Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 27




Sau một màn chào hỏi, Lưu Mạn được Huỳnh Dung giao cho công việc photo và huỷ tài liệu.

“Lưu Mạn, em phải chú ý rằng 2 tài liệu này không được nhầm lẫn. Cái nào huỷ thì phải huỷ. Cái nào photo tuyệt đối không được làm mất. Vì đây là số liệu mật của công ty.”

“Nghiêm trọng vậy sao chị?”, đối với cô bé sinh viên năm I, chuyện trong miệng Huỳnh Dung rất nghiêm trọng.

“Dạ, chị yên tâm. Em sẽ cẩn thận!”

Sau khi Huỳnh Dung chỉ dẫn Lưu Mạn sử dụng thiết bị. Cô lại nói:

“Lưu Mạn, em để tài liệu đó đi rồi theo chị đi họp khi về sẽ làm sau.”

Huỳnh Dung nói xong giả vờ đi nghe điện thoại. Trong lúc quay đi, Lưu Mạn theo lời căn dặn cất tài liệu cần photo vào tủ. Nhưng cái tủ không khóa được. Cô có hỏi Huỳnh Dung cô ấy lại nói vào điện thoại:

“Anh nói gì tôi nghe không rõ?”
“Ở đây không có sóng… Alo.”

Thế là còn chưa kịp hỏi Lưu Mạn đã bị đồng nghiệp bên cạnh thúc giục. Nghĩ tài liệu rất quan trọng nên Lưu Mạn đã bỏ vào balo mang theo họp.

“Cái gì ở bên cạnh mình là chắc chắn nhất.”

Hơn nữa, lúc ngẩng lên Lưu Mạn nhìn thấy có camera. Cuộc họp nhanh chóng được diễn ra. Gần hơn 3 tiếng đồng hồ, Lưu Mạn vẫn để balo ở dưới chân mình.

Lúc cuộc họp kết thúc, Huỳnh Dung có nhắc nhở Lưu Mạn đưa lại tài liệu quan trọng cho cô ta.

Lưu Mạn gật đầu, cô mở dây kéo balo ra. Tập tài liệu bỗng dưng không thấy đâu nữa.

“Chị, rõ ràng em để tài liệu này ở trong balo?”

“Lưu Mạn, em tìm kỹ lại xem.”

Lưu Mạn bần thần, trống rỗng:

“Rõ ràng cô đã để nó vào trong balo mà? Sao có thể mất được?”

“Chị chờ em một chút.”

Lưu Mạn quay lại phòng họp. Dưới chân chỗ cô ngồi hoàn toàn không có. Về xem lại balo thì balo của cô vẫn nguyên vẹn thì tạp sao tài liệu lại không cánh mà bay?
“Chị có thể xem camera lại giúp em không?”

“Lưu Mạn, lúc chị đưa em tài liệu. Chị có nhấn mạnh nó rất quan trọng. Chỉ có một bảng cứng duy nhất em còn nhớ chứ?”

Lưu Mạn gật đầu liên tục: “Em nhớ dĩ nhiên là nhớ.”

“Chị không biết em dùng cách nào. Trả lại tài liệu đàng hoàng cho chị. Nếu bí mật công ty mà bị lộ ra. Em chờ nhận thư luật sư đi.”

Lưu Mạn không biết tính thế nào? Lần đầu tiên cô cảm thấy như mình mất phương phướng. Rõ ràng cô đã để nó ở đây, còn cẩn thận đem theo.

“Chị, tính sao bây giờ?”, Lưu Mạn chỉ mới 19 tuổi, loại chuyện như vậy chưa từng trải qua.

“Chị không thể giúp em. Chị đã dặn em kỹ càng rồi!”

Một người đồng nghiệp khác vào báo:

“Chị Dung. Bản chụp số liệu công ty mình bị tung lên mạng. Chị xem đi.”

“Lưu Mạn?”
“Chị,em không có. Em đâu có ngu mà làm những chuyện như vậy!”

Huỳnh Dung lắc đầu.

“Chuyện này chị sẽ báo với nhà trường. Sau này em coi còn công ty nào dám nhận em nữa.”

“MAU CÚT KHỎI ĐÂY!”

Lưu Mạn ngay lập tức bị đuổi khỏi công ty. Cô không hiểu bản thân cô không làm gì sai. Tại sao người ta có thể làm như vậy?

Lưu Mạn chợt nhớ lúc ở trong phòng họp có nghỉ giải lao 5 phút. Trong thời gian đó cô có đi vệ sinh.

“Không được, mình phải nói với chị Dung.”

Lưu Mạn vào bên trong nhưng bảo vệ không cho vào.

“Tôi phải giải thích.”

“Cô bé, lệnh ở trên đưa xuống. Chúng tôi chỉ có thể làm theo.”

Lưu Mạn ngồi ở trước cổng. Cô nhìn vào màn hình điện thoại rất lâu vẫn là chọn không gọi.



“Bách Niên, cô nhóc của anh gây ra chuyện lớn rồi.”

Thanh Thanh Huyền gửi tin nhắn kèm theo đoạn ghi hình Lưu Mạn cất tài liệu vào ba lô. Và bài báo đăng ảnh chụp số liệu lên mạng.

