Mạc Quy Sơn Giáo
"Khí tức Dạ Hiểu Y quá yếu, lúc có lúc không"
Diệp Tử Thanh đứng dậy, nhìn Tịch Hạ Nhiên đang lo lắng nói:
"Theo như hai người nói thì Dạ Hiểu Y được Bạch Uyên bảo vệ, nhưng trước đó y đã bị phụ hoàng của ngươi đả thương. Ta y thuật không tinh thông nên khó có thể giúp được y"
Tịch Hạ Nhiên thu đáy mắt, trong lòng thở dài. Tầm mắt lại di chuyển, dừng ở trên người Dạ Hiểu Y. Thiếu niên áo trắng con ngươi sâu tím lộ ra một tia đau xót nói:
"Ta sẽ mang Dạ Hiểu Y về thiên giới"
Nghe vậy Vũ Vấn Kỳ kịch liệt phản đối, hắn được Dạ Cố giao trách nhiệm bảo vệ. Chuyện xãy ra lần này cũng nằm ngoài dự tính của họ, bây giờ để y đi thì quá nguy hiểm. An toàn của Dạ Hiểu Y hiện tại đang nằm trong tay hắn, không thể trái ý của Dạ Cố.
Dù sao thiên ma giới bề ngoài nước sông không phạm nước giếng nhưng bên trong nội tình lại cực kì hỗn loạn.
Thấy Vũ Vấn Kỳ khó xử, Tịch Hạ Nhiên liền ôn tồn nhẹ giọng chấn an:
"Ngươi không cần lo lắng, ta đảm bảo sẽ bảo vệ y thật tốt"
Dứt lời Tịch Hạ Nhiên đưa ánh mắt liếc nhìn sang Dạ Hiểu Y đang nằm trên giường.
Tuy biết Tịch Hạ Nhiên đối với Dạ Hiểu Y là toàn tâm toàn ý nhưng việc này vẫn rất là nguy hiểm.
Do dự trong giây lát, cuối cùng hắn cũng gật đầu nói
"Được, dù sao cũng không còn cách khác. Ta sẽ ở đây đợi"
Được Vũ Vấn Kỳ đồng ý, ngay tức khắc Tịch Hạ Nhiên tiến đến gần giường đưa tay bế Dạ Hiểu Y vào lòng, không một câu chào liền biến mất.
- -----
Nơi ở của Tịch Hạ Nhiên xung quanh được bao phủ bởi một màu trắng xóa của mây, xuyên qua làn mây là một tòa viện to lớn được trang trí lộng lẫy, trước sân còn có một chiếc hồ lớn được phủ đầy sen.
Từ xa, bước vào cửa chính là Tịch Hạ Nhiên.
Khác với những lúc gặp Dạ Hiểu Y, trang phục Tịch Hạ Nhiên được đổi thành màu vàng có ống tay rộng chiết eo. Tóc được cột nửa đầu, xõa phía trên còn có kim quan lấp lánh đang lóe sáng. Không còn một thân hắc bào huyền bí, thay vào đó bây giờ là một Tịch Hạ Nhiên ôn nhu, phong nhã.
Vừa bước vào trong thì một cung nữ cất giọng khẩn trương nói:
"Thái tử hồi cung, tiên đế có dặn nếu thái tử trở về lập tức đến đại điện"
Tịch Hạ Nhiên vẫn im lặng chậm rãi bế Dạ Hiểu Y tiến vào phòng, nhẹ nhàng đặt y xuống giường. Không quan tâm đến nhưng người có mặt mà khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt của Dạ Hiểu Y.
