Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống

Chương 87




Phượng Vũ yên lặng một lúc, rốt cuộc cũng đứng dậy.

 

Ngay lúc Phượng Vũ đứng lên đi lấy cốc nước, Khương Tú Nhuận thầm thở ra một hơi.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vị Phượng Vũ này nói rằng sẽ đối xử tử tế với nàng và ca ca, một câu nàng cũng không tin.

 

Phượng Vũ biết nàng là nữ nhân của Phượng Ly Ngô, dựa vào việc hai huynh đệ tương tàn, sao có thể có lòng thương hại với nữ nhân của đại ca? Rất có thể sẽ không cho nàng còn sống. Nếu như nàng bán đứng Phượng Ly Ngô, Phượng Vũ kia cũng sẽ không buông tha cho nàng và ca ca.

 

Dù sao cũng c.h.ế.t một lần rồi, nàng còn có gì phải sợ? Không bằng đặt hy vọng trên người Phượng Ly Ngô, liều một phen.

 

Ngày thường nàng và Phượng Ly Ngô ở chung, nàng nào dám làm càn giống như vừa nãy?

 

Thái tử điện hạ là ông lớn, lông mày hơi dựng lên là nàng lập tức phủ phục xuống ghế bằng rồi.

 

Chỉ cần ảnh nữ kia đóng cửa, gào to như thế với Phượng Ly Ngô, dựa vào tính tình của Phượng Ly Ngô sẽ không dung túng nàng như thế.

 

Về phần có thể nhìn ra sơ hở hay không, phải nghe theo mệnh trời rồi.

 

Việc nàng có thể làm cũng chỉ có vậy, nếu Phượng Ly Ngô không chết, chỉ cần phát hiện ra ảnh nữ kia là giả mạo, nàng cũng rửa sạch được hiềm nghi, không liên lụy tới ca ca... Nhưng nếu không phát hiện được... Một nữ nhân cũng không đối phó được, nam nhân ngu xuẩn kia đáng bị chọc thủng!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Đúng lúc này, Phượng Vũ cầm chén nước tới. Hắn và huynh trưởng giống nhau, dáng bàn tay rất tốt, ngón tay dài nắm cái chén bằng đất nung, có vẻ thon gọn trắng trẻo vô cùng...

 

Ngay lúc Khương Tú Nhuận muốn nhận chén nước, Phượng Vũ chợt hắt chén nước trên mặt Khương Tú Nhuận, sau đó bóp cổ nàng, ngữ khí vẫn ôn hòa lễ nghĩa như cũ nói: "Có phải ngươi cố ý gạt ta hay không? Đừng cho là ta sẽ giống như Phượng Ly Ngô bị dung mạo của ngươi mê hoặc, nếu lần này không được, ta nhất định không cho ngươi c.h.ế.t sảng khoái, cảm giác bị d.a.o nhỏ cắt da thịt, ngươi không muốn nếm thử phải không?"

 

Khương Tú Nhuận bị hắn bóp cổ có chút không thở nổi, trừng mắt lên, vất vả tránh khỏi bàn tay hắn nói: "Tên điên không nói lý lẽ này! Ngươi muốn ta làm, ta làm rồi, ngươi không lý do hắt nước lên mặt ta! Bằng không ngươi tới phủ Thái tử hỏi thị thiếp khác đi! Lão nương không hầu hạ!"

 

Lúc nói lời này, Khương Tú Nhuận bất thình lình trở tay tách bàn tay Phượng Vũ túm lấy nàng ra, sau đó duỗi chân dài hướng lên trên, kẹp lấy đầu hắn.

 

Đây cũng là thuật phòng thân Phượng Ly Ngô truyền thụ cho nàng, dựa vào lời nói của Phượng Ly Ngô lúc ném nàng lên trên đệm, vận dụng đúng lúc là có thể vặn đầu nam nhân này.

 

Lúc trước Phượng Ly Ngô hết lòng dạy, Khương Tú Nhuận cũng học được đúng lúc.

 

Đáng tiếc người nàng gặp phải không phải người thường. Phượng Vũ luyện súc cốt thuật nhiều năm, cho dù bị chân ngọc khóa lại, cũng có thể khéo léo thoát ra được.

 

Lúc Khương Tú Nhuận phát hiện chiêu thức của mình bị hóa giải, trong lòng nghĩ thế nào cũng được, hoặc là dứt khoát không làm hoặc đã làm phải làm cho xong, bèn tung người một cái nhảy lên trên người Phượng Vũ, há mồm cắn hắn.