Thanh Thanh Huyền chủ yếu muốn đánh vào tâm lý của Lưu Mạn.

Suy sụp có thể khiến con người ta suy nghĩ bồng bột rồi dẫn đến cãi vã.

Người được lợi nhất sẽ là cô ta.

“Anh thấy em nên làm thế nào?”

Bách Niên rất nhanh đã trả lời:

“Cô muốn gì?”

“Rất đơn giản. Cùng em ăn tối.”

“Nếu không?”

“Em không chắc đoạn ghi hình này sẽ không bị tung lên mạng.”

Bách Niên không nhắn tin mà chuyển sang gọi.

“Chúng ta ăn tối ở đâu?”

Lúc đến nhà hàng, Thanh Thanh Huyền đã đợi sẵn.

Bách Niên ngồi xuống, Thanh Thanh Huyền đứng dậy đi đến câu cổ hắn. Sau đó kề sát tai hắn:

“Niên Niên, anh muốn ăn gì?”

“Tôi không đói. Cô đói thì ăn đi.”

Ả dịu dàng, bàn tay 5 ngón từ từ luồn vào áo sơmi lòng vào chạm ngực anh. Môi ả hôn lên cần cổ của Bách Niên. Cố ý để lại vết son đỏ.

“Bách Niên, anh nên đối xử với em tốt một chút. Là cô bé nhà anh làm sai cơ mà?”

Bách Niên cười khẩy, đẩy ả ra.

“Đó chỉ là một đoạn ghi hình không phải toàn bộ.”

“Nếu anh tin thì tại sao lại đến đây?”

“Tôi tin em ấy không làm những chuyện như vậy. Nhưng tôi không tin cô. Cô còn có thể cắt ghép thế nào nữa?”

“Tôi nói rồi muốn gì thì động vào tôi. Đừng động vào em ấy. Cô và tôi không thể nào. Tôi không yêu cô.”

Thanh Thanh Huyền cười vui vẻ:

“Không sao. Không yêu thì làm bạn. Dù sao cũng đã đến đây. Anh cũng nên uống ly rượu này với em. Em sẽ không đăng video lên đâu.”

Bách Niên đưa ly rượu lên môi nhưng do dự mãi không uống.

“Bách Niên, không lẽ anh sợ em bỏ gì vào rượu sao?”

“Hay em uống cho anh xem.”

Bách Niên không muốn dây dưa nữa. Hắn cầm ly lên một hơi uống cạn.

Sau đó quay lưng rời đi. Hắn đi được hai bước cảm thấy có gì đó không ổn. Cả người nóng ran lên.

Bước đi hắn trở nên loạng choạng. Thanh Thanh Huyền thấy kế hoạch sắp thành liền tiến đến ôm eo đỡ hắn.

Hắn vung tay hất cô ta ra. Cô ta té ngã về sau.

“Mau cút cho tôi!”

“Niên Niên, anh đừng như vậy.”, ả lại tiến đến.

Lần này cũng may là có Minh Minh chặn Thanh Huyền lại.

“Ôi chao! Để tôi đưa Bách Niên về. Cô yên tâm.”

Minh Minh sau đó đỡ Bách Niên. Hắn nghiến răng trách móc:

“Sao giờ này mới xuất hiện?”

“Tôi định xem kịch vui.”

“Vui cái đầu cậu. Mau đưa tôi đến gặp Lưu Mạn.”

“Được thôi.”



Bách Niên ngồi phía sau xe chịu đựng tác dụng của thuốc.

Cả người toát mồ hôi.

“Rối cuộc cô ta cho tôi uống cái gì?”

“Nói không chừng là thuốc kí©h thí©ɧ. Hay chúng ta đến bệnh viện trước?”

“Không cần.Tôi chỉ lo em ấy nghỉ không thông. Mau gọi cho em ấy giúp tôi!"

“Được!”

Xe rất nhanh đã đến cổng công ty.

Bách Niên vừa nhìn đã thấy Lưu Mạn ngồi ở ghế đá.

Hắn quằn quại. Nóng đến mức ngay cả cà vạt cũng tháo. Quần áo có chút xộc xệch.

Minh Minh lắc đầu:

“Hay là để tôi đi?”

“Không cần.”

Hắn dùng hết ý chí của mình gượng đi từng bước. Vừa đứng trước mặt Lưu Mạn hắn đã nhào đến ôm.

“Tiểu Mạn, đừng sợ. Anh biết hết rồi.”

Đúng rồi, chỉ cần được nghe câu này. Mọi sự chịu đựng của cô tan hết. Nước mắt không kìm được mà chảy liên tục.

“Sao anh biết? Có phải bọn họ đã gọi về trường? Niên Niên, em thật không có làm.”

“Tiểu Mạn, anh tin em.”

“Em thật sự không có làm.”

Hắn ôm cô vào lòng, tay siết chặt hơn.

“Ngoan đừng khóc. Chúng ta về thôi. Anh đã xử lý hết rồi.”

Lúc Lưu Mạn lên xe, Huỳnh Dung gửi cho cô tin nhắn. Còn chưa kịp mở ra xem cô đã thấy vết son trên cổ Bách Niên.

“Bách Niên, anh để cho cô gái khác hôn anh?”

“Anh…”