Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 23




“Lúc này thầy Bách giảng hay thật!”

“Phó Giáo sư có khác.”

Lưu Mạn cất sách của mình vào trong balo rồi nói với Dương Ngọc:

“Cậu đi trước đi!”

Cô cố tình đợi mọi người ra về hết rồi mới đến lượt mình.

Bách Niên cũng vậy, nhưng sinh viên cứ quay quanh hắn hỏi, nhiều đến không trả lời hết được.

Lúc Bách Niên bước ngang qua Lưu Mạn, ánh mắt không khỏi chú ý lên người cô. Hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý.

Lưu Mạn đi đến phòng của Bách Niên, nhìn xung quanh không có người mới dám mở cửa bước vào.

Hắn ở sau cửa bất ngờ ôm eo cô.

“Nhớ anh hả?”

Lưu Mạn lắc đầu, cúi người tránh hắn. Hắn cười lấy từ trong túi ra chiếc usb.

Lưu Mạn nhận lấy, nhí nhảnh nói:

“Cảm ơn thầy Bách. Nếu không phải vì hôm nay thuyết trình và em để quên usb. Em sẽ không thèm gặp anh đâu!”
“Vậy sao?”

Hắn đưa một tay lên bóp cằm cô, đôi mắt nhìn trìu mến đến mê mẩn. Tay còn lại rất nhanh đã lấy lại chiếc usb.

“Anh?”

Điều đáng sợ nhất chính là hắn biết hắn đẹp.

“Tiểu Mạn, em năn nỉ anh đi. Anh sẽ trả lại em?”

Lưu Mạn lắc đầu. Cô nhón chân lên lấy lại

Xét về chiều cao, hắn cao hơn cô một cái đầu. Vậy cho nên Lưu Mạn không cách nào lấy được.

“Mau trả lại cho em!”

“Nếu không năn nỉ thì hôn anh đi?”

Hắn có thể nói ra những lời này sao? Ở đây là văn phòng làm việc của hắn.

“Anh không sợ?”

“Chưa ai dám vào phòng anh khi anh chưa cho phép.”

Hắn đưa tay chỉ vào má của mình: “Còn không nhanh lên thì người muộn là em!”

Lưu Mạn chỉ có thể thỏa hiệp. Cô kiễng chân lên nắm mắt. Lúc hôn được, chính là môi chạm môi.

Lưu Mạn hai má đỏ lên như quả cherry chín mọng.
Cô lấy usb rồi chạy nhanh về lớp.

Xong tiết buổi chiều, Bách Niên có nhắn tin nói hắn dự tiệc cùng đồng nghiệp nên về trễ.

Lưu Mạn bắt xe buýt về chung cư, xuống siêu thị mua một ít đồ ăn.

Lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo, Lưu Mạn dừng lại. Chiếc đầm ngủ ren màu đen rất đẹp nếu mặc nó vào không biết Bách Niên có thích không?

Nhân viên bán hàng vừa hay mời chào:

“Cô bé chiếc đầm ngủ này rất hợp với em. Đang giảm giá 50% đó.”

Lưu Mạn lắc đầu bước đi, đi được vài bước liền quay lại:

“Chị, em lấy cái đó.”

Lưu Mạn nấu đồ ăn xong đến khi ăn xong, Bách Niên vẫn chưa về. Nhắn tin hắn vẫn không trả lời.

Lưu Mạn vào trong tắm, lúc ra đã mặc đầm ngủ ren. Đôi chân dài trắng mịn, từng đường công của cơ thể được tôn lên.

Cô tranh thủ đọc sách, ôn lại kiến thức học trên giảng đường. Nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm, lúc này ngoài trời mưa rơi nặng hạt. Từng cơn gió len lỏi vào bên trong. Mắt cô mỏi đến mức ngủ lúc nào không hay.


3 giờ sáng. Ngoài trời mưa vẫn rơi, Bách Niên mở cửa bước vào nhà. Nhìn thấy phòng sách còn sáng đèn, hắn loạng choạng bước tới.

