Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống

Chương 177




Khương Tú Nhuận nghe xong cười cười, liếc mắt nhìn Phượng Ly Ngô đang cho Bảo Lý ăn bánh nói: “Nếu không có những thôn dân này, bệ hạ vốn cũng đã bố trí tàu nhanh đặc biệt vận chuyển bông vải tới, lộ trình cũng sẽ rút ngắn lại một chút.”

Ổn Nương hiểu ý em chồng nói, vội vã tiếp lời: “Trong cửa hàng ta có kẻ gian, lần này bất cẩn khiến bệ hạ bận tâm rồi, làm chậm trễ việc làm quân phục, thật sự phải bị bệ hạ trừng phạt nặng.”

Phượng Ly Ngô liếc nhìn Khương Tú Nhuận, thầm nghĩ: Nàng tinh quái như vậy là sợ ta giận chó đánh mèo tẩu tẩu nàng sao?

Có điều ngoài miệng vẫn nói: “Lần này vương phi cố gắng hết sức lo liệu quân tư, nếu không thấy ngươi tính toán ở trên vương đình, vốn không biết ngươi làm ăn lỗ vốn. Lần này trong triều có kẻ gây hại cho xã tắc, trộm tráo bông vải hãm hại vương phi, ngươi sai chỗ nào chứ, chờ xử lý xong chuyện này, tổn thất bao nhiêu ngươi cứ báo lên, dù sao cũng không thể để người trong nhà làm ăn thua lỗ.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một câu “người trong nhà” của Phượng Ly Ngô quả thực khiến Ổn Nương thấy ngọt trong lòng, cảm thấy lần này em chồng lấy chồng xa, lấy đúng người như ý, còn biết yêu thương nàng ấy.

Về phần chuyện về sau, thật sự không cần các nàng hao tâm tổn trí nữa. Bông vải ở trong cửa hàng Mạnh Hiến là nội ứng của Phượng Ly Ngô sớm mai phục ở Mạnh gia lén lút tráo bông vải. Ngoại trừ cửa hàng trong kinh thành ra, các cửa hàng của Mạnh gia ở nơi khác đều có bông vải trường nhung.

Hơn nữa tổng hợp con số cũng có thể đối chiếu với quân tư, vừa khớp nhau khiến người ta không thể không sinh nghi ngờ.

Dù sao bông vải trường nhung không thấy nhiều ở Trung Nguyên, hơn nữa Tây Vực không giao hảo với Đại Tề, không thể có tiến cống. Cửa hàng trong tay Mạnh Hiến trước đó cũng không có ghi chép nhập hàng từ Tây Vực.

Cho nên, nếu như có người muốn tự đẩy mình vào chỗ chết, ai cũng không ngăn được!

Rất nhanh, cửa hàng của Mạnh gia bởi vì bông vải trường nhung của Tây Vực mà bị niêm phong lại hết. Khi Hình ti trình lên con số kiểm kê, Mạnh Hiến có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, lập tức bị Hình ti bắt rồi áp giải về nhà giam chịu tra tấn.

Trên dưới thế gia trăm năm Mạnh gia đều kinh động, Mạnh Hiến cũng coi như là một trong những con cháu nổi trội giỏi giang của Mạnh gia.

Nhưng hôm nay rõ ràng là người nhà mẹ đẻ Hoàng hậu tham ô quân tư, trong nháy mắt liền biến thành người nhà Mạnh gia có ý đồ bất lương, tham ô quân tư lén lút bán không nói, còn có mưu đồ hãm hại hoàng thân quốc thích.

Nếu ngồi vững tội danh này, cho dù con ruột là Hoàng đế cũng khó mà thoát khỏi trừng phạt nặng!

Trên dưới Mạnh gia nhất thời bắt tay hành động, muốn xóa tội cho Mạnh Hiến để tránh cho thế gia Mạnh gia bị nhục nhã.

Cho nên bọn họ quyết định nói rằng bông vải trường nhung trong cửa hàng của Mạnh gia là chưởng quỹ thấy tiền sáng mắt, lén lút thu mua của trộm cắp từ tay kẻ xấu, không phải là Mạnh Hiến bày mưu kế. Ngay lúc sắp thoát tội, hai tiểu thiếp của Mạnh Hiến bất thình lình trình báo với quan phủ, nói hắn thông đồng với thủy tặc và chủ thuyền đội buôn của Ổn Nương, bày mưu tính kế rồi tự thay viết thư sai bọn họ lén lút tráo bông vải ở giữa đường.

