Sáng hôm sau, mở mắt ra, trên gối đã không còn ai nữa.
Đường Thời Ngữ ngồi dậy với chiếc chăn bông, sờ đầu mình.
Cô chu môi, nhìn những dấu vết không rõ ràng trên cơ thể mình rồi mỉm cười.
Cô lại nhớ đêm qua khi nửa tỉnh nửa mơ, cô cười đắc ý hôn khi nghe thấy tiếng thở dồn nén của người đàn ông phát ra trong phòng tắm.
Sự tự chủ của A Uyên thực sự rất mạnh.
Nhưng ăn một người đàn ông nhỏ hơn mình có thể lực tốt, liệu cô có phải trâu già gặm cỏ non không?
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cố Từ Uyên bước ra ngoài, đi nấu bữa sáng.
Đường Thời Ngữ nhìn vẻ mặt của người đàn ông, nhưng không thấy manh mối nào.
“Xùy, buồn thế[1]” Cô ngồi xuống rồi ăn.
[1] Từ gốc là 悶騷, theo chinlingo.com, có nghĩa là bề ngoài hờ hững, thậm chí buồn tẻ, nhưng nồng nàn trong xương, rất cá tính và rất gợi cảm. Nó cũng có thể được sử dụng để mô tả tính cách lừa dối hoặc khó hiểu của một người.Cố Từ Uyên liếc nhẹ nhìn cô, không nói gì, bắt đầu ăn.
Hôm nay là cuối tuần, Đường Thời Ngữ không cần đến công ty, đi dao trong sân sau bữa tối, rồi quay lại làm việc trong phòng làm việc.
Cố Từ Uyên cắt một số trái cây, mang chúng đến cho cô. Sau đ1o, anh lấy một cuốn sách từ giá sách của cô và ngồi xuống chiếc ghế bập bênh cạnh cửa sổ.
Đường Thời Ngữ dành thời gian, nhìn anh.
Ánh mặt trời chiếu vào anh, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, khiến trái tim cô lại run lên.
Đột nhiên hối hận vì đêm qua đã không cứng rắn hơn, không nên cứ như vậy để anh làm.
“Cô Đường…cô Đường?” Giọng của giám đốc kinh doanh phát ra từ cuộc họp video trên máy tính.
Đường Thời Ngữ hoàn hồn trở lại, “Tôi đang nghe, tiếp tục.”
Thời điểm cô thu hồi ánh mắt, Cố Từ Uyên khẽ nhếch miệng.
Cứ tưởng ngày tháng êm đềm trôi qua nhanh chóng, nhưng đến chiều tối thì xảy ra tại nạn.
Chuông cửa vang lên, khi Cố Từ Uyên ra mở cửa, không có ai ở bên ngoài.
Chỉ đặt hộp carton này trên mặt đất.
Người đàn ông mím môi, bình tĩnh nhìn chiếc hộp một lúc lâu.
Đường Thời Ngữ đi theo sau, “Sao vậy?”
“Không sao, em về trước đi.”
Cô sửng sốt, “Cái gì?”
“Quay lại.”
“Được.”
Cô cau mày, trốn sau cánh cửa, nhìn thấy Cố Từ Uyên đang bình tĩnh mở hộp.
“Cái gì vậy?” Cô đột nhiên nói.
Cố Từ Uyên nhanh chóng đóng nắp lại.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Anh dịu dàng nhìn cô, “Đừng nhìn, em sẽ sợ.”
“Đó là…….một con chuột chết, phải không?” Cô tái mặt khi nói điều này.
Cô đã nhận được nó trước đó, sau đó cô bị ốm và nôn mửa cả ngày lẫn đêm.
Cố Từ Uyên ném chiếc hộp xuống đất, ôm cô vào lòng.
Anh nhận thấy cơ thể cô đang run rẩy.
Con ngươi đen càng lúc càng sâu, trong con ngươi lạnh lẽo nhuộm len6n một tầng lửa giận mỏng manh.
Cố Từ Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Một lúc lâu sau, cô ngước lên khỏi ngực anh.
“Ừm.”
