Chấp Niệm Tam Sinh

Chương 47: Ngôi làng Lạc Ca






Bên này, Phù Hiểu Đông hắc tuyến đầy đầu, hắn giơ tay cóc lên đầu Phù Thiên Băng một cái trách mắng:
-Trên đời làm gì có nữ nhân nào như muội chứ. Cọc đi tìm trâu cũng được nữa sao!! Còn biết liêm sỉ không đây!!

-Muội cái gì cũng biết chỉ trừ liêm sỉ là không biết gì cả. Vậy nên có "cọc đi tìm trâu" thì cũng chẳng sao.

Phù Thiên Băng mặt dày đáp. Cái gì liêm sỉ? Nàng nghĩ trong tình yêu thì không nên có hai từ này. Vô liêm sỉ một chút, mặt dày một chút, bám dai một chút có khi lại rất tốt mà.

Yêu người ta mà không dám thổ lộ, thương người ta lại không dám tỏ tình, đến sau này người ta đi rồi biết trách ai đây!! Nàng nhất quyết phải vô liêm sỉ nha.

Im lặng một chút nàng lại hất mặt nói:
-Chứ cứ như đại ca, không biết đến khi nào Tiểu Băng mới có cháu đây.

Đến cả việc xin cưới nàng ấy mà cũng nhờ nàng mới xong chuyện... Đại ca có phải đã quá nhát không!

Phù Hiểu Đông bất giác cụp xuống mi mắt. Hắn thật ra không muốn nhờ Tiểu Băng giúp, nhưng vì muốn muội muội tham gia phần thi nên hắn đành lấy lý do này. Còn về Vy Nhi, hắn nhất quyết phải cưới nàng về bằng mọi cách hắn có thể.

-Tiểu Băng, muội đừng lo cho đại ca. Đại ca tất có cách đưa tẩu tẩu về cho muội.

Nói rồi Phù Hiểu Đông xoa nhẹ lên mái tóc nàng rồi cười bước đi. Chuyện sau này còn rất nhiều khó khăn đối với hắn, nhất là với Vy Nhi, hắn không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Phù Thiên Băng ngơ ngẩn ngước mắt nhìn bóng dáng cao to ấy bước đi mà thêm yên lòng. Trong nguyên bản có nói qua rồi, hai người họ đường tình duyên không thể bên nhau. Nhưng nói thế thôi, kiếp này nàng xuyên nàng nhất định giúp hai người họ.

Nghĩ vậy, Phù Thiên Băng liền cười thật tươi rồi chạy vào phòng mà không biết rằng vẫn có một người đang quan sát nàng. Đôi mắt hắn lại hiện lên nét kiên định đến khó tả.

*****^_^******

Sở Quốc hôm nay trời trong gió mát, cảnh vật lại càng trở nên đẹp đẽ.

Phù Thiên Băng mặc trên mình một thân nam trang màu lục, ngón tay thon dài lại cầm thêm cây quạt trắng thanh tao phe phẩy. Nam tử ở Sở Quốc này có người nào hơn nàng??

Nàng hôm nay lại trốn nhà đi chơi.

Nhưng cũng thật tội nghiệp, cha tinh ý nên cha phái thêm một tên nô tài giỏi võ nghệ đi theo nàng nên dù nàng có chạy đằng trời cũng không thể qua được mắt hắn...

-Aaaa, chó, có chó cắn người!!! Cứu với!!

Giữa phố xá đông vui tự nhiên lại xuất hiện thêm tiếng kêu thất thanh của một cậu bé. Nghe có vẻ cậu ta đang rất sợ hãi.

Phù Thiên Băng cũng có khiếu tò mò, nàng cố bon chen vào chốn xô đẩy đông đúc xem tình hình. Nhưng đập vào mắt nàng lại là cảnh cậu bé kia đang cầm cây gậy lớn đập lên đầu con chó và nó chạy đi mất. Có vẻ như chẳng còn gì vui nữa, nàng cũng bắt đầu thấy khó thở với việc bon chen nhiều chuyện này rồi.

-Tên bần hàn ti tiện kia, ngươi dám đánh con chó Tây Vực của ta để nó chạy đi mất sao! Khốn kiếp.

