Cháu Đích Tôn

Chương 110




Lâm Duyệt nhìn đăm đăm vào kinh văn trên bàn, cảm xúc trong lòng thật khó diễn tả. Từ khi hắn hôn mê bất tỉnh, linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể rồi, nhưng lần này không biết vì sao mà hắn lại không thể trở lại thân xác kia, cũng không thể rời khỏi xác mình quá xa, nếu không thì cơ thể đó chẳng khác nào đã không còn hô hấp nữa. Nhưng điều khiến hắn khó hiểu hơn là Tề Nhiễm không còn thấy hắn nữa.

Khoảng thời gian này, Lâm Duyệt đã trải nghiệm được tâm trạng bất lực khi không ai nhìn thấy mình. Thật ra khi phát hiện những gì mà Tề Nhiễm sắp xếp, đầu óc hắn tràn ngập lửa giận. Khi cản lưỡi kiếm trí mạng cho Tề Nhiễm, Lâm Duyệt chẳng có cảm giác gì cả, bảo vệ Tề Nhiễm là bản năng. Nhưng hắn bảo vệ Tề Nhiễm không có nghĩa là hắn không giận.

Khi quan hệ giữa Tề Nhiễm và Tề Tĩnh càng lúc càng căng thẳng, Lâm Duyệt đã có dự cảm rồi. Trong thời gian đó, Tề Nhiễm không muốn để hắn tiếp cận Tề Tĩnh, y thậm chí còn đề phòng Tề Tĩnh trong mọi thời khắc. Tuy Lâm Duyệt không tiếp xúc nhiều với Tề Tĩnh, nhưng hẳn vẫn hiểu tương đối về kẻ này. Tề Tĩnh là người cực kỳ thông minh, hơn nữa còn rất biết lợi dụng cơ hội. Một khi Tề Tĩnh đã nảy sinh nghi ngờ với hắn, thì việc gã muốn làm chắc chắn là diệt trừ hắn, tránh sau này hắn sẽ mang đến nhiều phiền toái hơn. Lâm Duyệt biết Tề Nhiễm lên kế hoạch cho sự kiện ám sát mà này không phải vì y nóng lòng muốn ngồi lên vị trí kia, mà là vì hắn.

Tề Nhiễm muốn bảo vệ hắn không bị Tề Tĩnh tổn thương, mà phương pháp tốt nhất để kết thúc vĩnh viễn chính là khiến cho Hoàng đế cho rằng Tề Tĩnh có ý đồ mưu phản, ám sát là cái cớ tốt nhất.

Lâm Duyệt không muốn Tề Nhiễm lo lắng cho mình, nên không cố ý tiếp cận Tề Tĩnh. Tề Nhiễm chuẩn bị rất nhiều thứ trong thời gian đó, nhưng Lâm Duyệt không ngờ cuối cùng thì đối tượng được chọn lại chính là bản thân y.

Khi linh hồn không thể về lại thân xác, Lâm Duyệt vẫn luôn đi theo Tề Nhiễm, tất nhiên là biết được y đã phải đối diện những gì. Có một điểm mà Tề Nhiễm đã đoán đúng, hắn thật sự rất giận. Hắn đã hạ quyết tâm sau khi tỉnh lại thì tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho Tề Nhiễm, nếu không thì y chắc chắn sẽ không ý thức được cái sai của mình.

Nhưng thời gian dần trôi, mối liên hệ giữa hắn và thân xác này càng lúc càng yếu đi. Thậm chí linh hồn hắn bắt đầu xuất hiện tình trạng trong suốt, Lâm Duyệt có cảm giác chờ khi linh hồn mình hoàn toàn trong suốt, hắn sẽ biến mất, mà cái xác kia cũng sẽ chết hẳn.

Nếu như là ban đầu khi vừa mới đến đây, Lâm Duyệt khẳng định sẽ hết sức vui mừng trước tình trạng này, nhưng bây giờ thì trong lòng hắn chỉ còn chua xót và buồn bực. Tuy hắn không định dễ dàng tha thứ cho Tề Nhiễm, nhưng tuyệt đối không có ý định từ đây không bao giờ gặp lại y nữa.

