Chất Huyền

Chương 1




Mùa đông khắc nghiệt, trời đất đông cứng.

Gió lớn cuốn qua, tuyết như lông ngỗng bay lả tả, trong thiên địa không có nửa phần tạp sắc.

Màn tuyết bao phủ, Tây Đô Thành tuyết phủ trắng xóa.

Sau giờ ngọ, nhiệt độ giảm xuống, tuyết rơi nhanh hơn. Binh sĩ trên tường thành trông coi chậu than, vẫn không thể có được một chút hơi ấm. Áo khoác da trên người như tấm thép, bọc trong ba lớp áo gai, không thể chống lại gió lạnh gào thét.

Thời tiết như vậy, những con thú hoang chịu lạnh nhất cũng không dám ra khỏi hang. Nhà nào trong thành cũng đóng cửa, trên phường ngoại trừ binh lính tuần tra, không có nửa bóng người.

Chợt có tiếng vó ngựa truyền đến.

Tiếng chân từ xa đến như sấm đánh, một đội hắc kỵ binh ngược gió tuyết, phi nước đại như bay tới.

Binh sĩ trên tường thành phát hiện tình huống, cách tầng tầng lớp màn tuyết, nhất thời không cách nào phân biệt được thân phận người tới, để đề phòng, lập tức gõ vang trống da.

Tiếng trống ầm ầm, át cả cuồng phong gào thét.

Trong tiếng trống, bốn tên giáp trưởng lần lượt leo lên bức tường phía bắc, thấy đội ngũ chạy trong gió tuyết, tất cả đều rùng mình.

Cách cửa thành không hơn trăm bước, các kỵ binh nắm chặt dây cương, chiến mã đứng thẳng người, phát ra tiếng hí vang trời.

Một đường lao nhanh, chiến mã không được nghỉ ngơi. Đột nhiên dừng lại, trong miệng mũi phun ra một đống sương trắng, ngưng lại da thú và dây cương, phút chốc kết thành băng sương trong suốt.

Chờ đoàn kỵ mã toàn bộ dừng lại, người cầm đầu ra hiệu, cưỡi ngựa ra khỏi đoàn người, đánh ngựa đi tới dưới thành, nâng áo choàng, giơ lên cao bài đồng kim sắc, cất giọng nói: "Trung quân đại thắng, lấy tám bộ người Nhung[1], chém thủ lĩnh. Quốc quân triệu hồi, trở về trong đêm, nhanh mở cửa thành!"

[1]người Nhung: Trung Quốc thời xưa gọi người Phương Tây

Kỵ binh giơ cao bài đồng, gầm lên ba lần.

Giáp trưởng trên đầu tường nữa người dò ra tường chắn mái, miễn cưỡng nhìn thấy dáng dấp của kỵ binh, xác định thân phận người tới, không dám trì hoãn, lập tức kêu người thả cầu treo, mở cửa thành. Đồng thời triệu một tên giáp binh, nhanh chóng truyền tin đến trong thành.

"Tình huống không tốt lắm." Giáp trưởng thấp giọng nói.

Gần đây trong thành luôn không được yên ổn, nghe nói nhị công tử xảy ra chuyện, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, liên tiếp mời mấy vu sư đến quốc quân phủ, nhưng thủy chung không có kết quả.

Đại công tử và tam công tử đều không an phận, lời đồn một ngày thay đổi ba lần, nháo đến lòng người hoảng sợ.

Thời buổi rối loạn, Trung quân Tướng quân Túc Hổ ra ngoài thảo phạt người Nhung, quốc nội không có người kiểm soát, Mật thị, Dương thị càng nhảy càng cao, giống như nhị công tử không tỉnh lại, liền muốn đẩy thứ công tử thượng vị.

Trên triều phong ba không ngừng, đừng nói Khanh đại phu, đến thứ dân cũng bắt đầu suy đoán, quốc nội xảy ra đại sự.

