Mộng Khê di chuyển bàn tay nâng gương mặt Dạ Hiểu Y lên nói:
"Đúng là nhan sắc tuyệt trần"
Tịch Hạ Nhiên sửng sốt trừng mắt thủ thế cơ hồ như chuẩn bị tấn công thì Mộng Khê lại cười lớn và nói:
"Thái tử điện hạ ta và ngài tuy có thù oán, nhưng việc làm ăn của ta không liên quan đến ngài phiền ngài không nên nhúng tay vào."
Dứt câu nói Mộng Khê đưa đôi mắt giết người của ả liếc tới hướng Tịch Hạ Nhiên.
Cảm nhận được sát khí trong câu nói của đối phương, Tịch Hạ Nhiên không chần chờ nhanh chóng vung tay ra từ không khí hiện ra một thanh kiếm, sau đó nhanh chóng bay đến hướng của Mộng Khê.
Thấy kiếm bay đến Mộng Khê liền đạp chân vận khí né sang một bên, thân thể uyễn chuyển né hết tất cả các đòn tấn công từ Tịch Hạ Nhiên. Sau đó Mộng Hàn nhảy lên trên thành cửa sổ ngồi xuống vuốt nhẹ mái tóc cười nói:
"Thì ra kiếm của Thái Tử cũng chỉ được chừng đấy"
Xoay sang nhìn thì thấy Tịch Hạ Nhiên đã cởi trói cho Dạ Hiểu Y.
Mộng Hàn liền thay đổi sắc mặt, miệng lầm thầm đọc chú xung quanh căn phòng đột nhiên xuất hiện hàng vạn cổ tự bay thành hình trụ bao lấy hai người họ.
Tịch Hạ Nhiên chưa kịp hết ngỡ ngàng thì đã bị một phi tiêu từ đâu tấn công vào phía sau khiến y té ra sàn. Dạ Hiểu Y bên trong vẫn bình thản nhưng lại giả vờ hoang mang, sợ hãi đến sắp phát khóc đi đến đỡ Tịch Hạ Nhiên dậy hỏi han:
"Ca huynh không sao chứ"
Tịch Hạ Nhiên chống tay ngồi dậy khinh thường liếc nhìn Mộng Hàn đáp lời:
"Ta không sao"
"Không ngờ ả đã lén đặt kết giới trong phòng, là ta vô ý không phát hiện"
Dạ Hiểu Y trầm mặt khẽ đứng dậy gục mặt rưng rưng nước mắt nói:
"Là ta đã liên lụy huynh, ta xin lỗi"
Mộng Khê tặc lưỡi lắc đầu nói:
"Các ngươi sắp chết đến nơi mà còn tình tứ như vậy "
Tịch Hạ Nhiên tức giận khi nghe câu nói của Mộng Khê. Hắn đứng dậy vận khí lần nữa triệu hồi Thương Thanh dùng nó chém tới tấp vào kết giới hầu phá nó, nhưng chỉ được vài chiêu y đột nhiên nhổ ra một ngụm máu.
Dạ Hiểu giật mình thấy, lại chạy đến đỡ Tịch Hạ Nhiên.
Cùng lúc đó, Mộng Khê vẫn đang đọc khẩu quyết, phù chú các cổ tự càng ngày càng mạnh mẽ và nồng đặc hơn bay xung quanh rồi đột nhiên tấn công liên tục vào người Tịch Hạ Nhiên.
Tịch Hạ Nhiên thấy cổ tự bay đến bèn đẩy Dạ Hiểu sang lại dùng linh lực định chống chả nhưng lại không thi chuyển được, y giật mình hoảng hốt.
Tại sao linh lực ta lại bị đình trệ?
Đang ngỡ ngàng thì những cổ tự đã bay thẳng đến đánh vào người Tịch Hạ Nhiên. Nhưng thấm thoát thời gian trôi qua lại không nghe được tiếng nổ, y ngước lên nhìn thấy Dạ Hiểu Y chắn trước mặt mình.
