Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống

Chương 36




Từ lúc Khương Tú Nhuận nghe Đậu Tư Võ mở miệng nói chuyện, trong lòng vẫn âm thầm nhắc nhở bản thân phải cố giữ bình tĩnh, bất luận nghe được cái gì cũng phải bình tĩnh.

 

Thế nhưng lúc này nghe bạn học Đậu nói xong, nàng ngây người, trừng to mắt, không thể tin vào lỗ tai mình hỏi lại hắn: "Ngươi... Những lời ngươi nói vừa nãy là sự thật sao?"

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đậu Tư Võ dùng sức vỗ vỗ bả vai Khương Tú Nhuận nói: "Ta nói cho quân rồi, quân nên bàn bạc với huynh trưởng xem đối phó với việc này thế nào đi."

 

Trong lòng Khương Tú Nhuận biết rõ Đậu Tư Võ không phải người gian dối, nếu hắn đã nói như vậy, hẳn là có căn cứ.

 

Nàng vội vã đi tìm huynh trưởng ngay sau đó, không nói một lời lôi hắn ra khỏi thư viện.

 

Khương Chi không biết muội muội bị làm sao, luôn miệng hỏi nhưng Khương Tú Nhuận không trả lời.

 

Mãi tới khi trở lại phủ chất tử, nàng mới nói chuyện hoang đường của chất nữ ở ngoài thành cho huynh trưởng nghe.

 

Khương Chi hít vào một ngụm khí lạnh, ngã ngồi tại chỗ, sắc mặt trắng bệch!

 

Dựa vào hiểu biết của hắn về phụ vương mình, quốc thư mang tới cùng chất nữ kia chắc chắn là những lời nịnh nọt bán con gái cầu vinh như "Dung mạo mỹ lệ, làm bạn bên cạnh vua lâu dài".

 

Nếu như người được đưa tới là thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp thì cũng thôi đi, thế nhưng đưa một người mới sinh con là thế nào? Là sỉ nhục Tề đế thu mua đồ bỏ đi sao?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Một khi thiên tử tức giận, người bị liên lụy không phải hai con tin ở thành Lạc An là hắn và muội muội sao?

 

Nghĩ như vậy, Khương Chi khóc thút thít nói: "Phụ vương làm sao vậy! Chẳng lẽ vương nữ đưa tới mang thai, hắn cũng không biết sao?"

 

Khương Tú Nhuận đi tới đi lui trong phòng rồi vội vàng mang tiền và vàng bạc trước đây giao cho huynh trưởng bỏ vào một cái bọc nhỏ, sau đó mặc áo khoác dày, giấu bản đồ lúc sáng sớm vừa vẽ ra. Sau cùng nói với huynh trưởng: "Ca ca mặc quần áo tử tế vào, chúng ta trốn đi."

 

Nếu thế nào cũng phải chết, vì sao trước khi c.h.ế.t không thử chạy trốn?

 

Mấy ngày nay có giờ thư họa, nàng tự mình ở trong thư viện tập trung học tập. Người khác vẽ hoa, chim, cá, côn trùng, còn nàng thì vẽ lại điệp bài [*] của phủ Thái tử cần dùng để vượt qua kiểm tra ngoài cổng thành mà nàng tạm thời trộm được. Cuối cùng còn dùng cây củ cải làm thành một con dấu giả y hệt con dấu trong phủ Thái tử.

 

[*] Văn thư giấy tờ cần trình cho quan xem.

 

Loại điệp bài này, nàng vẽ ra một xấp. Ngày tháng và tên họ bỏ trống, có thể điền con dấu sử dụng bất cứ lúc nào.

 

Lúc này ở trước mặt ca ca, nàng nhanh chóng điền xong bốn tấm điệp bài, sau đó lấy cây củ cải chấm mực đỏ, nhấc tay nhanh nhẹn đóng con dấu xuống.

