Từ Nam dùng thời gian một đêm để bắt được Nhược Mã. Sau vài giờ tra khảo, cuối cùng anh ta cũng khai ra hết mọi chuyện. Hơn nữa, mỗi lần anh ta làm việc giúp Nhược Lan, đều âm thầm lưu lại bằng chứng. Nhìn tờ giấy khai cùng chiếc điện thoại cũ, Từ Nam suy nghĩ một lát liền cầm mấy thứ đó rời đi.
-----------------
Bệnh viện
Buổi sáng thức dậy, Sở Uyển mua đồ ăn sáng cho Phó Cẩn rồi lại vội vã về nhà đón Tiểu Xuyên đến. Phó Cẩn ăn sáng xong, buồn chán liền lôi điện thoại ra chơi game. Anh đang hăng say đánh boss, nắm cửa chuyển động. Cửa phòng liền mở ra, bóng dáng của Hoắc Minh xuất hiện. Trên tay anh ta cầm giỏ trái cây lớn, khuôn mặt phơi phới, nào có dáng vẻ của người đi thăm bệnh. Giọng nói ngả ngớn quen thuộc vang lên :
- Ôi Tiểu Cẩn Cẩn của tôi, tôi chỉ mới đi công tác ít hôm, sao lại thành ra thế này chứ.
Vừa nói anh ta vừa giang tay như muốn ôm anh. Phó Cẩn ghét bỏ gạt tay Hoắc Minh ra, giọng tò mò hỏi :
- Sao cậu đã về rồi?
- Còn không phải tôi nghe Từ Nam nói, lên mới vội chạy về thăm cậu sao.
Vừa nói anh ta vừa vươn tay lấy miếng trái cây trên đĩa ăn. Phó Cẩn đưa mắt liếc anh ta, Hoắc Minh vừa ăn vừa ngồm ngoàm nói :
- Có miếng táo mà cậu cũng ki bo, tôi mang cả giỏ cho cậu kia kìa.
- Đây là táo vợ tôi gọt cho tôi. Cậu thích ăn thì tự lấy mà gọt.
Phó Cẩn từ tốn giải thích. Tự dưng bị dồn ăn cơm chó, mặt Hoắc Minh méo xệch. Anh ta vươn tay lấy quả táo khác ăn, khuôn mặt Phó Cẩn hiện lên nét hài lòng.
Cánh cửa lần nữa mở ra, Từ Nam chậm rãi bước vào. Nhìn Hoắc Minh ngồi ghế, ánh mắt có chút ngạc nhiên, giọng khàn hỏi :
- Cậu mới về?
- Ừ, vừa về tôi qua luôn đây, mà cậu ta còn tiếc tôi miếng táo.
Hoắc Minh vừa ăn vừa lên án Phó Cẩn với Từ Nam. Anh lười để ý, đôi mắt hồ ly khẽ liếc xuống đồ Từ Nam đang cầm. Từ Nam như cảm nhận được, anh ấy đi lại đưa đồ cho Phó Cẩn.
- Những chuyện cậu muốn biết đều ở trong này, xem xong cậu muốn xử lý thế nào liền bảo với tôi. Tôi sẽ giúp cậu.
- Gì thế?
Hoắc Minh ngó đầu lại, tòm mò hỏi. Từ Nam mạnh tay kéo anh ta rời đi.
Phó Cẩn chậm rãi xem tờ giấy, càng xem sắc mặt anh càng kém. Mắt anh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cũ nhưng không đưa tay mở ra.
30 phút sau, Từ Nam cùng Hoắc Minh bước vào, Cả hai đồng loạt nhìn Phó Cẩn. Biết bọn họ lo lắng, anh cười nhạt nói :
- Yên tâm, tôi đâu yếu đuối thế.
- Cậu định xử lý thế nào?
Từ Nam hỏi. Phó Cẩn đưa đồ lại vào tay Từ Nam, giọng bình thản nói :
- Nếu bà ấy có tội hãy để pháp luật trừng trị đi.
- Được, vậy lát tôi sẽ cho người đến Phó gia bắt người.
- Tôi muốn đến sở cảnh sát đợi bà ta.
Phó Cẩn vừa nói xong, Hoắc Minh im lặng nãy giờ lên tiếng phản đối :
- Cậu đang bị thương không nên đi lại.
- Tôi có thể ngồi xe lăn.
Từ Nam biết không ngăn cản nổi anh, lên kêu Hoắc Minh đi lấy xe lăn. Phó Cẩn lấy giấy để lại lời nhắn cho Sở Uyển, rồi mới rời đi.
---------------------------
Phó gia
Buổi sáng thức dậy, Nhược Lan luôn cảm thấy trong lòng bồn chồn, lo lắng. Lúc bà ấy cắt cây cảnh, không may cắt trúng tay. Băng bó xong, bà ấy ngồi uống trà thì ngón tay lại bị bỏng. Vừa bôi thuốc bỏng, Nhược Lan thầm nghĩ mai sẽ lên chùa giải xui. Khi đang nghĩ, người làm bỗng hoảng hốt chạy vào, giọng lắp bắp sợ hãi nói :
- Thưa.. thưa bà chủ... có
- Từ từ nói, làm gì phải vội vội vàng vàng.
