Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống

Chương 51




Tần Chiếu bị hỏi đến nỗi sững sờ, bất luận nói ở góc độ nào, Thái tử hỏi như vậy đều quá mức lỗ mãng.

 

Hắn vừa mới thổ lộ cõi lòng, nói rõ rằng đây là nữ tử hắn chung tình, cho dù Thái tử không đồng ý, cũng không thể tùy tiện hỏi hắn có thấy n.g.ự.c chất nữ Ba Quốc hay không.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thế nhưng Thái tử hỏi, hắn không thể giả vờ câm điếc, nói ra sự thật: "Lúc kéo quần áo ra mạt tướng có nhìn thấy vải bó n.g.ự.c bên trong, mới biết nàng dùng cách này che giấu vóc người, chỉ là lồng n.g.ự.c kia trắng như tuyết, cần cổ tinh tế, vừa nhìn đã biết đó là nữ tử..."

 

Không đợi Tần Chiếu nói hết lời, Phượng Ly Ngô đã đứng dậy nhấc chân, hung hăng đá vào lồng n.g.ự.c của hắn một cái.

 

Tần Chiếu không đề phòng, bị đạp ngã lăn trên mặt đất.

Hắn vội vã quỳ lại lần nữa, Thái tử phản ứng như vậy cũng đúng, nói cho cùng là hắn biết chuyện không báo, che giấu thân phận Khương Tú Nhuận lâu như vậy.

 

Nhưng Phượng Ly Ngô đá một cước còn không hả giận, ngày đó lúc ở trong nhà xí đi ra, thần sắc hốt hoảng của hai người lại một lần nữa tái diễn trước mặt hắn.

 

Càng làm cho trong lòng Phượng Ly Ngô tức giận khó chịu hơn nữa, hắn cầm roi ngựa bên cạnh quất mạnh về phía Tần Chiếu.

 

Tần Chiếu cũng không dám tránh, gắng sức hứng chịu, bị đánh tới nỗi toàn thân run rẩy co rút.

 

Sau khi Phượng Ly Ngô đánh cho lưng hắn bong da tróc thịt thì hung hăng ném roi sang một bên.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bởi vì nếu như hắn dùng hết sức đánh xuống, có lẽ sẽ đánh c.h.ế.t tươi tiểu tử này. Dù sao cũng là con cháu Tần gia, còn chưa thành thân, hắn nên giữ lại giống nòi thừa tự cho Tần gia.

 

Nhưng hắn muốn cắt đứt ý nghĩ đẹp đẽ không có giới hạn của Tần Chiếu. Hắn móc khăn tay của mình ra vứt cho Tần Chiếu rồi đạp hắn một cái, ra hiệu hắn lau vết m.á.u trên mặt đi.

 

Sau đó Phượng Ly Ngô chậm rãi hít sâu một hơi nói: "Ngươi quả nhiên ăn tim gấu mật báo, muốn làm mất sạch công đức của tổ tông ngươi! Nếu sớm biết nàng là nữ tử vì sao do dự không báo? Lại mặc cho loại người bụng dạ khó lường này ẩn náu bên người cô!"

 

Tần Chiếu bị hỏi tới nỗi á khẩu không trả lời được, áy náy cúi thấp đầu, đau nhức khóc thành tiếng nói: "Điện hạ, nàng chẳng qua là nữ cô nhi bị phụ vương bỏ rơi, không muốn vào cung nên mới cải trang, nàng làm sao có nhiều dã tâm như vậy, nếu có, cũng sẽ không tự mình đi cứu điện hạ ngài..."

 

Phượng Ly Ngô nhấc chân gạt ngã hắn nói: "Lúc này vẫn không quên ngụy biện thay nàng, quả nhiên là bị nữ sắc mê hoặc! Ta thay phụ vương của ngươi cho ngươi cơ hội nghĩ kỹ lại, biên phòng trấn thủ biên cương báo cáo tình hình khẩn cấp, ngươi đi trấn thủ biên cương mấy năm, suy nghĩ kỹ rồi nhờ phụ thân báo lại cho cô."

 

Lúc này Tần Chiếu hoàn toàn mặc kệ tiền đồ, cho dù bị điện hạ giáng chức quan, cũng muốn cầu xin điện hạ ban thưởng nữ tử kia cho mình.