**
Ban đêm, Cố Từ Uyên vẫn trải một lớp khăn trải giường trên mặt đất.
Khi Đường Thời Ngữ pha sữa vào, tình cờ thấy anh đang thay đồ, để ngực trần.
“…”
Cố Từ Uyên bình tĩnh nhặt chiếc áo phông lên, định đội lên đầu.
“Và nhiều thứ khác nữa!”
Đường Thời Ngữ bước tới. Cô nhìn lên nhìn xuống bóng dáng của người đàn ông dưới ánh đèn, gật đầu hài lòng, “Khá tốt.”
“…”
“Này, không mặc!” Cô cười nghiêng ngả về phía trước, chọc chọc cánh tay anh, “Anh không cố ý cho em xem chứ?”
Người đàn ông cho cô một cái nhìn kỳ quái, sau đó mặc quần áo vào trong im lặng, “Không có.”
Thấy cô không tin, anh nói: “Anh quên lấy quần áo.”
Đường Thời Ngữ cười đến mơ hồ, “À, quên mất, anh cho rằng em tin sao?”
Anh là người có thể đưa đội chiến đấu hùng mạnh nhất vào trận, có thể lập ra một kế hoạch tác chiến nghiêm ngặt, thậm chí còn có thể chăm sóc tính mạng của cô một cách chu đáo và dễ dàng.
“…”
Cố Từ Uyên mím môi, có chút yếu ớt giải thích, hắn thật sự đã quên.
Đường Thời Ngữ đã quen với việc sử dụng phòng tắm trong phòng làm việc, còn cái này trong phòng ngủ là dành riêng cho anh, nhưng khi bước vào phòng tối nay, những hình ảnh lưu lại của đêm hôm qua lại ùa về trước mặt cô.
Hiếm khi hoảng sợ, ném đồ đi.
“Thật sự đã quên.”
Đường Thời Ngữ nghiệm mặt nhìn anh, cười nói.
“Em biết, anh không cố ý khoe cơ bụng trước mặt em, khoe thân để quyến rũ em, em biết hết.”
“…”
“Nhưng mặt khác, anh Cố, anh đang ở trong tình trạng tốt.” Nhìn vào có cảm giác tràn đầy sức lực, không quá cường điệu, không quá ảnh hưởng đến nhan sắc, hormone tràn đầy.
Cô nháy mắt với anh.
“…”
Cố Từ Uyên hít một hơi, đi về vị trí của mình, sẵn sàng nằm xuống.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ mỉm cười nhìn anh tránh mình, uống sữa vô tư, rồi đánh răng lần nữa.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, người đàn ông đã ngủ say, quay lưng lại với cô.
Đường Thời Ngữ nhếch miệng cười, ném dép lê, bắt đầu thay quần áo.
Cô thay một chiếc váy ngủ bằng hai dây quyến rũ hơn, mềm mại hơn khi chạm vào và dễ cởi ra hơn.
Nhấn vào, đèn tắt.
“Anh Cố, ngủ ngon.”
“…”
“Anh Cố?”
“Ừm.”
“Anh bị thương nhiều quá.”
“…”
“Anh bị thương trên chiến trường sao? Có đau không?”
“Ừ. Quên rồi.”
Cô dường như không nghe thấy tiếng anh, tự nhủ: “Chắc đau lắm. Có lần cắt rau, tôi khóc đã khóc rất lâu, sau đó không bao giờ đụng đến dao kéo nữa, dù tôi cũng có tiền.”
“…”
Ban đêm, cô thay đổi diện mạo, trò chuyện không ngừng, không giống như nữ doanh nhân độc lập, quyền lực vào ban ngày.
Giống như những gì mà cô gái trẻ nên có.
Một lúc sau, cô đột nhiên nói:
“Anh Cố, hình như em nghiện rồi, làm sao bây giờ?”
“….Cái gì?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cô không nói gì nữa.
Cố Từ Uyên không thắc mắc nữa, ôm cánh tay lên đầu, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Một lúc lâu sau, anh cho rằng cô đã ngủ.
Người phụ nữ nhẹ giọng mời: “Anh nằm xuống đây.”