“Tiểu Mạn, sao em không vào phòng ngủ?”

Hắn nhẹ nhàng bước đến gần, môi mỏng đặt lên gò má của cô hôn xuống.

“Mạn Mạn sao em nóng vậy? Trời lạnh thế này còn mặc mỏng?”

Lưu Mạn vẫn không có phản ứng. Trong cơn mơ màng gọi tên Bách Niên.

Hắn bế Lưu Mạn vào phòng ngủ đặt lên giường.

Hắn say đến mức không mở mắt lên nổi, tự lấy tay nhéo bản thân mình cho tỉnh táo. Lần hắn chưa tỉnh rượu. Lần sau hắn dùng lực mạnh hơn. Còn tát vào mặt mình mấy cái. Người đàn ông độc thân suốt 32 năm chưa từng chăm sóc cho ai, giờ phải liên tục lau mát, đo nhiệt độ, chỉnh điều hoà, chỉnh tư thế nằm. Cứ thế hắn loay hoay chăm sóc cho cô gái ở trước mặt.

Lưu Mạn sốt cao đến 40 độ C nên nửa tỉnh nửa mê. Trong mê man, cô thấy cha. Rồi cái ngày cha rời xa cô. Cảm giác vĩnh viễn không gặp lại người thân đau khổ biết dường nào. Từng giọt nước mắt cứ thế lăn trên má, từng tiếng nấc nghẹn gọi cha không rõ chữ.

Lúc đó, hắn nắm lấy tay Lưu Mạn hôn lên:

“Đừng buồn. Có anh ở đây. Sau này, anh sẽ thay cha em lo cho em.”

Đến gần sáng, Lưu Mạn mới hạ sốt. Bách Niên mệt mỏi, hắn chui vào chăn nằm xuống bên cạnh Lưu Mạn mà ngủ.

Cô cảm nhận hơi ấm lan tỏa bên cạnh. Ác mộng cũng theo đó tan biến.

Ánh nắng theo ngày mới len lỏi vào trong căn phòng. Lưu Mạn trở mình:

“Bách Niên, hôm qua anh về mấy giờ?”

Hắn vẫn không muốn dậy, vươn tay kéo Lưu Mạn ôm chặt.

“Đừng động. Anh chỉ muốn ngủ.”

“Em có tiết buổi sáng.”

“Anh không cho. Em muốn học bài gì anh dạy cho?”

“Không cần đâu.”

Hắn lấy tay sờ trán Lưu Mạn: “Hết sốt rồi! Tiểu Mạn, sau này không có anh ở nhà, không được mặc hở như vậy biết chưa?”

Lưu Mạn vùng ra khỏi vòng tay của Bách Niên nhưng sức cô yếu ớt so với hắn. Vẫn là bị hắn ôm chặt.

“Đêm qua là anh lo cho em?”

“Còn có thể là ai khác? Em tính báo đáp anh thế nào?”

“Em…”

“Lấy thân báo đáp có được không?”

Lưu Mạn im lặng, cô hôn lên má của hắn thì thầm:

“Bách Niên, có anh thật tốt!”

Bách Niên chớm người qua áp đặt toàn bộ thân thể lên người Lưu Mạn. Hắn nắm tay cô kéo qua đỉnh đầu, tay còn lại chọc lét cô.

“Haha… Anh buông ra. Mau thả em ra…”

Điện thoại của Lưu Mạn reo lên cắt ngang hành động của hai người.

“Lưu Mạn, mẹ đang trước cổng trường. Con đang ở đâu?”

Lưu Mạn không kịp nghĩ nhiều. Cô vội mặc quần áo vào vừa giải thích với Bách Niên:

“Bách Niên, mẹ lên thăm em. Anh mau đưa em đến trường đi…”

“Được.”

“Bách Niên phải làm sao bây giờ? Em không có nói mẹ là em ở với anh. Nếu mẹ biết sẽ gϊếŧ em mất. Tính sao bây giờ anh?”