Chấp Niệm Hoa Khai

Chương 26




Vũ Vấn Kỳ bị đòn đánh văng xa, chấn động đến có chút choáng váng, sau đó đưa tay chống vào ngực mà đứng dậy.

Thoạt nhìn cũng không thấy như bị thụ thương.

" Hahaha... muốn phá trận việc đầu tiên cần làm tất nhiên là phá vỡ người liên kết trận pháp rồi "

song nhãn đen sâu như bóng đêm của Nam Cung Uyển vẫn chăm chú đặt trên hồng sắc thân ảnh đối diện, thâm thúy mà lãnh tĩnh, còn có một chút tình tự hỗn loạn không rõ ràng

Một kích vừa rồi của Nam Cung Uyển, hình như là để đẩy hắn ra, chứ không phải muốn giết hắn… Tuy rằng thoạt trông rất hung hiểm, nhưng cũng mang theo vài phần lực mềm mỏng.

Hắn rốt cuộc làm sao vậy, rất bất thường....

" Sao lại không dùng Song Ảnh đao giao đấu với ta, hay là ngươi sợ sẽ bị chủ nhân của nó phá giải "

Khựng người lại, Vũ Vấn Kỳ hiện lên tia lo lắng, cũng không hề để ý tới là tất cả mọi diễn biến ở đây, đều thu vào trong mắt của Dạ Cố cùng Tịch Trác Tuyền

Vũ Vấn Kỳ có cảm giác như đang rơi vào trạng thái cuồng hóa cực kỳ bất ổn khi bị Nam Cung Uyển nói trúng tim đen.

Trong nháy mắt bị sát khí kinh hồn đè nén đến không khỏi đông cứng lại.

" Đừng nhiều lời "

Chỉ thấy một đạo lưu quang ám hồng sắc thoáng hiện lên bên cạnh Nam Cung Uyển, sau khi lưu chuyển vài cái trong nháy mắt liền tiêu thất trong không trung,một thân ảnh thon dài vận hắc sắc bào lập tức xuất hiện trước mắt hắn.

Nam Cung Uyển ngay cả phản ứng lại còn không kịp, chỉ cảm thấy lưng một trận đau nhức, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động. Hô hấp vì một cỗ lực áp chế lên cổ mà trở nên trắc trở, chật vật mở mắt ra, lại thấy một thanh kiếm mang theo sương đen phẫn nộ đang tấn công mình

Cơ thể đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn, tựa hồ như có thứ gì đó hàn lãnh lại sắc nhọn đâm xuyên thấu qua

Chưa bao giờ chịu qua đau đớn khiến Nam Cung Uyển không thể chịu được mà bật tiếng rên rỉ, trong lúc nhất thời lại đau đến mức thấy trước mắt như nhiễm một mảnh huyết hồng.

Cái loại đau đớn này, không lời nào có thể diễn tả hết được, cũng không phải thứ mà thường nhân có thể chịu đựng được…

Song nhãn Nam Cung Uyển nheo lại, hắn đang giải phóng nguồn năng lượng ẩn giấu mà đến chính bản thân mình

Nhất thời, hắc vũ giăng kín không trung.

Một khắc sau đó, ngay khi Vũ Vấn Kỳ còn đang ngổn ngang nghi hoặc trong lòng, đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên hung hăng nhìn y, song nhãn đầy tơ máu bất ngờ biến thành một mảnh u lam hỗn loạn, cuồn cuộn hỏa nộ khiến kẻ nào cũng phải giật mình hoảng sợ.

" Ngươi... phải... trả...giá "

Thanh âm sâu lặng mà khàn đặc.

Giây tiếp theo, ngay khi Vũ Vấn Kyc đột nhiên ý thức được thân ảnh trước mắt mình chỉ còn là một tàn ảnh, phía sau thắt lưng đã sớm lãnh lấy một kích cường lực, lực đạo hung tàn đủ để đem hắn chặt đứt ngang.

Cực nhanh, mà cũng cực quyết đoán.

Càng khiến Vũ Vấn Kỳ kinh hãi hơn cả, chính là thần thức của bản thân đột nhiên bị dao dộng mập mờ

Giây tiếp theo sau đó, nguy hiểm cực độ trước giờ chưa từng có khiến Vũ Vấn Kỳ một lần nữa thần tình ngưng trọng, bắt đầu phản kích toàn lực.

Bởi vì lúc này hắn rất rõ ràng, bây giờ, nếu không phải là y chết, thì sẽ là hắn chết.

Một tiếng bén nhọn vang lên, thân ảnh phiêu diêu như bay của hai người một lần nữa đứng im bất động tại chỗ.