Y ngạc nhiên khi thấy xung quanh người Dạ Hiểu Y được vô vàn cánh hoa tử đằng bao quanh, nó cuồn cuộn nhưng lại nhẹ nhàng bay khắp phòng. Sau đó đột nhiên(xẹt xẹt) tiếng những cánh hoa liên tục tấn công vào kết giới.
Linh khí mạnh mẽ tỏa ra, kết giới từ từ xuất hiện những lổ hỏng và bị phá vỡ.
Kết giới bị phá vỡ, Mộng Khê bị phản phệ không ít, khóe miệng chảy ra một ít máu nhưng đã bị lau ngay sau đó.
"Tốt lắm tiểu ma vương ngươi giỏi lắm, hóa ra lâu nay ngươi giả vờ yếu đuối lần sau các ngươi đừng mong thoát"
Dứt câu Mộng Khê biến mất giữa không trung.
Tử đằng trên người Dạ Hiểu Y cũng dần biến mất, y té xuống ngã trên sàn và ngất đi.
- -------
Cách chợ Vong Sát không xa, trong một hang động nhỏ.
Dạ Hiểu Y từ từ chậm rãi mở mắt, cảm thấy có những luồn gió lạnh cứ từ đâu lùa vào làm y run lên. Nhìn xung quanh Dạ Hiểu Y bàng hoàng không biết đây là đâu thì phía sau lưng y vang lên giọng nói:
"Tỉnh rồi sau"
Quay đầu lại nhìn là Tịch Hạ Nhiên hắn đang ngồi vận khí, nhìn kỉ hơn thì thấy một nét phong nhã thanh lịch xuất hiện trên mặt Tịch Hạ Nhiên.
Dạ Hiểu Y phải ngẩng ngơ nhìn trong vô thức mất mấy giây.
"Nhìn đủ chưa"
Giọng nói của Tịch Hạ Nhiên vang lên khiến Dạ Hiểu Y giật mình lúng túng trả lời:
"Không có"
Sau đó Tịch Hạ Nhiên mở mắt ra, chậm rãi nói:
"Đệ có sau không?"
Dạ Hiểu Y vẫn còn lúng túng vì chuyện vừa rồi nên hơi khó nhọc nói:
"T..a...ta không sao"
Trong lúc chờ câu trả lời thì Tịch Hạ Nhiên di chuyển ra phía cửa động nhìn xung quanh nói:
"Không cần nói, nhìn đệ như vậy là biết, hiện tại vì bị dính chiêu của ả Mộng Hàn khi nãy nên linh lực ta đã bị đình trệ không thể về thiên giới được..."
Ngắt ngang lời của Tịch Hạ Nhiên, Dạ Hiểu Y bèn nói:
"Hay là huynh đến chỗ ta?"
Suy nghĩ một lúc Tịch Hạ Nhiên bèn gật đầu rồi hai người di chuyển về phía ma giới.
- -----
Rầm. Vũ Vấn Kỳ bị cú chưởng đánh bay ra xa nôn ra một ngụm máu.
"Xin ma tôn tha tội là do tại hạ thất trách nên mới mất dấu vết của tiểu ma vương."
Dạ Cố xoay người phất tay, lớn giọng nói:
"Lui ra đi! ta sẽ đích thân đi tìm nó về"
"... "
Vũ Vấn Kỳ lui ra tới cửa thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Phụ thân, phụ thân xem con dắt ai về đây"
Dạ Cố di chuyển nhanh ra cửa, nhìn thấy hình ảnh Dạ Hiểu Y đang tưoi cười hớn hở chạy về bên cạnh y là Tịch Hạ Nhiên.