Lần này chứng cứ xác thực, khó mà thoát khỏi hiềm nghi lần nữa. Người Mạnh gia không cam lòng, vẫn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, giải quyết việc con cháu Mạnh gia bằng cách bỏ qua một bên như trước đây.

Thế nhưng vụ án Mạnh Hiến buôn lậu quân tư đã lan truyền gây xôn xao trong dân gian.

Danh tiếng thánh nữ của Hoàng hậu vang dội trong dân gian, rất được lòng bách tính, bây giờ nghe nói người nhà mẹ đẻ Hoàng hậu trợ giúp quân tư, vận chuyển bông vải quý giá tới làm quần áo cho binh sĩ Đại Tề chống lạnh lại bị người Mạnh gia lén lút lấy trần bông tráo, còn ngông cuồng tính toán vu oan bôi nhọ Hoàng hậu, nhất thời ai cũng tức giận trong lòng.

Ngay buổi sáng hôm tộc trưởng Mạnh gia chuẩn bị tự mình dẫn người trong tộc gây áp lực cho Hoàng đế, nhân dân trong nước phẫn nộ ùa tới trước cửa lớn Mạnh gia như nước, ném đá và phân trâu lên cửa lớn Mạnh gia.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kết quả của dòng người rộn ràng nhốn nháo là phân rơi vãi khắp nơi, dính chặt lên cửa lớn sơn nước sơn đỏ thắm của thế gia trăm năm, khiến nó đổi thành màu đất nâu.

Đến lúc trời tối, dòng người quát mắng Mạnh gia hại nước hại dân rời đi, người làm Mạnh gia cứ thế giội nước cọ rửa một đêm nhưng vẫn ngửi thấy mùi thối trên cửa son.

Lần này người Mạnh gia không thể làm gì hay nói gì nữa, suy cho cùng Mạnh gia có tai to mặt lớn hơn nữa cũng không ngăn nổi quần chúng xúc động.



Tặc tử Mạnh Hiến không g.i.ế.c thì không thể khiến lòng dân nguôi căm phẫn!

Bởi vậy Phượng Ly Ngô hạ lệnh, Mạnh Hiến cấu kết thủy tặc, tham ô quân tư, xem nhẹ an nguy của Đại Tề, bị ngũ mã phanh thây, tất cả gia sản sung công, vợ con bị đày tới biên cương.

Về phần hai vị tiểu thiếp tố giác, chính là trong lòng còn có nghĩa lớn, miễn bị đi đày chịu khổ, nhận số tiền lớn triều đình ban thưởng cho rồi về quê nhà.

Ngày hành hình, Mạnh Hiến tóc tai bù xù chửi ầm lên là Tân hậu giả dối nham hiểm, vậy mà tính kế hãm hại hắn, hắn bị oan uổng, vân vân.

Cuối cùng bóp vỡ cằm không chửi mắng được nữa, sau cùng bị đưa lên pháp trường chịu hình phạt ngũ mã phanh thây. Có người nói dân chúng tới vây xem ở ba tầng trong ngoài pháp trường, cùng hô Mạnh tặc đáng chết!

Chuyện nghiêm trị Mạnh Hiến làm chấn động cả triều. Có cái gọi là hình bất thượng đại phu [*].

[*] Trích Kinh Thư của Khổng Tử, ý nói quan trên phạm tội thì không bị xử lý theo pháp luật.

Huống chi Mạnh Hiến là người Mạnh gia, cho dù là trảm đầu thì cũng có chút thể diện hơn hành phạt tàn khốc ngũ mã phanh thây như vậy!

Có thể thấy Thánh Vũ đế ra quyết định lạnh lùng khắt khe như vậy, đủ để tỏ rõ thái độ của hắn với thế gia là không hề coi trọng giúp đỡ.

Tộc trưởng Mạnh gia Mạnh Tân lén lút triệu tập con cháu giỏi giang trong tộc, bàn bạc cách xoay sở. Chuyện Mạnh Tân bây giờ hối hận nhất là hắn đã do dự khi Tiên đế chết.

Tiên đế để lại ba phần di chiếu, một phần bị Phượng Ly Ngô bao vây hoàng cung đoạt được, một phần trong tay Nhị Hoàng tử Phượng Vũ, một phần giao vào tay trọng thần đang ở trong tay Mạnh Tân hắn.

Nếu lúc trước hắn có thể đập nồi dìm thuyền liều c.h.ế.t tới cùng, mượn tạm binh mã ở đại doanh Giang Bắc, trực tiếp bức vua thoái vị, nói không chừng có thể giúp đỡ Nhị Hoàng tử thuận lợi lên ngôi.

