Sau khi hai người lấy được nguyên liệu cần dùng thì trở về phòng.
Họ được người hầu sắp xếp cho hai căn phòng cạnh nhau, nhưng khi màn đêm buông xuống Dạ Hiểu Y lại vác chân lên chạy sang phòng bên cạnh.
Lúc Dạ Hiểu Y vừa tiến vào thì bên ngoài phòng ngay lập tức xuất hiện một tầng kết giới.
Tịch Hạ Nhiên đón lấy người trong lòng mà ôm hôn kịch liệt, hai người triền miên quấn lấy nhau từ trên bàn lên tới giường mới thả ra.
Dạ Hiểu Y khuôn mặt hơi ửng đỏ đè Tịch Hạ Nhiên xuống mà chậm rãi tháo đai lưng của đối phương, y nhẹ nhàng hôn lấy sườn mặt của Tịch Hạ Nhiên, cảm nhận cảm giác tiếp xúc thân mật của hai người.
Tịch Hạ Nhiên tuy gấp gáp không chịu được nhưng vẫn cố nhẫn nại mà xem đối phương đối động.
Dạ Hiểu Y nhanh chóng thoát hết y phục trên người bản thân, sau đó vuốt ve bờ ngực săn chắc của Tịch Hạ Nhiên.
Ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển từ ngực xuống bụng sau đó dừng lại trên người tiểu Nhiên Nhiên.
Y trướng ngưòi ngồi dậy, dùng tay nắm lấy vật thô dài chậm rãi cho vào bên dưới. Cho dù lúc nãy nơi đó đã được y nới lỏng ra trong lúc tắm nhưng so với sự to lớn của dị vật thì việc làm của y chả ăn nhằm vào đâu.
Nhìn thấy sắc mặt Dạ Hiểu Y khó coi, Tịch Hạ Nhiên khó chịu mà lên tiếng.
"Hay là ngừng lại đi, không cần quá sức đâu"
Dạ Hiểu Y vẫn cố chấp không nghe, chậm rãi ngồi xuống.
"Không được"
"Huynh cứ ở yên đó, ta chịu được mà không quá sức đâu"
Thấy Dạ Hiểu Y chật vật mất một thời gian dài mà chỉ vào được một phần ba, sự nhẫn nại của Tịch Hạ Nhiên lúc này đã bị mài dũa mất sạch. Hắn vươn tay giữ lấy eo đối phương, đột ngột đâm mạnh vào.
Hành động bất ngờ của đối phương làm cho Dạ Hiểu Y giật mình, đột nhiên sau đó một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ phía dưới. Dạ Hiểu Y cắn răng chịu đựng, đầu ngửa ra sau mà thở dốc, phía dưới cũng đồng thời bắn ra đong nước trắng đục.
"Không cần kìm nén đâu, ta đã dựng kết giới rồi"
Sau câu nói, Dạ Hiểu Y hé miệng rên rỉ mấy tiếng.
"Ta hơi mệt, huynh giúp ta động một chút"
Nghe thấy lời nói của Dạ Hiểu Y, ngay lập tức Tịch Hạ Nhiên chậm rãi nhịp hông.
Lúc đầu hắn còn sợ đối phương đau, nhưng sau đó thấy Dạ Hiểu Y không có dấu hiệu gì liền lập tức trở nên thoi bạo hơn.
"Chậm... chút nha, huynh vào sâu quá"
"Chúng ta đổi chỗ được không?"
Tịch Hạ Nhiên trầm giọng ừ một tiếng, sau đó xoay ngưòi đặt y dưói thân mình mà di chuyển.
Ngưòi phía dưói theo nhịp điệu ra vào của hắn mà rên rỉ.
Sau đó hai người trầm luân vào bể dục đến gần sáng mới ngưng lại.
Sáng hôm sau, Dạ Hiểu Y tỉnh dậy sau một đêm vận động kịch liệt. Cơ thể hai người không mặt gì đang nằm dáng sát vào nhau trên chiếc giường chật hẹp.
Y ngồi dậy dụi dụi mắt, vươn vai một cái sau đó xoay ngưòi sang nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh môi hơi hé nụ cười.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi của Lưu Niên, lúc này Dạ Hiểu Y mới giật mình bật người khỏi giường, dùng tốc độ như tia chớp lấy ra bộ y phục mới trong nhẫn trữ vật nhanh chóng sửa soạn chỉnh tề, miệng không ngừng gọi Tịch Hạ Nhiên.
Tịch Hạ Nhiên lúc nghe thấy giọng của Lưu Niên thì hắn cũng đã tỉnh, nhưng hắn không hoảng mà vẫn bình thản mặc đồ.
Đợi qua tầm một chén trà thì Lưu Niên cũng được Dạ Hiểu Y mở cửa mời vào.
Lưu Niên tiến vào phòng ánh mắt sắc bén liếc nhìn hai người, sau đó chậm rãi tiến đến bàn trà.
"Ta có chuyện muốn nói với hai đứa"
Dạ Hiểu Y nở nụ cười tươi tiêu chuẩn tiến đến rót trà cho hắn.
