Dùng bữa sáng thật sớm, hai người lên xe ngựa, khởi hành tiến cung.
Trong Phượng Loan cung của Hoàng hậu nương nương, Đường Thời Ngữ thỉnh an hoàng hậu.
Tiêu Mạn Xu nhìn thấy nàng thì rất vui vẻ, lôi kéo nàng chơi một ngày.
Chạng vạng, bọn họ chuyển vị trí từ Phượng Loan cung đến Phong Vân cung, Tiêu Mạn Xu còn chưa thỏa mãn, vì thế yêu cầu Đường Thời Ngữ ở thêm vài ngày.
Vốn dĩ Đường Thời Ngữ muốn đáp ứng, dù sao nếu Tứ công chúa và Hoàng hậu nương nương có ấn tượng tốt với nàng, đối với Đường gia mà nói thì có lợi chứ không hại.
Mặc dù kiếp này gió êm sóng lặng, nhưng ảnh hưởng lớn nhất là hai người kia, Tề Hú và Trịnh Hoài Dao, đều không tham gia vào cuộc sống của nàng, nhưng ai lại chê chỗ dựa vững chắc như vầy chứ.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một câu nói của Tứ công chúa đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ của nàng.
Trước khi rời đi, Tứ công chúa vô tình nói một câu: “Đường tỷ tỷ hình như bị muỗi cắn.”
Nàng ta chỉ vào cổ mình, “Ngay tại đây, nó đỏ rất nhiều.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Trưa hôm nay nàng còn chưa nhìn thấy, cho đến mới vừa rồi, dấu ấn kia mới hiện ra, hay là lúc đi Ngự hoa viên bị hoa cỏ rạch đến bị thương đi.
Tiêu Mạn Xu vuốt cằm, thầm nghĩ, quả nhiên ngay cả muỗi cũng yêu thích mỹ nhân, bằng không thì sao lông tóc nàng ta không hề bị tổn hại gì.
Chẳng bao lâu nàng ta đã từ chối kết luận của mình, nàng ta không xấu xí, chỉ là chưa trưởng thành mà thôi. Cúi đầu nhìn bộ ngực hơi bằng phẳng của mình, rồi lại nhìn Đường Thời Ngữ.
“……”
Tự kỷ.
Đường Thời Ngữ không hiểu gì, giơ tay sờ sờ, “Nơi này sao?”
“Ừm đúng, nơi này.” Tiêu Mạn Xu lấy lại tinh thần, ghé sát nhìn cẩn thận một chút, khó hiểu nói, “Nhìn không giống lắm.”
Nàng chạm vào, không nổi mụn, bằng phẳng. Trong lòng lo lắng, “Nếu không thì tuyên thái y đến xem một chút? Nhìn rất nghiêm trọng…”
Thái y… Nhưng thật ra không cần, bên cạnh nàng có một đại phu. Đường Thời Ngữ nghi hoặc nhìn về phía thiếu niên ngồi cách đó không xa, hắn cầm chén trà, ánh mắt mơ hồ không xác định.
Nàng đột nhiên có dự cảm không tốt, ánh mắt trở nên sâu thẳm, oán niệm nhìn chằm chằm Cố Từ Uyên.
Thiếu niên sờ sờ mũi, cầm chén trà uống một ngụm, xoay người lại, để lại cho nàng một cái ót.
“……”
Khi các nàng nói chuyện với nhau, toàn bộ hành trình Cố Từ Uyên đều ở một bên nhìn chằm chằm. Lúc này hành động khác thường, để cho Đường Thời Ngữ xác nhận thủ phạm gây thương tích này của nàng là ai.
Nàng nheo mắt lại, nghiến răng, cười lạnh hai tiếng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tiêu Mạn Xu bị tiếng cười này dọa sợ, ánh mắt của nàng ta xoay tới xoay lui giữa hai người, mặc dù tò mò nhưng bản năng cầu sinh nói cho nàng ta biết, vẫn nên đi trước.
