Thái dương chói lọithẳng giắt trên đỉnh đầu, ánh mặt trời cay xè như nướng chín thổ địatrần trụi. Sóng nhiệt dâng lên vặn vẹo giống như không khí bị ngưng trệ , hết thảy trước mắt đều lay động chớp lên khiến người sinh ra chiết xạảo giác.
Tử Li hữu khí vô lực nằm bẹp trên lưngngựa, liếm liếm môi dưới bởi vì thiếu nước mà khô nứt, lắc lắc túi nướcđã rỗng tuếch bất đắc dĩ thở dài. Sớm biết như vậy sẽ không hướng về cái nơi quỷ quái vừa nóng lại hoang vắng này mà chạy! Cứ như là một ngọnHỏa diệm sơn! Ban ngày đừng nói là một người, ngay cả một cọng cỏ cònkhông thấy!
“Khúc Tử!”
“Tê ——” nóbất mãn bắt đầu kháng nghị, lần thứ hai lập trường kiên định đỉnh thiênlập địa nói lên rằng mình tuyệt không nhận xưng hô như thế.
Tử Li ngoảnh mặt làm ngơ ôm lấy cái cổ Khúc Tử hơi hơi ướt mồ hôi nói:“Khúc Tử, ta sắp chết khát ! Không bằng ngươi học người ta tinh thần xảthân cứu chúa, để cho ta đem ngươi giết dùng mã huyết của ngươi giảikhát được không?” (= =|||)
“Tê ——” nó rất bất mãn run rẩy thân mình muốn hất ngã chủ nhân thần kinh đã bắt đầu thác loạn này. Tử Li với thuật cưỡi ngựa vô cùng tốt bất đắc dĩ như khối kẹo đường gắt gao dính ở trên lưng nó, bắt đầu nguy hiểm sờ soạng lên động mạch chủtrên cổ con ngựa.
“Không muốn để cho ta giết? Vậy để ta hút một hơi được không?”
“Tê ——” chỉ thấy Khúc Tử cất vó trước một cái, tiếp theo bắt đầu nhanh chân chạy như điên. Tử Li lập tức nắm chặt dây cương phòng ngừa té xuốngngựa.
Gió nghênh diện thổi tới thoáng mang theo mộtcỗ nhiệt khí khó tiêu, nhưng dù vậy đại bộ phận cũng đã xua tan phần nào cảm giác nóng rực trên người.
Bay qua một cái đồinúi trụi lủi, ánh mắt Tử Li bỗng nhiên sáng quắc nhìn chằm chằm phíatrước hô: “Phía trước giống như có ốc đảo! Giá, Khúc Tử, chạy nhanh chút nữa! Giá ——” một người một con tựa như đang đua ngựa, vẻ mặt chuyên chú tiến về phía rừng cây cách đó không xa chạy như điên.
Một đầu chui vào rừng rậm dày đặc mà ôn hòa, toàn bộ thân mình giống nhưtẩm vào trong nước ao thanh lương, thích ý đến mức làm cho người ta nhịn không được sợ run cả người.
“Làm tốt lắm, Khúc Tử!” Tử Li vỗ vỗ trán nó tán thưởng.
Khúc Tử khinh thường hất vó phát ra tiếng phì phì trong mũi.
“Có rừng cây sẽ có nguồn nước.” Vừa nghĩ tới chữ nước kia, tế bào trên người lập tức bắt đầu kêu gào ầm ĩ.
“Khúc Tử, tánh mạng của thân gia ta liền giao cho ngươi , độ mẫn cảm của ngựa luôn luôn cao hơn so với người.” Tử Li như lấy lòng cọ cọ gương mặt nónói.
Khúc Tử hí một tiếng xem như đáp lại, cho dù nókhông đem mạng của Tử Li xem là vấn đề cũng phải bận tâm cái mạng mã của chính mình, ai biết hắn có thể hay không khát đến cực độ thực sẽ lấymáu của mình? (chủ nào ngựa nấy – -)
Tử Li mắt mạolục quang nhìn chằm chằm cái ót nó, thỉnh thoảng liếm liếm đôi môi khônứt, dưới loại áp lực mao cốt tủng nhiên này, Khúc Tử vác Tử Li ở trongđám cây cối mật mật tạp tạp (rậm rạp) tả gạt hữu gạt một trận, rốt cụcsau khi chui ra khỏi một đám lá chắn màu xanh thì thấy được một thanhtuyền (con suối) đang ồ ồ lưu động.