Hai bên vũ khí siết lấy nhau thật chặt, năng lượng tỏa ra từ cả hai giữa không trung cũng đấu đá nhau không ngừng, ngay cả không gian cũng trở nên gãy khúc, thế cân đối giữa cả hai mong manh đến mức như bất cứ lúc nào cũng xảy ra biến chuyển cực lớn.

Đấu khí đỏ rực như máu theo quang mang dùng tốc độ cực nhanh chém tới Vũ Vấn Kỳ, ngay cả trụ trời cũng bị bổ ra thành một đạo khe nứt dài đến gần một trượng.

Nam nhân, tựa như ma thần tàn sát mang theo hỏa nộ điên cuồng cùng sát khí tấn công y.

Một cơn hỏa nộ trước giờ chưa từng có đột nhiên điên cuồng bốc lên trong cơ thể, trong nháy mắt, hồng phát vương gia đã phóng ngay đến chỗ Vũ Vấn Kỳ, yêu đồng trong tức khắc đã hòa thành một mảnh ám hồng hỗn loạn, vũ khí trong tay dùng tốc độ kinh khủng mà chém thẳng đến mục tiêu.

Miễn cưỡng tránh được ba đạo công kích đầu tiên, Vũ Vấn Kỳ thế nào cũng không thể nghĩ tới lần công kích thứ hai lại đến nhanh đến như vậy, khiến hắn ngay cả thời gian tiếp chiêu cũng không có…



Mắt thấy lần công kích thứ hai sẽ rất nhanh ập tới, quét mắt nhìn Nam Cung Uyển một cách thâm trường, xong liền mãnh liệt hóa thành một đạo lưu quang bảy màu tiêu thất tại chỗ.

Rất nhanh, một tiếng nói cuồng vọng liền vang vọng trong không gian. Kèm theo đó là một thân ảnh cũng nhanh chóng ngưng thực ở trước mặt Nam Cung Uyển.

" Mị Linh Kiếm Pháp đạo thứ 4 "

Ngay lập tức Vũ Vấn Kỳ xuất hiện toàn thân phát ra ánh sáng chói lóa, như tinh thần giữa trời đêm, phản chiếu hết thảy âm u trên thế gian.

Nhanh chóng tiêu thất tại chỗ, sau đó thânh kiếm trong tay không chút nương tình nhắm thẳng tới cổ đối phương mà chém, áp lực xung quanh nhất thời đè nặng them vài phần.

Nam Cung Uyển lập tức đưa kiếm lên đỡ lấy, huyết sắc trường phát vì xung động mà phất bay.

Trong nháy mắt Vũ Vấn Kỳ lại vung lên một đoản kiếm với tốc độ mà mắt thường không thể trông thấy được thân pháp di chuyển quỷ dị, trực tiếp một kiếm uy vũ với tốc độ khủng khiếp chém.

" Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi "

Thanh âm của Nam Cung Uyển phát ra thoạt nghe có vẻ ghê rợn.

Tiếp đó cười nhạt một tiếng, niệm một chú ngữ thâm ảo khó hiểu.

Vũ khí trên tay hắn mang theo huyết sắc đấu khí hừng hực như tử thần thần cuồng vọng, ưu mỹ mà thần tốc cùng lúc công kích lại sắc lục mà Vũ Vấn Kỳ phát ra.

Nhưng dường như lại không được cường hãn như vẻ ngoài của nó, ngay khi chịu công kích ngược trở lại, trong nháy mắt liền Vũ Vấn Kỳ như cơn gió bị đánh bay ra xa.

Nam Cung Uyển có chút kinh hoảng nhìn người trước mắt nói

" Ta đúng là quên mất một việc quan trọng, dù sao ngươi cũng từng học qua tiên kiếm, ta quả là sơ xuất rồi "

Cười khổ một tiếng, bất giác Vũ Vấn Kỳ lại nhớ đến…

Chính y cũng đã từng khổ tâm vì nó mà bị dày vò …

Khụ khụ

Khóe miệng Vũ Vấn Kỳ kẽ chảy ra một ít huyết

Bất quá hiện tại tình trạng của y so với tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều.

Dù sao thương thế của y khá nặng, cần phải hảo hảo nghỉ ngơi, kiên trì tịnh dưỡng nhưng thay vì nghỉ ngơi y lại vận chuyển linh lực xử dụng thần thức thời gian dài.

Cộng thêm việc thi chuyển Ma Linh Kiếm pháp của chính phái tạo nên xung đột giữa hai nguồn năng lượng

Y hiểu rõ những xung đột này trực tiếp do y mà tạo thành

Theo đó mà sắc mặt y cũng trắng thêm vài phần.

Quả nhiên không sai…

Y đang dần bị phản phệ

Ma lực trong cơ thể y đang cự lại sự tiến nhập của linh lực khác.