Vân Hương cũng lui ra ngoài, cũng không phải thức thời, mà là nàng mơ hồ cảm thấy Đường Thời Ngữ muốn tức giận.
Mọi người rời đi, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
“A Uyên, lại đây.”
Thân thể Cố Từ Uyên căng thẳng.
Nàng nhấn mạnh: “Lại đây.”
Nghe âm thanh, hỉ nộ khó phân biệt.
Cố Từ Uyên cứng ngắc xoay người, thật cẩn thận nhìn nàng một cái, mím môi, đặt chén trà trở lại bàn.
Quá mức khẩn trương, mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay.
Hắn lau tay lên áo choàng, mới từ từ đứng dậy, chậm rãi đi về phía nàng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đến gần mới phát hiện, vết đỏ trên cổ hết sức chói mắt.
Hắn dừng lại cách nàng ba bước, ho khan một tiếng, không được tự nhiên cười, “Tỷ tỷ, làm sao vậy?”
Đường Thời Ngữ liếc hắn một cái.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của nàng, cả người hắn run rẩy, vội vàng nhìn về phía mình.
Một lúc lâu sau, trong phòng không có người nói gì.
Cố Từ Uyên vô cùng căm hận lực tai ưu việt của hắn.
Ngay cả khi hắn không nhìn nàng, hắn có thể nghe thấy hơi thở của nàng.
Hắn chậm rãi đếm nhịp, phát hiện tiếng hít thở của nàng nặng hơn bình thường, càng dồn dập hơn.
Chứng tỏ —
Nàng tức giận.
Tinh thần của thiếu niên luống cuống, luống cuống cuộn tròn ngón tay, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi, nhưng hắn không dám nhúc nhích, không dám lau, ngay cả dũng khí nhìn nàng cũng không có.
Hắn đã gây rắc rối.
A Ngữ vẫn luôn nhìn hắn.
Tầm mắt kia dừng trên người hắn, giống như gai nhọn ở sau lưng, ánh mắt mãnh liệt đến mức làm cho người ta không cách nào bỏ qua, cảm giác khẩn trương lan tràn khắp cơ thể.
Đường Thời Ngữ kìm nén lửa giận, cố gắng bình tĩnh, kiên nhẫn lặp lại: “Lại đây.”
Vẻ mặt Cố Từ Uyên đau khổ, ủ rũ, trong lòng hắn biết mình trốn không thoát.
Hắn có chút hối hận, vì sao đêm qua không nhẹ một chút, vì sao không khống chế được mình, để lại dấu vết trên người nàng?
Nhưng điều này không trách hắn, đều tại nàng quá ngon.
Ánh mắt thiếu niên mờ đi, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Hắn dịch đến trước mặt Đường Thời Ngữ, theo thói quen ngồi xổm xuống, lại ghé vào đầu gối nàng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cố Từ Uyên cố gắng dùng chiêu thức cũ làm mềm lòng nàng.
Chiêu thứ nhất, chịu thua.
Hắn đặt cằm lên trên đùi nàng, nhẹ nhàng cọ xát.
Chiêu thứ hai, xin lỗi.
“Tỷ tỷ, ta sai rồi.”
“Đừng nói nữa.” Nàng quan sát bình sứ trắng xanh tinh xảo trên bàn, giọng điệu bình tĩnh.
Cố Từ Uyên vụng trộm liếc nàng vài lần, thấy nàng không nhìn qua, cúi đầu, thành thành thật thật giải thích mọi chuyện.
Sáng nay rời giường, hắn vốn định vụng trộm đòi một nụ hôn rồi đi, hắn nhẹ nhàng xoay người nàng qua, trên cổ trắng nõn của nàng một màu đỏ chói, rất bắt mắt.
Hắn mới tỉnh dậy, còn mơ mơ màng màng, sự kích thích thị giác kia hoàn toàn đuổi hết cơn buồn ngủ đi.
