Vào lúc này, bên trong Ngự Thủy lâu.
Tề Hú lại uống đến say mèm.
Đúng lúc bằng hữu tốt chạy tới nhìn thấy bộ dáng này của hắn, hận rèn sắt không thành thép, xông tới cướp ly rượu trong tay Tề Hú, hung hăng vỗ lên bàn, chỉ vào mũi hắn.
“Ngươi nhìn ngươi như thế nào đi! Chà đạp mình cho ai xem! Ngươi rốt cuộc là vì cái gì mà cả ngày đần độn?!”
Đối phương đỏ mặt tía tai chửi ầm lên, Tề Hú lại cười ngây ngô đứng lên.
Hắn nằm trên bàn và cười ra nước mắt.
Bằng hữu tốt lo lắng tình trạng của mình, im lặng đúng lúc, ngồi bên cạnh hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, bất lực nói: “Nói với ta, chính xác là vì cái gì, ta nghĩ cách cho ngươi.”
“…… Cách, cô nương ta thích, nàng thích người khác…”
Bằng hữu im lặng nhìn hắn, “… Chỉ có thế à?”
“Vì một nữ nhân? Còn về phần??” Bằng hữu kiềm chế sự tức giận, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói, ” Sau đó, ngươi nói, là cô nương nhà nào, nàng coi trọng công tử nhà nào.”
Không nói đến Tề Hú coi trọng ai, chính là việc cô nương thích người khác không thích Tề Hú, làm cho bằng hữu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng bằng hữu nghĩ về tất cả các công tử trẻ tuổi trong kinh thành, cũng chỉ có thể tìm ra Trịnh Tu Quân và Đường Kỳ Nguyên. Nhưng tìm không ra người thứ ba có thể cùng Tề Hú ganh đua cao thấp.
Bất luận gia thế, chỉ riêng Tề Hú, cũng là công tử trẻ tuổi được cô nương hoan nghênh nhất trong Phụng Kinh.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Dù sao Đường Kỳ Nguyên khô khan như một khúc gỗ. Trịnh Tu Quân lại quá mức đoan chính, một lòng đều nhào vào con đường làm quan, tính toán tiếp lớp của phụ thân hắn, đối với nữ tử thì càng có lệ.
Nói đến cũng kỳ quái.
Mấy tháng trước, Tề Hú còn ở giữa các cô nương trái phải thuận lợi mọi bề, theo cách nói của Tế Hú, đó gọi là kết giao bằng hữu, thuần túy là hữu nhân, cũng không có tâm tư phân biệt đối xử hay xấu xa.
Nhưng trong mắt bạn bè, hắn vẫn cảm thấy Tề Hú đang giăng lưới rộng rãi.
Nhưng chuyện này cũng không có gì, nam tử có mấy hồng nhan tri kỷ, cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Nhưng không nghĩ tới lúc này mới mấy tháng ngắn ngủi, tính tình Tề Hú đột nhiên thay đổi lớn, những cô nương ngày xưa cùng hắn giao hảo, hắn đều không để ý tới, cả ngày ngâm mình trong quán rượu này, cũng không biết đang lo lắng cái gì.
Tề thứ phụ bận rộn chính vụ, không để ý đến Tề Hú, Tề mẫu lo lắng cho nhi tử, nhưng không tìm ra khúc mắc của nhi tử, lúc này mới tìm bằng hữu tốt nhất của Tề Hú, hy vọng có thể giúp hắn giải quyết.
Hai mắt Tề Hú mơ mơ màng màng, nhìn bằng hữu trước mắt lắc ra ba bóng người, đột nhiên khóc rống.
“Thiếu niên kia không bằng ta, gia thế không bằng ta, học thức không bằng ta, là một hài tử hoang dã không ai muốn, chỉ có bộ dạng đẹp mắt mà thôi, vì sao nàng không thích ta, rõ ràng trước kia đã nói muốn thành hôn……. Hôn ước đã được định rồi… Nàng làm sao có thể đổi ý chứ…”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Sắc mặt bằng hữu biến sắc, cuống quít che miệng hắn lại, rồi nhìn bốn phía, thấy không có người nhìn qua, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Theo hắn biết, Tề gia chưa từng đính hôn với nhà nào a! Lời này không thể nói lung tung.
Ban đầu hắn còn muốn hỏi là cô nương nhà nào, hiện tại cũng không cần hỏi.