Đáng tiếc lúc đó hắn nghĩ rằng Nhị Hoàng tử không ở kinh thành, mà ba quận núi cao đường xa, thật sự có biến động rất lớn. Vả lại Phượng Ly Ngô lên ngôi cũng cần phải dựa vào thế gia, cần gì phải làm to chuyện, dùng tài sản của mình đi mạo hiểm như vậy chứ?

Chính là vì lúc đó do dự, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Phượng Ly Ngô leo lên vương vị, đã mọc đủ lông đủ cánh, làm nên thành tựu rồi.

Bây giờ hắn g.i.ế.c Mạnh Hiến, lại còn làm ô uế danh tiếng Mạnh gia. Về sau nếu như hắn bình định ba quận xong, tay chân rảnh rỗi, chẳng phải là sẽ nhổ tận gốc Mạnh gia sao?

Mạnh Tân thân là tộc trưởng, không thể không tính toán cho bao nhiêu con cháu trong tộc, cơ nghiệp trăm năm của Mạnh gia không thể bị hủy trên tay hắn được!

Thế là ngay khi binh mã Đại Tề xuất phát, chiến đấu với ba quận, thời khắc Hoàng đế tự mình tới hậu phương tiền tuyến đôn đốc chiến đấu, Tề triều xảy ra chuyện làm chấn động triều chính, ghi vào sử sách một chuyện lớn kinh hãi thế tục.

Tộc trưởng Mạnh gia Mạnh Tân tuyên bố, di chiếu của Tiên đế cất giấu ở Mạnh gia, trong di chiếu của Tiên đế viết phế Thái tử, cho Nhị Hoàng tử Phượng Vũ kế thừa ngôi vị.

Thế nhưng bởi vì Phượng Ly Ngô chèn ép đàn áp, tự mình bóp méo di chiếu, công khai đăng cơ. Mạnh gia bị hắn lợi dụng quyền lức bức ép, không thể lập tức tuyên bố chiếu thư.

Nhưng bây giờ mắt thấy Phượng Ly Ngô dẫn binh tấn công ba quận, muốn g.i.ế.c Nhị Hoàng tử để nhổ cỏ tận gốc, người Mạnh gia thân là trung lương Tề triều không thể cứ mặc kệ, chỉ biết hưởng an nhàn, bèn tuyên bố chiếu thư rồi chạy tới ba quận giúp đỡ Nhị Hoàng tử trở lại ngôi vị, phụ tá dòng dõi chính thống.

Cùng lúc đó, binh mã ba quận bỗng nhiên có mười chiếc thuyền chiến, hơn nữa chiếc nào cũng kiên cố và có lợi pháo.

Bởi vì có thuyền chiến, binh mã ba quận phát động tập kích, dùng thời gian năm ngày năm đêm chiếm được đảo Đông, tàn sát quan binh phòng thủ đảo, cứ như vậy mở ra cửa biển.

Mà Mạnh gia nghe được tin tức này thì thu dọn nhà cửa ngay lúc sáng sớm, dẫn theo người trong tộc nhân lúc kinh thành trống vắng, xuôi theo đường biển tới đảo Đông.

Nghe nói Phượng Vũ tự mình ra đón người Mạnh gia tới quy hàng, hơn nữa còn hai mắt rưng rưng nhận chiếu thư của Tiên đế, nói thẳng mình chắc chắn sẽ đánh về kinh thành, giúp đỡ Đại Tề chính thống.



Mạnh gia là thế gia lớn nhất nhì Đại Tề, vậy mà làm ra hành động khiến người ta kinh ngạc như thế, quả thực khiến cả triều khó giữ bình tĩnh, dân chúng xôn xao.

Mà bị Mạnh gia ảnh hưởng, Dương gia vẫn luôn bị Tân đế lạnh nhạt chèn ép cũng có hành động, vậy mà cũng theo sát Mạnh gia, dẫn người trong tộc trốn khỏi Lạc An tìm tới ba quận nương tựa.

Có người nói thuyền chiến của ba quận là người của Dương gia ngầm liên lạc nước ngoài để mua bằng giá cao cho Nhị Hoàng tử.

Bởi vậy lần này liều lĩnh quy hàng, Dương Như Nhứ của Dương gia suýt trở thành Hoàng hậu Đại Tề lại được Nhị Hoàng tử tiếp đón, tới chẳng bao lâu liền cử hành đại hôn với Hoàng đế Bắc Tề Phượng Vũ.

