Mặc Sĩ Đông Hải saukhi biết được chính mình đả thương luyến sủng của Thánh Thượng, sợ hãiđến mức vội vàng chạy về phủ, hắn không dám để cho phụ thân biết, chỉ có thể cầu cứu mẫu thân, Hoàng thị nghe xong chân tướng cảm thấy được việc này không phải là nhỏ, vội vàng bẩm báo trượng phu. Mặc Sĩ Bằng Uy nghe vậy, tức giận đến hô to gia môn bất hạnh, hắn tuy rằng thái độ làmngười cổ hủ, nhưng ở quan trường lăn lộn vài chục năm, như thế nào cũngbiết được môn đạo sinh tồn là nhiều một chuyện không bằng bớt mộtchuyện, có thể tránh liền tránh, có thể nhẫn liền nhẫn! Ở trong triều,Mặc Sĩ Bằng Uy là một hảo lão nhân nhân duyên không tồi! Cho nên mới cóthể coi như thuận lợi đi đến hôm nay, nhưng không thể tưởng được lại bịtên bại gia tử thống (đâm,chọc) ra cái sọt lớn như vậy! Lập tức liền nắm lên côn bổng đem Mặc Sĩ Đông Hải đánh cho mông nở hoa. Giận thì giận,nhưng chung quy vẫn là con của mình, hiện nay lầm đánh Bắc Linh chất tửmà bệ hạ tối sủng hạnh, tuy nói bệ hạ sẽ không hạ chỉ định tội, nhưngchỉ sợ Bắc Linh chất tử kia âm thầm kích gián, uy lực của chẩm biênphong (mũi nhọn bên gối đầu->lời châm chọt của người vua sủng hạnh)chính là không thể khinh thường! Tính toán lợi hại, Mặc Sĩ Bằng Uy quyết định sáng sớm ngày mai trước hết đến chỗ bệ hạ tham tham phong, thuyếtthuyết tình (dò xét, cầu tình), trước hết qua ải của bệ hạ, sau đó lạicầu bệ hạ làm người trung gian làm cho Bắc Linh chất tử kia tiêu đi khẩu khí này, Mặc Sĩ gia của bọn họ mới không bị tai họa bất ngờ!
Đã định chủ ý nên tâm cũng trấn định hơn, nhìn thấy nghiệt tử kia còn đang lầm bầm kêu, phu nhân cùng một đống nha nô vây quanh tên đang khóc đếnhai mắt đẫm lệ! Vung tay lên cho người đem nghiệt tử kia nâng trở vềphòng bôi thuốc!
Đến đêm tối đen, vừa định thoát yngủ, chợt nghe được ngoài viện có người hô to bắt thích khách, Mặc SĩBằng Uy lập tức cầm kiếm lao ra cửa phòng, chỉ thấy một người bịt mặtthân y phục dạ hành trong tay khiêng Mặc Sĩ Đông Hải rõ ràng đã bị đánhngất đang cùng bọn hộ viện đả đấu, thích khách kia mắt thấy Mặc Sĩ BằngUy, bỗng nhiên hướng về phía trước nhảy lên trên nóc nhà giọng điệu kiêu ngạo nói: “Ta là được người ủy thác, ai bảo thằng nhãi này có mắt không tròng, làm bị thương người không nên bị thương! Mặc Sĩ tướng quân, tạihạ đi trước một bước!” Người nọ khinh công thật sự rất cao, chẳng quachỉ một hồi nháy mắt liền không có bóng dáng, dù là Mặc Sĩ Bằng Uy chinh địch vô số cũng theo không kịp!
Xuất động tất cả giađinh hộ viện bên trong phủ tướng quân ở trong thành tìm kiếm một đêm,đến hừng đông rốt cục tìm được Mặc Sĩ Đông Hải, chẳng qua người cần tìmđã là một khối thi thể cứng ngắc giắt ở trên cửa thành. Trên người không có vết thương khác, trừ bỏ cái miệng cùng hạ thể bị cắt đi, hắn là bịtươi sống mà đau chết!
Mặc Sĩ Bằng Uy bi phẫn nảy ra,Bắc Linh cuồng tặc kia thị sủng mà kiêu, cư nhiên minh mục trương đảm(cả gan) thuê sát thủ giết người? Thù này không báo không làm người!
Kết quả hình bộ điều tra rất nhanh trình đến trong tay Hoành Húc. Hoành Húc nhìn công văn trong tay, trong lòng không khỏi trầm xuống!
“Bệ hạ, án tử này tuy rằng có điểm đáng ngờ, nhưng tất cả chứng cứ có đượcngày trước đều chỉ rõ Bắc Linh điện hạ chính là người thuê sát thủ. . . . . .” Hình bộ thượng thư cúi đầu nói, hắn thật sự không dám ngẩng đầunhìn gương mặt hàn băng của bệ hạ.
“Hai ngày , hắc y nhân kia các ngươi còn chưa bắt được?”
“Bệ hạ tha tội, bọn thần đã tăng nhân thủ cực lực tìm kiếm nơi thích kháchkia rơi xuống, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể bắt lấy quy án!”
“Chỉ mong ngươi đây không phải là kẻ hứa suông! Đi xuống đi, về phần tiếntrình của án tử, nếu là lộ ra chút phong thanh, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”
“Dạ, dạ, thần tuân chỉ!”
Hoành Húc trở lại Hạ Hà cung, thấy Tử Li đang nằm ở trên tháp phát run, bộdáng đầy mặt u sầu khiến người nhìn thấy cũng trở nên phiền muộn.
“Có chuyện gì làm cho bảo bối của ta buồn rầu thành bộ dáng như vậy? Ân?”Hoành Húc hai tay ôm lấy thắt lưng Tử Li, cúi đầu nhìn y giọng điệu sủng nịch hỏi.