Mắt Cố Từ Uyên tối sầm lại, anh im lặng trong giây lát, mở chăn bông, đi về phía cô.
Anh ngồi xuống mép giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Người phụ nữ chạm vào nó ngay lập tức.
Cô leo lên người anh, vòng tay qua eo và bụng anh, dụi đầu vào cổ anh, hít một hơi thật sâu.
Anh có thể cảm nhận được cơ thể tuyệt đẹp dưới bộ đồ ngủ mỏng manh của cô.
Sự hiền lành và tự chủ đang được thử nghiệm một lần nữa.
Cô áp vào tai anh, thở dốc, “Em, em dường như nghiện mùi của anh.”
“…” Thân thể Cố Từ Uyên căng cứng, không dám nhúc nhích.
Cô nhẹ giọng than thở: “Anh vất vả rồi, anh có thể thoải mái một chút không…”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Mạch của người đàn ông thắt lại, cuối cùng chịu không nổi, lật người lại, chặn miệng cô.
Anh hung hăng đè xuống, cô quấn lấy anh, nhiệt tình đáp lại.
Cho đến khi bộ đồ ngủ mới thay tụt xuống, Đường Thời Ngữ cười đắc ý.
Ngực cô ướt át, ngón tay cô luồn vào mái tóc ngắn của người đàn ông, cô nâng cằm một cách thoải mái, cỗ duỗi thẳng.
Người đàn ông thở dốc một cách chán nản, đột ngột rút đi lau súng.
Cô dường như cảm nhận được sự rút lui của anh, ôm chặt lấy cổ anh.
Anh khẽ thở dài, bất lực, “Đường Thời Ngữ.”
Cả người Đường Thời Ngữ run lên.
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bằng tên, nghe thật tuyệt.
“Anh Cố, em sợ.”
Cố Từ Uyên có thể hiểu được những lời mà cô nói có phải là sự thật hay không.
Mặc dù cô nói kèm với một nụ cười, nhưng anh có thể cảm nhận rằng cô đang thực sự sợ hãi, những sự kiện trong ngày hôm nay vẫn có ảnh hưởng lớn đến cô.
Tim chợt đau đớn.
Cố Từ Uyên ngừng vùng vẫy, áp môi lên trán, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn làm gì.”
“Giúp em quên chuyện đó.”
“…Được.”
Anh lại hôn cô, nhiệt độ thiêu đốt truyền đến, cô không hề phản kháng, thậm chí còn nghênh đón.
Đây là lần đầu tiên của cô, và anh cũng vậy.
Anh chưa bao giờ trải qua giây phút hạnh phúc đến như vậy, và cô cũng vậy.
**
Cơn bão dần lắng xuống.
Anh vòng tay qua người, vỗ nhẹ vào lưng cô, như đang dỗ một đứa trẻ ngủ.
“Anh Cố…” Sau khi vui mừng, đôi mắt người phụ nữ quyến rũ như tơ lụa.
“Hử.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cô siết chặt vòng tay, ôm anh chặt hơn, cười nói: “Bùi Minh mở bán anh bao nhiêu?”
Người đàn ông im lặng một lúc.
“Không liên quan đến tiền bạc.”
Cô không biết tại sao.
“Anh biết đó là em nên đã đồng ý hợp tác.”
“Không phải anh, chính anh đã thâu tóm trong bóng tối, chộp lấy cơ hội này từ cấp dưới.”
“Em không biết vì sao, đối tác của em, chủ sở hữu của công ty đó…” Cô dừng lại, “Họ Cố.”
“…”
Mặt Đường Thời Ngữ đỏ bừng.
Cô hơi đờ đẫn, hiếm khi có thể trêu chọc anh.
Cô nghĩ mình là một thợ săn, làm con mồi của cô từng bước từng bước một theo cô, nhưng…dường như cô mới là người mắc bẫy.
Đường Thời Ngữ có chút bối rối, “Vậy thì anh, anh tới đây…”
“Vì em.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Người đàn ông nghiêng người nhìn cô, bên môi chậm rãi nhếch lên nụ cười dịu dàng, đôi mắt đen trầm lắng, sâu thẳm đầy mưu mô.
