Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống

Chương 98




Hoàng đế làm Hoàng hậu nhục nhã ở trên điện không phải chuyện nhỏ, chỉ mấy ngày, tất cả các nhà vương hầu công khanh trong thành Lạc An đều biết rồi.

 

Đoan Khánh đế trong cơn giận dữ không cho phép Thái tử vào thành, Phượng Ly Ngô nghe lời đóng quân ở ngoài thành.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngay cả biệt viện lân cận cũng không đi, bố trí doanh trại ở ngay ven đường, ăn uống giản dị, chỗ ngủ sơ sài, rất thê thảm.

Lại còn vu oan chuyện này lên đầu một thái giám đã sớm bị thiến, khiến cho Hoàng hậu vì muốn chứng minh trong sạch mà muốn đ.â.m đầu c.h.ế.t trên điện, đúng là quá đáng rồi.

Sự tình trên đại điện không biết vì sao nhanh chóng lan truyền, Hoàng đế uống rượu say, làm cùng với Hoàng hậu một lần nhưng lại quên sạch, nghe lời đồn cứ như thật.

 

Người nghe đều cảm khái, thánh thượng sao có thể hồ đồ như vậy!

 

Hoàng đế thiên vị sủng ái phi tử, lại lạnh nhạt với Hoàng hậu, bởi vì ái phi chết, giận chó đánh mèo lên Hoàng hậu cũng không phải chuyện mới xảy ra.

 

Nói thật ra, ngay cả có kịch bản cũng nghĩ không ra tình tiết thống khổ oan khuất như thế.

 

Tất cả chính thất trong thiên hạ đều có ý nghĩ giống nhau. Tình tiết sủng thiếp diệt thê này, ở trong nhà công khanh vĩnh viễn là đối thượng bị thảo phạt.

 

Trong lúc nhất thời, các quý phụ trong thành Lạc An đều đồng tình với Hoàng hậu, còn có Thái tử bị Hoàng hậu liên lụy. Càng nhịn không được nhất thời liên tưởng tới nếu việc này rơi xuống đầu mình và con mình thì sẽ oan khuất thế nào.

 

Dường như có người dẫn dắt lời đồn đại, trong lúc nhất thời mọi người thấy Thái tử vô cùng đáng thương.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Rõ ràng là Thái tử một nước nhưng lại e ngại lệnh cha và hiếu đạo không thể vào thành, người xe qua lại kinh thành cũng không nhịn được vén rèm lên nhìn một chút.

 

Chỉ là Phượng Ly Ngô không thể vào thành, công việc trong thành lại không thể trì hoãn. Bởi vì việc nội bộ liên quan tới chuyện xấu của mẫu hậu Phượng Ly Ngô nên ngay cả thân tín hàng ngày của Phượng Ly Ngô cũng không nhờ cậy được.

 

Vừa đúng lúc Khương Tú Nhuận trở về, Phượng Ly Ngô liền sai nàng lấy danh nghĩa thiếu phó phủ Thái tử Khương Hòa Nhuận tới Úy gia thăm hỏi.

 

Khương Tú Nhuận biết ý tứ của Phượng Ly Ngô. Hoàng hậu gây ra chuyện gièm pha lớn như thế, có liên lớn tới con thứ của Úy gia, cậu Úy Tuần.

Kẻ trong cung đã thiến nhưng tai họa trong nhà chưa diệt trừ thì đó chính là tai họa vô tận, hơn nữa tin đồn Hoàng hậu vụng trộm có thai vì sao lại tiết lộ ra ngoài cũng phải tra tới cùng.

Nói rõ ràng một chút, bầu không khí trong Úy gia được chấn chỉnh lại rồi, đừng tưởng rằng con gái là Hoàng hậu là có cây cổ thụ tựa lưng hóng mát. Nhưng bởi vì tránh nghi ngờ, Phượng Ly Ngô không thể để ngoại tổ phụ Úy Chung tới gặp, chỉ có thể bảo Khương Tú Nhuận đi giúp.

 

Khương Tú Nhuận nhận việc đi tới Úy gia, lấy danh phận Thái tử tiến thẳng vào chính sảnh ngồi.

 

 

Hóa ra nghiệt tử này lại giở thủ đoạn này!