Cúi người lại gần, nhìn chằm chằm dấu vết kia một lúc lâu.
Nhìn xong, dụi dụi mắt.
Màu đỏ vẫn còn đó.
Không phải ảo giác.
Thiếu niên ảo não than thở, tay xoa xoa đầu lung tung, ngồi ở bên giường nghĩ biện pháp đối phó.
“Ta… Ta cầm hộp phấn của tỷ tỷ…” Hắn xoa xoa góc áo, ấp úng nói.
“Bột ngọc trai?”
Đường Thời Ngữ nhíu mày, giơ tay sờ sờ vết đỏ.
“Đúng … Đại khái là qua hơn nửa ngày, nó… Nó rơi ra.” Trái tim Cố Từ Uyên thấp thỏm theo động tác của nàng.
Đường Thời Ngữ cười cười, trong tiếng cười kia không có ý cười, nghe có vẻ lạnh lẽo.
Nàng rũ mắt nhìn về phía thiếu niên nằm trên đùi nàng, chống lại đôi mắt hoa đào vô tội trong suốt của hắn.
Rất buồn bực.
Hầu hết sự tức giận của nàng đều biến mất khi bắt gặp ánh mắt này.
Đường Thời Ngữ nhìn chằm chằm hắn không rõ là khen hay là châm chọc, “Chàng thật thông minh.”
Còn biết dùng đồ trang điểm của nàng che giấu một phần.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khó trách lúc nàng đứng lên, nhìn vào gương một chút cũng không nhận ra sự khác thường này.
Thiếu niên chớp chớp mắt, “Tỷ tỷ, ta bận rộn hơn nửa ngày.”
“……”
Hắn thấy Đường Thời Ngữ dường như vẫn chưa nổi giận lắm, càng thêm lớn mật, rũ bỏ hết toàn bộ quá trình gây án của mình, “Ta sợ nhìn thấy chỗ đó của nàng đỏ lên nên suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ đến phương pháp này… Sợ nàng mắng ta, lại sợ nàng tỉnh lại.”
Trời mới biết hắn đã phế đi bao nhiêu sức lực, thần không biết quỷ không hay mà xử lý tất cả.
“……”
Đường Thời Ngữ bị tức cười, “A Uyên, có phải chàng đều dùng hết sự khôn khéo của mình ở chỗ của ta hay không.”
Cố Từ Uyên lại chớp chớp mắt hai cái, cẩn thận phân biệt cảm xúc trong lời nói của nàng.
Xấu hổ lóe lên trên mặt nàng bị hắn bắt lấy, thiếu niên hiểu rõ cười, ôm chặt đùi nàng, chậm rãi lay hai cái.
“A Ngữ, tỷ tỷ, ta nhịn không được, nhưng lại sợ nàng mắng ta, nếu không cho ta vào phòng của nàng nên mới bất đắc dĩ nghĩ ra hạ sách này.”
“Ai bảo ta thích nàng như vậy?”
“……”
Đường Thời Ngữ bị một cái bóng này đập vào một cách bất ngờ không kịp đề phòng.
Được một tấc tiến một thước, chính là bản thân Cố Từ Uyên.
Hắn luôn như vậy, nàng tiến thêm một bước, hắn liền lùi lại một bước. Nếu nàng dừng bước không tiến lên, như vậy hắn sẽ khiêu khích nhiều lần, cho đến khi chặn nàng ở một góc, lui cũng không thể lui.
Hắn dựa vào, đơn giản chính là trái tim đã nghiêng về phía hắn đi.
Đường Thời Ngữ tức giận ngắn ngủi qua đi, lại trở lại bình thường.
Thiếu niên lại dính lên như không có xương.
Đường Thời Ngữ ấn đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, “A Uyên, ngồi xuống.”
