Có lẽ phát hiện Khương Tú Nhuận lặng im bất thường, Tứ Ứng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng nói: "Học huynh, vì sao không ăn?"
Khương Tú Nhuận không biến sắc thu lại ánh mắt, vừa gắp thức ăn vừa nói: "Chẳng qua là ngửi mùi rượu hơi nhiều, muốn tỉnh táo lại một chút... Đúng rồi, nói tới rượu, còn phải kể tới rượu ngon ở quý phủ tỷ phu ngươi, cái đó... À, đúng rồi, mấy tháng trước, Từ phủ tặng cho Thái tử một vò rượu, có người nói là rượu Bích Ảnh lâu năm, là lúc Tần tiểu tướng quân đầy tháng, tộc trưởng Từ gia tự mình chôn xuống, tổng cộng ba hũ, tinh khiết và thơm cực kỳ. Thái tử có một vò, uống thật sự còn chưa hết thèm, không biết ngươi ở trong tiệc cưới ngày ấy, có được chia tới không?"
Từ Ứng chần chừ một chút, cười nói: "Chỉ còn lại hai vò, không đủ chia cho khách khứa tôn quý, đâu có tới lượt họ hàng xa sống nhờ quý phủ như ta, ta chỉ ngửi qua mùi rượu, chưa từng uống qua."
Khương Tú Nhuận nghe xong, cũng cười cười theo, không hề mở miệng nói nữa.
Từ Ứng lại uống một cốc rồi đứng dậy đi nhà xí, một lúc lâu sau, trên ghế còn lẻ tẻ vài người, hắn mới trở về, chỉ là bước chân lảo đảo, không biết có phải ngủ trong nhà xí một giấc rồi hay không.
Một đám người uống tới lúc cạn giọt rượu cuối cùng mới thỏa mãn rời đi.
Khi bọn hắn đi ra ngoài phố, hầu như không còn một bóng người.
Khương Tú Nhuận thấy thị vệ thiếu phó đi ra, bèn bảo phu xe đánh xe ngựa tới rồi nàng lên xe trở về khách điếm.
Nhưng các bạn học khác lại cười nhạo nói: "Mọi người biết xe ngựa này của quân quý giá, nhưng gần như vậy, hà tất đi xe hưng sư động chúng! Tối nay gió đêm thật sự khiến người rất sảng khoái, vừa hay có thể tỉnh rượu, chúng ta cùng nhau đi dạo trở về, vừa nói vừa cười, chẳng phải vừa vặn sao?"
Khách điếm quả thật rất gần quán rượu bọn họ uống rượu, gió đêm lất phất phả vào gương mặt nhiễm đỏ vì uống rượu cũng thật sự dễ chịu.
Nói thật ra, học trò đi theo Mộc Phong tiên sinh tới không thiếu con cháu vương hầu nhưng tất cả đều giản lược, đi theo bên người chỉ có thư đồng và gã sai vặt mà thôi.
Cho nên Khương Tú Nhuận đã có xe ngựa lại còn có ba bốn tùy tùng đi theo, thật sự không thích hợp với bầy đàn. Bạn học chẳng qua là mượn men rượu, nói ra lời oán thầm trong lòng đã lâu.
Song Khương Tú Nhuận biết rõ Phượng Ly Ngô phái mấy thị vệ này, cũng chẳng phải chỉ vì lo lắng an nguy của nàng mà giám thị là chính.
Nhưng bây giờ ở trên phố dài, quán rượu và khách sạn cũng là nhìn nhau từ xa được, trên đường cũng không có người ngoài.
Cho nên Khương Tú Nhuận nghĩ đi bộ cũng không sao, chẳng qua vài bước đi đường, tiêu chút đồ ăn. Nếu ngồi xe ngựa còn phải quanh quẩn thêm chút, không thể mau chóng trở về khách sạn.
Mà lúc này, nàng muốn về sớm một chút, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn.
Cho nên Khương Tú Nhuận bảo thị vệ đi theo xe ngựa trở về, nàng dẫn theo Thiển nhi và hai tên thị vệ cùng đi theo mọi người, vừa cười vừa nói đi lên phía trước.
Bởi vì đi bộ, có thể đi tắt, mắt thấy đi qua cây cầu nhỏ là có thể tới khách điếm trên phố lớn, mọi người cũng lần lượt tiến lên.
