hay sao? Tam đệ khi đó đã đi đâu, đã làm gì? Thầy thuốc nói Duyệt Nhi ở dưới nước quá lâu, sợ là không thể cứu được nữa, khi Tam đệ nghe thấy vậy liệu lương tâm có bất an hay không? ”
Có những điều khó nghe hơn, nhưng Trương thị không nói thẳng ra, bà sợ nói ra còn bẩn miệng mình. Vừa rồi ả Uyển Nhi kia ra vẻ ấp úng trước mặt mọi người, ám chỉ bản thân có chuyện gì đó với Lâm Duyệt, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là cô ả muốn chờ cho Lâm Duyệt chết đi, sau đó đổ mọi chuyện của đứa con hoang kia lên cho Lâm Duyệt.
Lại nói, nếu lần này Lâm Duyệt thật sự không còn nữa, chỉ cần Uyển Nhi kia không lỡi lời, vậy thì đứa trẻ trong bụng chắc chắn sẽ được giữ lại làm con nối dõi cho Lâm Duyệt.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Trương thị đã muốn lập tức đá đôi gian phu dâm phụ Lâm Lương và Uyển Nhi này vào đại lao ngồi cả đời.
Lâm Trung nhìn sang Lâm Lương, ông ta không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, biểu cảm thậm chí còn rất bình tĩnh và kiềm chế, nhưng mọi người có mặt ở đây đều thấy rõ đôi mắt ông lạnh băng, rõ ràng là đang tức giận.
Lâm Duyệt dù cho danh tiếng không tốt, thì trên danh nghĩa vẫn là con trưởng của ông, là cháu đích tôn nhà họ Lâm, làm sao có thể để cho đứa em trai này hợp mưu cùng một ả tỳ nữ mà sỉ nhục?
Lâm Lương vốn dĩ đã say khướt, lúc này bị mọi người nhìn chằm chằm mới tỏ ra hoang mang. Vừa rồi lão nghe thầy thuốc nói Lâm Duyệt sắp không xong, trong lòng nửa vui mừng nửa sợ hãi. Lão căn bản không nghĩ đến chuyện Lâm Duyệt còn có thể đứng dậy, thậm chí còn nói trắng ra việc này trước mặt đông người đến vậy.
Chuyện là lão cả đời phong lưu, vợ cả trong nhà lại xuất thân võ tướng, vô cùng dữ dằn, không chịu nghe khuyên giải lại chẳng có chút dịu dàng nào. Ông cụ Lâm cho rằng lão cả ngày không biết làm việc tử tế nên càng quản lý chặt, thiếp thất cũng đã già hết rồi không còn thú vị nữa, chẳng có ai đáng để giữ lại bên mình.
Uyển Nhi năm nay mười tám, tiếp tục làm nha hoàn trong phủ cũng không thích hợp, nếu không bị gả đi thì cũng sẽ chỉ cho ít vốn liếng rồi đuổi ra ngoài. Cô ta đang tuổi xuân mơn mởn, lại có lòng muốn trèo cao, nên mới đi dụ dỗ người khác, muốn trở thành một nửa chủ nhân Lâm phủ này.
Cứ thế, Lâm Lương có thể không trúng kế hay sao, mà Uyển Nhi vừa dịu dàng hiểu lòng người, cơ thể lại còn mềm mại, cộng thêm Vương thị trông coi lão rất chặt chẽ, thành ra lão chẳng ăn vụng được mấy lần, càng lâu thì trong lòng càng thèm thuồng.
Hôm nay Lâm phủ bày tiệc, mọi người tập trung ở nhà trên cả, núi giả trong vườn không có mấy ai, Uyển Nhi nhân cơ hội này tìm lão, nói rằng cô ta đã có thai rồi. Lâm Lương chỉ có hai đứa con gái do Vương thị sinh, nghe chuyện tất nhiên là vui mừng. Thêm vào đó, Uyển Nhi lại cố ý lẳng lơ mồi chài, lão đã uống không ít rượu nên đầu óc không mấy tỉnh táo, thế là không nhịn được nữa vừa hứa hẹn đủ điều vừa tìm cách ăn vụng.