Tề Hú đang hồ ngôn loạn ngữ, vậy thì thôi, nếu lại kéo ra cô nương nhà nào, nếu truyền việc này ra ngoài, cũng không có kết cục tốt đẹp.
Cô nương người ta vô tội, Tề Hú say rượu nói bậy, lung tung bố trí ra một cọc hôn ước, bại hoại thanh danh cô nương gia, nếu việc này Tề Hú làm được thì hắn không thể thờ ơ lạnh nhạt.
Vì thế bằng hữu vững vàng che miệng Tề Hú, không cho hắn nói chuyện nữa.
Chờ Tề Hú thoáng yên tĩnh một chút thì mới buông tay ra.
Bằng hữu rót cho hắn một tách trà, đôi mắt liếc hắn, “Tỉnh táo chưa?”
“Ừ…”
“Ngươi có nhớ những gì ngươi nói không?”
“Ừ.”
Bằng hữu hạ giọng nhắc nhở: “Đừng nói lung tung, cẩn thận đừng gây rắc rối cho cha ngươi. ”
Tề Hú uống cạn trà một hơi, ủ rũ, “Ừm.”
Vẻ mặt bằng hữu ghét bỏ, “Chậc, ngươi ngoại trừ ừ thì còn có thể làm gì nữa? Ngươi còn làm gì ngoài việc uống rượu?”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lần này Tề Hú ngay cả “Ừ” cũng không nói, hoàn toàn trầm mặc, ủ rũ không chịu nổi.
“Muốn ta nói, ngươi liền trực tiếp nói với mẫu thân ngươi, ngươi muốn cưới cô nương kia thì để mẫu thân ngươi đi thăm dò, trưởng bối thương lượng hôn sự, phải suy nghĩ rất nhiều. Ngươi cũng nói, tiểu tử kia chính là tiểu bạch kiểm, cái gì cũng không có, nếu trưởng bối ra mặt thì có lẽ việc này còn có đường xoay chuyển.”
Bằng hữu đem sự tình nhào nát trước mặt hắn, tuy rằng làm như vậy không quá chính thống, nhưng cũng không thể sỉ nhục, ai mà chẳng có quyền theo đuổi tình yêu chứ.
Cũng không biết Tề Hú có nghe vào hay không, ánh mắt thủy chung nhắm nửa, cúi đầu.
Bằng hữu nhấp cho đến khi kết thúc, dìu Tề Hú trở về nhà.
Người bên ngoài không biết nhưng Tề Hú tự mình biết.
Chính hắn nhu nhược, co đầu rụt cổ ở một nơi uống đến choáng váng, là đang trốn tránh.
Hắn sợ chống lại Cố Từ Uyên.
Kiếp trước hắn chết trong tay thiếu niên kia, kiếp này gặp lại, hắn kháng cự theo bản năng.
Huống chi thái độ của Đường Thời Ngữ rõ ràng như vậy, Tề Hú mất hết ý chí bước vào Tề phủ, hắn xoay người nhìn bóng lưng bằng hữu đi xa, trong lòng dần dần có quyết định. Cẩn thận cân nhắc, lời nói của bằng hữu quả thực có lý, hắn quyết định ăn cả ngã về không, có thành hay không thì lúc này phải liều lĩnh một trận.
Sau khi trở về phòng, hắn tắm rửa thay y phục, hỏi hạ nhân, biết được mẫu thân vẫn chưa ngủ.
Hắn thay y phục của mình rồi đi đến sân của mẫu thân.
Tề Hú cho rằng hắn nói xong thì Tề mẫu sẽ đáp ứng, hoặc là suy nghĩ một phen.
Tuyệt đối không nghĩ tới, việc này trực tiếp bị bác bỏ.
“Tại sao?” Tề Hú rất bối rối, giống như bị người ta đánh một cái buồn bực.
Tề mẫu nhìn bộ dáng mất mát của nhi tử, hết sức không đành lòng, nhưng vẫn thành thật kể lại chuyện thiên mệnh điềm xấu trong ngày sinh thần của Minh vương phi.
Tề Hú không tin, “Ngộ nhỡ nàng nói bậy thì sao?!”
Hắn một ngàn một vạn cái cũng không tin, rõ ràng kiếp trước bọn họ từng hợp bát tự, không ai nói không tốt!
Tại sao kiếp này đã thay đổi?!
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn thuận miệng đọc ra bát tự của Đường Thời Ngữ, “Là cái này sao? Phải không, mẫu thân?”