 

Chỉ là Úy Tuần sớm đi xa nhà, lúc trong cung và Thái tử tới tìm hắn, hắn đều không có ở nhà.

 

Khương Tú Nhuận hỏi tới việc xử lý Úy Tuần như thế nào, Úy Chung hung ác nói, chờ hắn trở về sẽ lập tức sai người đánh gẫy chân chó của hắn, khiến hắn về sau không đi ra cửa được nữa.

 

Khương Tú Nhuận thầm thở dài trong lòng, cũng khó trách Úy Hoàng hậu to gan bằng trời, còn con thứ làm việc không nghĩ tới hậu quả. Úy Chung này thật sự là phụ thân nuông chiều con cái.

 

Gây ra tai họa tày trời như thế lại chỉ đánh một trận là xong. Nếu là người bình thường, hiển nhiên là thích dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế đó.

 



Nhưng Úy Chung đường đường là tộc trưởng thế gia lớn như Úy gia, tại sao có thể nuông chiều con cái như thế, mặc cho bọn họ gây ra tai họa tày trời, gây nguy hiểm cho cửu tộc?

 

Phượng Ly Ngô sớm sai người đi tìm kiếm Úy Tuần, thế nhưng vẫn không có kết quả, hắn nghi ngờ ông ngoại mình lo lắng cho con nên tự ý giấu người mới bảo Khương Tú Nhuận tới gửi lời nhắn, gõ trống cảnh cáo.

 

Khương Tú Nhuận không nói nhiều, móc từ trong n.g.ự.c ra thẻ tre Thái tử đưa cho nàng. Trước khi nàng tới, Thái tử đã dặn dò, nếu ông ngoại hiểu nghĩa lớn, hiểu khi cần quyết đoán thì quyết đoán thì tốt, nhưng nếu vẫn cố chấp thiên vị con cái, chỉ biết bênh vực để lại tai họa về sau thì đưa cái thẻ tre này cho Úy Chung xem.

 

Khương Tú Nhuận không biết rốt cuộc bên trong thẻ tre này viết gì.

 

Úy Chung cầm lấy, nhìn nội dung bên trong thẻ tre, tay run run, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng trắng bệch.

 

Hắn yếu ớt nói: "Xin thiếu phó trở về chuyển lời cho Thái tử, vi thần sẽ trừ tận gốc nỗi lo lắng của Thái tử, chắc chắn sẽ không để họa từ nhà mà ra..."

 

Khương Tú Nhuận không biết ý của Úy Chung, nàng chẳng qua tới làm ống loa, nếu mang ý tứ tới xong rồi cũng không nhiều lời nữa.

 

Thế là nàng không dây dưa nữa, đứng dậy cáo từ rồi rời khỏi Úy gia.

 

Nơi đóng quân bên ngoài thành Lạc An quá đơn sơ, Phượng Ly Ngô không muốn Khương Tú Nhuận bị lạnh vào ban đêm nên cho nàng về phủ Thái tử trước.

 

Cho nên Khương Tú Nhuận dẫn theo Thiển nhi ngồi xe ngựa chạy về phủ Thái tử.

 

Nhưng trước đó, Khương Tú Nhuận muốn đi thăm huynh trưởng Khương Chi một chút.

 

Lúc xe ngựa dừng ở trước cửa phủ chất tử, Khương Tú Nhuận bảo nô bộc chuyển đặc sản đóng trong hộp lớn hộp nhỏ mà nàng chuẩn bị cho huynh tẩu vào trong phủ.

 

Có điều nàng tinh mắt, nhìn thấy trước cửa phủ chất tử có một chiếc xe ngựa đỗ từ trước, xem ra là có người tới thăm hỏi huynh trưởng.

 

Nàng cất bước đi vào, tẩu tử Ổn Nương vui mừng ra đón, nói: "Tiểu thúc trở về sao không báo sớm để ta chuẩn bị sớm một chút. May hôm nay trong phủ có khách, dưới bếp đang chuẩn bị rượu thịt, ngươi vào cửa là có thể ăn ngay rồi."

 

Khương Tú Nhuận hơi hiếu kỳ, nhìn thấy trong phủ chuẩn bị không ít món ăn, thịnh soạn như trong quán rượu, liền hỏi khách tới là ai.

