Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm - Chương 120




“Nhưng, Ông cậu Paton ơi, ba con vẫn còn sống,” Charlie tiết lộ.

“Cái gì? Không, ta rất tiếc, Charlie à, mày sai rồi.”

Charlie kể với Ông cậu về Gabriel Silk về cái áo chùng xanh và chiếc cà vạt của ba nó. “Con thấy nó chẳng có lý do gì để nói dối con cả,” Charlie bảo. “Ông cậu thử tới gặp nó coi, Ông cậu Paton nó có khả năng đó mà. Cũng y như con có tài nghe được tiếng nói của và Manfred có tài thôi miên...và như... như ông có thể làm nổ bóng đèn vậy.”

“Ta nghĩ là ta phải tin mày, Charlie. Nhưng chính mắt ta đã thấy nơi chiếc xe hơi lao xuống hầm đá. Ba mày không thể thoát ra khỏi đó được, và nếu ông ấy có thoát ra được thì hiện giờ ông ấy ở đâu cơ chứ?”

Charlie buồn rầu nhún vai. Nó không biết câu trả lời, nhưng hết sức bất ngờ, nó được biết là sau đó không ai tìm ra xác ba nó.

“Con nghĩ là bà nội đã ngăn không cho họ kết liễu ba, vì đó là con trai bà. Nhưng vì không bắt được ba làm theo những gì bà muốn, nên bà đã để mặc cho tai nạn và tất cả mọi chuyện xảy ra. Tất cả bọn họ, cả gia đình nhà Bloor và nhà Yewbeam, đều cùng một phe, ngoại trừ Ông cậu, Ông cậu Paton ạ. Nếu ai đó ngăn trở hay làm điều gì họ không thích, thì họ sẽ trừ khử người đó, hay giấu người đó đi, hay làm cho người đó quên mất mình là ai.”

“Ôi!” Đột nhiên Ông cậu Paton đấm mạnh xuống bàn. “Ta trách chính bản thân mình. Luôn cúi đầu xuống không phải là điều tốt. Lúc ấy ta đã biết là có điều gì đó đang diễn ra, không thể chối cãi... Dạo ấy mấy bà chị của ta đang âm mưu tính toán điều gì đó; họ cứ xầm xì với nhau, họ có những buổi gặp gỡ bí mật, à...lại có cả những cuộc viếng thăm của giáo sư Bloor và lão già Ezekiel, ông nội cực kỳ kinh khủng của hắn nữa. Vậy mà ta chẳng quan tâm.”

“Ông nội?” Charlie hỏi, hơi ngạc nhiên.

“Ừ, ông nội,” Ông cậu Paton nhắc lại. “Đúng là một lão già tội lỗi. Bây giờ lão ta phải hơn trăm tuổi là ít. Một buổi tối, ta nhận được điện thoại của Lyell. Ba mày đã phát hiện ra điều gì đó và ông ấy cần lời khuyên của ta. Dạo ấy, ba mày sống ở bên kia thành phố cùng với mày và mẹ mày. Ta bảo ta sẽ gặp ông ấy ở bên ngoài nhà thờ.” Ông cậu Paton ôm lấy mặt. “Nhưng ta đã không đến, Charlie à,” Ông cậu rên rỉ. “Ta quên khuấy đi mất, ta mải vùi đầu vô cuốn sách của ta, mày biết đó. Nhưng cuốn sách làm sao lại có thể so với mạng người được? Từ ấy ta không bao giờ còn nhìn thấy ba mày nữa.”

Mặc những biến cố khủng khiếp và kỳ bí bao quanh sự biến mất của ba mình, Charlie vẫn cảm thấy rất tự hào. Ba nó đã cố gắng ngăn không cho tội ác xảy ra.

“Ông cậu Paton ơi, ngày mai con sẽ đem cuộn băng của tiến sĩ Tolly cho cô Ingledew. Và trong lúc ở đó, con sẽ cố giải thích về việc nổ bóng đèn và mọi thứ cho Ông cậu”

“Mày thật tử tế quá,” Ông cậu Paton ủ ê. “Nhưng ta e là viễn cảnh của ta đã an bài mất rồi.”

“Không phải vậy,” Charlie cãi lại. Thình lình nó nhận ra mình và Ông cậu đang rất ồn ào. Nó ngạc nhiên, nội Bone ở đâu mà sao lại không nện xuống sàn nhà, hay nhảy bổ xuống lầu, lao vào câu chuyện nhỉ.

“Hay nội bị sao rồi?” nó hỏi.

Trong đêm hôm đó, lần đầu tiên Ông cậu Paton mỉm cười.

“Ta đã cho một thứ vô sữa của bà ấy. Bà ấy sẽ không tỉnh giấc trong nhiều giờ. Có thể là không tỉnh lại cho đến buổi uống trà ngày mai.”

Charlie phá ra cười. Nó không thể nào nhịn nổi. Ngoác tận mang tai, nó và Ông cậu vừa cười vừa cùng nhau bước lên cầu thang, tạm quên đi những vấn đề rắc rối của mình. Ít nhất là vào lúc này.