Sắc mặt Tề mẫu trầm xuống, “Làm sao con biết được sinh thần của cô nương người ta?!”
Làm mẫu thân, điều đầu tiên sẽ không nghĩ đến là con mình không tốt, mà điều đầu tiên nghĩ đến là Đường gia cô nương làm cái gì.
Vẻ mặt Tề Hú hoảng hốt, “Con ngẫu nhiên nhìn thấy…”
Đây là sự thật, là hắn đã nhìn thấy ở kiếp trước, khi bọn họ hợp bát tự, hắn liền nhớ kỹ.
Sắc mặt Tề mẫu nhất thời xấu hổ, hắng giọng, “Con nhìn lầm rồi, Đường cô nương sinh ra vào mùa hè, bát tự này của con lại là mùa thu, không đúng.”
Có lẽ chính là bởi vì sai lệch nho nhỏ này, mới dẫn đến kiếp này cùng kiếp trước bất đồng.
Một hướng đi hoàn toàn khác, một số phận hoàn toàn khác.
Tề Hú cảm thấy tuyệt vọng như bị trời trừng trị.
Trong miệng còn lẩm bẩm, “Nàng nói dối, không có khả năng là đại sát, không có khả năng, nàng nói bậy…”
Tề mẫu thấy hắn chưa từ bỏ ý định, thở dài, nói một câu, hoàn toàn xua tan một tia vọng tưởng cuối cùng của hắn.
“Cách đây không lâu, Tứ công chúa gặp Đường cô nương ở Hộ Quốc tự, chính miệng Tuệ Trí đại sư nói, mệnh cách đại sát, thiên mệnh bất tường. Những gì đại sư nói đều là sự thật.”
“Mấy ngày trước ta tiến cung, còn nghe Hoàng hậu nương nương cảm khái, mệnh cách Đường cô nương hại nàng, đời này phải tìm một người có mệnh cách đại hung, bằng không cũng chỉ có thể cô độc suốt đời.”
Tề mẫu thấy mắt nhi tử rưng rưng, đau lòng cực kỳ, “Nhi a, quên đi…”
Tuy rằng nàng rất yêu thích vị cô nương Đường gia kia, nhưng cô nương như vậy, tốt là tốt nhưng ai dám muốn đây?
Tề Hú không nghe xong, loạng choạng rời khỏi phòng mẫu thân, giống như một cái xác chết không hồn, mờ mịt lang thang trong màn đêm.
Không giống nhau, ngay cả sinh thần của nàng cũng khác, tất cả mọi thứ là khác nhau.
Cho nên nàng, hoàn toàn rời xa chính mình.
Ngày hôm sau, Cố Từ Uyên dẫn Đường Thời Ngữ đi Ngự Thủy Lâu.
Đường Thời Ngữ cuối cùng lại ăn được mỹ thực tâm tâm niệm niệm.
Từ ngày đó ở Hộ Quốc tự, đã vài ngày trôi qua kể từ khi Cố Từ Uyên nói xuống núi dẫn nàng đến ăn. Sau khi bọn họ xuống núi liền vào cung, kéo dài đến hôm nay, mới có thời gian rảnh rỗi đến Ngự Thủy Lâu hưởng thụ một bữa cơm.
Cố Từ Uyên nhìn bộ dáng ăn uống của nữ hài, nụ cười trong mắt cơ hồ khiến người ta chết đuối.
Nàng nghiêm túc ăn, thỉnh thoảng trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, híp mắt, cực kỳ giống con mèo mướp nhỏ mà ngày ấy nhìn thấy trong cung.
Hắn ở một bên chăm chú nhìn, bày thức ăn cho nàng, cho nàng uống nước, vô cùng ân cần chăm sóc.
May mắn bọn họ ngồi trong phòng riêng, không có người thứ ba nhìn thấy, bằng không lời đồn đại về Đường cô nương trên phố sẽ có thêm một cọc.
Sau khi ăn no nê thì đã gần đến hoàng hôn.
Hai người ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.
Bước lên hoàng hôn và chuẩn bị về nhà.
Bọn họ đi tới đại sảnh lầu một, sắp rẽ ra khỏi tửu lâu, lầu hai lại xuất hiện một bóng dáng lay động.