 

Mặt Ổn Nương hơi đỏ lên, có chút xấu hổ khi nói ra miệng, vẫn là thị nữ hầu hạ của nàng ấy đứng ở bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng nói: "Chúng mừng công tử Tiểu Khương sắp làm thúc thúc rồi."

 

Hóa ra thời gian này Khương Tú Nhuận đi, Ổn Nương phát hiện ra có bầu. Mà Khương Chi nghe nói thê tử mang thai hiển nhiên vô cùng kinh hỉ. Lúc tân hôn hai người từng tới chùa cầu nguyện, cho nên nghe tin có thai bèn nhân lúc chưa vào mùa đông, thời tiết mát mẻ đi chùa dâng hương cầu phúc, tạ ơn thần linh.

 

Ai ngờ lúc xe ngựa đi trên đường, ngựa đột nhiên mất khống chế, tình huống tràn ngập nguy hiểm.

 

May trong lúc nguy hiểm có quý nhân mang theo đội xe ngựa đi ngang qua nơi này, sai nô bộc khỏe mạnh chặn ngựa điên lại thật nhanh mới bảo vệ được Ổn Nương và đứa nhỏ trong bụng bình an, cứu cả xe và người.

 

Khương Chi là quân tử khiêm tốn thật thà, đối với người có ơn cứu mạng sao chỉ có thể nói tiếng cảm ơn là xong? Sau khi cảm ơn vị quý nhân kia xong, lại còn mời vào phủ ăn cơm.

 

Khương Tú Nhuận nghe xong việc này, cũng có chút tò mò về vị quý nhân kia. Nhưng Ổn Nương nói, vị quý nhân này lúc nhỏ đã rời thành Lạc An, gần đây mới chạy từ quê nhà lên đây thăm người thân.

 

Khương Tú Nhuận còn chưa vào phòng khách, từ xa đã nghe thấy tiếng cười của ca ca, xem ra người khách kia rất hợp với hắn.

 

Nhưng khi nàng cất bước vào phòng khách, thấy người ngồi cùng bàn thoải mái uống rượu với huynh trưởng, lập tức biến sắc.



 

Chỉ thấy người kia tóc buộc chỏm cao, mũi cao, miệng mỉm cười, bộ dạng công tử lịch sử, bất ngờ chính là đệ đệ khác mẹ của Phượng Ly Ngô - Phượng Vũ.

 

Con mắt Khương Tú Nhuận trợn tròn, lúc muốn mở miệng gọi người bắt Phượng Vũ, Phượng Vũ không nhanh không chậm mở miệng trước: "Hóa ra Khương thiếu phó là đệ đệ của vương tử Ba Quốc Khương Chi, lúc trước không biết, thất lễ rồi."

 

Khương Chi ở bên cạnh nói: "Sao Phùng huynh lại nhận ra đệ đệ tại hạ?"

 

Phượng Vũ dùng tên giả Phùng Sơn Phượng Vũ cười nói: "Lúc trước từng gặp mấy lần, lúc ấy mới quen đã thân. Vài ngày trước về kinh, ta cùng con trai Úy công hầu Uý Tuần trở về, nghe hắn kể sự tích Khương thiếu phó là trở thủ đắc lực của Thái tử, ta càng ngưỡng mộ thêm mấy phần."

 

Khương Tú Nhuận vừa muốn gọi người, nghe thấy hai chữ "Úy Tuần" lại nuốt xuống.

 

Sao Úy Tuần lại về kinh cùng Phượng Vũ?

 

Mặc dù Phượng Ly Ngô sai người thiến Mao Doãn Sinh nhưng lúc vào cung hắn có phải thái giám hay không, Úy Tuần tặng người là người rõ ràng nhất. Nếu lúc này hắn trong tay Phượng Vũ, tới vương đình nói ra sự thật, chẳng phải gay to rồi sao?

 

Nàng quét mắt nhìn thị vệ cường tráng sau lưng Phượng Vũ, có mấy người nhìn rất quen mắt, nhìn qua đúng là ngự lâm thị vệ bên cạnh Hoàng đế.

 

Ánh mắt mấy người bọn họ trợn trừng nhìn Khương Tú Nhuận, nếu nàng hơi cử động, trường đao bên hông liền sẽ rút ra.

