Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống

Chương 136




Giai nhân cho dù đẹp tới nỗi khiến người ta vui vẻ thoải mái, nhưng chờ tới lúc các vị Quốc quân lấy lại tinh thần thì lại có chút khó chịu. Trong đó có Quốc quân nước Ô Cán nhíu mày nói: “Ba Quốc thân là chủ nhà, vì sao Quốc quân lại lề mề không xuất hiện?”

Khương Chi ở một bên chen lời: “Ta là đại vương tử Ba Quốc, phụ vương ta bởi vì không quen khí hậu nên bị thổ tả, cả người mệt mỏi nằm trên giường không dậy nổi, vì không muốn làm các vương mất hứng thú, cố ý lệnh cho ta và muội muội cùng tới đây khoản đãi các vương.”

Thật ra các vị ở đây không có mấy người để ý tới Quốc quân Khương, hắn có tới hay không cũng không quan trọng lắm, thế nhưng một nước nhỏ bé lại làm ra hành động thất lễ, khiến cho người ta không thể tha thứ.

Quốc vương Ô Cán trừng mắt, lúc còn muốn gây khó dễ tiếp, Khương Tú Nhuận ở một bên mở miệng nói: “Hội minh các vương năm nay, cũng có không ít vương tử Thái tử tới đây tham gia, thật sự khiến cho người ta mở mang hiểu biết thêm không ít. Phụ vương nghe nói công tử Lưu Bội, còn có rất nhiều Thái tử sẽ tới, lúc này mới dám mạnh tay nhờ ta và vương huynh tới chiêu đãi, một là có thể học hỏi các vị Quốc quân đạo trị quốc; hai là, kết bạn với các vương tử trước đây chưa từng gặp... Ô Cán vương, ngài nói xem đạo lý này có đúng hay không?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quả thực, người Lương Quốc phái tham gia hội minh là công tử Lưu Bội. Nước lớn giống như Lương Quốc, nếu như không phải bởi vì hàng xóm gần gũi thân tình, thật sự là xem thường loại hội minh tiểu quốc tụ tập này, thế nên phái công tử tới tham gia là tốt lắm rồi.

Thế nhưng bây giờ Khương Tú Nhuận dùng Lưu Bội làm lá chắn, Quốc vương Ô Cán khó mà lại nói vương tử tới hội minh là bất kính với các nước. Bằng không chẳng phải là bị nghi ngờ nói bóng gió công tử Lương Quốc?

Hơn nữa lễ nghi trong hội trường hội minh này, hoàn mỹ tới nỗi không thể xoi mói, phân chia chỗ ngồi của các vị Quốc quân và vương tử cũng phá vỡ quy củ thông thường, ngồi vây quanh bàn tiệc tròn, tuân theo nguyện vọng đối xử bình đẳng với nước nhỏ nước lớn trong hội minh, cũng không thể nói chủ nhân coi thường sơ suất.

Đúng như Khương Chi nói, Quốc quân Khương bị tiêu chảy kéo dài, ai cũng không muốn cưỡng ép hắn tới tham gia.

Thế là câu chuyện này bèn như vậy cho qua.

Có điều các vị Quốc quân thấy, chủ trì đại lễ theo lý thì phải là vị đại công tử Khương Chi kia, về phần vị vương nữ kia, thật sự không biết tới làm gì, chẳng lẽ đã tới tuổi chờ gả, thừa dịp các vương đều ở đây, lựa chọn phu quân?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt các vị Quốc quân, Thái tử nhìn về phía Khương Tú Nhuận vô cùng mờ ám.

Lưu Bội cũng mỉm cười nhìn Khương Tú Nhuận, chủ động ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Xem ra ta tới tham gia đúng là giải vây cho Khương Cơ. Lâu rồi không gặp, Khương Cơ lại xinh đẹp hơn mấy phần.”

Khương Tú Nhuận khẽ mỉm cười với hắn, cũng không nói nhiều. Tính toán thời gian một chút, Lưu Bội cũng đã tới lúc kế thừa Lương Quốc. Trong kiếp trước, hắn kế thừa Lương Quốc xong, bèn hiếu chiến giống như Phượng Ly Ngô mở rộng biên cương và đất đai.