Trung quân đột nhiên chạy về, hơn nữa được quốc quân gọi về, đây không thể nghi ngờ là vẩy nước vào chảo dầu, vô luận là cẩn thận hay không, đều sẽ nổ tung hại người.

Không đề cập đến giáp trưởng làm sao lo lắng, giáp sĩ tuân lệnh nhanh chóng xuống tường thành, trên đường không cẩn thận trượt chân trên thềm đá, lăn lộn mấy vòng đụng vào bức tường, nhe răng trợn mắt từ dưới đất bò dậy, không màn đến cánh tay và đùi xanh tím, nhảy xuống mấy bậc thang cuối cùng, tiếp nhận dây cương của binh lính, tung người lên ngựa, cấp tốc chạy như bay đến quốc quân phủ.

Giáp sĩ rời đi không lâu, cầu trên đầu thành thả xuống.

Vì dây thừng được vụn băng bao phủ, khi kéo xuống phát ra tiếng kiêu vang.

Sông đào bảo vệ thành đã kết băng từ lâu, như Cự Long cuộn mình ngoài thành. Cầu treo treo lơ lửng bên trên, dây thừng đột nhiên đứt đoạn, thân cầu rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Nhìn thấy màn này, thủ quân trên đầu thành đều kinh hãi đến biến sắc.

Ấn luật, cầu treo hư hại, giáp trưởng thủ thành trở xuống điều có tội, roi ba mươi.

Trong thời gian không chiến tranh, dây cầu treo vậy mà bị đứt, còn bị Trung quân nhìn thấy, ngay cả quan chấp pháp muốn xem nhẹ cũng không thể.

Khi mọi người đang hoảng sợ, Túc Hổ sai người tiến lên kiểm tra, xác định chỉ là dây thừng bị dứt, thân cầu cũng không hư hao, mà bị đứt đúng là bất ngờ, cũng không phải là người làm, tại chỗ nói binh sĩ không có tội, sau đó đánh mã vào thành, không dừng lại chốc lát.

Nhìn theo đội ngũ vào thành, binh lính vui mừng tránh được một kiếp, không dám tiếp tục qua loa, cấp tốc đổi dây thừng, nâng cầu treo lần nữa lên cao.

Trước quốc quân phủ, giáp sĩ truyền tin đến trước một bước, trước bậc thềm tung người xuống ngựa, cố không thở dốc, một phát bắt được thị nhân trước cửa, nói: "Trung quân trở về, hiện đã vào thành!"

Thị nhân thần sắc cấp bách biến, đẩy tay giáp sĩ ra, quay người muốn xông vào trong phủ. Không ngờ động tác quá vội, va chạm với mấy tên hạ nhân đi sau một bước, trượt chân, trong nháy mắt lăn làm một đống.

Tình cảnh này vừa vặn rơi vào mắt Túc Hổ.

Một thân hắc giáp Trung quân tung người xuống ngựa, đi vài bước tới gần, tại chỗ vung lên roi ngựa.

Roi hạ xuống, không có nửa phần lưu tình. Vài tên hạ nhân bị đánh đến gào khóc thảm thiết, roi ngừng cũng không dám đứng dậy, nằm rạp trên mặt đất, nhẫn nhịn đau đớn, giữa trời gió lạnh run lẩy bẩy.

"Quỳ ở chỗ này."

Lưu lại bốn chữ, Túc Hổ hất tay ném roi ngựa, sau đó nhanh chân đi vào bên trong phủ, không thèm liếc mắt nhìn đám hạ nhân một cái.

Một tên hạ nhân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Túc Hổ, ánh mắt hung tàn, hai má không ngừng run run, làm cho vết roi trên mặt càng dữ tợn.

Túc Hổ một đường thông suốt không trở ngại, trên đường gặp phải hạ nhân và giáp sĩ đều không dám cản.