Cũng may ở chỗ lão biết hôm nay là ngày gì, không dám làm bậy giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ sờ soạng vài cái cách lớp quần áo mà thôi. Mà lão thì ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, trong bụng lại sợ con cọp cái Vương thị. Mà nếu để cho ông cụ Lâm biết chuyện lão dụ dỗ tỳ nữ của đại tẩu, chắc chắn sẽ xử lý bằng gia pháp, bằng không thì không dễ giải thích với đại ca đâu.
Lão vừa ngọt ngào an ủi Uyển Nhi vừa nghĩ cách giải quyết chuyện này, đứa con chắc chắn phải giữ lại, nếu đó là con trai thì nó chính là con trưởng của lão rồi, có điều giữ như thế nào thì phải tính lại. Đúng lúc hai người đang âu yếm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chân, hơn nữa còn đang hướng về phía cửa hang trong núi giả.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Lương chính là chuyện của lão với Uyển Nhi bị phát hiện rồi, chuyện này mà đóng cửa giải quyết thì còn dễ nói, nhưng nếu để người ngoài mà biết thì chức quan của lão e là khó giữ. Trong lòng thắt lại, lão vội vàng lao ra ngoài núi giả, nhìn thấy Lâm Duyệt cách đó không xa.
Lâm Duyệt nhìn thấy lão thì vô cùng bình tĩnh chào hỏi, sau đó bèn cất bước bỏ đi, Lâm Lương đã chột dạ, cho rằng Lâm Duyệt tuy bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng chắc đã biết hết chuyện, lão vội vàng chạy theo Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt không có quan hệ thân thiết với người trong phủ, vì nguyên nhân vận mệnh của mình nên chính cậu cũng thường cố ý tránh né, đường đi cách núi giả và Lâm Lương thì xa, mà cách hồ nước thì gần. Lâm Lương chạy quá nhanh không kịp thắng lại, trực tiếp đẩy Lâm Duyệt ngã vào hồ nước.
Lâm Duyệt không biết bơi, Lâm Lương thấy cậu vùng vẫy giữa hồ, không biết tại sao lại nảy sinh một ý nghĩ, cứ thế đứng nhìn chứ không cứu cậu, cũng không gọi người đến cứu.
Lão nhìn thấy Lâm Duyệt không gượng được nữa thì quay về hang động trong núi giả, lạnh giọng hỏi Uyển Nhi: “Nàng muốn sinh đứa trẻ này ra một cách bình an, bản thân được làm phu nhân, hay là muốn theo ta mà không có danh phận?”
Uyển Nhi không hiểu gì cả, ngẩng đôi mắt đẹp lên, cẩn thận hỏi: “Uyển Nhi đã là người của ngài, tất nhiên phải theo ngài, ngài nói vậy là có ý gì?”
Lâm Lương không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ nói: “Thằng ranh Lâm Duyệt kia ngã xuống hồ rồi, xem ra chắc không sống được đâu. Nó còn chưa thành thân, vẫn nên có một người đưa tang cho nó. Nàng vẫn thường ra vào chỗ đó, bây giờ lại có thai, đây chẳng phải là do ông trời sắp xếp đó sao?”
Uyển Nhi nghe xong là hiểu ngay ý của Lâm Lương, cô ta trợn mắt sợ hãi: “Tam gia, Chuyện này…… không ổn đâu.”
“Chỉ cần nàng có lòng thì có chuyện gì không được chứ, sắp có người đến đây rồi, nàng suy nghĩ cho kỹ. Nàng muốn con mình làm một đứa con vợ lẽ không được xem trọng, hay là muốn làm đứa con côi của cháu đích tôn Lâm phủ, vậy thì phải xem người làm mẹ như nàng nghĩ thế nào rồi.” Dứt lời, Lâm Lương phất tay áo bỏ đi.