"Thúc thúc có chuyện gì ạ?"
Lưu Niên không dùng trà, ánh mắt hờ hững nhìn hai ngưòi mà đáp.
"Ta sẽ theo hai đứa xuất cốc một chuyến"
Nghe tới đây Dạ Hiểu Y lộ vẻ ngạc nhiên, tò mò hỏi.
"Người không nói đùa chứ?"
Từ xưa đến nay ai cũng biết Lưu Niên là mẫu người điềm tĩnh không thích ồn ào, ghét nơi đông người.
Vậy mà bây giờ lại chủ động xuất cốc khiến cho y có phần hoang mang kèm theo hưng phấn.
"Là thật, hai đứa sắp xếp một chút, ngày mai chúng ta xuất phát."
Sau đó Lưu Niên rời đi.
Hôm sau, cả ba người đứng trước cửa truyền tống trận của cốc, sau đó thuận lợi rời khỏi cốc.
Vừa rời khỏi cốc, ngay lập tức cửa truyền tống bị một cái phất tay của Lưu Niên mà biến mất.
Theo sau đó, Lưu Niên cất tiếng hỏi Dạ Hiểu Y.
"Con định về ma giới hay đến chỗ khác?"
Dạ Hiểu Y không chậm trễ mà đáp.
"Đến núi Thái Lam đi ạ?"
Lưu Niên khẽ ừ một tiếng, ngay sau đó hắn vận linh lực trong cơ thể tạo ra một truyền tống trận khác.
Dạ Hiểu Y mở lớn mắt ngạc nhiên vì độ chịu chơi của Lưu Niên.
Phải biết rằng ở thế giới của những người tu đạo tuy có nhiều cách di chuyển nhanh như là ngự kiếm, dùng một chút linh khí rót vào kiếm là có thể tùy ý ngự kiếm, chỉ cần có đủ linh khí duy trì kiếm là có thể dùng lâu dài.
Ngự phong nằm trên ngự kiếm một bậc, chỉ những ngưòi có tu vi cao thâm, linh khí nằm ở tầm cao mới có thể dùng. Muốn ngự phong để di chuyển cần tiêu hao cả thể lực và linh khí, nói cách khác là dùng linh khí cường hóa thân thể để di chuyển trong thời gian nhất định.
Nhưng cách nhanh nhất trong tất cả vẫn là truyền tống.
Truyền tống rất hao tổn linh khí, chỉ có những người tu đạo nhiều năm, năng lực cao siêu hoặc siêu giàu linh thạch mới có thể mở truyền tống.
Đầu ta ruyền tống trận hầu hết được đặt cố định ở những chỗ cần thiết, người di chuyển chỉ cần tạo cổng vào để liên kết với nơi được mặt định sẵn ở cửa ra là được.
Ngó thấy Lưu Niên chỉ cần phất tay áo là có thể mở một cái truyền tống trận, Tịch Hạ Nhiên cũng khá ngạc nhiên.
Hai ngưòi đứng ngây ra đó một lúc, sau khi nghe thấy lời thúc dục của Lưu Niên thì cả hai mới trấn tĩnh lại mà theo sau hắn vào truyền tống.
Giây sao đó, cả ba ngưòi xuất hiện ở cửa ra của cổng truyền tống dưới chân núi Thái Lam.
Có một số ngưòi thường đi ngang qua thấy tò mò với sự xuất hiện đột ngột ba ngưòi nên lén đưa mắt quan sát.
Sau đó cả ba một đường thẳng lên núi.
Vừa lên tới cửa lớn cả ba đã thấy Diệp Tử Thanh sắc mặt khó coi đứng đợi.
Khi cả ba vừa bước qua khỏi cửa lớn thì ngay lập tức Diệp Tử Thanh túm lấy tay Dạ Hiểu Y ngự phong biến mất ngay lập tức.
Dạ Hiểu Y vẫn chưa kịp nói gì thì đã xuất hiện trước cửa phòng của Vũ Vấn Kỳ, ngay sau đó tiếng rên rỉ của Vũ Vấn Kỳ lọt vào tai y.
Diệp Tử Thanh lo lắng tiến nhanh vào trong.
Bên trong phòng, Vũ Vấn Kỳ cả người nổi đầy gân xanh và tơ máu màu tím quỷ dị đang lăn lộn trên giường.
Ngay lập tức Dạ Hiểu Y tiến đến điểm mấy huyệt đạo trên người Vũ Vấn Kỳ khiến hắn bất tỉnh.
Thấy vậy Diệp Tử Thanh hoảng hốt tiến đến giữ chặt tay Dạ Hiểu Y mà nói.
"Ngươi đã làm gì hắn?"
Dạ Hiểu Y vẻ mặt bình tỉnh nhìn vào mắt đối phương đáp.
"Thứ trên người hắn hiện tại không thể chữa được, chỉ có cách này mới giúp hắn bớt đi thống khổ"
Nghe đến đây sắc mặt Diệp Tử Thanh mới dịu đi phần nào mà buông tay ra.
"Rốt cuộc hắn bị trúng loại độc gì mà khó giải như vậy"
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo mà thanh vang.
