Một buổi chiều cuối thu lá vàng rơi rụng đầy sân, chuẩn bị cho mùa đông lạnh lẽo sắp đến. Cánh cửa bị mở ra, Diệp Tử Thanh bước vào mang theo một ít thức ăn. Hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp căn phòng đánh thức Vũ Vấn Kỳ đang ngủ tỉnh dậy.
"Ăn chút gì đi"
Nam nhân khẽ cười, chất giọng đầy ôn nhu tiến đến bàn đặt thức ăn xuống và nói.
"Ta sẽ tìm cách giải độc cho ngươi"
Vũ Vấn Kỳ ho mấy tiếng, chậm rãi di chuyển đến bàn ăn. Thân thể y hiện giờ đã đỡ hơn nhiều, tuy là có thể tự duy chuyển nhưng cảm giác đau đớn vẫn chưa thuyên giảm đi được phần nào. Dời tầm mắt xuống bàn, trên bàn chỉ có đơn sơ một ít cháo trắng và điểm tâm. Thấy thức ăn hắn chuẩn bị cho mình quá nhạt nhẽo nên Vũ Vấn Kỳ lộ vẻ bắt bẻ hỏi:
"Là của ngươi nấu sao?"
Diệp Tử Thanh nghe vậy ngại ngùng, lấy ngón trỏ khẽ vuốt vuốt mũi nói:
"Ta chỉ biết nấu cháo trắng, trừ nó ra ta không thể nấu được gì ngon hơn cả"
Nghe đến đây Vũ Vấn Kỳ bất lực nhìn nam nhân trước mắt, giọng điệu có hơi gượng gạo nói:
"Dù sao ta cũng là kẻ sắp chết không dám đòi hỏi quá nhiều"
Dứt lời, Y nâng muốn chậm rãi cho từng thìa cháo vào miệng. Cảm giác thanh nhạt chạm vào đầu lưỡi, vị ấm nóng của cháo chạy từ từ vào trong cổ họng. Suy ra ăn thứ này cũng không tệ lắm, dễ nuốt hơn những món thức ăn đầy mỹ vị.
Diệp Tử Thanh nhìn nam nhân trước mặt đang từ tốn ăn uống, hắn lại nỗi lên sự chua xót. Sai lầm của hắn không thể sửa chữa, nhận lầm người đã đành vậy mà còn suýt chút nữa giết chết người. Thật là tội lỗi.
- ------
Cùng lúc đó ở tiên giới, Dạ Hiểu Y đã được hạ nhân đổi sang y phục màu trắng tay rộng. Y nhàn hạ dạo xung quanh hồ sen, ngắm nhìn mây trời hoa lá. Lúc này từ xa Tịch Hạ Nhiên đi đến, vừa đi vừa cất giọng nói đều:
"Nhìn đệ bậy giờ chẳng khác gì một bạch liên hoa"
Nghe âm thanh, Dạ Hiểu Y đưa mắt tìm kiếm nơi đang phát ra giọng nói. Thấy Tịch Hạ Nhiên thì y cười nhẹ đáp:
"Huynh lại chọc ta:
Tịch Hạ Nhiên tiến đến bên cạnh Dạ Hiểu Y, nhẹ nhàng nâng bàn tay vén nhẹ mái tóc của y nói:
"Xem đệ kìa! Mới từng tuổi này tóc đã bạc hết cả rồi. E là sao này ta chắc phải gọi đệ một tiếng lão nhân gia."
Bị Tịch Hạ Nhiên chọc hết lần này đến lần khác Dạ Hiểu Y lộ vẻ tức giận, khoanh tay giậm chân đáp:
"Huynh dám trêu ta, rõ ràng từ bé ta đã như vậy rồi"
Tịch Hạ Nhiên nghe thế liền bật cười, kéo tay Dạ Hiểu Y đến bàn đá dưới gốc cây ngồi. Đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt sau đó ân cần nói:
"Đệ thấy nơi này thế nào?"