 

Thế nhưng Phượng Ly Ngô chẳng còn lòng dạ nghe hắn quấy nhiễu, nhấc chân nổi giận đùng đùng ra khỏi quân doanh.

 

Cuộc đời hắn vui buồn không lộ ra ngoài mặt.

 

Huống chi Tần gia giúp đỡ hắn rất nhiều, hắn vốn không nên tức giận như vậy.

 

Cho nên từ trong lều đi ra, bị gió lạnh thổi vào mặt, đầu óc Phượng Ly Ngô cũng dần dần tỉnh táo lại. Hắn đi dọc theo ven sông rồi hỏi thị vệ sau lưng canh mấy rồi.

 

Tính toán thời gian một chút, cũng tới giờ Khương thiếu phó tan học, bèn lên xe ngựa tiện đường đón nàng về phủ. Bây giờ lý trí Tần Chiếu hoàn toàn biến mất, hại hai người bọn họ chủ tớ bất hòa, sao có thể buông tha cho kẻ cầm đầu!

 

Phượng Ly Ngô quyết định rồi, hôm nay sẽ lột bỏ lớp ngụy trang của nàng, nhìn xem nàng làm sao xoay trái xoay phải, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!

 

Chỉ có điều hôm nay thư viện tan học hơi muộn, lúc Phượng Ly Ngô tới, thư viện vẫn đang biện giảng.

 

Mấy lớp lớn phái người có năng lực tranh luận, ở trên đài cao hùng biện theo thứ tự.

 

Nhân tài lớp Đinh tàn lụi, người có thể ra trận chỉ có Khương Tú Nhuận. Chỉ thấy nàng mặc nho phục rộng rãi, đầu đội mão trúc cao ba tấc, mặt mày tự tin, giống như thiếu niên hào hoa phong nhã.

Đề tài tranh luận hôm nay là xây dựng tài đức xây dựng thiên hạ, đề này vốn là thiên hạ chính thống, thường là châm ngôn trong miệng tiên sinh.

 

Nhưng Mộc Phong tiên sinh cố ý muốn học sinh chia thành hai phe chính phản, tiến hành tranh luận.

 

Một bên là xây dựng tài đức có thể xây dựng thiên hạ, một bên là không có tài đức cũng có thể thống trị thiên hạ.

 

So sánh hai bên mà nói, "xây dựng tài đức xây dựng thiên hạ" nghe phù hợp với lẽ thường của con người và dễ tranh luận hơn.

 

Nhưng đúng lúc vận khí của Khương Tú Nhuận không tốt, rút trúng "không tài đức thống trị thiên hạ".

Mà giao đấu với nàng là học sinh lớp Thiên Cán, chẳng phải ai khác, vừa hay là người bán thơ gài bẫy nàng ở trà hội của Mộc Phong tiên sinh.



 

Người này tên gọi Tử Du, vốn là bà con họ hàng xa với Kính hầu, là người thông minh hiếu học và là học sinh nổi bật ở lớp Thiên Cán.

 

Vốn dĩ người giao đấu với hắn không tới lượt học sinh lớp Đinh.

 

Thế nhưng không biết công tử Tiểu Khương giở thủ đoạn bỉ ổi gì, vậy mà đổi thành hai người bọn họ giao đấu.

 

Tuy rằng lần trước gài bẫy công tử Tiểu Khương là ý của Kính hầu. Nhưng Tử Du này là học sinh lớp Thiên Cán, vốn xem thường mấy người vào cửa sau như học sinh lớp Đinh, cho nên ngày trước lén làm công tử Tiểu Khương chịu thiệt thòi, hắn cũng không thấy xấu hổ, chỉ xem là cho chất tử ngoại quốc kém cỏi này một bài học!

 

Mà vàng hắn cũng không trả lại, để xem công tử Tiểu Khương kia có mặt mũi tới đòi hay không!

 

Lúc ấy hắn không nghĩ tới công tử Tiểu Khương này cuối cùng vứt bỏ bài thơ mua của hắn, tự mình làm một bài.

 

Mà bài thơ này vượt xa bài thơ hắn bán, quả thực làm cho người ta khó hiểu.