 

Phượng Vũ đau tới nỗi giật mình, đang muốn giơ tay kéo nàng ra, nàng lại tự nhảy xuống, giơ bình hoa lên cảnh giác nhìn hắn.

 

Cho tới bây giờ Phượng Vũ chưa bao giờ gặp nữ tử hung hăng như thế, thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy, suýt chút nữa hắn bị nàng làm bị thương.

 

Thật ra suy nghĩ cẩn thận, Khương Tú Nhuận thật sự là người có loại tính tình này, xưa nay chưa thấy nàng chịu thiệt thòi qua, nghĩ tới nàng lén lút ở cùng Phượng Ly Ngô, ỷ vào ân sủng của hắn, chắc chắn sẽ làm càn!

 

Lúc này cổ Phượng Vũ hơi đau nhức nhưng ngước mắt nhìn về phía nữ tử giơ bình hoa, chỉ thấy mái tóc dài của nàng rối tung, mắt hạnh trợn trừng, môi đỏ rực rỡ, có một vẻ đẹp mắt cuồng dã không nói nên lời...

 

Đồ tốt trong thế gian vị đại ca kia của hắn đều đoạt trước, năm đó các lão thần rốt cuộc là nhìn thấy Phượng Ly Ngô đáng thương ở chỗ nào?

 

Nghĩ tới đây, Phượng Vũ cười lạnh trong lòng.

 

Nam tử ở trước mặt nữ tử đẹp mắt, thái độ bao giờ cũng mềm mỏng. Huống chi Khương Tú Nhuận này không phải đẹp mắt bình thường.

 



Ở thuở niên thiếu, Phượng Vũ được Đoan Khánh đế sủng ái, nữ tử gặp hắn luôn phải cẩn thận nịnh nọt hắn. Mà sau này lưu lạc trong giang hồ, những nữ nhi giang hồ có khí chất thấp kém tất nhiên không thể lọt vào mắt hoàng tử ngày xưa.

 

Ẩn núp bên người Khương Tú Nhuận mấy ngày, hắn cũng lĩnh hội được phong thái khi nữ tử này giả bộ nam nhân, quả nhiên là văn võ song toàn, khí chất thoát tục, có ai ngờ được, ở trong phòng ngủ lại đanh đá không có khuôn phép như thế, ngược lại càng khơi dậy dục vọng chinh phục của nam nhân.

 

Phượng Vũ cảm thấy, mình sẽ khiến nữ tử này rõ ràng, không phải nam nhân nào cũng có thể đánh mông.

 

Có điều không phải bây giờ, chỉ khi loại bỏ mối họa lớn trong lòng Phượng Ly Ngô rồi hắn mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, muốn gì làm nấy.

 

Thế là Phượng Vũ khôi phục lại bộ dạng ôn tồn lễ độ, nhẹ nhàng nói với Khương Tú Nhuận thất lễ rồi, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi rồi bước ra khỏi phòng.

 

Bốn phía căn phòng có người canh gác, hắn cũng không lo lắng nàng sẽ chạy trốn.

 

Sau đó, hắn sẽ đi thẩm vấn thị nữ Thiển nhi kia. Mặc dù người bên ngoài không có cách nào nhìn thấy tình cảnh hai người chung đụng, nhưng Thiển nhi làm tỳ nữ chắc chắn có thể biết một hai.

 

Mà Thiển nhi bởi vì có sức lực mạnh mẽ vô cùng nên bị rót nhuyễn cân tán vào miệng, không thể động đậy nhưng cái miệng vẫn la lét: Tặc tử, tiểu chủ nhân của ta đâu! Nếu có người dám tổn thương nàng, ta hóa thành quỷ cũng không buông tha cho các ngươi!

 

Phượng Vũ làm việc đơn giản, lấy an nguy tính mạng của Khương Tú Nhuận ra uy hiếp, chất vấn Thiển nhi, ngày thường Thái tử điện hạ và Dao Cơ ở chung ra sao.

 

Thiển nhi phun nước bọt thẳng mặt hắn, cất giọng mắng: "Lúc mẹ ngươi vụng trộm với đàn ông, có giấu người dưới giường không? Chuyện phu thê người ta ở chung, nô tỳ như ta làm sao có thể nghe thấy? Chẳng lẽ Thái tử yếu ớt như lão già nhà ngươi ư, phải cần nha hoàn canh giữ trong phòng giúp đỡ nâng eo chùi đ.í.t hay sao?"