 

Khương Chi ở một bên choáng váng. Hắn phát hiện từ sau khi tới thành Lạc An, hắn càng không hiểu rõ muội muội. Mấy thứ này, nàng chuẩn bị từ lúc nào? Trước là sửa đổi quốc thư, nữ giả nam trang, sau là chuẩn bị con dấu và điệp bài giả, rốt cuộc từ khi nào nàng có bản lĩnh như vậy?

 

Nhưng nếu bọn họ chạy trốn như thế, chẳng phải hại Ba Quốc mang danh bất nghĩa sao? Trực giác cho Khương Chi biết phải từ chối, cố ý khuyên muội muội không thể làm chuyện này: "Phụ vương đưa chúng ta tới đây làm con tin, chúng ta là minh ước giữa hai nước. Sao chúng ta có thể bội bạc, hãm hại phụ vương mang danh bất nghĩa?"



 

Trong lòng Khương Tú Nhuận biết đó là lời trong lòng ca ca, suy cho cùng kiếp trước hắn cũng là người có thể nhảy thành hy sinh cho tổ quốc.

 

Cho nên nàng cũng không phí lời, quay sang Thiển nhi ở bên cạnh hất cằm, Thiển nhi bước lên nhấc cánh tay, đánh Khương Chi đang cố gắng khuyên bảo muội muội bất tỉnh.

 

Đồ vật cần mang theo không nhiều, người muốn dẫn đi cũng chỉ có hai tỷ muội Bạch Anh và Bạch Thiển mà thôi. Về phần thị vệ trong phủ, từ lâu đã không phải là người từ Ba Quốc tới, tất cả đều là tay chân của Thái tử.

 

Khương Tú Nhuận nhìn bóng mặt trời, tính toán thời gian. Thành Lạc An có bốn cửa thành, chỉ có cửa Tây mới canh phòng hơi lỏng lẻo, thường đổi ca gác vào buổi trưa, chỉ là khi đó tiểu đội gác chiều vừa mới ăn cơm xong, vì thế thủ vệ đều không có tinh thần mấy, lục soát cũng vội vã rồi cho qua.

 

Đây là chuyện lúc Khương Tú Nhuận lấy cớ đi chợ mua đồ ăn vặt cho Thái tử, mấy lần cố ý quan sát tình hình nên thấy.

 

Thế là nàng bấm đốt ngón tay tính thời gian, trước buổi trưa, tránh thị vệ trong phủ chất tử, từ phía sau thư phòng lấy ra một cái thang, vượt qua tường nhảy tới khoảng sân trống trong phủ chất tử.

 

Khoảng sân nhỏ này, trước kia nàng sai Thiển nhi bí mật thuê của hàng xóm. Ở trong sân có phu xe thuê sẵn và ngựa được nuôi dưỡng cẩn thận, cũng có xe ngựa được bảo dưỡng tốt.

 

Cuối cùng khi Thiển nhi khiêng Khương Chi nhảy qua sân nhỏ, phu xe đã nhanh chóng đánh xe ngựa tới. Bốn người vào xe ngựa rồi, phu xe giật dây cương một cái, xe ngựa từ trong sân phủ chất tử chạy ra ngoài...

 

Trong lúc đó, Khương Tú Nhuận lén thăm dò bên ngoài từ trong rèm xe, nhìn thấy rõ ràng trước cửa phủ chất tử có mật thám giám thị chất tử nhìn quen mắt đang phóng tầm mắt nhìn trái nhìn phải...

 

Đến cửa Tây, những thủ vệ kia quả nhiên no bụng ợ hơi, không có tinh thần làm việc, thấy xe ngựa lấy cớ ra ngoài mua đồ cho phủ Thái tử, liền cho qua.

 

Chờ ra khỏi thành rồi, Khương Tú Nhuận cho phu xe vàng rồi phất tay cho hắn rời đi. Thiển nhi đội mũ sa mỏng đánh xe, nhờ bốn điệp bài làm giả, thuận lợi qua biển người, nhanh chóng ra tới ngoại thành.