 

Chỉ có điều Tử Du cảm thấy, tất nhiên là công tử Tiểu Khương này có phòng bị, mua từ người khác.

 

Loại người này tự mình có thể nặn ra mấy lạng mực nước?

 

Nghĩ như vậy, lòng khinh bỉ của hắn với Khương Hòa Nhuận càng tăng lên. Vừa nãy hắn giao đấu với học sinh lớp Địa Chi, vừa hay tới phiên hắn giao đấu với Khương Chi, khiến cho hạng người miệng lưỡi chất phác kia á khẩu không trả lời được, cho học sinh lớp Thiên Cán một trận cười vang.

Vừa mới làm nhục ca ca xong, đệ đệ lại tới góp vui.

 

Tử Du cười khẩy, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Khương Tú Nhuận, chỉ nhận cốc trà nhuận họng thư đồng mình bưng tới.

 

Hiện tại trên đài cao không khí căng thẳng, Phượng Ly Ngô rảnh rỗi, giấu mình sau cột trụ hành lang, cũng chẳng chen ngang đám học sinh đang hùng biện.

 

Hai người giao đấu, Tử Du mở đầu trận trước. Hắn đã tranh luận mấy trận nên thuộc lòng mấy lời mở đầu rồi.

 

Sau khi hắn nói xong, tới phiên công tử Tiểu Khương nhận chủ đề, lúc sau Tử Du tìm lỗ hổng trong lời nói của hắn rồi tiến hành phản kích.

 

Chỉ thấy công tử tiểu Khương hơi ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn đám học trò dưới đài nói: "Người làm việc lớn, khi quên tiểu đức, bình định thiên hạ, mới hiện ra đại đức!"

 

Lời này vừa dứt, lập tức dẫn tới một mảnh xùy ở dưới đài.

 

Tử Du kia trừng mắt giễu cợt nói: "Theo lời quân, bề tôi phò tá minh quân thiên cổ, chẳng phải toàn là người vô đức sao? Lẽ nào quân vương bình định thiên hạ, cần nhờ loại bè lũ xu nịnh? Cứ như vậy xem ra, Thương Thang cần phải vứt bỏ Y Doãn, chọn Muội Hỉ [*], Văn Vương cần vứt bỏ Khương Thượng, chọn nịnh thần Phí Trọng [**] rồi!"

 

[*] Thương Thang hay còn gọi là Thành Thang - người sáng lập ra nhà Thương. Y Doãn là tướng nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Còn Muội Hỉ là vương phi của Hạ Kiệt - Đời vua cuối cùng của nhà Hạ, là một trong tứ đại yêu cơ với Đát Kỷ, Bao Tự và Ly Cơ. Muội Hỉ là nguyên nhân khiến nhà Hạ diệt vong, giúp nhà Thương ra đời.

[**] Văn Vương là Chu Văn Vương (Cơ Xương), một thủ lĩnh bộ tộc Chu cuối thời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đã xây nền móng triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Khương Thượng là Khương Tử Nha - khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên và là quân chủ khai lập nước Tề tồn tại từ thời Tây Chu đến thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Phí Trọng là Thượng Đại phu của nhà Thương, là nịnh thần đã xúi giục Trụ Vương tuyển Đát Kỷ vào cung.

 

Hắn cãi lại khiến cho học sinh dưới đài lớn tiếng khen hay, xem ra thế cục bất lợi cho Khương Hòa Nhuận.

 

Thế nhưng công tử Tiểu Khương chẳng hề hoang mang, hai tay đặt lên lò sưởi trên gối, cất cao giọng nói: "Không có tiểu đức là vì thiên hạ mà thôi, sao lại là loại người dựa vào nữ sắc và lời gièm pha như Muội Hỉ Phí Trọng mà đổi lấy ân sủng?"

 

Nàng chậm rãi dừng lại, sau đó lại cất cao giọng nói: "Quân là hạng người học rộng tài cao trong thư viện chúng ta, nhìn sách sử quá nhiều rồi, nói có sách, mách có chứng, nói tại hạ cũng không hiểu. Loại người tài năng kém cỏi giống như tại hạ không dám dẫn bừa dẫn chứng lịch sử..."

 

Chẳng chờ nàng nói xong, phía dưới liền có người ồn ào: "Không giỏi đọc lịch sử, giá áo túi cơm [*] thì đừng có làm mất mặt thêm nữa, xuống cho ta đi!"