 

Bạch Thiển tức giận, há mồm mắng chửi người khác hung ác và mạnh mẽ. Trực tiếp mắng phụ vương và mẫu hậu của Phượng Vũ tới nỗi thương tích đầy mình.

 

Mặc dù Phượng Vũ phiêu bạt giang hồ đã lâu nhưng cũng chưa từng thấy qua một phụ nhân có thể mắng chửi người khác như thế, lập tức hung hăng tát cho Thiển nhi mấy cái.

 

Lực tay của hắn hung ác, Thiển nhi không lên tiếng nữa, bọt m.á.u trong miệng chợt phun vào mặt hắn, sau đó hàm răng đỏ thẫm hướng về phía hắn cười quỷ dị.

 

Cái bớt bởi vì sung huyết mà tím đen lại, có vẻ giống như Mẫu Dạ Xoa dự tợn leo từ trong địa ngục ra.

 

Phượng Vũ thấy hỏi không được cái gì, cũng chẳng muốn nhiều lời với nha đầu dáng dấp dọa người này nên quay người đi ra.

 

Mặc dù không hỏi ra cái gì, nhưng cũng thấy, Phượng Ly Ngô ngày thường ở chung với Khương Tú Nhuận, trong phòng không có ám vệ hay thị nữ.

 

Điểm ấy vừa khéo có thể tiện cho ảnh nữ ra tay.

 

Mà trên đầu ảnh nữ mang theo trâm ngâm kịch độc. Chỉ cần đ.â.m thủng da thịt là lập tức mất mạng.

 

Chờ Phượng Ly Ngô có ý muốn cầu hoan, lúc thân thể cận kề tiến lên, ảnh nữ kia sẽ nhẹ nhàng rút trâm ra là việc lớn đã thành!

 

Quan trọng nhất là, trước khi hai người ở cùng một chỗ, đừng để Phượng Ly Ngô phát hiện ra sơ hở là được.

 

Dung mạo ảnh nữ kia sau khi dùng dung dịch bóp xương, có thể nói là không chê vào đâu được nhưng Khương Tú Nhuận có mùi thơm cực kỳ đặc biệt trên người, không dễ bắt chước.

 

Có điều Phượng Vũ cũng nghĩ ra cách đối phó, tới lúc đó hắn để cho ảnh nữ đeo gói thuốc có mùi thuốc nồng nặc, tiện thể nói thân thể mình yếu nên phải uống chén thuốc là được.

 

Nghĩ tới đây, bước chân Phượng Vũ trở nên nhẹ nhàng, mưu tính nhiều năm chỉ đợi mai kia là việc lớn đã thành!

 

Hắn bất giác đi tới bên ngoài phòng Khương Tú Nhuận, thuận theo song của sổ nhìn vào, tác dụng thuốc trong người nữ tử kia dường như chưa hết, lại nằm trên giường ngủ, má như thoa phấn hoa anh đào, miệng nhỏ vểnh lên hơi mở ra.

 

Phượng Vũ nhịn không được sờ lên chỗ bị miệng nhỏ cắn qua trên cổ, vẫn còn một loạt dấu răng nhỏ chưa biến mất đâu!

 

...

 



Chỉ là Phượng Vũ vốn cho là, ảnh nữ kia còn có thể điều chỉnh thêm mấy ngày mới quay lại Lạc An gặp mặt Phượng Ly Ngô được.

 

Ai có thể ngờ, Mặc Trì thư hội còn chưa diễn ra được một nửa, Thái tử Đại Tề một ngày có trăm công nghìn việc lại long đong vất vả mệt mỏi chạy tới biên cảnh Ngụy Quốc.

 

Hóa ra mặc dù Khương Tú Nhuận rơi xuống sông vẫn bình yên vô sự nhưng rốt cuộc cũng mất tích hai người.

 

Thị vệ bảo vệ Khương Tú Nhuận không dám giấu giếm, dùng bồ câu đưa tin báo cáo Thái tử ngay trong đêm.

 

Sau khi Phượng Ly Ngô nhận được thư, luôn cảm thấy không yên lòng, cuối cùng nâng bút viết cho thị vệ, ra lệnh cho bọn họ hộ tống Kương Tú Nhuận trước tiên vòng trở lại, mà vừa đúng lúc hắn đi tuần tra đường sông, cách biên giới không xa, nhân tiện tụ họp lại với nàng, đưa nàng cùng về thành Lạc An.

 

Sau khi thị vệ nhận được thư không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo với "Khương Tú Nhuận", nói nàng chuẩn bị một chút để cùng Thái tử quay lại Lạc An.