 

Lúc xe ngựa chạy trên con đường núi rộng rãi, Khương Tú Nhuận chậm rãi thở phào một hơi. Nàng kiểm tra bản đồ, thuần thục chỉ dẫn Thiển nhi đi từ đường lớn vào đường nhỏ, sau đó đi tắt tới biên giới mẫu quốc Ba Quốc và Lương Quốc.

 

Nhìn ra xa, chỉ có Lương Quốc không để ý tới mặt mũi của Đại Tề, cho dù về sau Phượng Ly Ngô nhận ra huynh muội bọn họ chạy trốn tới Lương Quốc, cũng không cách nào mở miệng yêu cầu đưa bọn họ trở về.

 

 

Máu của chất tử Ngụy Quốc còn chưa lạnh, mỗi một bước nàng đều phải sắp xếp chu đáo.

 

Cứ như vậy năm ngày trôi qua, tuy rằng vẫn chưa ra khỏi lãnh thổ Đại Tề, thế nhưng đã càng ngày càng xa Lạc An.

 

Từ sau khi tỉnh lại, Khương Chi vẫn luôn khóc lóc, mấy lần muốn lén quay về, đều bị Thiển nhi phát hiện kịp thời.

 

Cuối cùng Thiển nhi nhịn nổi nữa, bước lên vả cho đại công tử đang khóc sướt mướt một cái, chỉ thẳng vào mũi hắn mắng: "Ngươi là huynh trưởng cái gì chứ, huynh muội các ngươi sớm đã mất mẫu thân, cha của ngươi là súc sinh, cưới người mới quên người cũ! Từ lâu đã không xem các ngươi là con của mình! Mọi người đều nói huynh trưởng như cha! Đã như vậy, ngươi vốn nên làm hết trách nhiệm của phụ thân, tiểu công tử sống khổ sở như vậy, ngươi không thấy sao? Không nghĩ làm sao mới có thể để muội muội sống tiếp, còn tạo thêm phiền phức khắp nơi, phải tận trung tận hiếu cho phụ vương ngươi! Nếu ta là mẫu thân mất sớm của ngươi, ta sẽ mọc thành thiêu hỏa côn [*] đánh cho ngươi một trận!"

 

[*] Ống tre dùng thổi lửa trên bếp.

 

Cuộc đời Khương Chi chưa từng bị một người lỗ mãng mắng như vậy. Bây giờ trước là bị thị nữ vả cho một cái sưng miệng, sau còn bị nàng ta mắng một trận, ngược lại cũng bừng tỉnh từ nỗi buồn bã lo nước thương dân trước đó.

 



Lại nhìn vào muội muội ngủ thiếp đi trong xe ngựa. Chỉ chạy trốn năm ngày mà người lại gầy đi một vòng rồi, khuôn mặt càng có vẻ nhỏ hơn. Quầng mắt cũng thâm lại, nhìn qua là biết lâu rồi không có một giấc ngủ ngon.

 

Sự áy náy lập tức dâng lên trong lòng hắn.

 

Hai tỷ muội Bạch gia, Bạch Anh dịu dàng hơn rất nhiều. Nàng vốn đang đãi ngô cạnh suối, thấy muội muội ra tay đánh đại công tử, trước tiên là sợ hãi nhảy dựng lên, sau đó tức giận chạy tới đánh muội muội một cái, nhỏ giọng nói: "Muội đánh ai đó? Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với đại công tử?"

 

Khương Tú Nhuận nghỉ ngơi trong xe ngựa, cũng không hề ngủ say, từng hành động của Thiển nhi nàng cũng nghe thấy rõ ràng, lại không mở mắt ra khiển trách.

Ca ca... Quả thực là nên bị người ta dạy dỗ một chút. Bằng không thì hắn chắc chắn sẽ nhảy lầu như kiếp trước, theo con đường tận trung một cách ngu dốt. Thế nhưng những lời cay nghiệt, nàng vẫn là không đành lòng nói ra, Thiển nhi lại không hề kiêng nể nói ra hết.

