Chấp Niệm Tương Ngộ

Chấp Niệm Tương Ngộ - Chương 18: 18: Trận Đấu Quan Trọng




Chương 18: Trận đấu quan trọng

Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.



Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.



CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cô chợt lên tiếng hỏi hắn.

Hạ Chấp Ngộ muốn nói phải.

Nếu hắn trả lời như vậy một cách dứt khoát, Tống Tương Niệm có lẽ sẽ không tiếp tục mặt dày ở lại nữa.

Yết hầu hắn lên xuống hai lần, chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng giọng nói mềm mại mà nhẹ nhàng của Tống Tương Niệm đã kịp thời chặn lại hắn, "Nghĩ cẩn thận rồi hãy đáp."

"A," Tiếng cười của hắn mang theo trào phúng, "Muốn đi cáo trạng với Hạ phu nhân?"

"Không phải, nếu anh ghét tôi thật thì tôi ở đây sẽ khổ rồi."

Hạ Chấp Ngộ như bị thứ gì chặn họng, "Cô khổ.



.



.



.



.



.



liên quan gì tới tôi."



"Vậy anh ghét tôi thật hả?"

Hạ Chấp Ngộ cảm thấy cô thật phiền phức.

Câu hỏi này hắn không muốn trả lời nữa.

"Đưa tay cô cho tôi xem."

Tống Tương Niệm đã sớm quên béng mất chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở tay ra cho hắn xem, "Không nghiêm trọng."

Lòng bàn tay có vết trầy xước rất rõ ràng, tróc da, có cả máu đông.

Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, đáy mắt như bị kim châm, vội quay mặt đi.

"Hạ Chấp Ngộ!"

Tuyên Tịnh vừa vào tới tiểu khu lập tức nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chấp Ngộ, người đàn ông nghe thấy giọng của cô ta thì bực bội, xoay người bước đi.

Tống Tương Niệm nhanh chân chạy theo.



Tuyên Tịnh ngày thường đều đi giày cao gót, không thể đi nhanh, chỉ có thể như chống cà kheo ở tít đằng xa hò hét.

"Hạ Chấp Ngộ, anh đi chậm thôi, em có chuyện quan trọng phải nói với anh!"

Hạ Chấp Ngộ đi thang máy lên tầng, Tuyên Tịnh chưa đuổi đến nơi, hắn dùng vân tay mở cửa rồi đi vào, lại liếc mắt nhìn Tống Tương Niệm đứng ngoài cửa.

Hắn vậy mà không đóng cửa ngay, Tống Tương Niệm hơi giật mình, hiểu ý nhanh chóng lách người vào trong.

Tuyên Tịnh bị chặn lại bên ngoài, ở bên ngoài điên cuồng nhấn chuông cửa.

"Hạ Chấp Ngộ, mở cửa cho em, em biết anh ở trong!"

"Người phụ nữ đang ở trong nhà anh không phải thứ tốt đẹp gì đâu! Cô ta thậm chí còn mang thân phận của anh rêu rao ra ngoài, sao anh có thể tiếp tục giữ cô ta lại chứ!"

"Anh chưa nhìn thấy bài đăng à? Anh ra đây đi!!"

Hạ Chấp Ngộ ngồi xuống ghế sô pha, không nhìn ra tâm trạng vui buồn, Tống Tương Niệm cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Tuyên Tịnh thấy hắn không mở cửa, phát rồ đập tay lên cửa.

"Chuyện anh là H vốn chẳng có người ngoài nào biết.



Bây giờ cô ta bán đứng anh như vậy, thân phận của anh rốt cuộc không giấu được nữa rồi."

Hạ Chấp Ngộ ném điều khiển trong tay xuống, bước nhanh vào phòng làm việc.


Hắn không đóng cửa, Tống Tương Niệm đứng ngoài cửa, thấy người đàn ông cao lớn ngồi trước khung thêu.

Bởi vì cảm giác bất an mà tốc độ hạ châm của Hạ Chấp Ngộ cực kỳ nhanh, hắn cũng đã biết có người đứng ngoài cửa đang nhìn mình.

"Vào đi."

Tống Tương Niệm đi vào trong, đi đến bên cạnh Hạ Chấp Ngộ.