"Phụ thân"
Dạ Cố đưa mắt nhìn Tịch Hạ Nhiên, chưa kịp đợi Dạ Cố hỏi thì Tịch Hạ Nhiên đã cung kính cất giọng chào:
"Ma tôn"
Dạ Cố hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt, chậm rãi nói:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Vừa dứt lời Dạ Hiểu Y chạy lại ôm cha cắt ngang và nói:
"Cha huynh ấy vì cứu ta nên linh lực bị đình trệ người cho huynh ấy ở lại đây dưỡng thương được không?"
Đưa mắt lên nhìn đúng là nam nhân trước mắt hiện tại có vẻ khá yếu ớt, Dạ Cố trả lời đang phân vân thì Dạ Hiểu Y liền run run kéo vạt áo y.
Hết cách với đứa con này Dạ Cố đành bất lực.
"Được tùy con thôi"
Tịch Hạ Nhiên biết Dạ Cố khó xử, chuyện này đúng là nếu để cho người khác biết được thì đúng là thiên vị mà.
Nếu nói về Dạ Hiểu Y và Tịch Hạ Nhiên thì lí do chắc là do chuyện của nhiều năm về trước.
Trong một lần lén trốn lên nhân gian chơi, Dạ Hiểu Y không cẩn thận bị đi lạc dẫn đến bị hung thú đánh đến trọng thương. Lúc đó vô tình Tịch Hạ Nhiên đi ngang, thấy người gặp nạn ra tay tương trợ.
Từ đó cả hai trở thành bạn thân của nhau, tâm đầu ý hợp. Mỗi ngày đều lén gặp nhau.
Sau đó cả hai dần dần như trở thành tri kỷ từ bao giờ không hay biết.
- ------
Ở ma giới được ba ngày. Linh lực của Tịch Hạ Nhiên hầu như đã khôi phục hoàn toàn, những ngày này Dạ Hiểu Y đều chăm chỉ ngồi chơi và tâm sự với Tịch Hạ Nhiên.
Y kể với hắn mọi thứ trên trời dưới đất, Tịch Hạ Nhiên tuy bên ngoài ra vẻ chăm chú lắng nghe nhưng bên trong nội tâm hắn lúc nào cũng chỉ toàn hình ảnh của Dạ Hiểu Y quần áo không chỉnh tề ngày hôm đó.
Thấm thoát đã được một thời gian.
Dạ Hiểu đứng ở chõm đồi gần chợ Vong Sát, mắt rưng rưng không nỡ buông tay Tịch Hạ Nhiên.
"Dạ Hiểu Y ta phải về rồi"
Dạ Hiểu Y mếu máo nói:
"Ta không muốn, ta muốn huynh ở lại thêm"
Tịch Hạ Nhiên nở nụ cười xoa đầu Dạ Hiểu Y rồi nói:
"Ta sẽ trở lại mà! hãy đợi ta"
Nói xong Tịch Hạ Nhiên vận khí đi mất để lại Dạ Hiểu Y còn ngơ ngác đứng đó.
Y giờ mới hoàn hồn lòng thầm nghĩ. Cái tên này nói đi là đi ngay.
Bất giác mặt y liền đỏ ứng, ngước nhìn lên không trung nở nụ cười và hét lớn:
"Ta sẽ đợi huynhhh"
- -------
Cứ thế nhiều năm sau ngày nào Tịch Hạ Nhiên cũng đến chỏm đá họ thường chơi gặp nhau.
Thắm thoát đã ba năm trôi qua. Dạ Hiểu Y bây giờ đã ra dáng thiếu niên chững chạc khuôn mặt kiều diễm khả ái khiến ai nhìn cũng bị hút hồn.
Dạ Hiểu Y đứng dưới gốc cây Tử Đằng, cây mà ngày đó cả hai cùng trồng và chăm sóc. Gió nhẹ bay bay từng cánh hoa tử đằng rơi dịu dàng theo gió.
Một nam nhân trên ngưòi khoác nguyên bộ y phục màu thiên thanh cùng với mái tóc màu trắng dài xõa bồng bềnh trong gió, khung cảnh này đúng là tuyệt sắc nhân gian.