Là Tề Hú.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Bằng hữu đuổi theo hắn ở phía sau, thấy hắn lảo đảo dừng lại ở đầu cầu thang, vừa muốn đi đỡ, chỉ thấy Tề Hú chạy xuống như điên.
Nghiêng ngã lảo đảo.
Khi còn cách mặt đất bằng phẳng vài bậc thang, chân Tề Hú mềm nhũn, trực tiếp lăn xuống cầu thang.
Bằng hữu nhìn thấy phía sau thì kinh hồn bạt vía.
“Tề huynh lại bị làm sao vậy, kích động như thế, chậm rãi đi….. Này, Tề huynh! Ngươi đi đâu vậy?”
Tề Hú từ trên mặt đất đứng lên, làm ngơ tiếng hô hào phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa tửu lâu, hắn biết, bóng dáng xinh đẹp vừa rồi chợt lóe lên không phải ảo giác!
Hắn liều lĩnh chạy về phía trước.
Chạy ra khỏi tửu lâu, bỏ bằng hữu liều mạng đuổi theo phía sau.
Mọi người trên đường phố không thể tránh khỏi hắn, đối xử hắn như một người điên và một người nghiện rượu đã mất trí.
Hắn chạy đến thở hồng hộc, tóc rối tung, Tề Hú không để ý đến y bào luôn luôn trắng bởi vì hắn vừa mới ngã mà dính không ít bụi bặm.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Họ đã lên xe ngựa và rời đi.
Đầu óc Tề Hú trống rỗng, bên tai một trận nổ vang, khi hắn hoang mang lo sợ thì ở bên đường nhìn thấy một con ngựa.
Chủ nhân của con ngựa đang uống trà nghỉ ngơi bên đường, hắn loạng choạng tiến lên, ném một gói bạc vào lòng người ta.
“Mượn, đa tạ.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cướp ngựa và rời đi.
Hắn cưỡi ngựa, nắm chặt dây cương, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng vô cùng chật vật.
Trong lòng nghĩ, chỉ lúc này đây, tất cả phải kết thúc.
Chờ Tề Hú có thể nhìn thấy đại môn Xương Ninh Hầu phủ từ xa, hắn nhìn thấy ngoài cửa phủ có một chiếc xe ngựa.
Thiếu niên nhảy xuống xe ngựa một cách lưu loát, sau đó thiếu nữ đi ra. Hắn đưa tay, ôn nhu nhìn nàng, thiếu nữ cũng cười.
“Đường cô nương!”
Đường Thời Ngữ xuống xe, theo danh vọng đi qua.
Tề Hú từ trên xe ngựa lăn xuống.
Hắn khó khăn lắm mới ổn định thân hình, bước nhanh về phía hai người chạy tới.
Cố Từ Uyên tiến về phía trước một bước bảo vệ trước mặt Đường Thời Ngữ.
“Ngươi cút đi, ta muốn nói chuyện với Đường cô nương.” Tề Hú giống như điên rồi, hoàn toàn không có bộ dáng tap nhã ấm áp ngày thường.
Mặt Cố Từ Uyên lạnh lùng, không kiên nhẫn nhíu mày, thân hình cao lớn chắn trước mặt Đường Thời Ngữ, tay trái không khống chế sờ về phía chủy thủ bên hông.
Nếu không phải A Ngữ ở phía sau hắn thì hắn đã sớm đem người trước mắt một đao làm thịt.
Tề Hú không biết lấy một thanh đoản kiếm từ đâu ra trước, thẳng tắp đâm về phía Cố Từ Uyên.
Đồng tử Đường Thời Ngữ đột nhiên co rụt lại, “A Uyên!”
Thiếu niên cười, hơi nghiêng người tránh thoát, sau đó nhấc chân hung hăng đạp vào tim Tề Hú.
Tề Hú lập thức bay ra ngoài xa ba trượng.
Ngay lúc đó, Tề Hú cảm nhận được sát ý ngập trời, giống như kiếp trước, trước khi chết, hắn cũng từng nhìn thấy sự tàn bạo khát máu trên người thiếu niên. Hắn nằm trên mặt đất, cuộn tròn và co giật đau đớn.
Cố Từ Uyên xoay người, bàn tay xoa xoa gáy Đường Thời Ngữ, lập tức khom lưng, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng trên trán nàng, thanh âm khó hiểu khàn khàn, “Chờ ta.”
Hắn có chuyện phải xử lý
Thiếu niên nhanh chóng đứng thẳng dậy, sải bước đi về phía Tề Hú.
