“Tiểu Mạn Mạn, sao mẹ lại khóc?”
“Không có. Mẹ không có!”
An Nhiên ôm cô vào lòng, bàn tay bé nhỏ vỗ về:
“Ngoan nào! Người làm mẹ khóc chính là người xấu.”
Lưu Mạn tựa vào thân hình bé nhỏ của An Nhiên.
Bình Tâm ở bên cạnh cũng vỗ về cô:
“Tiểu Mạn Mạn, mẹ hay nói làm đàn ông phải mạnh mẽ. Bình Tâm sẽ lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ có được không?”
Lưu Mạn ngồi dậy, cô lấy tay dụi mắt. Cô bé An Nhiên đưa khăn giấy lau nước mắt cho Lưu Mạn:
“Mẹ lấy cái này lau đi. Dùng tay nhìn mặt mẹ cứ như con mèo.”
“Sao em nói mẹ là con mèo.”
“Em nói là y như chứ không phải nói mẹ mèo. Anh hiểu không?”
Hai bé con cãi nhau suốt khiến Lưu Mạn đau cả đầu.
Vừa đúng lúc bà Lưu gọi điện thoại cho Lưu Mạn:
“Mạn Mạn, mau về ăn cơm. Mau đem hai đứa cháu về đây cho mẹ. Nhớ chết đi được.”
Sau khi đưa hai bé con về nhà. Lưu Mạn nhận được cuộc gọi của mấy chị ở nhà chung.
Lưu Mạn tức tốc cùng một chị trong nhà đến bệnh viện. Vừa vào bệnh viện đã thấy một nữ sinh 16 tuổi ôm đứa trẻ đỏ hỏn ở trên tay.
Lưu Mạn đến bên cạnh cô bé:
“Chị nhận được tin, em xin vào ở nhà chung có đúng không?”
Cô gái vừa khóc gật đầu.
“Dạ. Em sợ lắm. Em đang buồn đi vệ sinh không ngờ lại sinh em bé… Nhà em từ mặt em rồi chị ạ. Nhưng em không muốn bỏ con hay cho con. Vì con em sẽ làm tất cả mọi việc.”
“Bạn đó cùng trường với em?”
Nữ sinh gật đầu.
“Bạn ấy có biết?”
Cô bé gật đầu.
“Vậy bạn ấy nói gì với em?”
“Bạn ấy nói em và bạn ấy còn quá trẻ. Bạn ấy không đủ khả năng để chịu trách nhiệm. Nhưng mà lúc đầu bạn ấy nói với em, chỉ cần em cho bạn ấy. Bạn ấy sẽ yêu em. Nếu em mang thai sẽ lo cho em và con.”
Lưu Mạn ôm cô bé vào lòng. Với lứa tuổi của cô bé thật sự chưa sẵn sàng để làm mẹ. Càng không nghĩ đến hậu quả giống như Lưu Mạn của năm đó.
“Không sao. Chị và những chị khác sẽ giúp em. Chúng ta cùng nuôi đứa bé khỏe mạnh nên người. Sau này làm một người đàn ông tốt.”
Cô bé gật đầu và khóc.
Giọt nước mắt hối hận, giọt nước mắt tổn thương hay thậm chí là đau khổ. Để mang theo một em bé không có danh phận, con gái như Lưu Mạn và những người ở nhà chung đã phải chịu cái nhìn không mấy thiện cảm, kỳ thị hay đánh đổi bằng việc gia đình từ mặt, việc học hay cả tương lai.
“Chúng ta về thôi. Tụi chị sẽ chăm sóc em và con của em. Còn người đàn ông không có trách nhiệm, đừng liên lạc nữa. Sau này, có muốn nhận con, em cũng đừng cho. Vì nếu người có trách nhiệm, biết yêu thương con đã không bỏ rơi em lúc này.”
Lưu Mạn cứ cố gắng làm việc và giúp đỡ những người có hoàn cảnh như cô năm xưa. Thành công cứu được rất nhiều đứa trẻ.
Thỉnh thoảng có lúc, Lưu Mạn yếu đuối, có những lúc bệnh cũng muốn có người dựa vào nhưng thà không có còn hơn tìm sai người. Lưu Mạn vẫn mạnh mẽ tự mình vượt qua.
…
Hôm nay, Lưu Mạn về lại trường cũ để tuyển dụng nhân sự cho công ty. Mặc dù chưa chính thức gọi là tốt nghiệp vì kết quả bảo lưu nhưng cô lại thành công. Cái này cũng đáng để đứng trên bục phát biểu.
Cô cầm micro rất lâu rồi mới nói: “Thật ra lúc tôi còn ở độ tuổi của các bạn. Tôi mong mình sẽ gặp một người đẹp trai nào đó để yêu say đắm. Các bạn biết kết quả thế nào không?”