 

Xem ra Hoàng đế đã sớm nhận lại con trai thứ hai hắn yêu thương, còn phái thị vệ thân cận của mình bảo vệ, cho nên Phượng Vũ mới quang minh chính đại đi rêu rao trong thành Lạc An.

 

Cho dù hiện tại Khương Tú Nhuận muốn bắt người cũng không làm được.

 

Nghĩ tới đây, nàng lại nhìn huynh trưởng và tẩu tẩu mang thai không biết chuyện gì, Khương Tú Nhuận bình tĩnh lại, vén áo bào ngồi xuống, nâng chén rượu về phía Phượng Vũ nói: "Đã lâu không gặp, ngươi vẫn tốt chứ?"

 

Phượng Vũ cười nhấc bầu rượu lên rót chén rượu đầy cho Khương Tú Nhuận nói: "Lúc ta và ngươi chia tay vội vàng như vậy, còn không kịp nói tiếng từ biệt, ta sao có thể tốt chứ?"

 

Khương Tú Nhuận nhìn rượu lăn tăn trong chén, sau đó ngước mắt nhìn Phượng Vũ nói: "Không biết ngài tới kinh thành làm gì? Nếu có chuyện quan trọng cần bàn bạc với Thái tử, mà lại phải chờ đợi thì may là tuy Thái tử không thể vào thành nhưng trong ngoài và ngoài thành đều có đội cận vệ và tùy tùng của hắn, nếu như ngài muốn tìm người gửi lời nhắn, tầm thời gian uống hết một chén trà là có thể có người ở trước mặt ngài rồi."

 

Phượng Vũ sao không nghe ra uy h.i.ế.p kín đáo trong lời Khương Tú Nhuận, đó là ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chuyện hành động thiếu suy nghĩ trong phủ huynh trưởng nàng, tuy rằng Thái tử không thể vào thành nhưng binh lực của hắn ở ngoài thành, cho dù Phượng Vũ có Đoan Khánh đế làm chỗ dựa cũng phải nghĩ kỹ.

 

Phượng Vũ nở nụ cười nói: "Công tử Khương đã ân cần chiêu đãi ta nhưng lát nữa ta còn có việc phải xử lý, không làm chậm trễ các ngươi đoàn tụ nữa. Đúng rồi, kính xin Khương thiếu phó tiện thể nhắn cho Thái tử, nói ta có việc cầu kiến Thái tử, mong rằng hắn có thể gặp cố nhân một lần ở ngoài doanh trại."

 

Nói xong, hắn đứng dậy cáo từ.

 

Khương Tú Nhuận sao có thể mặc cho hắn đi dễ dàng như vậy, lấy cớ tiễn người rồi đưa hắn tới ngõ nhỏ dài ở bên ngoài, mở miệng nói khẽ: "Ngươi cố ý tới quý phủ huynh trưởng ta là có ý gì?"

 

Ý cười trên mặt Phượng Vũ nhạt đi, khóe miệng trào phúng: "Không có gì, ta muốn nhìn xem huynh trưởng ngươi phải chăng cũng xảo trá giống ngươi hay sao. Đáng tiếc lại là một quân tử khiêm tốn như vậy, sao lại có một muội muội nói dối hết lần này tới lần khác, nham hiểm gian xảo như ngươi?"

 

Bản lĩnh mồm mép của Khương Tú Nhuận ít người có thể sánh kịp, lông mày không nhướng lên nói: "Quý phủ nhà ai không sinh ra đứa con nọ đứa con kia? Không phải Thái tử điện hạ cũng không làm việc hạ cửu lưu [*]gì, vẫn có đệ đệ trong đầu toàn bàng môn tà đạo [**]hay sao?"

 

[*]  – 9 tầng lớp ngành nghề thấp kém trong xã hội: Phù thủy, kỹ nữ, thầy cúng, phu canh (người gõ mõ đêm khuya), thợ cắt tóc, nhạc công (làm kèn), con hát, ăn mày, người làm tò he.

 

[**] Bàng môn tà đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường gian dối quanh co, có xu hướng trục danh cầu lợi, không đạt được kết quả bằng cách không chân chính.