Các thành viên đứng đầu Mật thị và Dương tập hợp tại nghị thất điện, không ngừng phái hạ nhân đi hậu điện thám thính, biết được lại có một tên vu sư không thể làm cho nhị công tử tỉnh lại, bị quốc quân hạ lệnh kéo ra ngoài, sắc mặt vui mừng gần như không che lấp được.

"Như vậy xem ra, nhị công tử sợ là lành ít dữ nhiều." Một tên đại phu[2] mở miệng nói.

[2] Đại phu: cấp bậc quan dưới Khanh, trên Sĩ.

"Chính là." Tên còn lại phụ họa, cẩn thận quan sát thần sắc huynh đệ Mật thị, nịnh nọt. "Nhị công tử vốn vô học, chỉ biết dựa vào xuất thân. Bây giờ hôn mê bất tỉnh, tất nhiên là trời cao xử phạt, thừa nhận nó không chịu được chức trách lớn. So với đó, đại công tử hô liễn chi tư..."

"Làm như thế nào?"

Một tiếng gián đoạn đánh gãy lời nói vô sỉ này, cũng làm cho sắc mặt Mật Võ cùng Mật Kỷ đột nhiên biến sắc.

"Túc Hổ?"

"Mật Kỷ, ta bất quá rời đi hai tháng, không ngờ huynh đệ ngươi không biết trên dưới?" Túc Hổ nhanh chân đi vào nội thất, mắt hổ đảo qua hai người, cười lạnh một tiếng, lời nói đến mức cực không khách khí.

Mật Võ cùng Mật Kỷ cắn chặt hàm răng, bởi vì đối phương là chính khanh[3] kiêm Trung quân, địa vị cao hơn bản thân, không tốt tranh cãi trực diện, hậm hực chỉnh lý y quan, làm lễ với Túc Hổ.

[3]Thời Thương Chu có chức quan Khanh sĩ, quản lý triều chính. Đến thời Tần Hán, các quan viên đứng đầu một cơ quan chủ yếu gọi là Khanh.

Mấy người vừa mới nói ẩu nói tả, lúc này bộ dạng lại phục tùng, câm như hến. Gặp phải ánh mắt Túc Hổ đảo qua, hận không thể co lại thành một đống tìm khe nứt chui vào.

Nhưng chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi, những người vừa mới nói đến mạch lạc rõ ràng, nói bốc nói phét, giờ là nói năng thận trọng trầm mặc không nói.

Huynh đệ Mật thị trong lòng thầm hận, nhưng mà không có biện pháp gì.

Túc Hổ nhìn quét mọi người, lần thứ hai cười lạnh, cũng không có ý định mở miệng.

Trong điện trầm mặc kéo dài, cho đến khi có hạ nhân đi vào, nói quốc quân triệu kiến, Túc Hổ mới thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi đến chính điện. Mọi người vừa mới bị hắn ép tới không thở nổi, rốt cục cũng dám giơ tay lau mồ hôi lạnh.

Lúc này cửa lớn chính điện mở rộng, yên hỏa lượn lờ.

Trên khoảng đất trống trước điện, vài vu sư mặc bào khố đủ mọi màu sắc, khoác phát (xả tóc) chân trần, nhảy quay cuồng xung quanh tế đàn, trong miệng nói lẩm bẩm, chính là đuổi bệnh cầu phúc.

Quốc quân một thân áo bào đen ngồi ở trong điện, thân thể vốn cường tráng, vì quanh năm ôm bệnh đã mất đi nửa phần hùng tráng, trái lại hiện ra gầy yếu. Lưu châu che kín hai má thon gầy, khiến người ta không thấy rõ biểu tình của hắn giờ khắc này, càng không cách nào suy đoán suy nghĩ trong lòng.

Tây Nguyên Hầu[4] mười tuổi kế vị, mười lăm tuổi lấy con gái Đông Lương Hầu, mười sáu tuổi thân chính, mười tám tuổi lĩnh binh chinh phạt Nhung, Địch[5], liên tiếp đại thắng, khiến Hồ[6] không dám phạm, mở rộng biên cương ngàn dặm.