Làm thế nào kiềm chế con sói hung ác Lương Quốc này dừng lại việc thôn tính Ba Quốc, cũng phải tiêu tốn rất nhiều tâm tư.

Tuy rằng Khương Tú Nhuận không muốn nói chuyện, nhưng Lưu Bội lại có hứng thú, thừa dịp nhóm các vương tới hàn huyên với nhau, lại nói nhỏ: “Từ khi nghe nói Khương Cơ rời khỏi thành Lạc An, ta vẫn luôn thấp thỏm nhớ mong gặp gỡ. Ta là một lòng chân thành, Khương Cơ thật sự không nên lấy lòng tiểu nhân đo lòng ta...”

Hắn nói như vậy, Khương Tú Nhuận cũng không có cách nào giả câm giả điếc được nữa, chỉ hơi nghiêng sang bên cạnh nhìn hắn nói: “Công tử nói gì vậy? Ngược lại là bởi vì lúc ấy ta đặt chân lên thành Lạc An, không thể không ăn quân lộc làm quân việc nên đã đắc bao nhiêu tội với ngài đấy!”

Lưu Bội nghe vậy, ý cười lại giảm đi, trong mắt không còn vui vẻ nói: “Chuyện này, thật đúng là không thể tra tường tận, bằng không thì chỉ bằng lúc trước cơ ở Nông ti làm quan nhỏ, hóa giải kế sách nuôi tằm ức nông của Lương Quốc ta, ta bèn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cơ rồi...”



Lương Quốc che giấu lòng cảnh giác với Đại Tề, hơn nữa có ý muốn làm gốc rễ của Đại Tề lung lay, dùng giá cao làm lòng thứ dân hỗn loạn, khiến cho bọn họ vứt bỏ ruộng lúa và coi trọng con tằm, không nghĩ tới lại bị nữ tử này dùng thuế con tằm ung dung hóa giải.

Sau đó, còn noi theo Lương Quốc bọn họ xây dựng kênh nước, cung cấp sức lực trợ giúp nông dân cày ruộng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hiện nay, mặc dù nàng rời khỏi Đại Tề, thế nhưng kênh nước trụ cột đã thành hình, khiến cho sản lượng lương thực tăng gấp bội. Kế sách ức chế nông nghiệp của Lương Quốc tuyên bố thất bại và số vàng lớn bỏ ra trong lần này cũng trôi theo dòng nước.

Khương Tú Nhuận vốn còn muốn khách khí, thế nhưng Lưu Bội lại mạn phép nói ra lời không vui, nàng cũng không khách khí chút nào nói: “Nuôi tằm ức nông, vốn là chiêu thức Quản Trọng thời Xuân Thu sử dụng, Thái tử Đại Tề tự mình nhìn ra được, ngược lại cũng không tới trên đầu ta. Hơn nữa, một nữ tử như ta, làm gì có nhiều tâm tư xảo trá như vậy, chỉ là làm việc căn cứ theo lời dặn dò của Thái tử thôi. Công tử ngài muốn trách, thì trách kẻ viết sử sách đánh giá các đời để giáo huấn, đúng tới nỗi khiến người sau không có chỗ thi triển.”

Con người nếu có vẻ ngoài xinh đẹp, tức giận hay nở nụ cười thì cũng là phong cảnh. Bị Khương Tú Nhuận trừng mắt, biết rõ là nàng nói hươu nói vượn, giả vờ ngu ngốc nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy nữ tử này thật sự khiến cho người ta mềm nhũn xương xốt.

Cho nên bị Khương Tú Nhuận ngầm châm biếm hắn tận dụng chiêu thức cổ nhân sử dụng, Lưu Bội cũng không để ý.

Dù sao bị mỹ nhân khôn khéo này chọc tức c.h.ế.t cũng không phải Lưu Bội hắn. Tuy rằng chuyện liên quan tới chất tử Ba Quốc về nước mỗi người nói một kiểu, nhưng đánh c.h.ế.t Lưu Bội cũng không tin lời đồn Phượng Ly Ngô phiền chán người cũ, muốn cưới người mới nên mới cho Trắc phi Dao Cơ rời khỏi phủ.