Mũi kim đột ngột đâm vào đầu ngón tay hắn, máu tươi rỉ ra, nhưng Hạ Chấp Ngộ như không cảm nhận được đau đớn, tốc độ nhanh đến mức người ta không nhìn rõ động tác của hắn, lại càng giống như đang phát tiết hơn.

Một lần, hai lần, ba lần.





.



.



.



.



.

Đầu ngón tay hắn đã bị đâm phải mấy lần, Tống Tương Niệm không nghĩ được nhiều nữa bắt lấy cổ tay hắn.

Hạ Chấp Ngộ vẫn còn cầm cây kim kia, Tống Tương Niệm lúc này mới nhìn thấy thiệp mời đặt bên cạnh.

Trên chiếc thiệp vàng nổi mật mấy chữ về một giải thi đấu lớn.

Tuyên Tịnh vẫn còn la hét bên ngoài, Tống Tương Niệm hơi nhấc chân, "Tôi bảo quản gia đuổi cô ta đi."

Người còn chưa kịp xoay lại, vòng eo nhỏ nhắn đã bị một cánh tay ôm lấy.

Tống Tương Niệm sửng sốt cúi đầu, Hạ Chấp Ngộ có lẽ cũng đang chần chừ, nhưng rất nhanh lại áp mặt vào bụng cô, sau đó siết chặt vòng tay.

Qua mấy ngày quan sát của Tống Tương Niệm, Hạ Chấp Ngộ là kiểu người sẽ không chủ động làm ra mấy hành động thân mật thế này.

Mặt nạ của Hạ Chấp Ngộ bị người ta không chút lưu tình lột xuống, chút cảm giác an toàn cuối cùng cứ thế bị bóp nát.

Tống Tương Niệm bị cái ôm siết chặt của hắn làm cho hơi mất đà, Hạ Chấp Ngộ giấu kín mặt mình, hơi thở nóng rực qua lớp áo mỏng phả lên da thịt cô.


Cơ thể như có một dòng điện chạy qua, trong lòng Tống Tương Niệm chợt có cảm giác không nói thành lời.

"Anh sẽ tham gia thi đấu sao? Ở đâu vậy?"

"Tụng Tú Bôi, nghe tới bao giờ chưa?" Hạ Chấp Ngộ buồn buồn đáp.

Tống Tương Niệm cảm thấy hơi quen tai, cô nhìn về phía giá sách sát tường, tầm mắt dừng lại ở một chiếc cúp đặt trên đó.

Chiếc cúp này không phải khắc tên hắn.

"Là cúp vàng đầu tiên của Hạ tiên sinh sao?"

Hạ Chấp Ngộ buông tay ngồi về, tiếp tục cầm cây kim kia lên, "Tôi nhất định phải thắng!"

Tống Tương Niệm đã nhìn ra trạng thái khác thường của hắn, "Nhìn ngày trên thiệp mời thì phải hai tháng nữa cơ mà, không phải vội."

"Cuộc thi này năm năm mới tổ chức một lần, tôi không thể thua." Hạ Chấp Ngộ sớm đã luyện được một đôi tay vừa nhanh vừa khéo léo, nhưng hôm nay đầu ngón tay lại bị đâm thành tổ ong.

Nếu không phải vì áp lực quá lớn nào đó trong lòng, hắn chắc chắn không thể phạm phải lỗi này.Máu rơi xuống mặt thêu, tỏa ra như bông hoa hé nở, thế nhưng Hạ Chấp Ngộ vẫn không dừng lại.



Tống Tương Niệm ấn chặt cổ tay hắn.



"Tiểu Hạ tiên sinh.



Tôi đã thấy được phong thái thi đấu của anh, tôi tin anh nhất định trăm trận trăm thắng, không đời nào thua được."

"Cuộc thi chỉ có vẻn vẹn ba ngày, không chỉ châm pháp, còn phải có tốc độ, tôi phải tiếp tục luyện."

Hạ Chấp Ngộ muốn đẩy tay Tống Tương Niệm ra, không ngờ sức lực của cô rất lớn, hắn trong trạng thái tâm lý hỗn loạn không có cách nào động đậy.

Ngón tay hắn cũng đã run lên, "Đừng lãng phí thời gian của tôi, bỏ ra."