Đoạn đường này, Khương Tú Nhuận luôn đi sau lưng Từ Ứng, yên lặng nhìn bóng lưng hắn.
Càng nhìn càng cảm thấy giống Phượng Ly Ngô, vừa nãy uống rượu, bởi vì trong lòng có ý nghĩ chắc chắn, mồ hôi lạnh vẫn luôn tuôn rơi trong yên lặng.
Dò hỏi rượu Bích Ảnh gì đó! Đó chẳng qua là lời nói bậy thuận miệng thôi. Thế nhưng thiếu niên kia lại phụ họa nàng, nói về bình rượu giả dối không có thật đó, rất kỳ lạ.
Tối thiểu, người này căn bản không phải họ hàng xa của Từ thị, cũng chưa từng sống nhờ bên trong Từ phủ.
Rốt cuộc Tần Chiếu có tâm tư gì, hắn sắp xếp một thiếu niên gầy yếu như vậy, trong hồ lô của hắn rốt cuộc là bán thuốc gì?
Ngay lúc tâm tư Khương Tú Nhuận hỗn loạn, leo lên cầu đá, bất thình lình cảm thấy bước hụt chân, chân cứ như thế trượt đi, phiến đá lập úp xuống, cả người ngã xuống sông.
Từ Ứng thây bạn học rơi xuống sông, phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên nhảy xuống sông, ngay sau đó Thiển nhi và hai thị vệ cũng dồn dập nhảy xuống cứu người.
Trong lúc nhất thời, mặt sông tối mờ lập tức giống như nồi nước sôi mở nắp, trên bờ sông và mặt nước tiếng hô hoán kéo dài.
Thị vệ quanh về khách điếm trước nghe tin cũng chạy tới, lấy cọc dài và dây thừng giúp đỡ người cứu trợ dưới nước.
Khoảng một lát, Khương Tú Nhuận rốt cuộc cũng bị bọn thị vệ dùng dây thừng lôi lên, nhưng người xuống nước cứu người là Từ Ứng và Thiển nhi lại không thấy tăm hơi đâu...
Đậu Tư Võ sắp tới khách điếm thì nghe tin, liền chạy nhanh tới, bất chấp bạn học ngăn cản, cũng nhảy xuống nước nhưng kỹ năng bơi của hắn không tốt, nuốt mấy ngụm nước rồi bị người ta dùng dây thừng kéo lên.
Khương Tú Nhuận được cứu lên cực kỳ chật vật, sau khi ở bờ sông nôn nước ra, tiếng nói sắc nhọn quát thị vệ không cần tới đỡ nàng, bảo bọn hắn tiếp tục ở bờ sông tìm kiếm Thiển nhi và Từ Ứng.
Sau đó miễn cưỡng dùng sức, loạng chà loạng choạng trở về khách điếm.
Một màn rơi xuống nước ồn ào này, khiến cho Mộc Phong tiên sinh lo lắng tới mức trong một đêm tóc bạc trắng.
Hai người đang êm đẹp, sao có thể vừa rơi vào trong nước, nói không thấy là không thấy đâu? Thế là ngay trong đêm hắn tìm tới phủ doãn, bảo quan gia ra mặt, tìm người có kỹ năng bơi lội tốt tới, xuống nước tìm dọc theo đường sông.
Không bao lâu, những người này trở về, nói thẳng năm đó bởi vì thoát nước loại bỏ nước tù đọng, đường sông ở địa phương có rất nhiều dòng chảy ngầm nối ra sông lớn.
Nếu không tìm được người, rất có thể là bị dòng xoáy nước ngầm cuốn vào trong lòng sông rồi.
Khương Tú Nhuận đã thay quần áo nghe vậy, lấy tay áo che miệng khóc nức nở, nói thẳng bất luận tốn bao nhiêu vàng cũng phải tìm Thiển nhi và Từ Ứng sư đệ về.
Bọn thị vệ phủ Thái tử kinh hãi chảy mồ hôi lạnh khắp người, trong mắt họ, một thị nữ c.h.ế.t đuối không quan trọng, nhưng nếu Khương thiếu phó có mệnh hệ gì, chẳng phải bọn họ phải xách đầu đi gặp Thái tử sao?