Nghe Tịch Hạ Nhiên hỏi thì Dạ Hiểu Y cũng lần nữa chậm rãi quan sát khung cảnh xung quanh. Hiện ra trước mắt, cung điện lộng lẫy uy nghiêm sừng sửng. Phía bên trái có một hồ sen to đầy màu sắc, bên phải có một gốc cây to trĩu cành sum xuê. Nơi lối đi vào cung có 2 trụ trời cao to, ở giữa là cả một bậc thang to lớn kéo dài tới cửa chính. Trầm trồ trước sự lộng lẫy ở đây, Dạ Hiểu Y hưng phấn nói:
"Phong cảnh ở đây rất hữu tình"
Nhìn ra được sự thích thú của Dạ Hiểu Y, lúc này Tịch Hạ Nhiên liền đứng dậy kéo tay Dạ Hiểu Y nói:
"Theo ta! Ta đưa đệ đến một nơi rất thú vị"
Dứt lời hai người nắm tay nhau rời đi, trên suốt dọc đường tay của hắn vẫn nắm chặt tay Dạ Hiểu Y không rời khiến cho y hơi thẹn thùng. Đi được một lúc y bắt gặp những ánh mắt của các tiên nhân khác nhìn mình, Dạ Hiểu Y vội vàng giựt lấy tay lại đỏ mặt nói:
"Ta thấy hơi khó chịu, chúng ta quay về đi"
Dứt câu Dạ Hiểu Y xoay người lại, bất cẩn chợt chân thân thể chao đảo sắp ngã. Như một cơn gió, Tịch Hạ Nhiên lao thân đến nắm lấy bàn tay y kéo y vào lòng, do lực kéo quá mạnh nên ngay sau đó hai người đã bị ngã nhào về phía sau. Gần trong gang tất, thân thể Dạ Hiểu Y bị hắn đè lên.
Lúc này thời gian như chạy chậm lại, gần nhau như vậy. Hai ánh mắt mơ hồ như sắp va chạm vào nhau. Chậm rãi nhìn Dạ Hiểu Y đang nằm dưới thân mình, tim Tịch Hạ Nhiên không khỏi đập loạn nhịp lên.
"Đệ không sao chứ?"
Không nghĩ tới sẽ có cảnh này nên Dạ hiểu y ngượng đỏ cả mặt né tránh ánh mắt của Tịch Hạ Nhiên mà khẽ nói nhỏ:
"Ta không sao, huynh đứng dậy đi"
Lời nói của Dạ Hiểu Y như gió thổi qua tai Tịch Hạ Nhiên, lúc này hắn đang chìm đắm trong sự xinh đẹp của người phía dưới không quan tâm đến lời nói của Dạ Hiểu Y.
Tóc trắng tựa như một dải lụa trải trên dài trên đất, bên trên mặt những sợi tóc mai đang tung tăng bay nhẹ, khiến đường nét trên gương mặt Dạ Hiểu Y càng thêm nhu hòa, xinh đẹp. Tay của Tịch Hạ Nhiên dịu dàng đem những sợi tóc này vén sang một bên. Tựa như mây nhẹ, nhẹ nhàng vuốt lấy gương mặt Dạ Hiểu Y nói:
"Ta chưa bao giờ được nhìn đệ ở khoảng cách gần như vậy"
Thế nhưng, làm Dạ Hiểu Y không ngờ tới chính là sau câu nói đó thì Tịch Hạ Nhiên bất ngờ tập kích hôn lên đôi môi y. Nụ hôn triền miên nhưng lại không kém phần cuồng dã.
Da thịt Dạ Hiểu Y tương đối mẫn cảm, cho nên lúc này gương mặt cũng đã phủ lên một tầng phấn hồng, tựa như quả đào khiến người muốn cắn một ngụm. Hơi thở gấp gáp, khó khăn. Dạ Hiểu Y đẩy Tịch Hạ Nhiên ra, đưa mắt nhìn thẳng dịu dàng nói:
"Huynh có biết huynh đang làm gì không?"
Lời nói như ngàn vạn sao trời lặp qua lặp lại trong đầu Tịch Hạ Nhiên, hắn không biết bản thân đang làm gì nữa. Chỉ biết rằng giờ đây hình bóng của nam nhân phía dưới đã chiếm trọn cả tâm can hắn.
Dạ Hiểu Y thấy đối phương im lặng liền lặp lại câu nói một lần nữa trước mặt hắn. Tình cảnh trước mắt đột nhột diễn ra làm hắn khó xử, hắn muốn bày tỏ rằng hắn yêu Dạ Hiểu Y rất nhiều. Một tình yêu giữa những trái tim kề sát nhau trong mọi lúc.