Uyển Nhi do dự một phen, đi ra khỏi núi giả, sau đó cô ta sững người nhìn Lâm Duyệt dần dần chìm xuống, mãi đến khi có người phát hiện ra.
Khi Uyển Nhi bị đưa đến chỗ Trương thị, nghe nói Lâm Duyệt chắc là không cứu được rồi, người nhà cần phải chuẩn bị hậu sự. Cô ta thầm tính toán thiệt hơn một phen, vinh hoa phú quý vẫn là thứ có thể mê hoặc cả tầm mắt lẫn trái tim người ta, vì vậy khi nhận tội với Trương thị, cô ta đã có dự định khác của mình.
Cô ta nói chuyện ấp úng ngập ngừng, chính là vì gợi lên sự nghi ngờ của Trương thị và những người khác. Sau đó cô ta lại ‘ngất xỉu’, chắc chắn sẽ được khám ra là có thai. Lâm Duyệt chết đi, vậy đứa trẻ này chắc chắn là con của Lâm Duyệt, không ai dám đụng vào cô ta nữa.
Nếu Lâm Duyệt chết thật, nói không chừng mọi việc đã diễn ra theo ý đồ của bọn họ, nhưng bây giờ Lâm Duyệt không những không chết, mà còn thẳng thừng vạch trần chuyện này ra ngoài.
Trương thị nhìn chằm chằm vào Lâm Lương, nhìn có vẻ nhất định muốn lão phải đưa ra lời giải thích, Lâm Lương bị nhìn mà lạnh toát cả người.
Vương thị xuất thân từ nhà võ tướng, tuy tính tình và lối nói chuyện thẳng thắn, nhưng bà ta vẫn biết nặng nhẹ.
Bà ta là người đầu tiên tiếp xúc với Uyển Nhi, lại tự mình chứng kiến mọi việc phát triển đến mức này, lúc này nghe được lời của Trương thị, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, tiến lên cho Uyển Nhi vừa được vớt lên khỏi mặt nước vẫn còn đang run lẩy bẩy hai cái tát, khiến cô ta ngã ra đất.
Sau đó bà ta mới xanh mặt quay lại nhìn Trương thị, nói: “Đại tẩu trước tiên bớt giận đã, chân tướng chuyện này thật ra thế nào vẫn phải điều tra cẩn thận mới đúng, dù sao thì đây cũng chỉ là lời nói một phía của Lâm Duyệt, có thật hay không thì chưa biết, nhưng chúng ta không thể để người khác cười vào mặt mình. Hơn nữa, đại tẩu, ngày sau tẩu lựa chọn nha hoàn còn cần phải cẩn trọng hơn, đừng để lại gây ra chuyện quyến rũ chủ nhân, làm trò hề cho kẻ khác.”
Vương thị nói như thể Trương thị cố ý sai bảo nha hoàn của mình đi quyến rũ Lâm Lương, còn điều Lâm Duyệt nói thì chẳng qua là do Trương thị cố ý mà thôi.
Trương thị cười lạnh, trong Lâm phủ, thậm chí là trong cả kinh thành, ai cũng nói Vương thị là người lòng dạ ngay thẳng không biết tính toán. Nhưng đến khi có việc liên quan đến bản thân, ai ngờ lại nói năng sắc bén đến vậy? Quả nhiên là không thể coi thường phụ nữ chỉ biết ở sau nhà, ai phân biệt được đâu là người đâu là quỷ.
Trương thị bình thản đáp: “Xem trò hề? Bây giờ nhà họ Lâm chúng ta không phải đã thành trò hề rồi sao? Có thai hay không chỉ cần khám là biết, hai tháng trước Duyệt Nhi bệnh liệt giường, lúc nào cũng có người hầu hạ bên cạnh, chắc chắn không có ai thừa cơ làm loạn được.”