Trong thời gian này, Lâm Duyệt cố sức liều mạng tìm cách chui vào thân xác kia. Hắn muốn mở mắt ra nói gì đó với Tề Nhiễm, hắn thậm chí còn nghĩ chỉ cần mình có thể tỉnh lại, hắn sẽ tha thứ cho tất cả những gì mà Tề Nhiễm đã làm.

Nhưng tất cả chỉ là vô vọng.

Hắn chỉ có thể nhìn Tề Nhiễm đau buồn những lúc không người, mà hắn lại không có cách nào để an ủi. Hắn đã từng ôm lấy Tề Nhiễm, nhưng y không cảm nhận được. Cũng may là hắn có thể bay theo Tề Nhiễmđi khắp nơi, chỉ cần là trong phạm vi hoàng cung.

Lâm Duyệt nghĩ, nếu mình thật sự phải rời khỏi, thì hắn cũng sẽ ở bên Tề Nhiễm đến giây phút cuối cùng, dù cho y hoàn toàn không biết rằng hắn vẫn luôn ở đó. Khi Tề Nhiễm gọi tên hắn, hắn đứng bên cạnh đáp lời, khi Tề Nhiễm ngủ không yên, hắn vẫn ở bên nắm tay y, vuốt qua làn tóc y. Hắn thậm chí còn từng hôn Tề Nhiễm, nhưng y vẫn không có cảm giác, mà chính hắn cũng không có.

Có lúc Lâm Duyệt nhìn Tề Nhiễm ngủ không yên giấc mà nghĩ, nếu từ đây bọn họ lỡ mất nhau, vậy thì chắc chắn hắn sẽ hối hận. Hối hận vì lãng phí thời gian trên những việc không có ý nghĩa, hối hận rằng mình không hôn Tề Nhiễm thêm vài lần, hối hận vì sao mình không yêu thích Tề Nhiễm sớm hơn, vì sao cả hai không sớm bày tỏ lòng mình, để cho thời gian bên nhau lại ngắn ngủi đến thế.

Lâm Duyệt càng nghĩ mà càng đau lòng, lặng lẽ nhìn y, hắn cảm thấy kiếp này mình sẽ không thể giận Tề Nhiễm được nữa. Mãi đến lúc Tề Nhiễm đột nhiên đưa hắn đến chùa Nam An.

Hắn không biết Huệ Minh đại sư có phép thần thông gì, khi ông ta nói chuyện với Tề Nhiễm, Lâm Duyệt cũng từng sợ y sẽ lùi bước, nhưng Tề Nhiễm lại không hỏi nhiều đến vậy, y chỉ muốn hắn quay lại.

Khi đó, nghe Tề Nhiễm ngang ngược từ chối để mình vào luân hồi, dù biết rằng cái giá phải trả là kiếp sau chính hắn sẽ cô độc không nơi nương tựa, Lâm Duyệt vẫn thấy vui mừng. Kiếp này còn chưa lo xong, ai cần nghĩ đến kiếp sau chứ. Ai mà biết sang kiếp sau mình sẽ đầu thai thành cái gì, có lẽ là một con trâu, một con heo thì sao. Lâm Duyệt nghĩ, thôi thì xem như niệm tình tấm lòng của Tề Nhiễm, hắn tỉnh lại sẽ không giận y nữa.

Nhưng sự thật luôn trái ý người, khi hắn vừa có suy nghĩ này thì hành động của Tề Nhiễm lại tiếp tục chọc giận hắn. Huệ Minh đại sư đọc kinh, Tề Nhiễm chép kinh vì hắn.

Nhưng mà Tề Nhiễm lại dùng máu của chính mình để viết, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tề Nhiễm làm như vậy, hắn thậm chí còn thẳng tay tát Tề Nhiễm. Nhưng dù phẫn nộ đến đâu cũng vô dụng, bàn tay hắn chỉ xuyên qua mặt Tề Nhiễm, ngay cả tóc của y cũng không chạm vào được.