"Thứ trong người hắn không phải là độc, mà là cấm thuật."
Lưu Niên cùng Tịch Hạ Nhiên lúc này từ bên ngoài đi vào.
Người vừa cất lời lúc nãy là Lưu Niên, hắn đã nghe sơ qua tình hình của Vũ Vấn Kỳ qua lời kể của Dạ Hiểu Y.
Bây giờ Diệp Tử Thanh mới để ý đến sự hiện diện của Lưu Niên, hắn ngạc nhiên nhìn nhìn Tịch Hạ Nhiên.
Thấy ánh mắt của hắn Tịch Hạ Nhiên cũng không nhanh không chậm mà giới thiệu Lưu Niên với hắn.
"Hóa ra là Lưu cốc chủ, vãn bối thất lễ rồi"
Lưu Niên phất phất tay ngụ ý không sao, sau đó tiến đến bên cạnh Dạ Hiểu Y nhìn nhìn người trên giường rồi lắc đầu nói.
"Người hạ chú này quá độc ác, thứ này cơ bản là không giải được."
Nghe mấy câu nói của Lưu Niên, ngay sau đó Diệp Tử Thanh cũng vội vã lên tiếng.
"Thực sự không còn cách nào sao?"
"Cách thì có, nhưng dược liệu thì rất khó để tìm được."
Dạ Hiểu Y bấy giờ mới xoay người qua đối mặt Lưu Niên.
"Thúc thúc, chỉ cần thúc nói tên thì cho dù có khó khăn cỡ nào con cũng có thể tìm được."
Ngay sau đó Diệp Tử Thanh cũng lên tiếng.
"Ta cũng sẽ dốc hết sức"
Lưu Niên nhẹ nhàng thở dài một cái sau đó nói.
"Đầu tiên cần phải tìm được máu đầu tim của người hạ cấm chú, thứ hai cần có hoa của Thiên Lan Trần Mộng."
"Thiên Lan Trần Mộng? Là thứ gì?"
Nghe cái tên lạ mà từ trước đến nay Dạ Hiểu Y chưa từng được nghe qua khiến y không kìm được tò mò mà hỏi.
Bên cạnh Diệp Tử Thanh cũng lộ ánh mắt dò hỏi.
Thấy vậy Lưu Niên cũng giải thích cho cả hai người.
"Thiên Lan Trần Mộng là tiên dược quý hiếm sống trong vực ảnh cốc, loài hoa này 50 năm mới kết hoa một lần, mỗi lần chỉ nở ba nhánh. Sau khi hoa nở mùi hương tự nhiên của nó sẽ dẫn dụ các loài yêu thú tìm đến để tìm sự chải chuốc tinh thần, cho nên muốn tìm được hoa đã là một chuyện khó, hơn nữa còn phải vượt qua đám yêu thú canh giữ bên cạnh nó."
"Vực ảnh cốc cách ba năm mới mở cửa một lần, mỗi lần mở chỉ vỏn vẹn bảy ngày. Nếu trong bảy ngày đó trùng hợp vào ngày hoa nở thì có thể nói là dùng hết vận may cả một đời."
Nghe đến đây Dạ Hiểu Y lắc đầu chán ngán.
"Ta đầu hàng, tìm được nó đã quá khó, nói chi đến việc bên cạnh còn có yêu thú."
Diệp Tử Thanh bên kia thì im lặng siết chặt tay.
Bấy giờ Dạ Hiểu Y như nhớ ra gì đó vội quay sang nói với Lưu Niên.
"À thúc thúc ơi, nếu người đã đến đây vậy con có một chút việc phiền người rồi."
Nói xong y lấy trong nhẫn trữ vật ra một số dược liệu và chai lọ linh tinh đee lên bàn sau đó chỉ chỉ vào mắt Vũ Vấn Kỳ.
"Mắt của hắn bị tổn thương, con định sẽ thử giúp hắn chữa trị, nhưng xét thấy bản thân y thuật không bằng người nên phiền thúc giúp con một tay."
Sau đó Lưu Niên không chần chừ mà gật đầu.
Tối hôm đó Vũ Vấn Kỳ cũng tỉnh lại, hắn ngồi dậy ngay ngốc trong chốc lát thì cảm thấy có gì đó chặn ngang mắt mình nên đưa tay lên mặt thử sờ sờ. Ngay lập tức có một bàn tay ấm áp khác chặn lấy bàn tay hắn, nhẹ nhàng kéo ra.
Theo sau đó có một giọng nói quen thuộc ấm áp truyền đến bên tay hắn.
"Ngươi đừng sờ, vừa mới thay thuốc xong"
Vũ Vấn Kỳ hơi khựng lại một chút sau đó lên tiếng.
"Chủ nhân, người trở lại rồi sau?"
"Đúng vậy"
Sau đó hắn định đứng dậy thì bị Dạ Hiểu Y chặn lại.
"Định đi đâu"
"Ta muốn đi rót chút nước"
Dạ Hiểu Y nhìn nhìn hắn sau đó tiến đến bàn rót một chén nước đưa đến, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh chân giường.