 

[*] Kẻ bất tài, người vô tích sự.

 

Sau đó một đám người hô to giống như thủy triều, át đi tiếng nói của công tử Tiểu Khương.

 

Khương Tú Nhuận liếc mắt nhìn về kẻ cầm đầu ồn ào, giơ tay hung hăng quăng lò sưởi trong tay xuống.

 

Tài nghệ b.ắ.n cung của nàng cao siêu, trong tay tự có phán đoán chính xác, chỉ rơi gần đầu người nọ, văng vào cây cột ở phía sau, than củi bên trong văng tung toé, làm bỏng chỗ mấy người đang giậm chân.

 

Thiển nhi ở bên cạnh xưa nay luôn có mắt nhìn, thấy tiểu chủ tử ném lò sưởi trong tay đi, lập tức lấy bình nước nóng sớm chuẩn bị ở trong lồng n.g.ự.c ra đưa tới.

 

Đồ đúc bằng sắt thô, bọc vải thô rót nước nóng bên trong, nếu bị đập trúng, nhất định sẽ bị bỏng tới mức mặt mày nở hoa.

 

Mấy người bị bỏng kia mắng đến một nửa, vội ngậm miệng lại, mặt mày hoảng sợ nhìn Khương Tú Nhuận lộ ra ánh mắt uy h.i.ế.p đưa bình nước nóng trong tay lên.



 

Thấy dưới đài rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tĩnh, Khương Tú Nhuận sảng khoái nhấc lông mày, vuốt bình nước nóng tiếp tục nói: "Tại hạ không tinh thông sử sách nên chỉ bàn luận về từ sự tình hôm nay.."

 

Nói xong, nàng nhíu mày hung dữ nhìn về phía Tử Du đối diện nói: "Giống như tổ tiên của quân, vốn là phụ tá của Viên Chấn tướng quân tiền triều, trước trận đấu thấy tình thế không ổn, bèn nương nhờ phi đội Phòng Diệp giao tranh với Viên Chấn khi ấy... Nhưng Phòng Diệp gặp tiên đế Đại Tề của chúng ta, nhất thời bị đánh tè ra quần, tổ tiên ngài thấy tình thế không ổn, giật dây thuộc hạ c.h.é.m đầu Phòng Diệp lúc hắn ngủ say, dâng lên tiên đế, lúc này mới đổi lấy vinh hoa phú quý cho hậu thế các người, Đại Tề thống nhất thiên hạ..."

 

Nói đến đây, nàng cố ý dừng một chút, rướn cổ hạ thấp tiếng nói: "Nếu tổ tiên ngài vẫn luôn tuân theo tiểu đức, trung thành không hầu hạ hai chủ, không đổi chủ ba lần, làm sao có khả năng phụ tá minh quân chân chính, bình định thiên hạ đây? Đó là tấm gương sáng, chúng ta cần phải học tập!"

Tử Du căn bản không nghĩ tới chất tử nước ngoài này lại tìm mọi cách vạch ra khuyết điểm, hơn nữa còn là bí sử phát tài của tổ tiên hắn.

 

Tuy tổ tiên hắn có công phò tá quân chủ, không bác bỏ được nhưng dù cho công tử Tiểu Khương nói như vậy, chẳng phải tổ tiên hắn là hạng người ăn cháo đá bát, người bán chủ cầu vinh sao! Về sau hắn ở trước mặt tiên sinh lấy đâu ra mặt mũi nói năng nữa?

 

Hắn lập tức tức giận tới mức mặt đỏ bừng lên, đang định lớn tiếng cãi lại.

 

Đậu Tư Võ trợ uy cho lớp Đinh giành gõ chiêng trước khi hắn nói, giọng ồm ồm hô to: "Công tử Tiểu Khương, người xuất sắc của lớp Đinh! Phản biện thật hay! Phản biện thật hay!”

 

Sau đó mang theo mấy học trò lớp Đinh kêu gào quái dị như khiêu chiến trước trận. Át tiếng phản bác sắc bén của Tử Du.

 

Tử Du vô cùng tức giận, muốn bắt chước công tử Tiểu Khương làm ra hành động ném đồ xuống, nhưng thấy người cầm đầu gây ồn là Đậu Tư Võ bèn rụt cổ lại.