Uyển Nhi vốn đã lạnh, lúc này nghe được lời của Trương thị, cả người liền run lên cầm cập, cô ta cảm thấy mình sống không nổi nữa rồi.
Đúng lúc Vương thị muốn phản bác lại Trương thị, bà cụ Lâm đã đến.
Bà cụ vẫn rất minh mẫn, nhìn một mớ lộn xộn trước mắt, gõ mạnh chiếc gậy đầu hổ được ngự ban lên mặt đất hai cái, giận dữ nói: “Đang ở đây ồn ào cái gì? Có chuyện gì không thể vào trong nhà nói hay sao, còn chê chưa đủ rối loạn hả?”
Bà cụ Lâm đã lên tiếng, con trai và con dâu chỉ có thể nhận sai về mình, sau đó cùng nhau đi về phòng của bà cụ.
Lâm Duyệt tất nhiên cũng đi theo, hắn không lo lắng cái xác đang hôn mê của mình bị người khác tưởng lầm là đã chết. Hắn từng thử một lần, ban ngày nằm ngủ, để cho linh hồn của mình thoát ra.
Sau đó hắn nhìn thấy đồng nghiệp và cả ông chủ đều đang vây quanh mình, lầm bầm thảo luận nói sau khi hắn ngủ đúng là kỳ lạ đến rợn người, hơi thở nhẹ như không có vậy, suýt nữa bọn họ còn đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu.
Vì vậy lúc này Lâm Duyệt nằm trên giường cùng lắm sẽ bị thầy thuốc chẩn đoán là khí hư mà thôi, chuyện linh hồn bay đi thì không lo, thầy thuốc cũng không phải là đạo sĩ biết làm phép, tất nhiên là không đoán ra được.
Bên này, nhóm người đã về đến chỗ của bà cụ Lâm, bà cụ đang ngồi ngay ngắn giữa phòng.
Ông cụ Lâm ngồi trên ghế mềm ở bên cạnh, hỏi chuyện gì đã xảy ra, Trương thị nức nở, nước mắt rơi ào ào, bà kể hết mọi chuyện lại từ đầu, không thêm cũng không bớt.
Ông cụ cau mày nghe chuyện, sau đó nhìn sang Lâm Lương đầy ẩn ý, tuy rằng ông cụ không tỏ vẻ gì, nhưng Lâm Lương bị nhìn vẫn run lẩy bẩy.
Bà cụ Lâm thì khá thương đứa con út, nghe chuyện Trương thị kể xong thì suýt nữa không thốt thành lời, nhưng phản ứng đầu tiên của bà cụ lại là mắng mỏ Trương thị một trận: “Cô gánh vác việc nhà bao nhiêu năm nay rồi, chẳng lẽ còn không nhìn rõ những chuyện này sao? Rõ ràng là đứa nha hoàn của cô ti tiện, muốn trèo cao, chắc chắn là nó muốn quyến rũ chủ nhân, làm hỏng danh tiếng nhà họ Lâm, ta thấy bản thân nó cũng chẳng phải là đứa tốt lành gì.”
Trương thị biết rõ bà cụ đang muốn bỏ qua chuyện này, đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Uyển Nhi, chính là vì giữ thể diện cho Lâm Lương cùng với danh tiếng của nhà họ Lâm, nhưng chính bà vẫn thấy không cam lòng.
Bà cụ Lâm cũng biết điều Trương thị đang nghĩ, nhưng không muốn nhượng bộ chuyện này, bà cụ nhìn sang Lâm Trung, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Nếu để cho người ngoài biết được những chuyện không đâu trong nhà, đồn đãi ra ngoài thì sẽ gây bất lợi cho các con, cho cả nhà họ Lâm. Nhanh chóng xử lý đi, đừng để vấy bẩn sự trong sạch của nhà ta, vậy thì các con đứng trước mặt Hoàng đế cũng không yên thân đâu.”
