Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống

Chương 66




Chẳng qua cuối cùng cũng có thể ra ngoài giải sầu là tốt, chỉ là không biết Điền Cơ mắc bệnh gì mà không dậy nổi.

 

Tào Khê nhìn gương đồng sửa sang lại tóc rối bên thái dương, bỗng nhiên nghĩ tới một việc mấu chốt, Điền Cơ tránh mặt không gặp người, có phải có thai hay không?

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc nàng nhìn thấy Dao Cơ, suy nghĩ trong lòng vẫn chưa tiêu tan hết, thử dò hỏi Dao Cơ.

 

Chuyện Khương Tú Nhuận biết coi như so với Tào Khê nhiều hơn một chút.

 

Điền Cơ cắm cái sừng lớn như vậy cho Thái tử, Thái tử dễ bỏ qua sao? Giam Điền Cơ lại đã là thủ hạ lưu tình rồi.

 

Nghe nói bây giờ Hàn Quốc ở giữa Đại Tề và Lương Quốc, có lẽ bản lĩnh khôn khéo đưa đẩy càng ngày càng cao siêu, đối với việc Đại Tề xây dựng kênh đào cũng bày tỏ thái độ không rõ ràng. Nếu Hàn Quốc không giúp đỡ cho kênh đào tạt qua Hàn Quốc, như vậy tất cả tâm huyết lúc trước của Thái tử đều uổng phí. Đào một nửa sông cũng không có tác dụng lớn, chỉ có thể tự tiêu khiển hồng thủy trong kênh rạch sau cánh cổng đóng kín mà thôi.

 

Nhưng những chuyện này, Khương Tú Nhuận hiển nhiên không nói cho Tào Khê nghe.

 

Nếu bây giờ nàng là Dao Cơ thì chỉ cần đóng vai mỹ nhân hưởng lạc, trong đầu trống rỗng mà thôi. Trước đó cải trang nam nhân, trời giá rét còn tốt, ngày nóng nực quấn vải bó chặt, thật sự muốn lấy mạng người! Cho nên Khương thiếu phó ngày càng không thích gặp người, cải trang Dao Cơ, mặc áo yếm mát mẻ, mặc quần lụa mỏng nhẹ khiến cho cả người sảng khoái. Tinh thần và thể xác cũng thả lỏng hơn rất nhiều, cực kỳ thoải mái!

 

Nói qua loa lấy lệ với Tào Khê vài câu, nàng ngồi lên xe ngựa tới Tần gia dự tiệc.

 

Tần gia là gia tộc lớn trong thành Lạc An, cháu đích tôn cưới vợ hiển nhiên là việc lớn long trọng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Chỉ là đời này Khương Tú Nhuận có thể được mời làm thượng khách, đúng là chuyện không tưởng tượng được.

 

Có điều tân lang Tần Chiếu chẳng hề có nhiều vui mừng trên mặt. Thấy Thái tử dẫn theo hai tân phụ tới chúc mừng mình, con mắt cũng không nhìn về Thái tử mà nhìn về phía vị mỹ phụ phía sau hắn.

 

Thái tử chúc mừng tiểu Tần tướng quân vài câu xong, dẫn Dao Cơ và Tào Cơ ngồi xuống chờ mở tiệc thành lễ.

 

Lúc Từ thị mặc áo cưới xấu hổ e lệ xuất hiện trước mặt mọi người, nhất thời Khương Tú Nhuận cũng cảm khái.

 

Dù sao ở kiếp trước, Từ thị dẫn người xông vào chỗ ở bên ngoài của nàng rồi bắt nàng lại. Nếu không thấy nàng ta còn tốt, giờ nhìn thấy, ký ức bi thảm kiếp trước lại bị gợi ra, trong lòng nhất thời bi hận chồng chất...

 

Vì ổn định lại cảm xúc, Khương Tú Nhuận tiện tay cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lại khiến cho Thái tử ở bên cạnh liếc mắt nhìn.

 

"Sao uống vội vã như vậy? Là muốn uống tới nỗi say mèm ở tiệc rượu của Tần tướng quân sao?" Thái tử cau mày nói, đưa tay ngăn cản nàng rót rượu tiếp.