Người dân vừa tản được một chút lại bắt đầu tụ họp lại xem tiếp kịch hay. Chỉ là Phù Thiên Băng vẫn không hiểu "kịch hay" ở đây có nghĩa là gì!! Là nhìn cậu bé kia bị tên giàu có phách lối nọ đánh đập dọa dẫm sao??

Nghĩ đến đây nàng liền khó chịu ra mặt. Phù Thiên Băng khẽ nháy mắt với tên nô tài mới A Phúc của nàng một cái, quả nhiên hắn hiểu ý liền chạy đi và cắn mạnh vào tay tên nhà giàu phách lối. Hắn ta kêu rên đau đớn rồi cũng cầm gậy đập mạnh lên vai A Phúc một cái và A Phúc cũng chạy đi mất dạng.

Sự việc diễn ra theo đúng trình tự Phù Thiên Băng đặt ra, nàng cũng phải diễn theo thật tốt. Phù Thiên Băng hốt hoảng chạy ra kêu lớn theo hướng chạy của A Phúc:
-A Phúc, A Phúc của ta...

Dừng đoạn nàng lại hậm hực quay đầu nhìn tên nhà giàu trách mắng:
-Ngươi dám đánh A Phúc của ta sao!

-Hắn ta dám cắn ta. Ta đánh lại hắn là chuyện thường tình, hắn tự nhiên chạy đi cũng đâu can hệ đến ta.

Tên nhà giàu cũng không khách khí lớn tiếng cãi.

-Thế tại sao ngươi lại đánh người vì con chó của ngươi!

-Vì con chó của ta là từ Tây Vực đến. Ta nuôi nó đã được hai tháng, cho nó ăn của ngon vật lạ nên tất nhiên tên dân đen này phải chịu tội.

-A Phúc của ta là ta nuôi từ bé, hơn mười bảy năm ta cho nó ăn cơm vàng cháo bạc. Ngươi dám đánh nó bị thương ta bắt cả nhà ngươi đền tội.

Phù Thiên Băng gắt giọng cãi lớn. So bì tranh luận với nàng sao? Hắn có nằm mơ cũng không thể thắng.

Nghe câu nói đầy uy quyền này của Phù Thiên Băng làm tên nhà giàu thêm tức giận nói:
-Bổn đại gia đường đường là độc tôn nhà họ Thương, so về tài sản và tài buôn lái không ai sánh bằng. Một kẻ tầm thường như ngươi cũng đáng để bổn đại gia bồi thường sao!!

Tên nhà giàu phách lối quả đúng là phách lối không thể tha. Hắn ta cư nhiên xem thường quyền sống còn, quyền được tôn trọng của con người như vậy!

-Ngươi nói xem ta là ai?

Phù Thiên Băng nhéch môi cười khẩy, đoạn nàng lại nói:
-Ta, Lạc Thiên Ca, đường đường là con dân nước Sở, Sở Quốc có Sở Vương, con dân nước Sở tức cũng là con dân của Sở Vương. Đụng đến con dân của Sở Vương tức đụng đến Sở Vương. Ngươi còn muốn ta nói tiếp không? Nếu muốn, hãy cùng ta đến gặp Sở Vương.

Câu nói không nhanh không chậm, rõ ràng rành mạch oai nghiêm đến mức khiến toàn bộ người dân xung quanh phải nín thở nghe nàng nói.

-Đúng vậy, Sở Quốc có Sở Vương, đụng đến con dân nước Sở tức là đụng đến Sở Vương.

Trong đám đông bỗng phát ra câu nói mạnh mẽ như đang khẳng định lòng tin yêu của họ đối với Sở Vương. Cũng nhờ câu nói này mà cả khu chợ nơi kinh thành nhộn nhịp càng thêm phần náo nhiệt vì lòng ca tụng của người dân đối với Sở Giả Thần, Sở Vương của họ. Và chính xác hơn, họ đang tung hô chính mình. Bởi vì, bọn họ, những người dân đen, lần đầu tiên được công nhận là con của vua nước Sở. Họ tất nhiên vui, tất nhiên tự hào về vua nước họ. Vua nước họ, yêu dân như con.


Thấy tình hình bắt đầu không ổn, tên nhà giàu đành mang một bụng tức giận thoái lui tránh phiền phức. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.