[4]Hầu: một trong năm tước vị của vua chư hầu là Công (公), Hầu (侯), Bá (伯), Tử (子) và Nam (男).

[5]Dân tộc Địch: dân tộc thời cổ ở phía Bắc Trung Quốc

[6]Hồ: thời xưa chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc

Đến ba mươi tuổi, trên đường săn bắn bị tập kích trúng tên, mũi tên có độc, mặc dù cứu được tính mạng, nhưng không cách nào lĩnh binh xuất chiến. Cho tới nay tám năm, thương thế nhiều lần, tinh lực không ăn thua, chính quyền quân quyền bị Lục khanh[7] nắm giữ, quân uy suy nhược, các thị tộc đấu đá lẫn nhau, quốc nội sớm đã có manh mối bất ổn.

[7]Sáu chức đại thần nhà Chu: Thiên quan trủng tể; Địa quan tư đồ; Xuân quan tông bá; Hạ quan tư mã; Thu quan tư khấu; Đông quan tư không.

Túc Hổ thân là chính khanh, tính tình hung hăng, nhưng thủy chung nhớ quân ân. Không muốn thấy công tử có huyết thống của Mật thị và Dương thị thượng vị, trước sau chống đỡ cho nhị công tử của chính thất, cùng Mật thị Dương thị địa vị ngang nhau.

Dưới sự dẫn dắt tận lực của quốc quân, mấy phe phái thế lực hiện ra một loại cân bằng vi diệu, quốc nội có thể vững vàng.

Nhưng mà, theo nhị công tử không biết nguyên do mà hôn mê bất tỉnh, sự cân bằng này trở nên tràn ngập nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đánh vỡ.

"Bái kiến quân thượng."

Lấy Túc Hổ dẫn đầu, chúng khanh xếp thành hàng tiến vào điện, cùng nhau làm lễ với quốc quân.

Tây Nguyên Hầu ngồi yên sau án, như thể hóa thành một pho tượng cao quý, hồi lâu không phát ra một tiếng.

Quốc quân không kêu đứng, mọi người cũng chỉ có thể tiếp tục khom lưng.

Trước điện vu sư bỗng nhiên dừng lại, một người trong đó cầm lấy dao găm, cắt cổ tay, ngậm một ngụm máu tươi, trộn lẫn nước thuốc màu xanh, phun mạnh về phía đống lửa cháy hừng hực.

Phút chốc, ngọn lửa phun lên hai mét, hạ nhân bên cạnh kinh hoảng né tránh, vài tên vu sư bất chấp ngọn lửa cháy mạnh cùng tia lửa bắn tung toé, tiến một bước tới gần, vây quanh đống lửa xuay vòng, hét to tiếng, ngâm xướng bài kinh lưu truyền ngàn năm.

Ngọn lửa bốc lên cao nhất, vài vu sư đồng thời lấy tay, lấy mảnh gỗ đã đốt thành than, bỗng nhiên in dấu trên trán cùng lồng ngực.

"Thần linh hiển linh!"

Vào giờ phút này, bọn họ phảng phất không cảm giác được đau đớn, hai tay giơ lên cao, ngửa đầu lên bầu trời, tùy ý để vết thương lộ giữa trời gió lạnh, đồng thanh phát ra tiếng hô to.

Trong tiếng hô to, gió thổi qua trước điện đột nhiên mạnh lên, cuốn vào trong điện, màn vải treo trước cửa sổ tung bay trùng điệp.

Mọi người bị gió cuốn qua, gần như không mở được hai mắt.

Hạ nhân trước điện ngơ ngác, dồn dập nằm rạp trên mặt đất, khẩn cầu với thần linh.

Trong phòng ngủ phía đông chính điện, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.

Khuôn mặt của thiếu niên tuấn tú, lông mày đen như mực, môi không có nửa phần huyết sắc. Nếu không có lồng ngực còn hơi chập trùng, gần như không giống người sống.