Ba quận lập quốc, Dương Như Nhứ trở thành Tân hậu Bắc Tề.

Dân gian truyền tai nhau, có thầy bói giỏi xem tướng số từng coi số mạng cho con gái Dương gia, chính là nữ tử có phượng mệnh cao quý. Lúc trước bị Thánh Vũ đế chán ghét vứt bỏ, còn tưởng rằng thầy bói đó xem không đúng, bây giờ xem ra thật sự là người mang phượng mệnh.

Bây giờ ba quận khí thế, mạnh như vũ bão, xem tình hình là sắp từ đường biển dồn tới thẳng kinh thành. Cũng khó trách hai nhà Mạnh, Dương mượn gió bẻ măng, chạy qua sớm để tiếp tục noi gương tổ tiên, phù trợ minh quân trước người khác, trở thành công thần khai quốc.

Nhất thời lòng dân trong kinh thành bất ổn, người người cảm thấy bất an.

Đối mặt với tất cả những chuyện này, Khương Tú Nhuận cũng kinh hoảng trong lòng.

Dù sao kiếp trước chưa từng có chuyện thế gia phản bội rồi chạy trốn. Cho dù kiếp này có người nói về việc này rất sớm nhưng mọi người đều cho rằng việc này là hoang đường.

Thế nhưng kiếp này, bởi vì nàng sống lại làm xáo trộn rất nhiều việc và cuộc đời của nhiều người, không còn giống như kiếp trước nữa.

Hiện tại ba quận đoạt được đảo Đông, chẳng phải là sắp dồn tới thành Lạc An rồi sao?

Nàng lo lắng trong lòng nên khiến cho bé con trong bụng cũng không nằm yên ổn nữa, vậy mà đòi ra ngoài trước nửa tháng.

Ngay lúc nàng vỡ nước ối, Phượng Ly Ngô về kinh.

Bà đỡ ngăn cản không cho hắn vào, nói thân thể bệ hạ cao quý thấy m.á.u đen của phụ nhân không tốt đâu.

Thế nhưng Phượng Ly Ngô căn bản không để ý tới, chỉ vội vàng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi xông thẳng vào phòng sinh.

Lần này Khương Tú Nhuận mang thai đau dữ dội, trong bụng từng cơn co thắt, đau tới nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.

Pượng Ly Ngô vừa tiến tới, nàng liền cầm c.h.ặ.t t.a.y của hắn: “Sao chàng trở lại... Tính hình chiến đấu ở tiền tuyến... A...”

Phượng Ly Ngô sao không biết nàng lo lắng gì trong lòng! Nhưng lòng hắn cũng đau vì nàng tới nỗi không chịu nổi.

Ngoài miệng nàng nói toàn lời lạnh nhạt, tỏ vẻ luôn không muốn ở bên hắn lâu dài, nhưng tới thời điểm mấu chốt, lòng nàng luôn lo lắng cho hắn, không biết thương tiếc bản thân!

Hắn hôn cái trán rịn mồ hôi của nàng một cái, ôn nhu trấn an nàng: “Đảo Đông vốn không có tiếp ứng, là nơi khó mà giữ được. Thất thủ vốn ở trong dự liệu của trẫm và mấy vị tướng quân. Có điều, các tướng sĩ liều c.h.ế.t giữ đảo Đông đã cố gắng cho hậu phương có thời gian chuẩn bị, cũng làm tặc tử ba quận tổn hại thuyền chiến, cho dù bọn họ muốn lập tức chỉ huy quân đội tới Lạc An cũng có lòng mà không có sức. Ta đã chuẩn bị vẹn toàn rồi, đâu cần tới nàng bận lòng suy nghĩ về những việc này! Cho nên bình tĩnh lại đi, cố gắng sinh con, nàng sinh xong thì trẫm cũng không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh hầu hạ nàng!”

Khương Tú Nhuận vẫn không yên lòng, nói: “Thế nhưng Mạnh gia và Dương gia...”

Phượng Ly Ngô nhìn nàng không tập trung sinh con, sốt ruột muốn chết, mở miệng nói: “Thế gia vốn giống như lũ sâu mọt, trẫm tự tay c.h.é.m g.i.ế.c bọn họ thì phải gánh tội không nhớ ơn nghĩa xưa, bị bêu danh tàn bạo bất nhân, hiện tại cái u ác tính này tự chảy mủ rời đi, trẫm vui mừng còn không hết, nàng lại mong nhớ bọn họ làm cái gì!”