Loại nữ tử thông minh giảo hoạt này, đừng nói chưa bao giờ dựa vào nhan sắc làm người, cho dù thật sự dựa vào sự quyến rũ khi hầu hạ nam nhân bên trong màn che, chỉ cần không phải người mù kẻ ngu, ai có thể cam lòng buông tay?

Theo hắn thấy, là Phượng Ly Ngô bị lừa gạt mới đúng. Từ khi Thái tử Đại Tề đăng cơ, làm việc toàn theo đạo sói hổ, cũng là bởi vì thầm nhịn lửa giận trong lòng.

Nam tử có tài nắm quyền lực lớn luôn có lòng tranh giành háo thắng, nói trắng ra, không khác gì đứa trẻ ba tuổi tranh giành đồ chơi.

Quyền lợi trong tay như sớm nắng chiều mưa, thật sự làm dụng vọng tham lam của con người lớn lên. Trước đây Lưu Bội đã sớm động lòng không thôi với Khương Tú Nhuận, bây giờ nàng rời khỏi Phượng Ly Ngô, về Ba Quốc khôi phục thân phận chưa gả, càng khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Lưu Bội là người không thích dây dưa dài lòng, cùng với loại nữ tử thông minh này, cũng không cần nịnh nọt lấy lòng.

Cho nên sau khi hàn huyên vài câu, Lưu Bội nói thẳng: “Cơ ở vương đình Ba Quốc lâu cũng không phải cách, ta lại xưa giờ quý mến cơ, lòng này chưa bao giờ thay đổi. Sau hội minh, ta muốn cầu hôn Quốc quân Khương, cưới cơ về Lương Quốc được không?”

Khương Tú Nhuận cũng không ngờ Lưu Bội thế mà có ý muốn cưới nàng, lập tức kinh ngạc nhìn hắn, hàm súc nhắc nhở: “Công tử có lẽ không biết, ta vừa mới sinh một đứa con xong, thân thể bại liễu [*] thật sự không xứng với ân sủng của quân.”

[*] Bại liễu là từ trích trong “hoa tàn bại liễu”, ý chỉ người con gái trải qua phong trần, sương gió, không còn trong trắng.

Ba Quốc và Lương Quốc liền nhau, thêm nữa Lưu Bội quan tâm Khương Tú Nhuận, sao có thể không biết chuyện vị thánh nữ này sinh con?

Có điều nếu không phải trước kia hắn nghe nói, chỉ nhìn một eo nhỏ nắm không hết của Khương Tú Nhuận, thật sự nhìn không ra nàng đã sinh dưỡng con cái.

Có điều đương thời trong số các quý nữ, ôm con tái giá có khối người. Nếu là mỹ nhân như Khương Tú Nhuận, Lưu Bội cũng không ngại thay Phượng Ly Ngô nuôi dưỡng đứa nhỏ, cho nên vừa nghe Khương Tú Nhuận nói như thế, Lưu Bội lập tức không bỏ lỡ cơ hội nói: “Cơ không cần lo lắng chuyện này, tiên vương hậu của Lương Quốc chúng ta cũng ôm con tái giá, Hoàng Tổ phụ của ta coi con trai tiên vương hậu như con đẻ, bây giờ ở Lương Quốc cũng được phong vương hưởng thực ấp. Nếu như cơ gả cho ta, ta cũng sẽ đối xử tử tế với con của cơ...”



Khương Tú Nhuận cũng biết đoạn lịch sử hoàng thất này của Lương Quốc, thế nhưng không nghĩ tới loại gia phong này truyền thụ tốt như vậy, Lưu Bội vậy mà không ngần ngại chút nào, muốn cướp người chưa thành thân đã sinh con như nàng.

Nếu phụ vương còn sống, khi biết thư của Phượng Ly Ngô là giả, mất đi sự che trở của Đại Tề, nghe thấy đề nghị này của Lưu Bội chỉ sợ lại sẽ động lòng?

Có điều bây giờ lão nhân gia hắn đã nhận lệnh về hoàng tuyền, Khương Tú Nhuận cũng không lo lắng sẽ có người bán con gái cầu vinh.

Mà lúc này Quốc quân tham gia hội minh gần như đã tới đủ, hội minh bắt đầu, nội dung chính là bàn bạc việc hệ trọng giữa các nước, thật sự không thích hợp nói chuyện tình cảm nam nữ.