Trầm ngâm được một lúc thì Tịch Hạ Nhiên cũng lên tiếng nói:
"Các ngươi lui xuống đi"
Sau câu nói, đồng lượt tất cả những cung nữ thị vệ đều rời đi. Tịch Hạ Nhiên nhẹ nhàng đưa môi đặt lên trán Dạ Hiểu Y lẳng lặng hôn nhẹ, rồi vuốt vuốt mái tóc y nói:
"Đợi ta"
Tịch Hạ Nhiên xuất hiện mang theo vẻ mặt bình thản đi đến chỗ Tịch Trác Tuyền nói:
"Người có việc gọi con"
Lúc này Tịch Trác Tuyền phía trên tỏ thái độ không hài lòng mà cất tiếng với giọng điệu chất vấn:
"Con đã mang tên đó đến đây"
Dưới này Tịch Hạ Nhiên bình tĩnh mà nói
"Con không có"
Nghe vậy Tịch Trác Tuyền phát tay áo sau đó xoay đầu lại giận dữ quát lớn:
"Con đừng nghĩ có thể qua mắt ta"
Thấy mọi chuyện có việc không thể che giấu được, lúc này Tịch Hạ nhiên khẩn trương quỳ xuống cung kính nói:
"Dạ Hiểu Y đệ ấy vì bị Bích Hải đả thương nên khí tức yếu ớt linh thể rời gạt. Con chỉ muốn giúp y chữa trị"
Nghe Tịch Hạ Nhiên nói vậy, Tịch Trác Tuyền ánh mắt sắc bén nhìn xuống.
"Được, ta sẽ cho con giữ y lại với điều kiện."
Từ đâu một cảm giác liền bất an ập đến sau khi Tịch Hạ Nhiên nghe thấy những câu nói ấy, hắn vẫn im lặng chú ý lắng nghe những gì Tịch Trác Tuyền sắp nói.
"Lấy nội đan của Bạch Uyên ra khỏi người nó"
- ------
Mạc Quy Sơn, sau khi Tịch Hạ Nhiên mang Dạ Hiểu Y rời đi. Vũ Vấn Kỳ liền chao đảo muốn té, ánh mắt bắt đầu hơi mờ nhạt không nhìn rõ. Cánh tay phải bắt đầu đau nhức dữ dội, vùng xước do ám tiêu để lại bắt đầu chuyển màu đen sẫm.
Ngó thấy Vũ Vấn Kỳ có vấn đề, Diệp Tử Thanh liền tiến tới đỡ lấy cánh tay y từ từ ngồi xuống ghế ân cần hỏi:
"Ngươi có sao không?"
Cảm thấy một tầng ẩm nhẹ ở lòng bàn tay, Diệp Tử Thanh dời tầm mắt xuống cánh tay y. Hắn thấy cánh tay Vũ Vấn Kỳ có dị biến, xung quanh vết thương có những tia máu màu đen đang lan chậm rãi ra.
Không để cho Diệp Tử Thanh kịp nói thêm gì nữa, Vũ Vấn Kỳ khó khăn lên tiếng:
"Có lẽ trong ám tiêu có độc"
Không đắn đo suy nghĩ Diệp Tử Thanh nhanh tay điểm lấy hai nguyệt đạo trên người Vũ Vấn Kỳ, ngăn chặn độc lan ra cơ thể.
"Có độc sau?"
Không trả lời Diệp Tử Thanh nơi khóe miệng Vũ Vấn Kỳ bắt đầu rỉ máu. Y cắn răng chịu đựng, một mùi máu tanh nồng từ cổ họng truyền đến xộc đến mũi. Ngay sau đó y thổ huyết ngất xĩu ngay sau đó.
Thấy thế Diệp Tử Thanh liền đỡ lấy cơ thể y đặt lên giường, sau đó kiểm tra vết thương.
Bên ngoài, trời bắt đầu trở tối. Trong phòng Diệp Tử Thanh vẫn đang miệt mài xem sách, rốt cuộc đã biết được thứ độc trên người của Vũ Vấn Kỳ là gì. Sau đó Diệp Tử Thanh đưa mắt nhìn nam nhân sắc mặt yếu ớt đang nằm mê man trên giường.
Đột nhiên Vũ Vấn Kỳ giật mình thức tỉnh, nhận biết được cơ thể mình đang ở trong trạng thái vô cùng bất ổn. Nó không còn chút sức lực nào bên trong có hai luồn khí vừa nóng vừa lạnh hai đang vật lộn với nhau.
Thật sự chẳng thể nào ngờ được sẽ có ngày mình lâm vào tình cảnh thảm hại thế này.
Bầu trời đang chiếu rọi những ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá, Vũ Vấn Kỳ đang ngồi bên thạch bàn.