Đường Thời Ngữ thấy được sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ của thiếu niên, trong mắt còn có một tia thù địch nặng nề, trong lòng nàng cuống quít, vội vàng đuổi theo.
Chân của Cố Từ Uyên dài, rất nhanh liền đi tới trước mặt Tề Hú, hắn không chút lưu tình giẫm lên bàn tay Tề Hú cầm đoản kiếm kia, cười mỉa mai.
Hắn khom lưng xuống, dưới chân dùng lực, như muốn đạp đứt tay Tề Hú, hạ thấp thanh âm, nhẹ giọng nói:
“Giết ta? Ngươi làm được không?”
Tề Hú đau đến cả người toát mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán chảy vào trong mắt khiến mắt hắn không ngừng rơi nước mắt.
Khi hắn mơ hồ mở mắt ra nước mắt, nhìn thấy nụ cười thiếu niên đặc biệt quyến rũ, đôi mắt hoa đào kia rạng rỡ phát sáng, trong mắt tràn đầy sát khí sắc bén làm cho người ta sợ hãi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Sau khi sống lại, Tề Hú luôn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi mà thiếu niên mang đến cho hắn trong mộng, điều này đã in sâu vào trong trí nhớ của hắn, xuất phát từ nỗi sợ hãi bản năng.
Nhưng Tề Hú biết, ngay lúc này hắn đã không còn đường lui.
Hắn nghiêng đầu, bóng dáng xinh đẹp kia đi vào trong tầm mắt của hắn, nhưng trong mắt nàng chỉ có thiếu niên này sắp giết chết hắn.
Tề Hú cũng không biết vì sao kiếp trước mình lại bỏ qua nàng, đợi hắn hối hận thì tất cả đã quá muộn.
Cố Từ Uyên nhìn thấy ánh mắt Tề Hú, trong lòng càng thêm thô bạo, mãnh thú đập nát hàng rào vô hình, rất nhanh sẽ bộc phát.
“A Uyên! Chàng dừng lại!” Đường Thời Ngữ liều mạng nắm lấy cánh tay thiếu niên.
Nàng nhìn thấy gân xanh trên cánh tay thiếu niên lộ ra, nhìn thấy cổ hơi phiếm hồng của hắn, liền biết được hắn lúc này đang ở trong cơn thịnh nộ, ở bên bờ sắp mất khống chế.
Hiện tại trời còn chưa tối, may mắn lúc này người thưa thớt, chỉ có người Đường gia ở gần đây, nếu giết người ở chỗ này, A Uyên tuyệt đối sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt, huống chi, Tề Hú còn là đích tử của Thứ phụ đương triều.
“Bình tĩnh một chút, A Uyên.”
“A Uyên, chàng nhìn tỷ tỷ một chút được không? Nhìn ta kìa, ta yêu chàng.” Nàng liều lĩnh ôm eo thiếu niên, đôi môi đỏ mọng tiến lại gần, hôn lên mặt hắn.
May mắn là hắn khom lưng, nếu không nàng thật sự không thể tiếp cận được.
Thiếu niên quả nhiên nghiêng đầu, con ngươi u ám nhìn nàng thật sâu.
Đường Thời Ngữ thừa thắng xông lên, cánh tay đổi thành vòng cổ hắn, nhịn ngượng ngùng, nhẹ giọng làm nũng, “Nhìn ta là được rồi, đừng nghĩ đến người khác, được không?”
“…… Ừm.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Thiếu niên buông lỏng chân, xoay người ôm người vào trong ngực, cằm dựa vào bả vai nàng, nhắm mắt cố gắng làm dịu nhịp tim đang điên cuồng.
Một màn này, thu hút vào mắt Tề Hú, ánh mắt hắn đỏ đến mức muốn nhỏ máu.
Hắn thở hổn hển, chịu đựng bụng đau, nhẹ giọng mở miệng.
“Đường cô nương, nàng có biết, nàng vốn nên gả cho ta.”
Thân thể thiếu niên cứng đờ, Đường Thời Ngữ cũng sửng sốt.
“Ta từng có một giấc mộng, trong mộng không có vị công tử này, chỉ có nàng và ta, chúng ta có hôn ước trong người, nàng nên gả cho ta.”
Tề Hú cố chấp nhìn nàng, lặp đi lặp lại nhiều lần, “Nàng nên gả cho ta, nếu không có hắn, nàng nên gả cho ta.”