Đề tài của hội minh lần này là Tân đế Đại Tề chiếm Ngụy Quốc xong, tình hình các quốc gia có thay đổi lớn. Trong lúc này nhất thời ở các nước người người cảm thấy bất an.

Cũng không biết đối tượng tiếp theo của Đại Tề là nước nào. Khương Tú Nhuận im lặng không lên tiếng. Nàng từng xem qua bản đồ khắc trên mặt bàn trong thư phòng của Phượng Ly Ngô, non sông tươi đẹp to lớn đều không lấp đầy lòng ham muốn của nam nhân.

Có điều những nước nhỏ ở vùng Tây Bắc này, trong thời gian ngắn sẽ không lọt vào mắt thần của Tân đế Đại Tề, ngược lại là Hàn Quốc, liên bang ngày xưa của Đại Tề lại tràn ngập nguy cơ.

Đặc biệt là Hàn Quốc, trước đây Phượng Ly Ngô đã bố trí nội tuyến ở Hàn Quốc, lại cũng là chỗ kênh đào đi tới. Chỉ sợ hiện tại Hàn vương sai người lấp sông cũng đã không còn kịp rồi, chỉ là không biết Phượng Ly Ngô có nể mặt mũi Điền Cơ mà đối xử tử tế với nhạc phụ đại nhân ở Hàn Quốc của mình hay không?

Có điều... Đại Tề tạm để lộ mũi gươm đao cũng có chút chỗ tốt. Khương Tú Nhuận không thay đổi sắc mặt nhìn nhanh về phía Lưu Bội Lương Quốc đang nhìn chăm chú bản đồ và có vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Nếu Lương Quốc bị Đại Tề cản trở, e rằng rất khó giống như kiếp trước, tùy ý không kiêng kị gì mà thôn tính các nước.

Hơn nữa hắn vừa mới bày tỏ ý tứ thông gia với Ba Quốc, bản thân mình cũng không nhất định phải không chút lưu tình, không cho Lưu Bội mặt mũi, bèn tạm thời thích ứng xoa dịu, cho dù thật sự nhất thời đáp ứng, sau đó Ba Quốc sẽ tiến hành quốc tang, mình lấy việc để tang làm lý do, đẩy lùi lại cũng có thể được.

Chỉ cần Lương Quốc chịu cho Ba Quốc cơ hội thở lấy hơi, Khương Tú Nhuận cảm thấy phiền nhiễu hỗn loạn ở đây, mưa gió thói đời khó lường, Ba Quốc lại tiếp tục đi về phía trước, cũng không phải không thể.

Giữa lúc các nước đang bàn bạc khí thế hừng hực, có thị vệ tới bẩm với với đại vương tử Khương Chi: “Sứ giả Tề triều tới rồi ạ, đã xuống xe ngựa và đang trên đường đến đây.”

Đại Tề phái sứ giả tới, làm chủ nhân tự nhiên phải ra đón. Cho nên đại vương tử Khương Chi để chén rượu xuống, dẫn theo tùy tùng đi nghênh đón.

Đợi tới khi sứ giả tới, Khương Tú Nhuận ngước mắt nhìn. Thiên tử Đại Tề hình như rất vừa ý các nước Tây Bắc, sứ giả tới này không phải ai khác, chính là người nàng tự mình tiến cử cho Phượng Ly Ngô, rồng trong loài người – Quý Bỉnh Lâm.

Mà khi mắt Quý Bỉnh Lâm tự nhiên lướt qua đại vương Khương Tú Nhuận nữ ngồi trên tiệc rượu, trong lòng cũng là một phen cảm khái và kinh hãi.

Hắn luôn cho rằng tri kỷ Bá Nhạc của mình là công tử hiền đức sinh ra không gặp thời, rồng trong loài người gặp nạn.

Nhưng trước khi lên đường, lại bị Tân đế cho hay, Khương Hòa Nhuận kia là nữ tử!

Quý Bỉnh Lâm vốn không tin, lúc thật sự nhìn thấy Khương Tú Nhuận giống như bình thường mỉm cười gật đầu với hắn, trong lòng Quý đại tài tử hình như có cái gì đó nổ tung.