Lâm Duyệt nhìn Tề Nhiễm hàng ngày chép kinh rồi mang đốt, hắn chỉ cảm thấy hai mắt mình đau đớn. Lâm Duyệt nghĩ hắn là linh hồn, không khóc được, hắn sống hai kiếp người nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ nhận được một tấm lòng thuần khiết đến vậy,hắn tưởng rằng cuộc đời mình sẽ mãi như vậy, lặng lẽ sống rồi lại lặng lẽ rời đi. Nhưng đến khi gặp được Tề Nhiễm, mọi thứ đều đã thay đổi rồi.

Tề Nhiễm thích hắn đến mức khắc cốt ghi tâm, cũng chính vì tình cảm đó mà linh hồn hắn đau đớn khôn tả.

Hắn nằm ở chùa Nam An bao nhiêu ngày thì Tề Nhiễm cũng dùng máu chép kinh bấy nhiêu ngày. Lâm Duyệt nghĩ, nếu chờ qua hết bốn mươi chín ngày, hắn thật sự tỉnh lại thì Tề Nhiễm cũng sẽ ngã bệnh vì mất máu quá nhiều mất. Chẳng lẽ cứ phải một người hôn mê một người tỉnh như vậy, rồi qua một khoảng thời gian nữa lại đổi vị trí. Nếu cứ như vậy mãi thì bọn họ sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian đây.

Lâm Duyệt không tin thần phật, nhưng vì Tề Nhiễm, hắn thà rằng trên đời này có thần phật. Hắn là người hiện đại, chưa bao giờ thật lòng quỳ trước mặt ai, nhưng ở nơi mà Tề Nhiễm không nhìn thấy, hắn cũng như người khác, mỗi bước một khấu đầu, ngày đêm không ngừng quỳ lạy khắp nơi ở chùa Nam An.

Hắn muốn quay lại bên Tề Nhiễm, muốn ngăn cản tất cả hành động của y.

Nhưng không có kết quả, mãi cho đến hôm nay khi hắn lại thấy Tề Nhiễm rạch da lấy máu, thản nhiên ngồi chép kinh. Lâm Duyệt thấy mắt mình nóng lên đến phát điên, hắn muốn nói với Tề Nhiễm đừng làm như vậy, nhưng hắn không làm được gì cả, cũng không cản được y.

Lâm Duyệt thấy cả người mình đều đau, giống như có lửa đang thiêu đốt linh hồn mình vậy, mà đau nhất chính là đôi mắt, hắn không kìm nén được thứ gì đó trào ra khỏi hốc mắt. Điều khiến Lâm Duyệt kinh ngạc là thứ chảy ra khỏi mắt hắn không phải nước mắt, mà là máu đỏ tươi. Lâm Duyệt sững sờ xoa khóe mắt, nhìn máu tươi dính đầy trên hai bàn tay của linh hồn mình, hắn nghĩ máu này chắc chắc là của Tề Nhiễm.

Hắn hơi sợ hãi, vung tay lên muốn vẩy sạch máu, nhưng dù cố hết sức, hắn cũng không có cách nào tránh khỏi vết máu kia. Sau cùng Lâm Duyệt bắt đầu tức giận rồi, hắn nhìn vào thân xác đang nằm kia, phẫn nộ chuẩn bị tránh xa nó. Hắn nghĩ, nếu đã không muốn cho hắn sống, vậy thì cứ để hăn chết ngay lập tức đi, đừng bắt Tề Nhiễm phải chịu khổ nữa.

Có lẽ vì bản thân hắn phẫn nộ, cũng có thể vì Huệ Minh đại sư đọc kinh có hiệu quả. Tóm lại là vào đúng thời khắc mà hắn muốn đi thì lại cảm giác như bị ai đó kéo ngược trở về. Sau một lúc trời đất đảo lộn, hắn trở lại trong thân xác rồi.

Hắn đã nằm đó một khoảng thời gian dài, đột nhiên tỉnh lại thì có muốn đi lại, chân cũng sẽ rất yếu. Nhưng Lâm Duyệt không quan tâm, hắn liếc Huệ Minh đại sư đang kinh ngạc tột độ bên cạnh một cái rồi lảo đảo chạy đến nơi Tề Nhiễm đang ngồi.

Khi đẩy cửa tiến vào, hắn ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Trong trạng thái linh hồn mà không ai nhìn thấy, hắn dường như đã mất đi vị giác, bây giờ giác quan quay trở lại khiến cho hắn cả người khó chịu.

