Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm - Chương 129




“Hừm,” cô Ingledew ậm ừ. “Bây giờ cô cảm thấy hơi mệt, các cháu à.”

Cô mở cửa và hai đứa ngoan ngoãn bước ra. Cánh cửa đóng chặt lại sau lưng chúng.

“Mình không hề biết là Ông cậu của bồ đã làm những chuyện đại loại như vậy,” Benjamin nói.

“Đừng nói với ai nhé,” Charlie dặn dò. “Đáng ra mình không nói với cô Ingledew đâu, nhưng Ông cậu Paton tha thiết muốn gặp lại cô Ingledew, vì thế mình nghĩ tốt nhất là nói ra sự thật.”

“Mình lại nghĩ điều đó làm cho cô ấy sợ chết khiếp,” Benjamin nói. “Giờ tụi mình ghé nhà anh Fidelio đi. Lẹ lên. Mình có bản đồ đây.”

Benjamin và con Hạt Đậu chạy đua với nhau ở phía trước, trong khi Charlie đủng đỉnh theo sau, cảm thấy chuyện giữa cô Ingledew và Ông cậu nó thật bi đát. Xem ra nó đã làm cho tình huống thậm chí còn xấu hơn.

Nhà của Fidelio trông thật lạ mắt, hay nói chính xác hơn, thật là lạ tai. Đó là một ngôi nhà cũ, rộng rãi, may mắn thay, nằm biệt lập giữa một quảng trường rải sỏi. Cái gọi là vườn chỉ là những mảng cỏ lưa thưa chung quanh nhà, trồng bên trong một bức tường thấp bằng gạch.

Khi Benjamin và Charlie đến nơi, tiếng ồn từ trong nhà phát ra khủng khiếp đến nỗi chúng tìm thấy mấy cái xà bằng gỗ sồi đỡ mái hiên rung lên, và hai viên ngói tuột khỏi mái nhà rồi vỡ vụ dưới lối đi lát gạch.

Tiếng ồn hợp thành từ nhiều loại nhạc cụ – nổi bật là tiếng vĩ cầm, tiếng hồ cầm, tiếng sao, tiếng thụ cầm, và tiếng dương cầm. Một tấm biển đồng gắn trên cửa cho chúng biết nơi này được gọi là Mái Ấm Gia Đình Gunn (*). Khi nghe tiếng trống không ngớt dội ra từ một cửa sổ thấp, hai thằng nghĩ, thật dúng là súng nổ đùng đoàng.

Charlie tự hỏi không biết làm thế nào mà người trong nhà nghe được chuông cửa. Và ngay lập tức, nó vỡ lẽ ra: khi nó nhấn chuông, một giọng nói được thu âm cất lên oang oang “MỞ CỬA! MỞ CỬA! MỞ CỬA!”

Hai đứa giật nảy người ra sau, và con Hạt Đậu tru lên một tràng dài sợ hãi. Mấy giây sau, Fidelio ra mở cửa, Charlie và Benjamin nhận ra mình đang bước vào một vương quốc âm nhạc. Trẻ con rần rần chạy ngược xuôi trên cầu thang, ra vô khắp các phòng, tay đứa nào đứa nấy cầm bản nhạc hoặc rất nhiều loại nhạc cụ.

“Đây là... ý em là tất cả những người này đều thuộc gia đình anh à?” Charlie ngạc nhiên hỏi.

“Hầu hết,” Fidelio trả lời. “Gia đình anh có mười người, tính cả ba và mẹ. Còn đâu là mấy người bạn yêu nhạc của nhà anh ghé chơi. Anh cả Felix của anh đang bắt đầu thành lập một ban nhạc rock.”

Một người đàn ông to lớn, có râu quai nón băng ngang qua chiếu nghỉ trên đầu cầu thang, và Fidelio gọi với theo, “Ba ơi, đây là Benjamin, còn đây là Charlie!”

Ông Gunn tươi cười nhìn xuống lũ trẻ và hát to lên:

“Benjamin và Charlie , ăn lúa mì, chào mừng cả hai con, tuy chẳng có chi.”

Ông cười ha ha rồi biến mất vô một căn phòng tràn ngập tiếng vĩ cầm.

“Xin lỗi nhé,” Fidelio phân bua. “Ba anh thích chuyển tất cả mọi thứ thành bài hát. Anh đã cất cái thùng vô căn phòng ở trên tầng cao nhất rồi. Đi nào.”

Rồi nó dẫn hai đứa bạn và con Hạt Đậu đang run lẩy bẩy đi lên cầu thang, đi ngang qua những cánh cửa rung lên bần bật vì âm thanh. Căn phòng của ban nhạc rock khiến Hạt Đậu rên lên thật thê thảm. Benjamin phải lấy cả hai tay bịt tai nó lại. Bất cứ khi nào đi ngang qua một đứa trẻ tóc vàng nhạt và có tàn nhang giống như Fidelio, thì cu cậu lại giới thiệu “Đây là Benjamin, còn đây là Charlie,” và hai thằng bé sẽ được chào đón bằng nụ cười rạng rỡ cùng với lời “Xin chào” hoặc “Chào”, hoặc “Rất hân hạnh gặp hai em.”

Sau cùng, chúng đã đến một cánh cửa nơi chót vót của căn nhà, và Fidelio dẫn hai đứa vô một căn phòng đầy ắp, như muốn nứt ra vì những thùng đựng nhạc cụ đủ mọi kích cỡ.

“Đây là ‘nghĩa trang’ dành cho nhạc cụ,” Fidelio giải thích. “Là nơi nhà anh cất giữ tất cả mọi thứ bị gãy vỡ, để một ngày nào đó sẽ sửa chúng lại.”

Nó kéo cái thùng dài đựng mộc cầm ra ánh sáng, cậy nắp và nhấc cái thùng kim loại của tiến sĩ Tolly ra ngoài.

“Tụi mình mở nó ra nhé?” Fidelio vừa hỏi vừa đặt cái thùng xuống sàn nhà.

Đột nhiên Charlie cảm thấy hoang mang. Nó vừa không thể chờ nổi giây phút mở ra xem trong thùng có cái gì, tuy nhiên, nó lại hơi sờ sợ. Ông cậu Paton chẳng đã đề nghị nó khi mở thùng thì phải để ông có mặt, để giúp đỡ nếu có gì đó không ổn hay sao? Nhưng cái gì có thể không ổn được trong một ngôi nhà thân thiện và ồn ào như thế này cơ chứ? Sẽ không ai nghe được những âm thanh mà tiến sĩ Tolly đã chế ra; và nếu có chăng nữa, thì họ cũng sẽ chẳng nghĩ gì về chuyện ấy cả.