Cảm nhận bản thân không thể kiềm chế được nổi tâm tư trong lòng nữa, Tịch Hạ Nhiên liền ngồi dậy chỉnh đốn lại y phục.
Bên này Dạ Hiểu Y cũng ngồi dậy ngay sau đó, vẻ mặt lộ chút thất vọng định rời đi thì bị Tịch Hạ Nhiên kéo lại.
"Dạ Hiểu Y! Ta thích đệ"
Ngay từ lần đầu chạm mặt nhau ở Vong Sát, Tịch Hạ Nhiên đã bắt có hảo cảm với y rồi. Tịch Hạ Nhiên muốn tìm hiểu thêm về Dạ Hiểu Y, nên đã đồng ý làm bạn với Dạ Hiểu Y. Lâu dần Dạ Hiểu Y đã tạo cho hắn cảm giác khó tả khi ở bên nhau. Thời gian dài chảy qua, mỗi ngày tiếp xúc bên cạnh Dạ Hiểu Y khiến hắn không biết mình đã nãy sinh tình cảm với y. Về phần Dạ Hiểu Y thì không thể nói rõ được, là yêu hay là lợi dụng. Nó xen lẫn vào nhau không thể phân biệt.
Nét mặt Dạ Hiểu Y khá giật mình khi nghe Tịch Hạ nhiên nói, anh mắt Dạ Hiểu Y khẽ run, chứng tỏ tâm trạng lúc này của y khá căng thẳng.
"Huynh đừng có chọc ta nữa được không?"
Tịch Hạ Nhiên lúc này vội vàng nắm lấy cả hai tay Dạ Hiểu Y giọng có vẻ gấp gáp nói:
"Những gì ta nói đều thật, ta thực sự rất thích đệ. Dạ Hiểu Y! Đệ có nguyện ý gả cho ta không?"
Nghe mấy câu này đầu óc Dạ Hiểu Y bắt đầu choáng váng, gả cho Tịch Nhiên sau. Nói về tình cảm thì thật ra y cũng thích Tịch Hạ Nhiên, nhưng hiện tại cơ nghiệp của y vẫn chưa hoàn thành. Nói chuyện thành thân thì đối với y là một cái gì đó khá là cản trở. Im lặng trong giây lát, vẫn không nỡ từ trối, y vẫn là nhẹ gật đầu ưng thuận nói.
"Huynh cho ta thêm thời gian có được không? Việc hệ trong như vậy ta cần phải suy nghĩ thêm"
Thấy tình ý bản thân ngầm được đối phương chấp thuận, Tịch Hạ Nhiên được nước lấn tới, nét mặt lộ vẻ tươi cười nói.
" Ta có thể hôn đệ không?"
Không chờ câu trả lời, Tịch Hạ Nhiên nhắm mắt nhẹ hôn lên môi y.nNụ hôn của Tịch Hạ Nhiên dịu dàng mà hoang dã. Răng khẽ gặm cắn lấy môi y. Chỉ chờ lúc này, đầu lưỡi cũng thừa cơ luồn vào trong đôi môi đang hé mở của y, câu lấy chiếc lưỡi mềm mại kia. Tịch Hạ Nhiên mút lấy lưỡi của y, cơ hồ cướp đoạt tất cả những gì trong miệng y. Đầu lưỡi của hắn càn quét trong khoang miệng y không buông tha cho một ngỏ ngách nào.
Đưa tay bắt lấy đôi tay đang giữ mình, Dạ Hiểu Y thuận thế đẩy hắn ra nói.
"Huynh hôn cũng phải cho ta hô hấp chứ"
Một khắc nhìn thấy bộ dạng e thẹn, ngượng ngập, lảng tránh của Dạ Hiểu Y. Gương mặt cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng lên của y. Tâm của Tịch Hạ Nhiên liền đập loạn không ngừng.
"Ta xin lỗi"
Nhận thức tình hình này kéo dài có vẻ không ổn, Dạ Hiểu Y ho nhẹ rồi nói
"Được rồi! Chúng ta quay về đi, đệ cảm thấy hơi mệt"
Rõ ràng là Dạ Hiểu Y đang xấu hổ, lại viện cớ thân thể không tốt để lãng tránh.