 

Sau đó, Thiển nhi vẫn giữ thái độ hung dữ, gương mặt dữ tợn, miễn cưỡng xin lỗi xong, nơi cắm trại hiếm khi được yên tĩnh trở lại.

 

Khương Chi không khóc lóc nữa, chỉ yên lặng kiếm củi ở gần, sau đó bỏ vào đống lửa, trong lúc nhất thời nhìn nồi sắt treo trên kiềng ba chân, nước ngô sôi sùng sục, hơi nước bốc lên, tỏa ra mùi hương mê ly...

 

Người bình thường đều sẽ cho rằng, nếu người chạy ra khỏi thành Lạc An, nhất định sẽ lựa chọn con đường ngắn nhất chạy ra khỏi Đại Tề.

 

Thế nhưng Khương Tú Nhuận lại làm ngược lại, nàng vòng một đoạn đường thật xa. Hơn nữa còn chọn nơi nông thôn vắng vẻ, kiểm soát qua loa, có lúc thậm chí còn không cần dùng điệp bài qua cửa, bởi lấy ra đủ vàng chính là điệp bài qua cửa tốt nhất rồi.

 

Sau mười ngày nhọc nhằn như thế, bọn họ rốt cuộc cũng tới biên giới Đại Tề.

 

Sau khi vượt qua biên giới, liền tới Hàn Quốc, lại đi mười ngày nửa tháng, có thể vào tới biên giới phía Bắc Lương Quốc.

 

Trong thời gian này, Khương Tú Nhuận cũng không nhìn thấy treo thưởng liên quan tới việc truy nã chất tử Ba Quốc bỏ trốn.

 

Trong lòng nàng thấy kỳ lạ, theo lý thuyết, phủ Thái tử hẳn là sớm phát hiện ra nàng bỏ trốn rồi? Làm sao không có chút động tĩnh nào chứ?

 

Phải biết rằng, lúc trước chất tử Ngụy Quốc bỏ trốn, không chỉ đô thành lớn nhỏ hay nông thôn ở Đại Tề dán cáo thị, ngay cả quốc gia gần kề Đại Tề cũng treo thưởng. Nếu không phải vậy thì vì sao chất tử Ngụy Quốc có thể chạy trốn thất bại?

 

May mà Khương Tú Nhuận hoàn toàn chuẩn bị sẵn, không chỉ chuẩn bị râu ria giả và nốt ruồi, còn chuẩn bị nữ trang, nếu thấy kiểm soát nghiêm ngặt, nàng liền thay nữ trang.

 

Chỉ có điều đi trên đường, mặc nam trang vẫn tiện hơn một chút. Nàng dán sợi râu giả, che giấu gương mặt có vẻ hơi non nớt.

 

Không chỉ như thế, Thiển nhi còn làm cho nàng một món đồ tốt, dùng xương cá và da cá tĩnh lễ tạo thành hầu kết giả. Da cá tĩnh lễ mềm mại trắng nõn như da thịt mỹ nhân. Lóc da ra, lấy nó bọc xương cá lại, lợi dụng keo bong bóng cá dán vào cổ, liền thành một khối nhô lên, gần như có thể lấy giả tráo thật.

 

Sau khi dán nó lên, Khương Tú Nhuận thậm chí có thể lộ cổ ra ngoài, khi nói tới nói lui, "hầu kết" đều khẽ di động. Gắn thêm chòm râu, lại có thêm mấy phần khí khái của nam tử hán.

 

Khương Chi lúc này cũng không còn buồn bã nữa, nhìn muội muội không hề có dáng vẻ nữ tử, cười trêu ghẹo nói: "Bộ dạng này của muội, về sau làm sao có thể gả đi?"

 

Khương Tú Nhuận cười cười: "Ta không thể lấy chồng, vậy huynh cưới một người về làm chị em dâu với ta đi!"

 

Nhờ mấy câu trêu ghẹo, nhất thời chọc cho mọi người trên xe cười ha ha, tạm thời xua đi nỗi băn khoăn về chuyện bỏ trốn.