Cái may trong cái rủi, thiếu phó chẳng qua sợ bóng sợ gió một trận, cũng bình yên vô sự rồi. Nhưng thị vệ trưởng vẫn không yên lòng, mời lang trung nổi danh nơi đó tới bắt mạch cho thiếu phó, còn xin chén thuốc an thần.
Nhìn qua lòng dạ Khương thiếu phó lo lắng, phất phất tay, tỏ vẻ bản thân muốn nghỉ ngơi một lúc, ra hiệu cho bọn hắn lui ra.
Chờ người trong phòng đi ra sạch, Khương Tú Nhuận lẳng lặng ngồi một lúc, sau đó đứng dậy ngồi quỳ chân trước gương đồng trên bàn trang điểm, lấy gương soi mình.
Lúc này đã là đêm khuya, ánh nến ở bên cạnh yếu ớt, chiếu lên bóng dáng người trong gương bằng ánh sáng mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt mày thanh tú lạ thường.
Nàng cẩn thận soi gương, cầm một chiếc lược trên bàn trang điểm, tỉ mỉ chải vuốt mái tóc rối bời ở thái dương, sau đó hơi ngước cằm lên, trừng xéo mắt, ánh mắt quyến rũ nói: "Điện hạ, ngài cuối cùng cũng tới thăm ta..."
Thử một lần, có lẽ không hài lòng, nàng lại hơi nghiêng thân thể, mắt chứa lạnh lùng nói: "Điện hạ, ngài cam lòng tới thăm ta rồi sao?"
Nàng thử qua thử lại mấy lần, thanh âm lên cao xuống thấp, biến hóa không ngừng, cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng, sau khi cười một tiếng, trong mắt lộ ra hung quang quỷ dị, như ác linh phụ thể...
Mà lúc này, dọc theo toàn bộ đường sông, tiếng người tìm kiếm người rơi xuống nước vang lên ầm ĩ không ngừng.
Có điều ra khỏi cửa thành, tới vùng đồng nội thì đã yên tĩnh trở lại.
Người rơi vào nước lâu như vậy không thấy tăm hơi, rõ ràng là lành ít dữ nhiều.
Danh nho Đại Tề tự mình tới xin giúp đỡ, phủ doãn không thể không làm, an bài người giăng lưới hô hoán dọc theo đường sông, tháo gỡ sự sốt ruột của khách phương xa. Về phần ngoài thành, căn bản không phái hạ nhân đi tìm kiếm cứu giúp.
Lúc này ở trong một tòa viện đơn độc ở vùng đồng nội, lại sáng đuốc lửa.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Tần Chiếu long đong vất vả một đường từ biên giới Ngụy Quốc chạy tới đây, lúc hắn vào trong viện, bị thị vệ canh giữ trong viện lục soát người một hồi rồi mới cho vào trong viện.
Lúc này, một vị thanh niên đang ngồi trên ghế thưởng thức trà. Thân hình hắn cao lớn, nhìn qua chừng hai mươi tuổi, nhưng mặt mày trong lúc này, mơ hồ có mấy phần ngây thơ của thiếu niên Từ Ứng.
Tần Chiếu thấy, vội vàng quỳ xuống nói: "Tham kiến nhị điện hạ."
Thanh niên kia nở nụ cười: "Không phải ta nói, nếu ta đã lưu lạc nhân gian, tự nhiên không cần xưng hô như vậy nữa, quân gọi ta là công tử là được rồi."
Tần Chiếu phủ phục thân thể thấp hơn: "Thuộc hạ không dám, chỉ có một chuyện không rõ, không phải lúc đầu nói, nhị điện hạ ẩn náu bên cạnh nữ tử kia quan sát hình dáng tướng mạo của nàng, nhằm điều chỉnh ảnh nữ điện hạ tự mình bồi dưỡng bắt chước nàng giống hơn một chút thôi mà. Vì sao lại ra tay nhanh như vậy?"
Thanh niên kia than thở một tiếng: "Thật ra ta cũng muốn lẳng lặng chờ thêm một chút thời gian, chẳng biết vì sao nữ tử kia lại quá nhạy bén, có lẽ là phát hiện ra cái gì rồi... Bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là sớm ra tay."
Tần Chiếu sững sờ, ngẩng đầu lên nói: "Làm sao nàng phát hiện ra sơ hở của điện hạ?"