 

Khương Tú Nhuận hiếm khi muốn uống rượu nhưng mới uống mấy chén đã bị Phượng Ly Ngô ngăn cản, trong lòng cũng không thoải mái nên ngước mắt, liếc nhìn Phượng Ly Ngô một cái.

 

Ánh mắt oán trách này, nếu là người khác thì là trợn mắt nhưng Khương Tú Nhuận xinh đẹp, giữa lông mày luôn mang theo phong tình, cái nhìn này giống như câu hồn đoạt phách.

 

Tần Chiếu xoay người thành lễ, không biến sắc nhìn ở trong mắt.

 

Lòng Tần Chiếu co rút đau đớn. Mấy ngày này, không biết vì sao, hắn có một giấc mộng trùng lặp.

 

Trong mộng hắn chiếm đoạt một chất nữ nước yếu nhu nhược, không chỗ nương tựa. Bởi vì phụ thân phản đối, mặc dù hắn yêu thích nữ tử này lại chỉ có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài.

 

Nhưng vào thời khắc hắn xuất binh ra biên cương, lại nghe được tin dữ, nói phụ nhân kia trượt chân rơi xuống nước c.h.ế.t rồi...



 

Lòng hắn đau như cắt, chiến sự kết thúc vội chạy về thành Lạc An nhưng cỏ đã mọc xanh phần mộ rồi...

 

Hắn run rẩy muốn cào lớp đất lên, nhìn lại dung nhan kiều mị kia, càng muốn lập bia trên phần mộ, viết xuống hai chữ "Ái thê". Tuy nhiên lại bị một nam nhân lạnh như băng ngăn cản, đánh hắn ngã nhào ra mặt đất.

 

"Ngươi không bảo vệ được nàng thì đừng dây dưa với nàng nữa, từ nay về sau, nàng và ngươi không liên quan nữa!"

 

Nghe xong lời này, Tần Chiếu hét lớn trong mộng: "Không!" Nhưng khi bừng tỉnh, mới phát hiện chẳng qua là một giấc mộng ngắn ngủi mà thôi.

 

Chỉ là thống khổ trong giấc mộng kia quá mức bi thương, chồng chéo lên hiện thực, hắn nhất thời không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thực.

 

Giống như bây giờ, hắn c.h.ế.t lặng trong những tiếng chúc mừng, cưới nữ nhân không biết tên gọi là gì, mà người hắn thật lòng yêu thương lại ngồi ở chỗ kia dùng đôi mắt quyến rũ nhìn người khác nũng nịu...

 

Tần Chiếu hít sâu một hơi, kịp thời chống đỡ đầu, giống như ở trong mộng nhẹ nhàng phun ra một chữ "Không".

 

Mộng tóm lại là mộng, hắn không tin cái gọi là nhân quả oan nghiệp của kiếp trước. Cả đời này còn rất dài, hắn không tin dựa vào cố gắng của mình, không đoạt được nữ tử trong lòng...

 

Chỉ là thực lực của hắn không đủ, phải tĩnh tâm ẩn náu. Một ngày nào đó, hắn sẽ hất nam nhân lạnh như băng kia xuống đất, đoạt lại thứ vốn nên là của hắn.

 

Nghĩ tới đây, hắn khôi phục lại bình tĩnh c.h.ế.t lặng lúc trước, cầm lụa đỏ dắt Từ thị vào trong động phòng.

 

Khương Tú Nhuận cảm thấy uống rượu trong bữa tiệc là phải được hưởng không khí vui mừng. Thế nhưng bữa tiệc rượu này, tân lang không vui mừng không nói, mặt mũi còn như cha mẹ chết, tân nương là kẻ thù g.i.ế.c nàng kiếp trước, nàng lại phải bày ra bộ dạng Trắc phi Thái tử rộng lượng ung dung, mở miệng chúc mừng...

 

Tu vi của nàng nông cạn, thật sự khó làm được! Ngồi ở bữa tiệc này thật giống như ngồi trên bàn chông.

