Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 10




Edit: Mân Thiên

Beta: Lãnh Vũ Bối

Không biết bao lâu sau, Cố Niệm mới tỉnh táo lại trước bầu không khí áp lực này.

Cả ngày hôm đó, cô không hề đi đâu, chỉ ngồi lặng im giữa phòng khách.

Đèn phòng sách cả đêm không tắt, Tống Hoài Thừa cũng thức cả đêm trong phòng sách.

Mặt trời một lần nữa lại chiếu những tia nắng mai xuống căn phòng, Cố Niệm cuối cùng cũng cử động một chút. Cô đi đến phòng ngủ thu dọn qua quýt, đại khái là cô cũng không có nhiều đồ để mang đi.

Mất đi anh, tất cả mọi thứ đối với cô đều chẳng còn nghĩa lí gì. Sau một đêm thức trắng, sắc mặt cô cực kì kém, hai chân như đang dẫm trên mặt bông lúc nào cũng có thể ngã.

Lúc cô bước chân ra khỏi phòng ngủ thì vừa đúng lúc Tống Hoài Thừa rời khỏi phòng sách. Hai người không thể tránh khỏi không khí căng thẳng, hận thù.

“Chìa khóa tôi để ở trên bàn.” Cố Niệm yếu ớt nói. “Mấy ngày nay tôi không có nhiều thời gian, đồ của tôi vài ngày nữa tôi sẽ thu dọn nốt.” Cô cau mày.

Trong chốc lát Tống Hoài Thừa cảm thấy giật mình, không ngờ cô có thể bình tĩnh như vậy.

Cố Niệm suy nghĩ một lát, đoán rằng anh không muốn giữ lại đồ của cô, mắt không thấy thì tâm không phiền (1). “Nếu anh không đồng ý thì vứt hết đi”. Cô dừng lại một chút, “Còn phòng vẽ tranh thì cứ để đó, ngày mai tôi sẽ qua dọn dẹp.”

(1) Giống câu: nhìn thấy thì ngứa mắt.

“Được.” Lời nói vừa thốt ra, Tống Hoài Thừa không thể ngờ giọng nói của mình lại gượng gạo đến vậy.

Cố Niệm không nói gì nữa.

Cố Chu Đạo đã bị cảnh sát thành phố D bắt giữ với tội danh là kẻ tình nghi lừa đảo. Cố Niệm vội vàng tới cục cảnh sát thì đúng lúc nhìn thấy ba mình bị khóa tay bằng còng số tám. Cổ họng cô đầy đau xót: “Ba…”

Cố Chu Đạo nắm tay con gái: “Niệm Niệm…”

“Con nhất định sẽ tìm ra cách cứu ba ra.” Cố Niệm kiên trì. Hai cha con nương tựa vào nhau mà sống đã nhiều năm như vậy, cô không thể để ba mình sống nửa đời còn lại trong cái nơi dơ bẩn này.

“Đứa con gái ngốc này!” Cố Chu Đạo nhìn bốn phía, “Phía sau bàn trang điểm của con có một chiếc rương nhỏ, trở về và lấy nó ra, đừng nói cho dì biết.”

Cố Chu Đạo cũng đã đoán được việc Tống Hoài Thừa nhúng tay vào chuyện này: “Con và Hoài Thừa sao rồi?”

Vẻ mặt Cố Niệm chùng xuống, cô thật sự không giỏi trong việc nói dối.

Cố Chu Đạo thở dài một hơi, “Thôi bỏ đi, con còn trẻ, chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn. Đừng buồn nữa, đợi ba ra khỏi đây thì cả nhà ta lại được đoàn tụ rồi.”

“Vâng!” Cố Niệm cố gắng để khiến mình không bật khóc.

Cố Niệm quản lí toàn bộ bất động sản của gia đình, dì thì khóc lên khóc xuống, “Dì và ba con đã sống chung nhiều năm như vậy, nửa đời sau của ta biết làm sao đây?”

Mẹ Cố Niệm mất khi cô chỉ được vài tháng tuổi, lúc ấy Cố Chu Đạo vẫn còn bôn ba bên ngoài, căn bản là không biết được tin tức. Sau này Cố Chu Đạo đặt tên con gái là “Cố Niệm” cũng là vì nhớ thương người vợ trước.