Thanh niên im lặng một lúc, cười hỏi: "Xin hỏi lúc tôn phu nhân xuất giá, có từng dùng rượu Bích Ảnh năm xưa khoản đãi khách quý hay không?"
Tần Chiếu nghe xong sững sờ: "Rượu bích ảnh gì? Thuộc hạ lần đầu nghe nói."
Thanh niên lắc đầu, nở nụ cười sau đó nói với Tần Chiếu: "Nữ tử này, so sánh với Khương Cơ khôn khéo lõi đời trong mộng của ngươi còn xảo trá hơn rất nhiều."
Hiện tại hắn chỉ mừng là linh cảm của bản thân từ trước tới giờ rất chuẩn, phát hiện tình thế không đúng, nắm bắt thời cơ, thừa dịp tiệc rượu đi tới nhà xí, ra tín hiệu cho thuộc hạ ẩn nấp bốn phía, tỏ ý bọn họ sớm ra tay.
Khiến cho người ta tiếc nuối lớn nhất là, hắn khổ tâm tu luyện súc cốt ảnh nhiều năm, mặc dù có thể thay đổi hình dạng và chiều cao một chút nhưng không thể hoàn toàn thay da đổi thịt.
Rốt cuộc hắn vẫn là nam tử, không có khả năng cải trang thành người bên gối Phượng Ly Ngô.
Nếu muốn cải trang nữ tử kia, vẫn là phải tìm một người có hình dạng tương tự nàng mới được, cho nên hắn tự mình bồi dưỡng rất nhiều ảnh nữ để tìm ra một người. Mấy ngày nay tìm cách chỉ bảo sửa chữa, cũng hơi có hiệu quả.
Chỉ là thời gian hắn ẩn náu bên người nàng quá ngắn ngủi, mặc dù tận tâm quan sát, tự nhận nắm giữ nàng bảy tám phần nhưng dùng để điều chỉnh ảnh nữ thế thân nàng, cũng vẫn khiếm khuyết một chút, không biết có thể lừa gạt được Phượng Ly Ngô, đạt được mục đích một đòn trí mạng hay không...
Lúc này Tần Chiếu cũng không lo hỏi nhị điện hạ Phượng Vũ vì sao hắn sớm ra tay, chỉ nóng ruột hỏi: "Nếu điện hạ đắc thủ rồi, nàng... Hiện tại ở đâu?"
Nhị hoàng tử Đại Tề Phượng Vũ sớm bị cầm tù tới c.h.ế.t trong truyền thuyết mỉm cười, ôn hòa nói: "Tần tướng quân nóng vội làm gì? Người kia đang ở trong nội viện nghỉ ngơi. Đêm dài nước lạnh, nàng bị bắt đi ở trong nước rất lâu, hơi cảm lạnh và sốt, vừa may có lang trung chữa trị, chờ giai nhân an ổn tâm thần, ta đương nhiên sẽ sắp xếp cho tướng quân gặp mặt người trong mộng."
Tần Chiếu còn muốn nói, Phượng Vũ đã muốn tiễn khách, hắn thản nhiên nói: "Từ Ứng xảy ra chuyện, ngươi là người nhà của hắn, chắc chẳng mấy chốc sẽ nhận được thư của Mộc Phong tiên sinh. Nên trả lời thế nào, trong lòng ngươi cũng phải sớm có có suy xét, thời gian không còn sớm, ngươi không nên ở đây trì hoàn lâu, vẫn là nên sớm chuẩn bị rời đi đi."
Lần này Tần Chiếu tới, giữ tâm tư nhất định phải gặp mặt nàng, lúc này không biết nàng sống c.h.ế.t ra sao, làm sao chịu đi?
Phượng Vũ xem xét, cũng thong dong đứng dậy nói: "Nếu quân không yên lòng, không ngại theo ta đi xem một chút đi."
Thế là dưới chỉ dẫn của Phượng Vũ, Tần Chiếu đi tới một phòng ngủ trong hậu viện. Ở giữa màn che mềm mại, chỉ thấy một vị mỹ nhân có mái tóc đen xõa tung, đang nhíu mày nằm trên giường êm, đôi mi thanh tú, mũi cao, môi anh đào, da thịt trắng như tuyết ửng đỏ, đúng là chất nữ Ba Quốc Khương Tú Nhuận.