 

Như thế cũng là ý muốn của Phượng Vũ. Dù sao nếu như quay lại trong phủ Thái tử, biến số rất lớn, nếu như ở trên đường đi, lúc đi đường mệt nhọc có thể tùy thời cơ ám sát.

 

Thái tử Đại Tề gặp thích khách trên đường, bệnh nặng rồi c.h.ế.t là cái c.h.ế.t vẻ vang. Đến lúc đó, phụ vương hắn sẽ thay hắn lấp l.i.ế.m thật tốt.

 

Mà hắn cũng có thể lấy cớ năm đó cầu phúc thay phụ hoàng, giả c.h.ế.t âm thầm tu hành ở rừng sâu che giấu mọi chuyện, danh chính ngôn thuận khôi phục lại thân phận Thái tử.

 

Thế là cùng ngày nhận được thư của Phượng Ly Ngô, "Khương Tú Nhuận" liền từ biệt tiên sinh, vội vã trở về.

 

Mà cùng đi với nàng, còn có Tần Chiếu tới đây tìm t.h.i t.h.ể em vợ Từ Ứng, vừa hay cùng đi gặp mặt Thái tử, kể lại tình hình ngày hôm đó.

 

Khi một nhóm xe ngựa của bọn họ chạy tới biên giới Ngụy Quốc đã là ba ngày sau.

 

Phượng Ly Ngô ở trên đài cao của cổng thành trông thấy đội xe ngựa chạy nhanh tới, chỉ là lúc nhìn thấy Tần Chiếu bảo vệ đoàn xe ở bên cạnh, khẽ cau mày.

 

Lúc cửa thành mở rộng ra, xe ngựa nối đuôi nhau đi vào.

 

Tần Chiếu trước tiên kể lại tình huống lúc đó cho Thái tử.

 

Dù sao mất em vợ, Phượng Ly Ngô cũng khó nói quá nặng lời, chỉ dặn dò Tần Chiếu nén bi thương, hắn sẽ tăng thêm người tới đất Ngụy tìm tung tích hai người mất tích rồi cho hắn lui xuống.

 

Nhìn khuôn mặt khổ sở của Tần Chiếu, lòng Phượng Ly Ngô nhịn không được trôi về thành phủ thái thú, chỗ nữ nhân kia an giấc.

 

Hắn biết thiếu phó đại nhân của hắn yêu thương nha hoàn xấu xí kia cỡ nào, lần này gặp nạn ở đất Ngụy, Thiển nhi xấu xí kia không rõ sống chết, Khương Tú Nhuận chắc chắn khổ sở trong lòng.

 

Cuộc đời Phượng Ly Ngô sẽ không an ủi người khác, chỉ có mấy chiêu thức học được từ chỗ Khương Tú Nhuận mà thôi.

 

Cho nên sau khi gặp Tần Chiếu ở phủ nha, lại xử lý mấy công việc quan trọng xong, hắn lập tức dẫn theo thuộc hạ đi mua bánh ngọt đặc sản nơi này để trở về cho tiểu Trắc phi của hắn nếm thử.

 

Tính toán một chút, hai người bọn họ đã nhiều ngày không gặp rồi. Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia hẳn cũng ra ngoài chơi tới điên rồi. Đêm khuya cùng một bọn nam nhân uống rượu, còn không cẩn thận rơi xuống xông... Ngẫm lại thôi hắn cũng kinh sợ trong lòng, trong lòng hạ quyết tâm, sau này cho dù nàng ôm bắp đùi hắn khóc lóc xin ra ngoài chơi cho tự do thoải mái, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý.

 

Đầu quả tim này luôn phải ở dưới mí mắt của mình, thấy được sờ được mới khiến người ta an tâm nhất.

 

Bởi vì đội xe ngựa vào thành đã rất muộn rồi, lúc Phượng Ly Ngô vào phủ thái thú thì đèn đã sáng rực rỡ rồi.

 

Bởi vì không có nha đầu Thiển nhi tri kỷ, thiếu phó đại nhân cũng không hề để thị nữ trong phủ thái thú vào trong phòng.

 

Nghe nói cơm cũng không ăn, cả người hình như không có tinh thần, sớm về phóng tắm rửa và an giấc rồi.

 

Lúc Phượng Ly Ngô đẩy cửa phòng của nàng ra, trong phòng chỉ có một chiếc đèn mờ nhạt, phát ra ánh sáng u ám ma quỷ.