Hắn nhìn ánh mắt càng lúc càng không thể tin của nàng, liền biết mình đánh cuộc thành công.
Nàng quả nhiên là có hảo cảm với mình đúng không? Nhất định là bị thiếu niên này mê hoặc, nàng hiện tại nhìn thấy mình, khẳng định là có cảm giác với mình rồi.
Đường Thời Ngữ nhận thấy thiếu niên có xu hướng điên cuồng lần thứ hai, vội vàng ôm chặt hơn một chút.
Nàng biết lực đạo không đáng kể của mình thì A Uyên sẽ dễ dàng tránh thoát, nhưng nàng cũng biết, A Uyên luyến tiếc.
Cho dù thiếu niên ở thời khắc mất đi lý trí nhất, chỉ cần nàng nói không thì hắn sẽ tự đưa mình vào xiềng xích.
Hốc mắt Đường Thời Ngữ đỏ lên.
Nàng nhìn vẻ mặt không biết ích kỷ của Tề Hú, nàng ngửi thấy mùi dược hương trên người thiếu niên, trong lòng không kìm được áp lực bất bình đột nhiên dâng lên ủy khuất trong lòng.
Vì sao kiếp trước nàng gặp phải một tên cặn bã như vậy, vì sao không phải A Uyên?
Nàng nhẹ nhàng đẩy Cố Từ Uyên ra, từ trên cao nhìn Tề Hú.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng lời nói ra miệng vẫn mang theo tiếng nức nở, “Tề công tử, vậy ngươi có mơ thấy sau khi chúng ta định hôn ước, ngươi đối đãi với ta như thế nào không?”
Ánh mắt Tề Hú mở to, môi khẽ run rẩy, “Ta…”
“Ngươi đã từng mơ thấy, sau khi đính hôn, luôn có nữ tử đến trước mắt ta khoe khoang, khoe trong tay các nàng có bao nhiêu thứ đoạt lấy từ trong tay ta, những thứ đó đều do ngươi mở miệng bảo ta nhường cho các nàng.”
Đường Thời Ngữ nhàn nhạt nhìn hắn, Tề Húc rất quen thuộc biểu tình này, kiếp trước mỗi một lần hắn mở miệng bảo nàng đừng so đo thì nàng cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Tại sao hắn không nhận thấy sự thất vọng trong đôi mắt của nàng vào thời điểm đó?
“Ngươi đã từng mơ thấy, Oanh Oanh Yến Yến bên cạnh ngươi, khi các nàng cần ngươi, ngươi luôn không chút do dự liền bỏ ta lại rồi đi đến bên cạnh các nàng.”
Khi đó, bọn họ thỉnh thoảng tụ tập ăn tối, đôi khi là cùng tâm sự.
Nhưng tình cờ là trong nhưng dịp có tất cả mọi người ở đây như vậy, luôn có tỳ nữ tới truyền lời, nói cô nương nào có việc tìm hắn, lúc này đang ở ngoài cửa, gọi hắn đi ra ngoài.
Khi đó Tề Hú luôn cười nói với nàng, hắn và người ta từng có hẹn cùng nhau đi xem đàn, cùng đi nghe sách, cùng nhau đi thuyền hoa thức thức những bức tranh mới nhất, những thứ như vậy, rất nhiều lý do với nhiều người khác nhau.
Ban đầu, nàng sẽ hỏi, “Tại sao ngươi không nói trước với ta một tiếng?”
Vì sao nhất định phải ở trước mặt nhiều người như vậy mà bỏ nàng lại, làm cho nàng khó chịu.
Nếu sớm biết như thế, nàng sẽ không đến ăn cơm với hắn.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tề Hú cũng chỉ là xin lỗi cười cười, “Ta quên.”
Chuyện như vậy thỉnh thoảng phát sinh, về sau Đường Thời Ngữ liền không hỏi nữa, cũng hoàn toàn mất đi ý niệm bồi dưỡng tình cảm với hắn.
Kiếp trước Đường Thời Ngữ chưa từng trải qua khổ cực, không có trải qua mấy năm ở am Thanh Tâm, còn lâu mới bằng tâm tư hôm nay nhìn thấu tính nết rộng rãi, mặc dù nàng không tranh cường hiếu thắng, nhưng cũng không cho phép người khác giẫm tôn nghiêm của nàng dưới chân một lần lại một lần, nhiều lần nghiền ép.