Năm Cố Niệm mười tuổi, Cố Chu Đạo kiếm được một khoản tiền lớn, từ đó nhà họ Cố giàu lên sau một đêm. Năm Cố Niệm mười lăm tuổi, ba cô cưới vợ thứ. Việc này là đề nghị của Cố Niệm, cô muốn có một gia đình hoàn chỉnh. Cố Chu Đạo hết sức cưng chiều con gái, sau này được người ta giới thiệu cho quen biết Tần Phượng.

Tần Phượng đối với Cố Niệm không tệ, bà không có con, tình thương đối với cô là từ tận đáy lòng.

Cố Niệm nhíu mày, “Dì.” Cô đưa tấm chi phiếu ra, “Còn chút tiền này ở trong rương, dì cầm đi.”

Tần Phượng từ chối, không nhận. “Niệm Niệm, nghe ba con nói ông ấy thiếu nợ người ta, con không cần lo cho dì.” Đã sống với nhau mười mấy năm, bà không thể không quan tâm cô.

Cố Niệm thở dài một hơi, “Con vừa ở đó về, những người đó tính sao bây giờ?” Anh đã gài bẫy hụt một lần, lần này chắc chắn sẽ không tha cho ba cô.

“Trời, thật không ngờ.” Tần Phượng không nói nhiều. Hiện tại khác xa quá khứ, bà của hiện tại không còn là phu nhân cao quý, bà còn gì đây?

Hôm nay Tống Hoài Thừa ở nhà, không đi đến công ty. Từ Hành mang đơn li hôn đã được công chứng đến chỗ anh, “Chúc mừng cậu! Lại được sống lại lần nữa rồi.”

Vẻ mặt Tống Hoài Thừa không chút thay đổi, “Bên nhà họ Cố  thế nào?’

“Cậu muốn hỏi về Cố Niệm hay Cố Chu Đạo?” Từ Hành nháy mắt.

Tống Hoài Thừa lạnh lùng lườm Từ Hành một cái.

“Cố Niệm bán hết tài sản vẫn còn thiếu hơn một nửa khoản nợ, cô ta cũng không dễ dàng gì, nghe nói đang tìm rất nhiều người vay tiền.” Từ Hành không hiểu sao mình lại nhắc đến chuyện này, nói xong liền cảm thấy hối hận.

Người đáng thương nhất định có chỗ đáng trách. Chỉ tại Cố Chu Đạo lòng dạ ác độc khó tránh khỏi quả báo.

“Hoài Thừa, ngày kia thành phố B có hoạt động, cậu đi đi. Mình còn có chút việc.” Từ Hành rõ ràng là từ chối không đi, anh muốn bạn tốt của mình có thời gian thả lỏng một chút.

Tống Hoài Thừa chưa kịp trả lời, lúc này trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Từ Hành mở cửa, thấy người bên ngoài là Cố Niệm, anh không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Cố Niệm thoáng gật đầu chào, “Tôi đến lấy chút đồ.” Cô liếc mắt nhìn Tống Hoài Thừa rồi đi thẳng đến phòng tranh.

Phòng tranh vẫn giống như ngày trước, cô thở dài một hơi, lấy ra một hộp giấy lớn, đem tranh của mình bỏ vào đó. Lúc cô cầm lấy tập tranh kia, đầu ngón tay chợt trở nên đau nhức.

Tập tranh ấy có tên là “my husband”, bên trong tất cả đều là tranh vẽ anh ở mọi thời điểm.

Cố Niệm tùy ý lấy một bức tranh. Tống Hoài Thừa đang ngồi xem văn kiện, nét mặt nghiêm nghị, mỗi một chi tiết đều thu hút người nhìn. Cô thích nhất là nhìn lúc anh chuyên tâm làm việc, đó chính là lí do khiến cô dùng tranh để ghi lại những khoảnh khắc đó. Cô nghĩ sau này cho con của cô và anh xem tranh, có thể kiêu ngạo nói cho chúng biết ba của chúng khi còn trẻ trông chăm chỉ như thế nào, làm tấm gương cho chúng học tập.

Nhưng kể từ bây giờ, anh không còn là chồng của cô nữa rồi.