Lặng nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt Vũ Vấn Kỳ khẽ nói.

" Nếu ngươi đã biết, vậy còn không mau sám hối "

Sương mù u ám lần thứ hai tản ra, nhưng lại khác là sương mù lần này không có bao phủ lên toàn bộ thân thể hắn, mà dần hòa vào với da thịt, dần dần phủ kín lại bởi một lớp sương âm lãnh, cuồng mịt xung quanh người hắn.

Vũ Vấn Kỳ cũng hiểu được với tình thế trước mắt thì đây là giải pháp tốt nhất, với một ác ma phát cuồng thì với thực lực hiện tại của y không thể đối phó được, huống hồ cơ thể và nội lực y đang bất ổn, bất cứ lức nào cũng có thể phản đòn lại chính bản thân.

Trong nháy mắt Nam Cung Uyển điên cuồng chém loạn, đấu khí hắc sắc tản ra, nhất thời đem mấy làn sương ra chém văng tán loạn, đất bụi giăng đầy trời.



Quỷ quái thật

Không thể chém tan được làn sương

Bị trận pháp quỷ quái gì vậy, lần thứ hai bị áp chế khiến hắn không nhúc nhích nổi, hắn thở hổn hển, sắc mặt dần tái nhợt đến dọa người.

Lúc này, bầu không khí xung quanh liền truyền đến động tĩnh.

Từ không trung một cơn gió nhẹ kèm theo những cánh hoa cuồn cuộn miên man nhanh như một tia chớp thổi qua người Vũ Vấn Kỳ

Cơ thể Vũ Vấn Kỳ cảm giác như có một luồn khí băng lãnh khó tả xuyên qua tâm hồn thẩm thấu vào tận xương tỉ, liền sao đó lan ra khắp cơ thể là một cơn đau nhói khó chịu.

Linh khí rung động, chợt lóe sáng vầng sáng màu xanh lá liền thành một tầng bích chướng chiếu ra bóng người.

Khuôn mặt tuấn mỹ, mặt mày như họa, màu da trắng mịn, lộ ra linh khí sáng sủa.

Nhìn kỹ đôi mắt có màu đen, môi mỏng tươi cười, phong thái thoát tục, có chút câu nhân.

Vũ Vấn Kỳ thấy Tịch Hạ An xuất hiện, tức khắc gấp gáp nói

" Sao ngươi lại có nó "

" Có phải các ngươi đã làm gì với Dạ Hiểu Y "

Tịch Hạ An không đáp khẽ cười.

Liền đó thân ảnh Tịch Hạ An chậm rãi đi tới, một đường nhìn xung quanh, mắt phượng tràn ngập sát khí.

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía hắn

Người nọ mặc một bộ bạch y, mái tóc đen tuyền dài sạch sẽ được buộc lên lưu loát, đai lưng đỏ tươi càng là tẫn hiện chương dương, cầm trong tay thanh trường kiếm, tà áo nhẹ tung bay trong gió.

Vũ Vấn Kỳ ngây người

Uyển chuyển nhẹ nhàng, quan sát tình hình, Tịch Hạ An nói

" Đúng "

Lúc này, một thanh âm xen vào.

" An nhi, con đến đúng lúc lắm "

Tựa hồ như nhớ cái gì Tịch Trác Tuyền nói thêm " Tịch Hạ Nhiên đâu "

Khẽ nhếch miệng cười,Tịch Hạ An khuôn mặt tuấn tú rất là hờ hững, nói trắng ra: " Nhi tử yêu quý của phụ hoàng hiện tại đang bận dắt tên yêu nghiệt Dạ Hiểu Y bỏ trốn rồi "

Dạ Cố bên kia hơn phân nửa đã nghe thấy cuộc trò chuyện

Tịch Trác Tuyền mặt không đổi sắc, lạnh nhạt trước sau như một

" Con chắc chứ? Nó dám cãi lệnh ta "

Mặt Tịch Hạ An lập tức hơi trầm xuống, tức giận nói

" Phụ hoàng vẫn chưa nhìn ra được là đệ đệ của con đã động tình với tên tiểu yêu đó à "

" Đệ ấy ba lần bảy lượt ra mặt cầu xin thay cho hắn, hơn nữa còn rất quan tâm chăm sóc cho hắn "

Như là không dự đoán được lời y nói ra lại làm cho mọi người sửng sốt.

Nhìn thẳng vào ánh mắt lãnh lệ tức giận của Tịch Hạ An, Tịch Trác Tuyền chớp mắt vài cái liền nói

" Nếu lời con nói là thật vậy bây giờ ta sẽ tự mình đi kiểm chứng "