“Vậy ngươi có mơ thấy khi ta tranh chấp với muội muội ngươi, lúc đó ngươi lại hướng về ai?”
Đường Thời Ngữ đi về phía trước hai bước, thanh âm run rẩy, “Tề Hú, mặc dù ta không thích ngươi, nhưng có hôn ước trong người, cũng từng thử đem ngươi coi là người quan trọng nhất, nhưng ngươi một lần cũng không có nhìn về phía ta, một lần cũng không!”
Muội muội hắn không thích nàng, thích Trịnh Hoài Dao, bởi vậy luôn cố ý khơi mào tranh chấp.
Tề Hú luôn nghĩ muốn biến những lớn thành chuyện nhỏ, khuyên nàng làm tẩu tẩu tương lai thì phải rộng lượng, không nên so đo.
Những người cố tình gây sự, rõ ràng là tranh chấp đến buồn cười, cuối cùng đều phải nhận sai để thỏa hiệp.
Dựa vào cái gì?!
Nàng không chịu nhận thì hắn liền thất vọng nhìn nàng, bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm.
Một lần, những lời nói tổn thương đã thốt ra.
“Đều nói nàng rộng lượng, vì sao ta luôn không cảm nhận được.”
Từ đó về sau, nàng hoàn toàn hết hy vọng, cũng không còn ôm bất kỳ ảo tưởng cùng chờ mong nào với chuyện tình cảm nam nữ.
Nàng sẽ không hối hận về cuộc hôn nhân, dù sao Tề gia là lựa chọn tốt. Nàng sẽ đi hết con đường mình chọn, sẽ không oán trời trách đất.
Nàng không biết hạnh phúc không bao giờ đến sẽ trông như thế nào.
Chà, làm sao để sống một đời đây?
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nhưng nàng đã chết và sống lại.
Nàng quen biết A Uyên và thấy hạnh phúc.
Đường Thời Ngữ vừa khóc vừa cười, rất kích động.
“Ngươi dựa vào cái gì mà nói ra những lời như vậy, ngươi có tư cách gì mà đánh đồng với A Uyên?!”
“Ngươi nghĩ người là gì?!”
Ánh mắt khiển trách cùng oán giận kia đâm về phía Tề Hú, trong nháy mắt đó Tề Hú vô cùng bối rối. Đường Thời Ngữ trong trí nhớ hắn luôn lạnh nhạt, không tranh giành với thế gian, chưa bao giờ tranh giành so đo cái gì, hắn cho rằng nàng không thèm để ý.
Hắn chỉ cho rằng mình đối với nàng quá ít tình yêu, nhưng lại chưa bao giờ ý thức được, hắn mang đến cho nàng những tổn thương lớn như vậy.
Lúc trước khi hạ hôn ước, hắn thích nàng. Bởi vì thích nên mới có thể hại nàng chết thảm. Sau khi nàng chết, cảm giác tội lỗi đã chiếm lấy tất cả mọi thứ của hắn.
Sau khi sống lại, chấp niệm muốn cùng nàng nối lại tiền duyên càng ngày càng sâu.
“Tề Hú, bất kể là đời trong mộng của ngươi hay là đời này, ta đối với ngươi một chút cảm giác cũng chưa từng có.” Từng câu của Đường Thời Ngữ đâm tim hắn, hai mắt đẫm lệ, ánh mắt lạnh lùng, kỳ lạ là vẻ mặt này lại giống với Cố Từ Uyên.
Giọng điệu châm biếm của nàng cũng giống như thiếu niên, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt, coi hắn như con kiến hôi.
“Lúc trước ta chướng mắt ngươi như vậy, giờ phút này càng chướng mắt hơn, nếu không phải có cái gọi là hôn ước trong miệng ngươi, nếu không phải ta không có lựa chọn nào khác thì ngươi cho rằng ta sẽ liếc mắt nhìn ngươi nhiều một chút sao?”
Tề Hú sững sờ tại chỗ, nói không nên lời.
Đường Thời Ngữ chất vấn xong, cũng không mong đợi nhận được câu trả lời, hôm nay nàng đã sớm không quan tâm ân oán thị phi kia.
Nàng không muốn dây dưa nữa, trước khi đi, lạnh lùng nhìn Tề Hú, bộ dáng uy hiếp của nàng và lời nói ra miệng đều rất “Cố Từ Uyên”.
“Nếu còn đến tìm ta, ta sẽ bảo A Uyên giết ngươi.”
