Nhìn thấy thời khóa biểu còn trống nhiều, Lưu Mạn không có phép bản thân có thời gian rảnh. Chỉ cần như vậy cô lại khóc lóc nhớ về lúc Lâm Thắng nói chia tay rồi nhớ đến kỷ niệm đẹp của hai người.
Lưu Mạn tìm kiếm việc làm thêm bán thời gian gần trường. Sau khi gửi hồ sơ ứng tuyển, vậy mà rất nhanh Lưu Mạn được hẹn đi phỏng vấn làm thêm ở cửa hàng tiện lợi gần trường.
Cửa hàng trưởng vì có nhân viên nghỉ ngang nên đã gọi cô đi phỏng vấn. Trong lúc phỏng vấn cửa hàng trưởng hỏi cô có nhiều thời gian rảnh không. Lưu Mạn dĩ nhiên gật đầu. Thế là ngay tối hôm đó cô đi làm.
Công việc ở cửa hàng không có gì khó, chỉ là dọn dẹp, chất hàng hóa lên kệ, kiểm tra ngày sản xuất và tính tiền.
Cứ thế từ 12 giờ, Lưu Mạn loay hoay đến 10 giờ đêm. Lúc kết toàn thì nhân viên giao ca không có mặt, anh ta báo nghỉ đột xuất do bị tai nạn. Thế là cửa hàng trưởng hỏi Lưu Mạn có muốn làm không?
Lưu Mạn về phòng cũng chỉ một mình rồi khóc. Vậy cho nên cô đồng ý ngay.
11 giờ 30 phút tối, Lưu Mạn đang chất mì lên kệ thì một người đàn ông đứng bên cạnh.
Lưu Mạn nhanh nhẩu giới thiệu:
“Mì này ngon lại rẻ, nếu thích mình có thể ăn thử. Cái này đang khuyến mãi mua 1 tặng 1.”
Người đàn ông lên tiếng: “Được. Tôi 1 ly, còn lại tặng em!”
Giọng nói này rất quen, hình như Lưu Mạn đã nghe ở đâu đó.
“Em làm thêm buổi tối sao?”
“Thầy? Sao thầy ở đây?”
Bách Niên cười, nhìn vào bản tên của cô: “Thì ra em tên Lưu Mạn. Cái tên nghe cũng hay. Em có thể làm mì cho tôi không? Tôi soạn tài liệu một chút?”
Lưu Mạn gật đầu nhận lấy tờ tiền trong tay Bách Niên. Bách Niên tranh thủ thời gian, tìm một gốc ngồi xuống rồi mở laptop soạn bài.
5 phút sau, cô mang theo tiền thối và ly mì đến bên Bách Niên. Không may, Lưu Mạn vấp chân, thế là cô ngã nhào. Ly mì bay thẳng vào laptop của Bách Niên.
Lưu Mạn nén đau: “Chết rồi. Đắt tiền lắm đấy. Xin lỗi thầy!”
Lưu Mạn rất nhanh lấy khăn giấy lau trên laptop rồi lau xuống người Bách Niên. Miệng cô không ngừng nói xin lỗi:
“Xin lỗi thầy! Em không cố ý! Em xin lỗi!”
“Không sao!”
Bách Niên đứng dậy nâng laptop lên, tài liệu của hắn còn chưa kịp lưu lại là máy tính đã tắt.
Lưu Mạn rưng rưng: “Xin lỗi thầy. Em sẽ đền!”
Không biết giá trị là bao nhiêu nhưng cô làm sai thì cô phải chịu trách nhiệm.
Bách Niên nở nụ cười dịu dàng, hắn đưa tay lên xoa đầu Lưu Mạn:
“Không sao! Máy tính hư có thể sửa. Em xem chân em đã chảy máu kìa. Mau ngồi xuống để tôi xem!”
Lưu Mạn lâu lắm rồi mới được người khác quan tâm, cô nghe theo Bách Niên ngồi xuống. Đột nhiên cô khóc.
“Lưu Mạn, tôi chưa mắng em sao em khóc?”
“Huhu… Em xin lỗi!”
“Tôi đã bảo không sao. Hay là như vậy đi, em mời tôi đi ăn xem như đền cho tôi!”
Lưu Mạn gật đầu. Thấy vậy Bách Niên mới lấy điện thoại của mình ra:
“Nhập số đi!”
Lưu Mạn không hiểu?
Hắn cười: “Em không nhập số điện thoại làm sao biết khi nào rảnh để mời tôi ăn cơm?”
Lưu Mạn tay nhận lấy điện thoại nhập số.
Bách Niên đứng dậy: “Được rồi. Khi nào rảnh tôi sẽ gọi em. Bây giờ dọn dẹp chỗ này rồi làm việc tiếp đi!”
“Cảm ơn thầy. Nhưng mà thầy còn chưa ăn?”
“Không sao. Tôi có việc về lấy laptop khác để làm!”
Vừa hay Lưu Mạn nảy ra ý định:
“Thầy! Hay là Thầy Bách dùng tạm laptop của em đi. Em làm lại ly mì khác cho thầy?”
Bách Niên nhìn đồng hồ đứng suy nghĩ một lúc.
“Thôi được! Tạm như vậy nếu không sẽ không kịp!”
Lưu Mạn vui mừng. Có lẽ cô làm vậy bản thân dễ chịu hơn một chút cũng xem như chuộc lỗi với thầy.
Cứ thế, Bách Niên làm việc trên điện thoại đến sáng. Lưu Mạn cũng dọn dẹp tất cả các ngóc ngách trong cửa hàng. Lâu lâu cô lại liếc nhìn Bách Niên.
Đến sáng giao ca xong cũng là lúc Bách Niên xong việc. Hắn gửi email sau đó trả laptop lại cho Lưu Mạn.
“Lưu Mạn, cảm ơn em! Tôi có việc đi trước!”
Lưu Mạn nhận lại laptop cười tủm tỉm cho đến khi chiếc xe của Bách Niên chỉ còn là dấu chấm trên đường.
Lưu Mạn đi bộ về ký túc xá. Dương Ngọc đang học bài nghe tiếng Lưu Mạn về vui mừng:
“Cậu làm việc thế nào? Cả đêm không về định bán mạng à?”
Cô lười biếng trả lời: “Tớ ngủ đây. Tớ còn chưa chết được!”
Ngủ đến tối điện thoại cô báo tin nhắn:
“Lưu Mạn, nếu em rảnh cho tôi mượn lại laptop có việc!”
Cô mắt nhắm mắt mở đọc tin nhắn xong liền tỉnh hẳn:
“Bây giờ là mấy giờ?”
“6 giờ tối!”
“Dương Ngọc sao cậu không kêu tớ dậy?”
Dương Ngọc ném bánh mì vào Lưu Mạn: “Này! Tớ kêu cả chục lần cậu không nghe. Thôi vậy, tớ đi học anh văn đây!”
“Ừ!”
Dương Ngọc ra ngoài, Lưu Mạn lúc này bước xuống vệ sinh cá nhanh sau đó quay vào vừa ăn bánh mì, vừa trả lời tin nhắn:
“Nếu thầy cần gấp thì bây giờ em rảnh!”
Một hồi lâu tin nhắn đến:
“Nếu được em mang laptop đến địa chỉ này. Tiền taxi để tôi trả!”
Lưu Mạn nhìn đồng hồ. Vừa đi về chắc cũng tầm 1 tiếng. Ký túc xá vẫn chưa đóng cửa.
“Dạ được!”
“Em đi taxi cho an toàn. Nhớ đặt tài xế nữ!”
“Dạ!”