Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 38: Dịu dàng của cô ta




Sáng hôm sau, Bách Niên thức dậy đã chạm tay trúng người bên cạnh.

“Minh Minh? Đừng đè lên chân của tớ?”

Minh Minh đau đầu nhìn xuống thân. Cũng may tất cả đều nguyên vẹn.

Bách Niên ngửa mặt ra cười:

“Này, đừng có tưởng bở. Cậu không hợp khẩu vị của tôi.”

“Gớm chết đi được!”, Minh Minh đứng dậy.

Bách Niên phi thẳng vào nhà vệ sinh mà không chịu nhường có Minh Minh.

Vào bên trong Bách Niên có cảm giác đau ở cổ. Anh sờ vào rồi nhìn trước gương. Có một vệt đỏ giống như dấu hôn.

Bách Niên lấy tay sờ vào. Gương mặt của Thanh Huyền gần kề trước mặt. Bách Niên vỗ vỗ đầu. Cảm giác nhìn như cô ta đang hôn anh thì phải?

“Là nằm mơ sao? Sao mình có thể mơ thấy cô ấy nhỉ? Không lẽ trong lòng đã để tâm đến cô ấy?”

Bách Niên phát hoảng, hắn bắt đầu dội nước lạnh lên mặt. Hắn đã đứa chỉ yêu một mình Lưu Mạn. Không thể nào chứa Thanh Huyền vào tim được. Hắn không phải loại người như vậy. Lúc mặc áo vào, hắn cố tình gài cao nút.

Bách Niên xuống nhà đúng lúc nhìn thấy Thanh Huyền đang ở trong bếp.

“Niên Niên, mau thử món em làm đi.”

Thanh Huyền rất tự nhiên nhưng Bách Niên không nhìn thẳng vào cô ta.

Minh Minh ngồi bên cạnh ăn không ngừng. Anh khen Thanh Huyền khéo tay. Lúc cô ngồi vào bàn, bà Oanh cố tình hỏi:

“Thanh Huyền, con bị gì cắn sao? Sao ở cổ lại có vết đỏ như vậy?”

Thanh Huyền lấy tay sờ vào cổ, cố ý nhìn xem phản ứng của Bách Niên.

“Mẹ, chắc do con gì cắn?”

Cô ta nhìn sang Bách Niên:

“Phải không Bách Niên?”

Vết đỏ y hệt như vết trên cổ của Bách Niên. Đây rõ ràng là hôm qua Thanh Huyền cố ý để lại.

“Thanh Huyền, ra đây với anh một chút!”

Ra đến vườn hoa, Bách Niên đưa tay lên xoa cổ của mình.

“Hôm qua, anh về bằng cách nào?”

“Hôm qua cấp dưới của mẹ đi uống rượu tình cờ thấy anh. Họ gọi về cho mẹ.”

“Vậy tối qua?”

Thanh Huyền giả vờ không hiểu: “Tối qua? Anh muốn hỏi cái gì?”

“Tối qua anh có làm gì không phải phép với em không?”

Thanh Huyền tròn mắt: “Không phải phép là thế nào? Em vẫn chưa hiểu ý anh.”

“Thôi không có gì.”

“Bách Niên, chúng ta đã hôn nhau. Vết trên cổ cũng là do anh. Em nghĩ anh không muốn biết điều đó nên cố ý không nói. Bách Niên, lần nào anh cũng bảo em bận tâm. Em làm không được. Anh với em chắc chắn đã có cảm giác đúng không?”

Bách Niên đứng quay lưng với Thanh Huyền. Hắn nghe ra được giọng nói của cô có chút uỷ khuất.

Hắn không trả lời mà trốn tránh. Thanh Huyền giả bộ chạy theo hắn vài bước rồi ngã xuống trong bộ dạng đau khổ.

“Bách Niên, em không bắt anh chịu trách nhiệm. Anh đừng vì chuyện tối hôm qua mà ghét bỏ em, có được không?”

Bước chân Bách Niên cứng ngắt. Hắn đột nhiên quay lại, nhìn thấy cô ngã liền đỡ cô dậy.

“Thanh Huyền anh xin lỗi. Em đừng khóc nữa. Sau này, anh sẽ cẩn thận hơn. Chúng ta vào bên trong đi.”

Thanh Huyền níu tay Bách Niên.