Vài tên hạ nhân canh giữ ở cổng vòm cách phòng không xa, ngăn cản một đám hạ nhân khác, không cho bọn họ đi vào.

Hạ nhân bị ngăn cản thập phần thô bạo, ỷ vào nhiều người cùng đối phương xô đẩy. Sau khi đẩy ngã hai người, mượn hỗn loạn đạp lên ngón tay của đối phương, mạnh mẽ nghiền ép.

Phía sau hạ nhân là hai hàng tỳ nữ, tỳ nữ vây quanh một phụ nhân mặc quần áo hào hoa phú quý.

Phụ nhân mặt như phù dung, môi đỏ hơi vểnh lên, dù bận vẫn ung dung nhìn trận này hỗn loạn, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Âm thanh cầu phúc của thầy pháp ở chính điện truyền tới, đều sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của nàng giờ khắc này.

Nàng biết rõ ràng hơn ai hết nguyên nhân khiến thiếu niên hôn mê, biết mời tới vu sư Trung Đô cũng là vô dụng, tất nhiên là không có sợ hãi.

Âm thanh truyền vào nội thất, tỳ nữ canh giữ ở trước giường lòng tràn đầy lo lắng, muốn đi chính điện cầu cứu, không biết làm sao Mật phu nhân chặn ở ngoài cửa, căn bản là không xông ra được.

"Làm sao bây giờ, nếu để cho người kia tiến vào, nhị công tử e là khó sống sót!"

Hạ nhân ở ngoài cổng vòm rốt cục cũng không thể chống lại, bị đẩy ra.

Mật phu nhân được vây quanh đi vào nội thất, ngửi thấy mùi hương được đốt trong phòng, ghét bỏ mà nhíu mày.

Hai tên tỳ nữ thấy thế, lập tức quay người mở cửa sổ, đốt lại huân hương, không hề kiêng dè người bệnh trên giường.

Mật phu nhân đi tới trước giường, nhìn xuống sắc mặt tái nhợt của thiếu niên. Móng tay tô vẽ đỏ tươi đưa ra, đặt lên cổ thiếu niên. Chỉ cần nhẹ nhàng động một chút, tất cả những thứ này có thể kết thúc.

Tỳ nữ hầu hạ thiếu niên bị áp ngã xuống đất, liều mạng ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn tình cảnh này.

Ngay tại lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người, là đuổi bệnh cầu phúc kết thúc, quốc quân phái Tang thái y đến kiểm tra tình huống của nhị công tử.

Người đến đi vào nội thất, Mật phu nhân từ lâu đã thay đổi một bộ thần sắc, ngồi sụp ở một bên, cúi người nhìn thiếu niên hôn mê, tràn đầy lo lắng.

Tỳ nữ hầu hạ thiếu niên đã sớm bị kéo tới tiểu viện, đồng thời ngăn chặn miệng, không cho bọn họ lên tiếng.

Tang thái y cùng Mật phu nhân làm lễ, dường như không thấy tình huống khác thường của nội thất, khom lưng đi lên trước, vốn định ứng phó cho qua, không nghĩ mới vừa cúi đầu xuống, liền bắt gặp một đôi con ngươi đen nhánh.

Sắc mặt của thiếu niên vẫn tái nhợt như cũ, nhưng đôi mắt kia cực kỳ sáng, đồng tử sâu thẳm, phản chiếu rõ ràng vẻ mặt của Tang thái y.

"Nhị, nhị công tử?" Tang thái y không thể tin tưởng, xác định không phải nhìn lầm, không quan tâm sắc mặt khó coi của Mật phu nhân, tự mình canh giữ ở trước giường, vô dụng hầu hạ người, lệnh cho thị y đi tiền điện truyền tin.

"Nhanh đi bẩm báo quân thượng, thần linh hiển linh, hồn nhị công tử về!"