Nếu đã trở lại, vậy nàng không ngại đưa hắn vào Luân Hồi.
Đường Thời Ngữ không quản người trên mặt đất nữa, kéo thiếu niên ở phía sau nàng cũng đang đờ người ra, đi về cửa phủ.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khi xảy ra tranh chấp, những gia phó đã được đào tạo để chặn các lối ra vào xung quanh, không cho phép người ngoài vào.
Lúc này thấy hai chủ tử rời đi thì bọn họ cùng nhau tản ra tiến vào đại điện.
Vẻ mặt Cố Từ Uyên hoảng hốt, còn đang tiêu hóa chuyện vừa rồi, một đường bị Đường Thời Ngữ kéo trở về viện tử.
Cho đến khi vào phòng, hắn vẫn chưa sắp xếp được một đoạn tin tức lớn đó.
Bộ não dễ dùng của hắn lúc này có vẻ cực kỳ vô dụng.
Cho nên A Ngữ cũng giống như hắn, cũng là người sống lại a.
Vậy thì… Vậy thì nàng… Nàng còn nhớ rõ chuyện kiếp trước, kiếp trước tất cả những điều đau đớn đều nhớ rõ.
Cố Từ Uyên trong nháy mắt đau lòng vô cùng.
Hắn hy vọng rằng A Ngữ đời này sẽ luôn luôn được hạnh phúc.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, A Ngữ cũng giống hắn, chịu cơn ác mộng kiếp trước hành hạ. Hắn biết tư vị kia nên càng không muốn cảm thấy khó chịu cho nàng.
Khi thiếu niên hoàn hồn thì bắt gặp ánh mắt vô cùng bình tĩnh của A Ngữ.
Nốt ruồi nước mắt của nàng vẫn rất đẹp.
Trách không được khi nàng đi thi hội lại muốn che giấu. Khi đó, nàng sợ hãi biết bao.
Thời điểm Cố Từ Uyên suy nghĩ lung tung, Đường Thời Ngữ đang nghiêm túc đánh giá biểu tình của hắn.
Nhìn hắn lộ ra biểu tình đau lòng cùng hối hận, trong lòng có tính toán.
Tề Hú rốt cuộc là mơ thấy hay là cùng nàng sống lại thì nàng không quan tâm.
Chuyện Đường Thời Ngữ quan tâm là một chuyện khác ——
A Uyên, có phải cũng là sống lại đời này hay không.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Những phỏng đoán ban đầu, những suy nghĩ đó càng ngày càng dồn dập trong đầu nàng.
Nàng đã trở lại, Tề Hú đã trở về, như vậy việc A Uyên đột nhiên xuất hiện, có phải cũng là người từ kiếp đó trở về hay không…
“A Uyên, là chàng cứu ta sao? Chàng là ân nhân phải không? Chàng cũng quay lại phải không?” Nàng nhìn hắn một cách thẳng thắn và hỏi hắn điều mà nàng đã nghi ngờ bấy lâu nay.
Nhìn ánh mắt bối rối của thiếu niên, nhìn sự thống khổ, hiểu rõ cùng đau lòng trong mắt hắn, cuối cùng xác nhận ——
Tất cả bọn họ đã trở lại.
Hai mắt Đường Thời Ngữ đỏ hoe, nước mắt từ hai má chảy xuống, nhưng lại cực kỳ ôn nhu nở nụ cười.
Thiếu niên không thể nhìn thấy nàng khóc nhất, trái tim bị một đôi bàn tay lớn gắt gao nhéo thật chặt, đau đến mức gần như nghẹt thở, lúc này đây, hắn đã quên mọi chuyện, chỉ có thể luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng.
Nàng liều mạng lắc đầu, khóc lóc nhào vào trong ngực rộng rãi mà lại tràn ngập cảm giác an toàn của thiếu niên.
Nghẹn ngào, “Cảm ơn chàng, hai kiếp này.”
Cảm ơn chàng đã đi cùng ta qua những thời điểm khó khăn nhất, và đến bên ta khi ta yếu đuối nhất.
Thật may mắn, sau cơn tuyệt vọng, sau bóng tối dài đằng đẳng, lại mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy, là chàng.
A Uyên, người cùng tồn tại với ánh sáng.
Đó là A Uyên độc nhất vô nhị.
A Uyên là tốt nhất.
Người yêu nàng nhất.