Có một khoảng khắc mà hắn thậm chí không biết nên đối diện Tề Nhiễm b8àng vẻ mặt nào.



Tề Nhiễm sững sờ nhìn Lâm Duyệt, gương mặt hắn lộ vẻ ngạo nghễ lạnh lùng, giống như đang nổi giận nhưng vẫn cố hết sức để kìm nén. Lâm Duyệt không nói gì nữa, hắn cầm lấy vải mềm, cẩn thận giúp Tề Nhiễm băng vết thương lại. Khi làm những việc này, vẻ mặt Lâm Duyệt rất bình tĩnh, nhưng Tề Nhiễm biết trong đáy mắt hắn là đau đớn ngập tràn.

Tề Nhiễm nghĩ đến những gì Lâm Duyệt vừa nói, đột nhiên bật cười như điên, nói: “Ta biết Duyệt sẽ thương ta mà, xem đi, bây giờ không phải Duyệt đã trở lại đó sao?”

Lâm Duyệt dời mắt khỏi quyển kinh văn thoang thoảng mùi máu, chuyển sang nhìn Tề Nhiễm, bất giác hỏi: “Giả như máu của em chảy cạn rồi, mà ta vẫn không thể quay lại thì sao? Chẳng lẽ em định chêt cùng ta?”

Tề Nhiễm lắc đầu, y lơ đãng vân vê ngón tay mình, đáp: “Không, ta sẽ không chết cùng Duyệt. Ta sẽ sống cho tốt, ta muốn những kẻ từng tổn thương Duyệt phải chết.”

Lâm Duyệt nhíu mày thật chặt, hắn nhìn Tề Nhiễm chằm chằm, Tề Nhiễm hiện giờ có vẻ bất thường, dường như không dám tin rằng hắn đã quay về. Hắn chỉ đành lén thở dài, tiến lên ôm lấy y vào lòng. Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Tề Nhiễm, nhưng lúc này nói gì cũng là vô nghĩa. Hắn ôm chặt Tề Nhiễm, cảm nhận sự tồn tại của y, đây là điều mà hắn muốn làm nhất khi còn ở trạng thái linh hồn.

Cảm nhận nhiệt độ của người nọ trong vòng tay mình, Lâm Duyệt nhỏ giọng thì thầm bên tai Tề Nhiễm: “Nhiễm, ta trở lại rồi.”

Tề Nhiễm được Lâm Duyệt ôm thật lâu, lắng nghe nhịp đập trái tim của Lâm Duyệt, cuối cùng y mới xác định người này thật sự trở về rồi. Y dụi đầu vào cổ Lâm Duyệt, khàn giọng nói: “Trở về là tốt rồi.”

Lâm Duyệt ừ một tiếng, hắn cảm nhận được vùng cổ mình ươn ướt, nhưng chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Tề Nhiễm.

Có lẽ đã mất cả một nén nhang, mà cũng có thể chỉ vừa qua thoáng chốc, Tề Nhiễm rời khỏi vòng tay của Lâm Duyệt, hai mắt đỏ hoe, nói: “Duyệt tỉnh rồi, vậy chúng ta có thể trở về. Duyệt ngủ lâu như vậy, chúng ta về bồi bổ sức khỏe trở lại.”

Thật ra Tề Nhiễm biết đây là một cái cớ, y chỉ đơn giản là không thích nơi này.

Y vẫn cảm thấy nếu Lâm Duyệt ở lại đây quá lâu thì sẽ rời bỏ mình. Y không muốn hỏi đến quá khứ của Lâm Duyệt, chỉ muốn nắm chặt tay hắn trong kiếp này, không bao giờ buông ra nữa.

Lâm Duyệt gật đầu đáp: “Cũng được, về thôi.” Hắn nói rồi nhìn lại kinh văn trên bàn: “Ta đã tỉnh rồi, kinh văn này cứ giữ lại đi, không cần đốt nữa.”

Tề Nhiễm gật đầu nói: “Duyệt muốn giữ lại thì cứ giữ lại, bây giờ Duyệt tỉnh lại, chứng minh là ta thành tâm, những thứ này đều không cần thiết.”