Chồng, một người để cô nương tựa cả đời, như vậy mới xứng gọi là chồng.

Mà khoảng cách hiện tại giữa cô và anh có phải quá xa xôi rồi không?

Gấp bức tranh lại, Cố Niệm khẽ chớp mắt nhìn, cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ vẽ anh nữa.

Nặng nhọc ôm thùng giấy đến phòng khách, thờ ơ nhìn hai người kia, “Tôi dọn dẹp xong rồi, những thứ khác anh có thể vứt đi.”

Nói xong, cô cất bước đi.

“Cố Niệm…”  Tống Hoài Thừa lên tiếng.

“Sao?” Cố Niệm ngừng lại một lát, thanh âm ảm đạm.

Tống Hoài Thừa đi đến trước mặt cô, vươn tay, “Đơn ly hôn.”

Cố Niệm nhất thời mất phương hướng, không đủ sức bước tiếp, “Các giấy tờ bỏ vào bên trong túi đó?”

Tống Hoài Thừa mở hộp giấy ra, ánh mắt tối lại khi nhìn thấy tập tranh phía trên, ánh mắt Cố Niệm cũng tối đi vài phần.

Cố Niệm thấy anh bỏ giấy ly hôn vào bên trong thùng liền xoay người bước thẳng ra cửa.

Bóng dáng cô dần dần biến mất trước mắt anh.

Từ Hành nhíu mày, “Cứ vậy mà đi sao?”

Tống Hoài Thừa trở lại sofa, “Tôi sẽ đi hoạt động của thành phố B.”

Từ Hành cười cười, “Cậu vừa nhìn cái gì đó? Cố Niệm mang thứ gì đi vậy?”

“Đồ của cô ấy.” Tống Hoài Thừa không chút để ý đáp.

Từ Hành đi rồi, Tống Hoài Thừa lại vào phòng vẽ tranh. Phòng tranh vẫn giống trước đây, nhìn không ra là thiếu thứ gì. Trên giá vẽ vẫn còn một tác phẩm chưa hoàn thành.

Tống Hoài Thừa xoa tay nhè nhẹ, màu vẽ đã khô từ lâu. Bên cạnh bày rất nhiều bản phác họa trên sách. Anh tiện tay cầm một quyển, một bức tranh chợt hiện ra trước mắt.

Là anh.

Tống Hoài Thừa nheo mắt, Cố Niệm không hề biết bức tranh này đã bị anh đặt xuống dưới từ trước.

Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.

Là tin nhắn của Từ Hành.

“Hoài Thừa, Cố Niệm đang đốt lửa dưới nhà cậu. Cẩn thận! Mình đứng một bên trông chừng.”

Tống Hoài Thừa đi nhanh xuống nhà.

Cố Niệm xé từng tập tranh, không hề để ý là có người đang đến.

Tống Hoài Thừa chạy tới, chặn ngang cô: “Cô đang làm cái quái gì vậy?”

Anh dùng sức hơi mạnh, lại chạm đúng vào vết thương cũ của Cố Niệm khiến cô đau đến nhăn mày, “Bỏ tay ra.”

Tống Hoài Thừa thấy nét mặt của cô có phần khác thường, “Tay làm sao vậy?”

Cố Niệm không để ý đến anh, dù sao những gì cần đốt cũng đã đốt rồi, cô lén dùng sức lực rút tay về. Bây giờ còn muốn nhận sự quan tâm từ anh, cô mất trí rồi ư? Trên mặt đất lưu lại một đống tro tàn. Cô quơ quơ tay, khom lưng ôm lấy thùng giấy.

Cô nhân viên vệ sinh từ đâu xuất hiện, “Trời ơi, các người làm cái gì thế này? Bẩn như vậy! Cô Tống, nếu cô muốn vứt, gọi tôi một tiếng là được rồi.”

“Cô ơi, cô gọi nhầm rồi…” Cố Niệm nhíu mày.

“Cái gì?” Cô dọn vệ sinh nhất thời khó hiểu.

“Chúng cháu đã ly hôn rồi, cho nên cháu không phải là cô Tống nữa. Thành thật xin lỗi, làm phiền cô quét dọn một chút.” Cố Niệm lè lưỡi với cô nhân viên, biểu cảm nhìn qua không hề giống của người mới ly hôn.

