Buổi tối đó một nhóm bạn mới đã cùng nhau ngồi quây quần, vừa chúc mừng bọn họ đã lập thành một tổ đội kì lạ, vừa chúc mừng cho Tạ Mục Trì đã tu thành chính quả, có thể lấy được tình cảm của Hứa Nguyệt Y.
Hiển nhiên Tạ Mục Trì là một người cực kỳ quan tâm đến bạn gái, mỗi khi ở bên cạnh anh dường như cô chẳng cần phải động tay động chân vào cái gì hết, tất cả mọi thứ đều đã có anh làm giúp rồi.
Đưa mắt nhìn anh một chút, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của cô đã vang lên, Tạ Mục Trì cũng không có ý mà chỉ là vô tình nhìn thấy ở bên trên đó đang hiện lên chữ “Papa”, còn tưởng là ai, hóa ra là cha vợ tương lai của anh đó à?
- Sao cha lại gọi cho con vào giờ này?
- [Mẹ con chỉ muốn nói chuyện với con một chút thôi, bật camera lên đi]
Mặc dù Hứa Nguyệt Y không hiểu lắm, nhưng cô vẫn bật theo lời của của mình, ngay lúc đó đập vào mắt cô chính là cảnh tượng trắng xóa của căn phòng, mẹ cô còn đang mặc áo bệnh nhân nữa chứ!
Hứa Nguyệt Y bị dọa cho hết hồn, thiếu điều là hét lên hỏi mẹ bị làn sao. Nhưng lúc này Hoắc Ninh Tuyết lại nói:
- [Y Y à, con đoán xem con sẽ gặp ai nào?]
- Gặp ai vậy mẹ? Nhưng tại sao…
Hứa Nguyệt Y còn chưa nói hết lời thì Hoắc Ninh Tuyết đã vội vàng lia camera đến chỗ khác, hình ảnh xuất hiện ở trên màn hình chính là một đứa bé sơ sinh, hai mắt của cô mở to đầy kinh ngạc…
Hoắc Ninh Tường và Hoắc Ninh Tích tò mò cũng bước đến để xem, ngay lúc này Hoắc Ninh Tích liền nói:
- Chị hai, chị sinh em bé rồi sao?
- [Sinh lúc sáng rồi, nhưng chị nghe nói buổi chiều hôm nay mấy đứa mới về, nên giờ tối này chị mới khoe]
Hứa Nguyệt Y cũng chỉ nhìn em út rồi mỉm cười, vốn dĩ cô còn định hỏi đứa bé là nam hay nữ, rồi tên của đứa bé là gì. Nhưng cô chẳng cần hỏi, Hoắc Ninh Tuyết đã giả giọng con nít, nói:
- [Chào chị hai Y Y, em là Hứa Nguyệt Di, là em gái út của chị. Chị phải về sớm để chơi với em nha!]
- Là em gái hả mẹ? Mẹ nói thật sao?
- [Ừ, là bé gái, rất giống con đó Y Y, đặc biệt là rất xinh đẹp]
Cả buổi tối thì Hứa Nguyệt Y còn muốn nói thêm với mẹ một chút, nhưng đã bị cha ngăn lại, ông ấy nói rằng mẹ vẫn còn mệt nên cần nghỉ ngơi. Tuy mẹ đã nói bà ấy không mệt, nhưng cô cũng không muốn làm phiền mẹ nghỉ ngơi, nên đã chủ động nói có việc rồi tắt máy.
Hiển nhiên sau đó Hoắc Ninh Tuyết còn lén lút chụp vài tấm ảnh của mấy đứa nhỏ ở nhà gửi cho cô, nào là Hứa Trường Bách, Hứa Trường Sinh rồi cả em gái út mới sinh là Hứa Nguyệt Di nữa chứ.
- Nguyệt Y và Nguyệt Di, Y Y à, mẹ cháu nhớ cháu đến sắp điên rồi đó.
Ban đầu thì Hứa Nguyệt Y không hiểu ý của Hoắc Ninh Tích lắm, nhưng nghĩ ngợi một lúc thì cô cũng hiểu rồi… Người mẹ này của cô đúng là rất dụng tâm cho cái tên này, khác mỗi thanh điệu thôi chứ nhỉ?
- Đây là em gái mới sinh của em sao? Nhìn đáng yêu đó…
Dừng một chút, Tạ Mục Trì lại đưa tay véo má của cô, nói:
- Nhưng không đáng yêu bằng Y Y.
Cả đám bị nhét một bụng cơm chó mà chán nản thở dài, Phù Ngân Cát còn thấy rất chướng mắt, những đứa có người yêu đúng là sến sẩm quá đi mất, nếu không phải cô ấy có tinh thần thép thì đã sớm nôn ngay tại đây rồi!
- Được rồi, trời cũng khuya rồi đó, mọi người không tính về nhà sao? Kẻo cha mẹ lại trông.
Hàm ý của Hoắc Ninh Tường rất rõ ràng, chính là đóng cửa, thả chó, tiễn khách!
Tuy nhiên, nói về độ mặt dày thì chẳng ai qua được cái mặt của Tạ Mục Trì, anh còn cực kỳ vui vẻ nhìn Kiều Luân Vũ và Phù Ngân Cát, nói:
- Hai người về trước đi, tớ ở lại giúp Y Y rửa bát đã.
Phù Ngân Cát nhìn cái tên không có tiền đồ này mà chán nản, lại nói:
- Được rồi, bọn này về cho cậu làm rể là được chứ gì. Đúng là tức chết đi được mà.
Đến lúc này Phù Ngân Cát còn định gọi người đến đón hoặc tự bắt xe về, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái, đi về một mình chắc chắn là không tiện rồi, nên Hoắc Ninh Tích liền đẩy anh trai của mình đưa Phù Ngân Cát về.
Hoắc Ninh Tường ngơ ngác, nhưng rồi vẫn đồng ý đưa cô gái kia về nhà.
Vốn dĩ Kiều Luân Vũ còn định nói gì đó với học bá nhà mình, nhưng Hoắc Ninh Tích lại phũ phàng, nói:
- Phải rồi Kiều Luân Vũ, ngày mai là ngày nghỉ nhưng tôi vẫn sẽ kiểm tra bài tập của về. Nhớ làm cho hết đấy, nếu tôi thấy thiếu một bài thì tôi đánh gãy chân chó của cậu!
Kiều Luân Vũ ngu người, còn tưởng cảm động ai ngờ cảm lạnh.
Cuối cùng Hoắc Ninh Tích vẫn phải nói:
- Được rồi, Kiều Luân Vũ về nhà đi, Tạ Mục Trì đi vào rửa bát, Y Y đi về phòng, tất cả giải tán mưu sinh!