Đêm qua nhờ có Diệp Tử Thanh dùng nội lực trì hoãn phát tán của chất độc nên tạm thời bây giờ tình hình Vũ Vấn Kỳ có vẻ khả quan hơn.
Đột nhiên trong một khoảnh khắc, một thanh trường đao lao vút đến trước mặt. Vũ Vấn Kỳ xuất quạt ngăn cản, hai vật giao nhau, tiếng vũ khí va chạm vào nhau lạnh lẽo chói tai, mặt đất rung chuyển theo từng đợt tấn công.
Bên này Diệp Tử Thanh đang luyện dược trong phòng thì nghe được tiếng động lớn, y nhanh chóng di chuyển đến.
Ánh mắt Vũ Vấn Kỳ đảo một vòng quanh, mài mắt liền nhíu lại cùng một chỗ với nhau. Ngay tức khắc, một hắc ảnh nhanh nhẹn liền lập tức xông tới cộng hưởng phóng ra một luồng linh lực, tựa như thiên la địa võng đem Vũ Vấn Kỳ bao vây bên trong, giữ hắn lại.
Một khắc này Bắc Nha Ty xuất hiện, trên tay một thanh ma đao xuất ra lúc phóng thẳng lên trời. Oán khí lượn lờ xung quanh bên trên đầu Vũ Vấn Kỳ đang trút xuống tấn công liên hoàn.
Lúc này Diệp Tử Thanh vừa đi đến, thấy một màn kinh hãi trước mắt Diệp Tử Thanh liền bắt đầu tỏa ra linh lực, khí tức quanh thân của hắn cũng đã bắt đầu cuộn trào như hồng thủy, trong nháy mắt, tất cả linh khí đều dồn nén về phía Bắc Nha Ty. Vô số trường đao ẩn chứa hận khí ngút trời đang tấn công Vũ Vấn Kỳ lúc này cũng nhanh chóng biến mất.
Vũ Vấn Kỳ té quỵ xuống đất thổ huyết, thân thể y bắt đầu mệt mỏi. Cảm giác tựa như trong nháy mắt liền vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Chỗ vết thương cũng xuất hiện thêm vô số vết nứt, hai chân, thân mình, bả vai, đầu... cũng bắt đầu suy yếu.
Thấy Vũ Vấn Kỳ có vẻ không ổn, Diệp Tử Thanh liền cất giọng hỏi:
"Ngươi ổn chứ?"
Giữa thương tích của Vũ Vấn Kỳ và Bắc Nha Ty, Diệp Tử Thanh vẫn là coi trọng y hơn.
Chưa kịp nghe được phản hồi từ Vũ Vấn Kỳ thì chen ngang đó là một giọng nói chứa đầy thù hận cất lên
"Vũ Vấn Kỳ! Ngươi phải đền mạng cho Thu Phàm"
Bắc Nha Ty điên loạn, phẫn nộ hét lớn xông đến
Sát tâm tăng cao, ra tay hung hãn tàn độc, Bắc Nha Ty lao thẳng đến chỗ Vũ Vấn Kỳ. Vung đao bổ mạnh từ trên xuống, đường đao ngang ngạnh sắc bén như một cơn gió chém vào Vũ Vấn Kỳ. Tiếng vũ khí chạm vào nhau, khí lực tỏa ra toàn bộ ngọn núi đều chấn động.
Từ bao giờ Diệp Tử Thanh đã xuất kiếm đỡ đòn thay cho Vũ Vấn Kỳ, nghiêng người né tránh, kiếm khí hệt như trận lũ ngăn sạch mọi đòn tấn công.
Nhận thức được Diệp Tử Thanh là một người không dễ đối phó nên Bắc Nha Ty đã nói:
" Đừng xen vào chuyện của ta, tên súc sinh đó đã giết chết Thu Phàm, bây giờ ta phải trả thù"
Nghe mấy lời này Diệp Tử Thanh không tin vào mắt mình, hắn lộ vẻ hoang mang nói:
"Ngươi dừng tay, đây có thể là hiểu lầm"
Bắc Nha Ty lui lại thủ thế hung hăng nói:
"Hiểu lầm, hahaha hiểu lầm ở đây chính là một chưởng giết chết Thu Phàm"
Giờ phút này đây Diệp Tử Thanh bắt đầu dao động, đưa tầm mắt về phía Vũ Vấn Kỳ run rẩy nói:
"Ngươi thực sự đã giết Thu Phàm?"