“Sau này cháu sẽ làm bánh mời cô ăn.” Nói xong, như ý thức được điều gì đó, Cố Niệm tiếp: “Nếu còn có cơ hội ạ… Vậy…Tạm biệt”.

Cố Niệm là một người rất dễ gần, bình thường khi nghỉ ngơi cô đều tản bộ quanh khu nhà. Hai năm sống ở đây cô đã quen biết được khá nhiều người trong tiểu khu, trong đó có cô nhân viên vệ sinh.

Bình thường khi gặp sẽ cùng nhau chuyện trò vài câu cho vui.

Cô nhân viên vệ sinh đứng ở đàng xa cảm thán: “Thật là một cô gái tốt! Tại sao lại ly hôn cơ chứ?” Cô chợt nhớ đến Tống Hoài Thừa còn đứng đó, nhìn về phía anh, trong lòng đã có suy nghĩ riêng của mình.

Tống Hoài Thừa đứng ở ven đường, chăm chú nhìn hình bóng của Cố Niệm.

Thùng giấy rất nặng, Cố Niệm đi một đoạn đường lại dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Cố Niệm lê từng bước chân tiến về phía trước, gió lạnh quất thẳng vào mặt cô, hai hàng nước mắt chảy thẳng xuống, chảy vào khóe miệng, cảm giác chua xót nháy mắt truyền khắp ruột gan.

Cô chợt bừng tỉnh, mười ngón tay nắm chặt lại, nhè nhẹ vuốt chiếc nhẫn, cuộc hôn nhân này cuối cùng đã kết thúc rồi.

Ngoảnh mặt lại nhìn, Tống Hoài Thừa vẫn đứng đó, nhưng cô không có dũng khí để đi về phía ấy.

Sau đó, Cố Niệm ngập đầu trong việc trả nợ. Ba tháng sau, vụ án của Cố Chu Đạo đi vào giai đoạn cuối cùng, cuối cùng bị phán tám năm tù giam.

Từ Hành và Chu Hảo Hảo ngồi ở bàn dự thính.

“Thật là quá béo bở cho ông ta.” Từ Hành lạnh lùng nói, “Dùng tám năm tù để trả giá cho mạng của bác Tống, thật sự là không đáng.”

Chu Hảo Hảo nhìn quanh bốn phía.

“Đang nhìn gì vậy?”

“Cố Niệm chưa tới.”

“Chắc là cô ta biết trước kết quả rồi nên không đành lòng tới.”

Chu Hảo Hảo nghiêm mặt nhìn thoáng qua Cố Chu Đạo, “Chúng ta đi thôi.”

Cố Niệm đứng ở cửa, lá liễu nhè nhẹ bay trên bầu trời. Thời gian trôi nhanh thật, nháy mắt đã qua mùa xuân. Cô đưa bàn tay đón gió ngoài cửa, lòng bàn  tay cảm nhận sức gió đập vào tay mình, nhưng không thể giữ được, tất cả mọi chuyện đã chấm dứt rồi.

Phương Hủ Hủ đi vào thì vừa lúc nhìn thấy cô, giọng nói căng thẳng, “Cậu làm sao vậy? Mau nằm xuống đi.”

“Không có việc gì.” Cố Niệm bình tĩnh nói.

Phương Hủ Hủ đặt hộp cơm xuống, đi đến bên giường của cô,  “Món cháo ngô cậu thích nhất đây.”

Ánh mắt Cố Niệm im ắng, không một tia cảm xúc, Phương Hủ Hủ liền xúc cho cô ăn một cách máy móc.

“Chờ cậu khỏe lại thì chúng ta cùng đi Vân Nam đi, không phải là cậu vẫn luôn muốn đi đến đó hay sao?” Giọng Phương Hủ Hủ không được lưu loát.

Khuôn mặt Cố Niệm giật giật, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa sổ, “Ừ, mình cũng định đi đến đó.”

Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại. Nhưng lòng cô đã sớm chết từ lâu, có lẽ cả đời này cũng không thể sống lại. Tay cô không tự giác mà sờ bụng, trong mắt tràn đầy ưu thương.

Rời xa nơi đây chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cô.