Người kia hít một hơi thật sâu, rồi nói một lèo.
- Thưa bà chủ, có cảnh sát tìm bà.
Bà ta còn chưa kịp lên tiếng, bóng dáng hai người mặc đồng phục cảnh sát nghiêm nghị bước đến.
- Bà Nhược Lan, chúng tôi có thông tin bà liên quan đến vụ án giết người, mời bà theo chúng tôi về đồn. Bà có quyền giữ im lặng, những gì bà nói sẽ là bằng chứng trước toà.
Người làm túm tụm lại xì xào bàn tán. Nhược Lan mặt tái xanh bị hai người cảnh sát dẫn đi.
-------------------------------
Cục cảnh sát.
Hai vị cảnh sát dẫn bà ta vào trong căn phòng kín. Cả quãng đường, Nhược Lan dần dần bình tĩnh lại, thái độ ung dung như bình thường. Bà ta im lặng ngồi đợi thẩm vấn.
"Cạch" - Cánh cửa mở ra, Từ Nam đẩy Phó Cẩn ngồi trên xe lăn từ từ vào. Khi đẩy Phó Cẩn đối diện Nhược Lan, Từ Nam liền rời đi. Bà ta nhìn anh, vẫn đôi mắt giả bộ quan tâm như trước.
- Tiểu Cẩn, con đến giúp mẹ sao?
- Nhược Lan, bà nghĩ bây giờ tôi còn giúp bà sao?
Vừa nói anh vừa đưa giấy khai cùng chiếc điện thoại ra. Bà ta cầm lên vội đọc, càng đọc sắc mặt càng tái. Cất vẻ quan tâm giả mạo đi, bà ta lạnh đãm nhìn anh hỏi :
- Nếu đã biết, mày còn đến đây làm gì? Cười tao à?
Phó Cẩn nhàn nhạt nhìn bà ta.
- Tôi muốn biết lý do?
- Lý do? Hahahahaha
Bà ta cười điên dại hỏi.
- Đúng.
Ánh mắt bà ta cay nhiệt nhìn anh nói :
- Tao đường đường là tiểu thư Nhược gia lại phải thua một đứa con gái khố rách áo ôm sao. Ông ta đã chấp nhận lấy tao để có quyền thế, lại vẫn muốn ôm được người thương trong lòng, nào có chuyện gì tốt vậy.Hừ...
- Thế sao bà không dứt khoát ly hôn đi? Sao lại hại bà ấy?
Phó Cẩn khó hiểu hỏi. Giọng bà ta tràn đầy tức giận nói :
- Còn không phải do bố mày sao. Ông ta không muốn có con với tao, lên âm thầm cho tao uống thuốc, khiến cả đời tao không thể làm mẹ. Tao liền sai người, muốn đâm chết bà ta cùng đứa con tạp chủng trong bụng. Đáng tiếc, vụ tai nạn ấy chỉ có bà ta chết.
- Bà ấy không biết chuyện ông ấy cùng bà đã kết hôn. Bà ấy cũng bị lừa gạt. Bà ấy vô tội.
- Bà ta vô tội? Chẳng lẽ người có tội là tao sao? Khi bà ta chết, ông ta ngang nhiên bế mày về Phó gia. Để ông ta yên tâm giao mày cho tao, tao đã phải cực khổ diễn kịch mấy năm. Tao cứ nghĩ ông ta sẽ dần quên bà ta đi. Nhưng không, năm mày sinh nhật 10 tuổi, ông ta lại lấy tên bà ta đặt tên biệt thự cho mày. Cẩm Chi Viên, Cẩm Chi hahahahahahaha, tao vẫn thua, thua một kẻ đã chết hahahahaha.
Nhìn trạng thái mất khống chế của bà ta, Phó Cẩn im lặng không nói. Khi cười đã đủ, Nhược Lan lại nói tiếp.
- Nếu ông ta đã nhớ bà ta như thế, tao liền giúp ông ta. Tao mỗi ngày sẽ có ông ta ăn chút độc tố, dần dần ông ta bệnh liệt giường. Còn mày, sao tao có thể cho mày sống tốt được. Tao cố ý để mày lấy Sở Uyển, để mày cũng bị cắm sừng như tao, để tất cả người trong giới cười nhạo mày. Đáng tiếc, mày đem Sở Uyển ném sang nước Mỹ xa xôi, mọi việc tao làm coi như giã tràng không công. Nhưng ít ra, tao hơn bà ta, bởi con trai bà ta gọi tao làm mẹ hơn 20 năm.
- Bà không hơn bà ấy được. Bởi cả quãng đời sau này, tôi sẽ chỉ gọi bà ấy là mẹ, còn bà thì không.
Nghe anh nói xong, Nhược Lan như mất lý trí, cười điên loạn. Phó Cẩn không quan tâm, lấy tay xoay bánh xe rời đi. Mọi chuyện coi như đã rõ, anh phải về không Sở Uyển lại lo lắng.
Trong căn phòng kín, tiếng cười điên loạn vang vọng. Một lát sau, tiếng khóc nức nở vang lên cùng tiếng chửi bới.