"Anh còn luyện kiểu này nữa thì chưa chờ được đến cuộc thi tay anh đã phế rồi!"

Hạ Chấp Ngộ gồng tay, cứng đầu muốn cầm cây kim kia, mũi nhọn lập tức đâm trúng gan bàn tay hắn.

Tống Tương Niệm vội tách mấy ngón tay của hắn ra.



"Tiểu Hạ tiên sinh, mau buông ra."

Hắn ngược lại càng nắm chặt tay, giống như không hề thấy đau, cây kim gần như đã xuyên thủng lớp da thịt.



Tống Tương Niệm sợ đến mức hai mắt đều đỏ lên.

"Đừng như thế.




.



.



.



.



."

Cô nhỏ nhẹ trấn an hắn, Hạ Chấp Ngộ không ngừng lẩm bẩm, "Không đủ, không đủ nhanh."

"Anh đừng làm tôi sợ." Tống Tương Niệm vuốt nhẹ mấy lần lên mu bàn tay hắn, rốt cuộc khiến hắn thả lỏng, cô lập tức nhân cơ hội đó tách ngón tay của hắn ra.


Cây kim quả nhiên đã đâm sâu vào phần gan bàn tay, Tống Tương Niệm thở dài.



"Cũng chỉ là một cuộc thi mà thôi.



Anh lợi hại như vậy, người khác chỉ có thể chạy sau hít khói."

"Đây là lần đầu tiên tôi tham gia Tụng Tú Bôi."



"Vậy thì càng khỏi cần nói, khi đó nhất định sẽ khiến toàn hội trường trợn mắt há mồm.



.



.



.



.



."

Mỗi lời an ủi của cô thật ra Hạ Chấp Ngộ đều không nghe thấy.

Hắn quét mắt về phía giá sách, chỉ tay.



"Nhất định tôi sẽ lấy được cúp, rồi đặt ở đó."

Tống Tương Niệm không biết, năm đó Hạ tiên sinh chính là vừa nhận được chiếc cúp này đã gặp phải tai nạn xe rồi tử nạn.

"Ừm, nhất định sẽ lấy được."

Tống Tương Niệm nhân lúc Hạ Chấp Ngộ không đề phòng, rút nhanh cây kim kia ra.

Hắn cố chấp đến lạ ngồi thẳng lưng, cầm cây kim thấm máu kia tiếp tục đâm xuống mặt vải thêu, Tống Tương Niệm thật sự không giữ được hắn nữa.

Tuyên Tịnh ồn ào nửa ngày tự thấy mất mặt đã rời đi.

Tống Tương Niệm ở lại Ngự Hồ Loan đến tối muộn, lúc ra về cũng không định làm phiền Hạ Chấp Ngộ.

Cô mở cửa đi ra ngoài, bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng động.

Hạ Chấp Ngộ chẳng nói chẳng rằng đi đến cạnh cô, hắn đẩy chặn khóa cửa lên, bàn tay dính máu cầm ngón tay của Tống Tương Niệm.

Hắn dùng ngón tay cô chậm chạp ấn lên sáu chữ số.

Thấy cô ngơ ngẩn không nói gì, bèn lên tiếng, "Đã nhớ chưa?"

------ lời tác giả ------

Bộ truyện này có thể rất nhiều độc giả đã nhìn ra một khác biệt lớn so với phong cách trước đây của Yêu Yêu.

Không có tiết tấu nhanh như những bộ lúc trước, cũng sẽ không có quá nhiều tình tiết khúc mắc trong quá khứ.

Đọc nó thật sự cần một quá trình tịnh tâm, chậm rãi cảm nhận, sẽ giống như mỗi cảnh Yêu Yêu viết đều giống nhau, đều là một câu chuyện rồi lại đến một câu chuyện khác, tỉ mỉ, kéo dài.

Trước đây có thể viết liền lúc hai cảnh, bây giờ thì một chương cũng phải ngẫm nghĩ thật lâu.

Nhưng bộ truyện này bản thân Yêu Yêu thực sự rất thích, cứu vớt lẫn nhau, chữa vết thương lòng cho nhau.



Cũng hi vọng các độc giả thân yêu có thể từ từ yêu thích nó O(n_n)O