“Anh có thể cõng em được không? Đuổi theo anh gấp quá, em bị trật chân!”

Nhìn Thanh Huyền rất đáng thương nên hắn đã đến cõng cô đi.

Thanh Huyền ôm cổ hắn, cố ý dựa người vào hắn hết mức.

“Có anh nhận ra tình cảm của em nên…”

“Nên thế nào?”

“Không gì. Dù gì cũng chẳng thay đổi được.”

“Bách Niên, anh để em ở đây được rồi. Anh mau về chung cư với bé đó đi. Anh đi cả đêm chắc cô bé lo lắng lắm. Em sẽ nói với mẹ một tiếng”

Bách Niên nhất quyết cõng Thanh Huyền vào bên trong. Lúc này bà Oanh lại gần, nói vài câu châm thêm mồi lửa:

“Thanh Huyền, con làm sao thế?”

“Mẹ, con không cẩn thận trật chân.”

“Ôi chao! Như vậy làm sao được? Bách Niên, con mau đưa con bé đến bệnh viện.”

Thanh Huyền xua tay: “Mẹ, Bách Niên anh ấy rất bận. Con tự đi được rồi!”

Nhìn cái cách cô ta tỏ ra mạnh mẽ đã làm lay động người đàn ông.

Hắn không nói nhiều mà bế cô ra xe.

“Bách Niên, làm sao vậy?”

“Anh đưa em đi khám!”

Ở bên này Minh Minh nhìn ra được Thanh Huyền đang giả vờ. Anh cũng nhanh nhẹn đi theo bọn họ.

“Bách Niên, chúng ta cùng đi!”

Trong lúc Thanh Huyền đang khám, Minh Minh kéo Bách Niên ra nói chuyện riêng.

“Bách Niên, tôi khuyên cậu chuyện nào ra chuyện đó. Nếu không yêu người ta nên giữ khoảng cách.”

“Tôi chỉ xem em ấy như em gái.”

“Em gái “mưa" hả? Tên khốn này. Cậu mau về nhà dỗ Lưu Mạn đi. Bảo người đến đón Thanh Huyền. Cậu ở đây với cô ấy chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn!”

“Nhưng…”

“Tin tôi đi!”

Bách Niên bị đẩy ra phía bên ngoài, hắn ngồi ở trên xe rất lâu cuối cùng lấy can đảm về nhà. Có những chuyện thật sự hắn còn không biết phải đối mặt thế nào. Hắn luôn thắc mắc là tại sao Lưu Mạn không bao giờ tin tưởng hắn.



Người ta thường bảo: “Nếu ai đó làm bạn đau. Hãy dứt khoát rời khỏi người đó.”.

Lưu Mạn làm không được. Trong đầu cô nghĩ rằng, khi rời xa Bách Niên sẽ không ai còn có thể chấp nhận cô. Cảm giác tự ti len lỏi trong đầu, chúng gặm nhấm và giằng xé nội tâm cô gái nhỏ.

Con trai thích mềm mỏng nhưng khi Lưu Mạn thấy được cử chỉ thân mật dành cho người khác. Muốn cô kìm chế, cô không thể nào kiềm chế cơn nóng giận được. Sẽ tìm cách trút hết bực bội ở trong người đi.

Như vậy sẽ càng lúc càng làm cho cô thấy mình chẳng có gì có thể níu kéo Bách Niên cả.

Lưu Mạn lại khóc.

Vừa hay cửa nhà bước ra. Cô quay lại nhìn thấy người đàn ông đó. Anh ấy trở về bên cạnh cô rồi.

Lưu Mạn đứng dậy bước về phía Bách Niên ôm lấy hắn ta. Hắn lấy tay xoa đầu cô.

“Anh xin lỗi đã không nghĩ đến cảm giác của em.”

Chỉ một câu xin lỗi cô đã cảm động đến phát khóc. Rõ ràng cô không thể rời xa vòng tay ấm áp này. Càng không thể rời xa hắn.

- Bách Niên, xin lỗi anh. Em đã không giỏi kiềm chế cơn nóng giận.

- Em biết vậy thì tốt. Đừng khiến anh đi xa em hơn có biết không?

Lưu Mạn gật đầu chìm sâu vào cảm giác hạnh phúc.

Nhưng Lưu Mạn không biết, bắt đầu từ giờ phút này, trong lòng Bách Niên đã có sự so sánh.