 

Nhưng trong mắt Phượng Ly Ngô, hắn lại cảm thấy Khương Tú Nhuận rầu rĩ như vậy, có thể bởi vì nam nhân ái mộ ngày xưa cưới người khác nên lòng nàng không vui.

 

Uống rượu xong trở về, hắn cũng hiếm khi đi tới viện hẻo lánh ở vườn hoa, chặn Dao Cơ trong phòng ngủ.

 

Khương Tú Nhuận uống rượu, có chút khô nóng, nhất thời lười nhác mặc lại nam trang, vốn dự định ở phòng Dao Cơ nghỉ ngơi một lát rồi quay về viện ngoài.

 

Nhưng không nghĩ tới Thái tử tản bộ tới đây, còn có bộ dạng tìm cớ gây chuyện.

 

Nghe Thái tử nghiêm mặt hỏi nàng vì sao không vui, Khương Tú Nhuận chỉ nằm ở trên giường, mí mắt cũng không mở, muốn Phượng Ly Ngô oán giận trở về.

 

"Chỉ là nhìn Tần gia cưới vợ, treo đèn dán giấy đỏ, chiêng trống vang trời, mới biết phong tục Đại Tề cũng không phải khiêng kiệu từ cửa lớn vào. Hóa ra còn có người không tiếc lãng phí vàng cưới vợ, thành lễ long trọng như vậy, ta nhất thời cảm khái thay muội muội Dao Cơ mà thôi!"

 

Phượng Ly Ngô cảm thấy nữ tử này thật sự uống nhiều rượu rồi, vậy mà cái gì cũng dám nói!

 

Nhưng thật sự việc mình cưới vợ quá tiết kiệm, bị phụ nhân bụng dạ hẹp hòi bắt bí nói ra, cũng có thể thông cảm được.

 

Hắn duỗi tay kéo Khương Tú Nhuận vẫn còn uể oải, chưa tỉnh rượu, dùng khăn lau mặt cho nàng nói: "Nếu không thích, sau này bù cho ngươi..."

 

Khương Tú Nhuận thầm nghĩ: Bù cho nàng làm gì? Gả cho hắn là Dao Cơ không phải là nàng! Nhưng hơi men vọt lên, nàng nhất thời không còn sức lực nhiều lời, chỉ nhắm hai mắt hưởng thụ xúc cảm mát mẻ của cái khăn, sau đó cuộn người, lăn ra khỏi lồng n.g.ự.c Thái tử, nằm nhoài trên giường ngủ.

 

Thái tử cũng hơi say nên ôm Khương Tú Nhuận nghỉ ngơi chốc lát.



 

Chờ đi từ viện của nàng ra, nữ quan phụ trách ghi chép sinh hoạt thường ngày của Thái tử cố ý hỏi thăm: "Người có muốn ghi lại là sủng hạnh Dao Cơ không?"

 

Phượng Ly Ngô suy nghĩ một lát rồi gật đầu, dù sao nạp thiếp vào phủ, ngoại trừ hết sức lạnh nhạt với Tào Cơ ra, cũng muốn lộ ra có vẻ ban ơn huệ một chút, bằng không trong thành Lạc An lại có lời bịa đặt hắn đồng tính đồng bóng!

 

Chỉ là tiểu nữ tử trong phòng kia đầu óc chậm chạp, cho tới bây giờ vẫn không tình nguyện trao thân cho hắn. Hắn cũng rảnh rỗi, có thể nhịn nữ tử thỉnh thoảng to gan vô dáng kia, muốn chờ mài giũa tính tình của nàng xong, mới khiến nàng cam tâm tình nguyện vì mình sinh con dưỡng cái.

 

Nghĩ như vậy, bước chân của Thái tử nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Dù sao người ở trong phủ hắn, bất luận ngủ ở trên giường nào, nam hay nữ, cũng đều là hắn.

 

Loại cảm giác kho lúa tràn đầy, không lo ăn uống này khiến Thái tử rất an tâm.