“Không…”
“Không… Chị mau chia sẻ đi.”
Lưu Mạn tự mỉm cười:
“Kết quả tôi đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Yêu không cần suy nghĩ. Có thể gọi là yêu điên cuồng.”
Ở dưới khán đài, các bạn sinh viên vỗ tay.
“Nhưng…”
Tiếng vỗ tay im lặng, từng gương mặt chú ý lắng nghe.
“Nhưng mà lúc đó tôi còn trẻ lắm. Tôi chưa có kỹ năng, kinh nghiệm yêu đương. Chưa có tâm lý vững vàng để xử lý tình huống phát sinh. Lúc đó tôi không vui sẽ ào ào mắng chửi người mình yêu. Thậm chí là vung tay tát anh ta.
Tôi thậm chí vì anh ta mà cãi nhau với mẹ, thậm chí nghĩ vì trả ơn mà có thể làm bất cứ thứ gì vì anh ta mặc kệ đúng sai. Các bạn biết đó, khi yêu con tim luôn lớn hơn lý trí. Và tôi đã không tự bảo vệ mình. Thế rồi kết quả tôi mang thai ngoài ý muốn. Tôi phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm.
Các bạn trẻ, tôi khuyên các bạn nên yêu nhưng phải được sự ủng hộ của gia đình, phải yêu một cách trong sáng. Biết cách bảo vệ bản thân, nhất là các bạn nữ. Vì nếu không hậu quả cho mình tự gánh chịu. Tất nhiên tôi không đánh đồng vào các bạn nam. Nếu yêu thì phải hiểu rõ bản thân và đối phương. Hơn nữa, các bạn cần phải có niềm tin, đừng lừa dối nhau. Yêu nghiêm túc, từng bỡn chợt tình cảm của bất kỳ ai.
Cuối cùng chúc các bạn tìm được tình yêu đích thực. Yêu phải đi đôi với học mới bền vững. Mau chống tốt nghiệp ra trường có việc làm, sớm về chung một nhà.”
Cả hội trường bên dưới vỗ tay.
Lưu Mạn bước xuống sau khán đài.
Bé An Nhiên chạy vào: “Con không hiểu mẹ nói cái gì nhưng mẹ đẹp quá. Cho nên con giới thiệu cho mẹ một người.”
An Nhiên cùng Bình Tâm kéo tay Lưu Mạn ra sân:
“Tiểu Mạn Mạn, con giới thiệu chú đẹp trai cho mẹ nè.”
Lưu Mạn bất ngờ. Người đàn trong trước mặt là bạn học của cô.
“Lưu Nam…”
“Xin chào! Cậu còn nhớ tớ?”
Lưu Mạn cười mỉm, cô lắc đầu.
“À…”
Lưu Nam đưa tay ra muốn bắt tay cô:
“Xin chào. Mình tên là Lưu Nam. Còn bạn?”
Bình Tâm kéo An Nhiên đi về phía bảo mẫu:
“Chúng ta đã tìm được chú đẹp trai cho mẹ. Sau này mẹ không cần phải khóc nữa.”
Lưu Nam nhìn về 2 đứa trẻ mà bật cười.
“Cậu biết vừa rồi chúng nói gì với tớ không?”
Lưu Mạn lắc đầu.
“Tớ đang nói chuyện với thầy của chúng ta. An Nhiên lại kéo tay tớ nói là:
“Chào chú. Con là An Nhiên. Con phát hiện chú rất đẹp trai. Chú có muốn làm ba của con. Làm chồng của mẹ con không? Mẹ con đẹp lắm. Là người đang phát biểu đó.”
“Sau đó, 2 bé con kéo cậu đến đây.”
Lưu Nam mỉm cười: “Những năm qua tớ vẫn luôn quan sát cậu. Từ cái lúc nhìn thấy cậu làm ở cửa hàng mẹ và bé. Hiện tại tớ cũng có một trang trại nuôi bò sữa. Tớ muốn tìm một bà chủ về quản trang trại cho mình. Cậu có đồng ý?”
Lưu Nam trở nên nghiêm túc:
“Lưu Mạn, tôi biết cậu đã trải qua những gì. Chỉ là tôi không quan tâm quá khứ của cậu như thế nào. Cùng tôi điền vào hiện tại có được không?”
Lưu Mạn cười cười, quay mặt sang chỗ khác.
“Cậu chắc chứ?”
“Người ta là mua 1 tặng 1. Còn tôi là mua 1 được 3.”
Lưu Mạn vừa cười vừa bỏ đi. Lưu Nam đuổi theo cô:
“Này, tớ còn chưa nói xong mà…”
* Trải qua những tổn thương mới trưởng thành. Ai rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc.
Chúc các bạn luôn hạnh phúc và yêu đời nhé.