 

Nếu hắn dám ném xuống, Đậu Tư Võ kia có thể chặn hắn trong thư viện đánh thành thịt nát tươi sống!

 

Công tử Tiểu Khương thưởng thước chán chê vẻ quẫn bách của Tử Du, mặt mày hào hứng, nháy mắt với dưới đài một cái, Đậu Tư Võ giống như nhận được quân lệnh, lập tức thu chiêng trống, ngồi xuống.

 

Lúc này Tử Du tài hoa mới hừ hừ nói: "Nói bậy nói bạ, tổ tiên ta ngưỡng mộ tiên hoàng rất lâu, vẫn luôn ẩn náu ở tặc doanh chờ thời cơ cống hiến cho tiên hoàng..."

 

Không chờ hắn nói xong, Khương Tú Nhuận phất tay một cái, sai người lấy sử sách năm xưa ra, sử sách này chính là chú thích sinh hoạt thường ngày của Đế vương, không phải người bình thường không lấy được.

 

Khương Tú Nhuận chỉ tiện tay móc ra một cuốn, cao giọng đọc huấn thị của tiên đế trả lời người bên cạnh.

 

Trong đó có một câu là lời bình về tổ tiên Tử Du, nói rằng một người dù giành công to lớn thế nào nhưng giỏi thay lòng đổi dạ, không thể giữ chữ tín, bác bỏ lời khuyên để hắn nhậm chức chủ ty Hình bộ.

 

Chẳng ai ngờ Khương Tú Nhuận vậy mà có thể lấy ra ghi chép sinh hoạt thường ngày của Đế vương!

 

Tiên đế gia đã che quan định luận [*], nói rõ ràng tổ tiên Tử Du là người giỏi thay lòng đổi dạ, còn có ai dám nói hắn trung thành như một, chưa từng ruồng bỏ chủ cũ?

 

[*] Thành ngữ Trung Quốc, đề cập tới công đức của người nào đó và kết luận họ đưa ra trước khi chết.

 

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tử Du đều có chút khác thường.

 

Tử Du là một thiếu niên mặt mỏng, làm sao chịu được chuyện này, rốt cuộc giận dữ đứng dậy, ở trong tiếng cười vang của học sinh lớp Đinh, khóc lóc mà đi xuống đài.

 

Khương Tú Nhuận được Thiển nhi đỡ đứng dậy, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

 

Số vàng bị lừa kia không cần cũng được! Cho học huynh Tử Du mặt mỏng điều dưỡng thân thể đi.

 

Trải qua chuyện này, học huynh Tử Du cất bước giữa thư viện, nhất định sẽ phải lao tâm khổ tứ, tâm sức tiều tụy đây!

 

Chỉ là nàng chưa kịp tận hưởng dư vị đắc ý đã nhìn thấy điện hạ mặc áo khoác chồn đen đứng ở dưới hành lang.

 

Nụ cười của nàng hơi ngưng lại, lập tức chạy lên nói: "Hôm nay gió lớn rất lạnh, Thái tử đứng đây bao lâu rồi?"

 

Cơn tức giận khi ở quân doanh của Phượng Ly Ngô lúc này chẳng biết tại sao lại tiêu tan sạch sẽ, chỉ chậm rãi nói: "Không quá lâu, vừa hay nhìn thấy ngươi trộm sách phụ tá ghi chép lại sinh hoạt ngày thường của tổ tiên ở trong phủ."

 

Tội danh này cũng lớn rồi!

 

Khương Tú Nhuận vội vàng nói: "Cũng không phải là trộm, mà là cố ý báo cáo ở chỗ sử quan rồi mới lấy, học trò thư viện sau khi được Thái tử ngài cho phép thì có thể mượn tạm thánh ngôn không có liên quan tới cơ mật của tiên đế viết văn..."

 

Phượng Ly Ngô được nàng nhắc nhở như thế, cũng láng máng nhớ tới hôm trước quả thật nàng cầm chứng từ mượn đọc sách vở gì đó muốn hắn ký vào.

 

Con cún nhỏ có thù tất báo này, chỉ vì muốn trút giận mà huy động binh lực như vậy!