“Ngươi đã trở lại! Án tử kia tra như thếnào?” Tựa hồ hiện tại mới phát giác Hoành Húc đã đến, Tử Li mắt to trợnlên vội vàng hỏi.
Bị Tử Li xem nhẹ làm cho Hoành Húcbất mãn cúi xuống ở trên miệng y hung hăng mút hôn một trận mới mở miệng nói: “Lần này kẻ ngáng chân rất dụng tâm, bảo bối nhi, đối phương chính là bắt ta ra hai chọn một a! Hắc y nhân võ công cao cường, muốn quơđược hắn nói dễ hơn làm? Không có chứng cớ căn cứ chính xác, bảo bối nhi lại vốn coi tiền như rác, thấy ngươi không có nửa điểm tổn thương sẽnói ta nhất định là ra tay bao che, bảo bối nhi, ta chính là vì ngươicam nguyện hy sinh hình tượng minh quân ở trong lòng thần dân a, nói như thế nào đêm nay cũng phải hảo hảo đòi công lao một chút!” Hoành Húc hímắt cười đến gian trá. (-__-)
Tử Li đỏ mặt, tránh khỏicái miệng lại muốn khai thác của hắn nói: “Chẳng lẽ sẽ không có biệnpháp vẹn toàn đôi bên sao? Ta không muốn lại bị người chỉ vào mình mắngmị loạn triều cương!”
“Có, nhưng phiền toái!” Nói xong lại muốn hôn xuống.
Tử Li hai tay chống trong ngực Hoành Húc, ánh mắt chớp lên, thật bất annhìn hắn nói: “Ta không phải là luôn mang đến cho ngươi phiền toái?”
Hoành Húc ánh mắt nhu hòa, đưa tay vuốt ve mặt Tử Li, “Ngươi không phải tróibuộc của ta, làm sao nói đến phiền toái? Đây là ý nghĩ không nên, bảobối nhi!”
Lời nói của Hoành Húc chạm đến nhu nhuyễntrong lòng Tử Li, tình tự bất an mờ mịt dần dần trôi đi. Y ôm lấy cổHoành Húc xuy xuy cười “Ta phát hiện từ sau khi nhận thức ngươi, chínhmình trở nên đa sầu đa cảm, lo được lo mất, ta không muốn như vậy!”
“Thật sự là một tên tiểu sỏa đản (nhóc ngốc:”>)!” Hoành Húc trác trác lêncái miệng của y, một con mao thủ đã chui vào vạt áo tìm hai điểm bắt đầu nhu lộng.
Tử Li thủ chiến, trên mặt cũng nổi lên đỏửng, khẽ nhếch miệng thở, tinh nhãn thủy nhuận tựa như hắc mã não ngâmtrong nước, Hoành Húc nhìn mà một trận yết hầu phát khô.
“Từ từ, từ từ!” Tử Li bỗng nhiên nghiêng đầu Hoành Húc đang chôn ở bên cổmình cắn mút nói, “Ta đã quên nói một sự kiện!”
“Chuyện gì làm xong nói sau!” Hoành Húc cắn đến vui vẻ hàm hồ nói.
“Không nên không nên, cho ngươi làm xong ta lại không thể đi xuống giường!” Tử Li liều mạng lắc lắc thân mình thoát đi.”Ta muốn đi gặp một người!”
“Nếu là tên tiểu quan kêu Quý Bạch đó vậy miễn!”
Tử Li ngốc lăng, lập tức vẻ mặt sùng bái nói: “Thật là lợi hại! Làm sao ngươi biết ta muốn thấy hắn?”
“Hắc hắc, tiểu cửu cửu (bảng cửu chương ->mưu tính) của bảo bối nhi takhông biết thì còn có thể làm hảo tình nhân sao?”
“Ách, vậy tại sao không thể gặp?”
“Ta niêm phong điếm của bọn họ!”
“A?”
“Chỉ với động cơ mà bọn họ hướng tới, ta không hạ lệnh trảm thủ thị chúng đã là tiện nghi bọn họ!”
“Chính là người ta tò mò, muốn nhìn một chút cái người Lí Bạch gì đó thôi!Ngươi gặp qua sao? Có phải hay không rất giống?”
“Bảobối nhi, loại thời điểm này mà ngươi còn suy nghĩ tới nam nhân khác, tachính là sẽ tức giận nga! Ta mà giận thì tiểu thí thí của ngươi sẽ thựcthảm nga!” (= =)
“A! Như thế nào có thể như vậy. . . . . . Ngô. . . . . . không được, ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. . . . . . Ngô. . . . . .”
“Vấn đề gì làm xong nói sau, làm qua rồi sẽ hảo hảo ủy lạo!”
“Chúng ta. . . . . . ngô, chưa ăn cơm!”
“Làm xong lại ăn!”
“Chúng ta. . . . . . ngô, chưa tắm rửa!”
“Làm xong lại tắm!”
. . . . . .
“Chủ thượng, hết thảy đều ở trong kế hoạch!”Namtử quỳ một gối xuống đất cúiđầu hồi bẩm, nhân ảnh phía sau bức rèm che ngồi đối diện cửa sổ tựa hồđối với phong cảnh bên ngoài nhìn đến xuất thần!
“. . . . . . Ta thấy rõ!” Thật lâu sau, người nọ mới thản nhiên nói.
“Kia, chủ thượng, bước tiếp theo nên làm như thế nào?”
“Bước tiếp theo? A, vậy rải một chút tin tức cho cung nhân trà nhàn ẩm hậu (nói chuyện phiếm) đi!”
“Dạ!”
Ngẩng đầu nhìn trời, thu cao khí sảng!