“Anh đến đây làm việc vì em, nằm ở đây cũng vì em.”
Một lời tỏ tình rất nóng bỏng, anh thẳng thắn, bộc trực, mọi hành động của anh đều hấp dẫn cô.
“Anh tiếp cận em, mê đắm em, anh đang âm mưu chống lại em, đúng không?”
Anh không trả lời, bản thân chứng minh bằng hành động.
Khi ký kết hợp đồng, ấn tượng rất đơn thuần.
Từ khi nào trở nên tồi tệ như vậy?
Có lẽ là ngay lúc cô nhìn thấy anh.
Trong sảnh lớn, anh từng bước đi về phía cô.
Đi vòng qua bình phong, khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô dường như nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tên tội phạm bị bắt sau năm ngày.
Đêm đó, người đó lại cố gắng đột nhập vào nhà cô, và bị Cố Từ Uyên giữ lại ngay trong sân.
Đường Thời Ngữ nhìn Cố Từ Uyên nhảy ra khỏi cửa sổ trên tầng ba. Anh trèo lên mái hiên của tầng hai, nhảy xuống sân, tim anh như ngừng đập vì sợ hãi.
Cảnh sát đến rất nhanh, Cố Từ Uyên theo họ đi về đồn cảnh sát.
Anh đã không trở lại cho đến khi bình minh.
Đường Thời Ngữ không kịp mặc một bộ quần áo hoàn chỉnh, liền chạy tới cửa trong bộ đồ ngủ, ôm anh như một con Koala.
“Anh cuối cùng đã trở lại.”
Người đàn ông ôm hông cô, bước lên lầu.
“Không sao đâu, đừng sợ.”
Đường Thời Ngữ không quan tâm đến tiến triển của sự việc, phó mặc mọi việc cho Bùi Minh xử lý.
Cô ngồi trên giường bực bội nhìn về hướng phòng tắm.
Người ta bị bắt, còn anh ……. định bỏ đi?
Cô hơi buồn.
Khi Cố Từ Uyên bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể để ngực trần, mái tóc ướt sũng, trời đã rạng sáng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nhìn thấy đôi mắt thất thần, cô khẽ nheo mắt.
“Ký tên.”
Đường Thời Ngữ chớp mắt, nhìn tờ giấy đột nhiên lủng lẳng trước mặt, chậm rãi suy nghĩ.
“Cái này là cái gì?”
Người đàn ông bình tĩnh nói: “Hợp đồng mới.”
Đường Thời Ngữ mở bản hợp đồng ra, xem xét một cách cẩn thận.
Nhìn thêm lần nữa, nước mắt cô nhòe đi.
“Anh….”
Trên mặt Cố Từ Uyên vẫn không có biểu cảm gì, lại có chút ngưng trọng, như thể lần đầu tiên gặp phải.
“Anh bảo vệ em.”
“Hợp đồng trước đó đã kết thúc. Đây là cái mới. Ký nó đi.”
Hợp đồng bảo vệ trọn đời.
Đường Thời Ngữ nhìn anh một lúc lâu qua dòng nước mắt mơ hồ. Một Giọt nước mắt rơi thẳng xuống chăn bông, nhưng cô chợt bật cười.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Những gì em muốn là một vệ sĩ, nhưng anh là một người đàn ông.”
Cố Từ Uyên thờ ơ, gật đầu, “Cô Đường có thể coi tôi là…”
Cô cắt ngang: “Là quân nhân, phải không? Được rồi.”
“Đừng.”
Đường Thời Ngữ hơi giật mình.
Cố Từ Uyên cười nhạt, “Anh đã giải nghệ, không còn là quân nhân nữa.”
“Sau đó anh…”
Bộp.
Cô bị người nhẹ nhàng đẩy ra, nằm sấp ở trên giường, anh tựa trên người cô.
Những giọt nước từ mái tóc của nah nhỏ xuống trên gương mặt cô, nhàn nhạt lạnh lẽo.
Môi bao trùm, nụ hôn khô nóng, nóng bỏng.
“Không còn là quân nhân, mà là người của em.”