 

Lại nói sau khi Khương Tú Nhuận tỉnh lại, duỗi lưng mỏi trên giường ra, thấy dưới bếp mang cơm canh tới cho Dao Cơ.

 

Nàng ở Tần phủ căn bản không ăn gì, bụng rỗng uống rượu mà thôi. Thấy cơm nước đầy bàn bèn muốn lấy ăn.

 

Nhưng Đào Hoa vội nói, Thái tử dặn dò, đổ hết cơm canh của Dao Cơ vào thùng rửa chén, không thể cho nàng dùng.

 

Khương Tú Nhuận không biết Úy Hoàng hậu ra lệnh người dưới dùng chén thuốc tuyệt tử, nhưng nghe Thái tử cố ý dặn dò, trong lòng nhất thời cũng rõ ràng. Có người động tay động chân vào rượu và thức ăn.

 

Dám to gan động vào đồ ăn uống của phủ Thái tử, mà Thái tử lại có thể nhẫn nại không vạch trần, cũng chẳng có mấy người, không phải Hoàng đế thì chính là Hoàng hậu.

 

Mà mấy chuyện hậu trạch này, có lẽ cũng chính là chuyện Úy Hoàng hậu cảm thấy hứng thú.

 

Nghĩ như vậy, nàng chợt cảm thấy Phượng Ly Ngô thật đáng thương. Lúc nhỏ mất đi tình mẹ không ai nhắc tới, lớn hơn, mẫu thân lại quản đông quản tây, vươn tay vào trong phủ Thái tử.

 

Trong thức ăn có lẽ cũng không phải cái gì khác ngoài một loại dược vật tuyệt tử thôi.

 

Vị Úy Hoàng hậu này xứng làm mẫu thân sao? Đây là hận không thể làm con trai đoạn tử tuyệt tôn mà!

 

Nghĩ tới kiếp trước Thái tử không có con nối dõi, Khương Tú Nhuận yên lặng thở dài một hơi. Đời này làm không tốt, dưới gối vị Thái tử này vẫn trống trơn, quá đáng thương, không biết hôm nay nên chuẩn bị cho hắn món bổ gì mới bớt thiệt thòi một chút?

 

Thế là bữa tối hôm đó, Khương thiếu phó tỉ mỉ an bài.

 

Canh bí đao nấu với tôm lột vỏ thanh nhiệt, còn có rau trộn thịt ốc tươi sốt giấm hương. Ngoài ra còn có thịt chim dã trĩ nướng với cành liễu tươi non, ăn cùng với rượu trái cây là ngon nhất.

 

Khương Tú Nhuận sợ nóng, cảm thấy trong phòng ăn cơm không sướng, bèn sai người trải chiếu dưới giàn nho, tà dương ngày hè mà ngồi dưới giàn nho xanh biếc ăn cơm, sung sướng cực kỳ.

 

Phượng Ly Ngô nhìn bộ dạng bao bọc kín bưng của nàng, cũng nóng thay nàng, liền nói: "Đi vào trong phòng thay quần áo mỏng hơn đi, trong viện cô không có người nói linh tinh, ngươi không cần phải như thế."

 

Khương Tú Nhuận thật sự nóng không chịu được, nghe được lời này, cũng biết nghe lời đứng dậy đi thay quần áo, chỉ là tẩm viện Thái tử không có quần áo của nàng nên nàng dứt khoát mặc áo choàng rộng rãi của Thái tử vào.

 

Những ngày qua ở cùng Thái tử, nói lý ra hai người cũng có mấy lần nửa thân trần ở cạnh nhau, ở trước mặt nhau cũng không cần để ý những chi tiết gái trai nhỏ nhặt này.

 

Khương Tú Nhuận cũng thấy rõ, mặc dù ngoài mặt Phượng Ly Ngô ra vẻ đạo mạo, không dính bụi trần, thực tế là kiếp trước nàng nhìn lầm rồi.

 

Vị điện hạ lục súc không phân biệt được này, từ trước tới nay là yêu cầu miếng thịt phải lớn, nữ nhân cũng không thể thiếu được, chính là kẻ rượu thịt nữ sắc một thứ cũng không thể thiếu đấy!