Tử Li vừa thấy,trong mắt lục quang đại thịnh, lập tức động tác cấp bách ngã sấp đến bên suối bắt đầu rầm rầm quát lên điên cuồng (quát ở đây là tát nước vàomặt). Nước suối mát lạnh ngọt ngào làm cho mỗi một lỗ chân lông mỗi mộttế bào đều được gột rửa sảng khoái đến phi thường thích ý.
Thẳng đến khi đánh một cái ợ to, thẳng đến lúc cái bụng lắc lắc rung động, Tử Li mới thỏa mãn xoay người nằm ngửa ở trên cỏ. (mất nết)
Khúc tử thấy Tử Li một bộ dáng thoả mãn sau khi gặp nước, không khỏi khinhbỉ quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi tung tăng đến bên dòng suối cúi đầu bắt đầu uống nước.
Nghỉ ngơi một trận,lại đem túi nước chứa đầy, Tử Li mới đứng dậy vỗ vỗ lưng ngựa nói:“Chúng ta no đủ rồi, không thể ở đây trì hoãn lâu hơn!”
Ra khỏi rừng cây, lọt vào trong tầm mắt không còn là mặt đất tầng tầngnham thạch lỏa lồ, mà là một trận đồi núi phập phồng hòa hoãn. Tử Li còn phát hiện có vài người đi đường, giống như tơ lụa màu trắng cùng đồinúi tụ một chỗ lúc ẩn lúc hiện. Tử Li phi ngựa theo đường đi tới, đếnkhi thái dương sắp xuống núi mới tới một thị trấn nhỏ.
“Nga, vị khách quan thỉnh vào bên trong!” Tiểu nhị nhìn thấy một người phongtrần mệt mỏi dắt ngựa tới trước cửa, đoán được là muốn tới tìm nơi ngủtrọ, cho nên vội vàng đi ra hỗ trợ dẫn ngựa nói, “Vị đại gia này là muốn tìm nơi ngủ trọ sao?”
“Ân. Ta ở một đêm, không cần quá đắt tiền, chỉ cần sạch sẽ là được.” Tử Li trả lời.
“Vâng vâng, Chưởng quầy, một gian phòng hạng trung.” Tiểu nhị rướn cổ họng hướng vào trong hô.
“Tiểu nhị, hảo hảo chiếu cố ngựa của ta a, đây là tiền thưởng của ngươi.” TửLi sợ hắn bạc đãi Khúc Tử, cho nên dặn dò riêng.
“Này là đương nhiên, khách quan ngài cứ yên tâm đi!” Tiếp nhận tiền thưởng, tiểu nhị lại ân cần nói.
Đến gần khách điếm, phát hiện bên trong tuy rằng không lớn nhưng mặt tiềncửa hàng lại rất chỉnh tề. Chắc là sắp đến giờ đóng cửa.
Thực khách rất ít.
Chưởng quầy giơ ngọn đèn dầu khuôn mặt tươi cười nghênh đón người đi tới nói:“Một gian phòng hạng trung, mời khách quan đi theo ta.”
Đi theo đi lên lầu hai, chưởng quầy đẩy ra cửa một gian sương phòng, Tử Li hướng vào trong nhìn nhìn thăm dò, phòng trong đơn sơ chỉ có một cáigiường và một cái bàn bát tiên (bàn 4 góc, mỗi bên ngồi dc 2 người), bất quá sạch sẽ thì được rồi, hiện tại trên người mình cũng không có quánhiều tiền nên không thể yêu cầu quá cao.
“Cũng không tệ lắm.”
“Vậy khách quan có ăn cơm không?”
“Này là đương nhiên phải có, ngươi đem tới phòng ta đi, nga, còn mang cho ta một thùng nước ấm đến.”
“Hảo, xin khách quan chờ.”