Vương thị lạnh giọng nói: “Mẫu thân, đứa con gái kia bề ngoài chẳng khác gì yêu tinh, đúng là cái thứ không biết an phận, đại tẩu chọn nó làm nha hoàn đúng là sai lầm rồi.”
Trương thị ngẩng lên lạnh giọng đáp trả: “Nào có bằng được em dâu nửa phần.”
Bà cụ Lâm đau đầu nhìn hai chị em dâu đối chọi nhau, sau đó ném chén trà đi: “Các cô gây chuyện đủ chưa? Tưởng bà lão đây chết rồi hay sao?”
Trương thị và Vương thị tất nhiên phải nhận lỗi, nói không dám.
Lúc này, ông cụ Lâm cũng mở miệng: “Hai con đến thư phòng chờ ta, ta có lời muốn nói với cả hai.” Lâm Trung và Lâm Lương vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ rồi đi ra.
Bà cụ Lâm nhìn ra ông cụ có suy nghĩ riêng, bèn cho Trương thị và Vương thị trở về, còn Uyển Nhi trước tiên bị nhốt trong phòng chứa củi ở chỗ bà cụ, chờ sau này xử lý.
Trong phòng, ông cụ Lâm nhìn bà cụ, vuốt râu nói: “Chuyện này bà thấy thế nào?”
Bà cụ bình tĩnh đáp: “Đứa con gái kia không biết thân biết phận, không thể giữ lại được, có thai hay không cũng chưa rõ ràng, còn cần phải xem mạch rồi hãy tính sau.”
“Còn Lâm Duyệt thì sao?” Ông cụ Lâm lại hỏi.
Bà cụ im lặng một lúc, mới thấp giọng nói: “Lâm Duyệt là đứa hiếu thảo, chắc chắn sẽ hiểu được nỗi khổ trong lòng ta.”
Lâm Duyệt xem đến đây là đủ hiểu thái độ của người nhà họ Lâm với sự việc này rồi, bọn họ căn bản không định điều tra sự việc rõ ràng.
Lâm Duyệt đã chết kia cũng đừng mong đòi được công bằng.
Lâm Duyệt không nổi giận, dù sao thì sau này hắn cũng trở thành Lâm Duyệt rồi, những chuyện này hắn có thể từ từ tính nợ. Chỉ có điều bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy đầu mình thật nặng, giống như có thứ gì đang hút đầu của hắn, khiến cho đầu hắn càng lúc càng đau.
Chờ khi hắn hoàn toàn tỉnh táo trở lại, đột nhiên phát hiện ra gương mặt của bà cụ Lâm đang ở đối diện mình, nói chậm chạp: “Ông này, chuyện này lại liên quan đến Lâm Duyệt. Từ nhỏ nó đã lắm bệnh lắm tật, hay là đưa nó lên chùa Nam An một thời gian?”
Lâm Duyệt nghe đến đây, phản ứng đầu tiên là cau mày không vui, hắn vừa phẫn nộ vừa châm chọc nói: “Bà định đưa nó đi xuất gia làm hòa thượng à?” Chỉ có điều hắn vừa nói xong, không chỉ bà cụ Lâm kinh ngạc, mà ngay cả chính Lâm Duyệt cũng rất ngạc nhiên.
Bởi vì hắn phát hiện ra bản thân bây giờ chính là ông cụ Lâm đang vuốt râu.
Để xác nhận tính chân thực của sự việc, hắn chớp chớp mắt, không tự giác giật chòm râu dưới cằm. Cơn đau nói với hắn rằng đây chính là sự thật.
Lâm Duyệt vẫn tưởng rằng trên đời này không còn chuyện gì đáng ngạc nhiên hơn việc hắn có thể thả hồn mình đi lung tung, vậy mà ở Đại Tề này, hắn lại phát hiện hóa ra là có.
Trở thành một ông già còn kinh khủng hơn cả chuyện linh hồn thoát xác nữa.