Vũ Vấn Kỳ ở đây vẫn im lặng không trả lời, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc.
Khóe mắt khô khốc của Diệp Tử Thanh giờ đây bắt đầu rơi lệ, ngã quỵ xuống đất.
Vì cái gì mọi chuyện lại biến thành như vậy? Vì cái gì tâm của y lại đau, đau đến sắp không thở nổi.
Ngần ấy năm ôm thật nhiều mộng tưởng tốt đẹp với Thu Phàm, hóa ra đều chỉ là hư ảo. Dẫu đã biết trước sẽ không có kết cục tốt nhưng hắn vẫn cố gắng đâm đầu vào, để rồi giờ đây tâm hồn hắn đều bị xé nát không còn một mảnh.
Người mà hắn yêu tận tâm can đã không cò nữa, chỉ vì sự xuất hiện của một người xa lạ.
Có lẽ số phận định sẵn cả hai không có duyên với nhau, nhưng y thật sự chẳng cầm cự nổi nữa, đau khổ giờ này tựa như ngọn nến tàn trước gió, chỉ thoáng vụt qua là lập tức khép lại cả một đời người với biết bao đau thương.
Cố nuốt ngược dòng lệ vào trong Diệp Tử Thanh chậm dãi nói:
"Thu Phàm là đồ nhi của ta, việc của nó cứ để ta lo. Ta cần thêm thời gian, dù sao Vũ Vấn Kỳ cũng trúng kịch độc. Ngươi cho ta ba hôm nữa ta sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng."
Nghe Diệp Tử Thanh nói thế, xét thấy khả năng của đối phương có chút khoa đối phó. Bắc Nha Ty cũng nguôi được phần nào tức giận đáp lớn:
"Được ta sẽ chờ, độc trong người hắn qua năm ngày nữa sẽ phát tác. Lúc đó cho dù hắn có chạy đằng trời cũng không thoát"
Nói xong Bắc Nha Ty cười lớn rồi rời đi, Diệp Tử Thanh bên này vẫn lặng im ở đó không nói.
Bỗng nhiên một giọng nói cất lên:
"Ta xin lỗi"
Vũ Vấn Kỳ khó khăn đứng dậy, thân thể yếu ớt không có nhiều sức lực. Y bám tay vào thân cây gần đó thở dốc. Liệu bản thân hắn còn tiếc gì một tấm thân tàn tạ rách nát thế này đây...?
Bất chợt có ánh sáng lóe lên, Diệp Tử Thanh một kiếm nhanh chóng đưa tới trước mặt Vũ Vấn Kỳ.
"Tại sao?"
Thấy thanh kiếm trước mắt Vũ Vấn Kỳ lộ ý cười,dưới nụ cười kia tựa như có ẩn chứa một tâm ý khác.
"Song ảnh kỳ ma nổi tiếng là một ma đầu giết người không gớm tay"
"Diệp Tử Thanh chưởng môn có phải đang muốn hỏi xem tại sao ta lại giết hắn nữa không?"
Kỳ thật nói ra những lời đó y biết sẽ làm Diệp Tử Thanh càng thêm đau khổ, bất đắc dĩ hắn không muốn làm y khó xử khi biết hắn giết Thu Phàm là do đố kỵ.
Nghe mấy lời đó Diệp Tử Thanh nhìn người trước mặt, y hận ngay lúc này không thể một kiếm chém chết hắn. Không hiểu sao y lại không nỡ xuống tay.
Nhưng Diệp Tử Thanh nào có biết, nhiều năm trước có một tiểu hài tử đã vì một câu nói của hắn mà không màn khó khăn vượt trăm ngàn khổ ải để tìm hắn
Mang tiếng ác khắp nơi, giết người không chớp mắt. Hắn đã bất chấp tất cả để có được ngày hôm nay, chính là vì muốn nhìn thấy lại được người xưa.