“Ừm.” Ngoài miệng đáp như thế, nhưng đầu tựa vào vai nàng lại quyến luyến cọ cọ.
“……”
Người khác cao lớn, dựa vào người nàng có vẻ rất ủy khuất.
A Ngữ ở đâu đối với hắn mà nói đều giống nhau, chỉ là đổi chỗ khác làm nũng mà thôi.
Mặc dù thiếu niên tựa vào trên người nàng, nhưng không có nhiều sức nặng đè lên nàng. Nàng có thể đẩy ra một cách dễ dàng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nhưng mà mặc dù đẩy ra, thiếu niên cũng sẽ dính lại lần nữa, phá lệ cố chấp.
Bữa tối qua đi, Tiêu Mạn Xu lại tới.
Ban ngày nàng đã hỏi rất nhiều về quá khứ của Đường Kỳ Nguyên từ Đường Thời Ngữ.
Hai người đã sắp trở thành tỷ muội tốt thì không còn lời nào không nói —— ít nhất Tiêu Mạn Xu cho rằng như vậy.
Cho nên nàng lo lắng Đường Thời Ngữ ở trong cung tịch mịch, sợ bằng hữu lạnh nhạt, vì thế ở cung hoàng hậu dùng bữa xong, liền nhiệt huyết bừng bừng chạy tới Phong Vân cung.
Đũa hoàng hậu còn lơ lửng giữa không trung, nhìn bóng lưng nữ nhi hấp tấp, nhẹ giọng trách cứ, “Thật sự là càng lớn càng không có quy củ.”
Lão ma ma ở một bên là lão nhân bên cạnh Hoàng hậu, đương nhiên biết lời này của Hoàng hậu không phải xuất phát từ chân tâm.
Ma ma rũ mắt xuống, rót cho Hoàng hậu một chén trà xanh, “Tứ công chúa ngây thơ thuần túy, khó có thể giao cho cô nương thông suốt đại khí như Đường cô nương, đây là nàng vui vẻ.”
Hoàng hậu trên mặt mang theo chút ý cười, cảm khái nói: “Ngược lại, Xu nhi được bổn cung nuông chiều lớn lên, nàng chưa từng trải qua lòng người hiểm ác, bản cung luôn lo lắng, nhìn nàng cao hứng như thế, thật sự rất vui mừng.”
“Đường cô nương là người không tệ, nương nương có thể yên tâm.”
“Đúng vậy… Xu nhi a, cho rằng tâm tư của nàng giấu tốt, nhưng ai nhìn không ra, hỉ nộ ái ố của nàng mấy ngày nay đều là vì cái gì…” Hoàng hậu giữa hai hàng lông mày nhiễm một tia ưu sầu, “Nàng không nói cho bổn cung, đơn giản chính là không muốn ép buộc người ta mà thôi.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Xu nhi của bà, luôn đơn thuần như vậy, chân thành như vậy, làm người làm mẫu thân như bà không yên tâm.
Lúc Tiêu Mạn Xu đi tới Phong Vân cung, trời còn chưa tối.
Nàng vừa vào cửa cung, liền nhìn thấy Đường Thời Ngữ đứng trước bàn đá, tay cầm bút lông sói viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Cố Từ Uyên ngồi trên ghế đá bên cạnh nàng, nâng má, chuyên chú nhìn sườn mặt nàng.
Tiêu Mạn Xu xách góc váy bay tới.
“Đường tỷ tỷ!”
Nàng đến gần, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy Cố Từ Uyên trừng mắt nhìn nàng một cái.
Chờ nàng nhìn qua, người nọ rũ mắt xuống, tiếp nhận bút lông sói của Đường Thời Ngữ, đặt trở lại trên bàn.
Tiêu Mạn Xu gãi gãi đầu, nghĩ thầm chắc là nhìn lầm rồi.
Nàng rũ mắt nhìn về phía tờ giấy trên bàn, trước mắt sáng ngời.
“Ah! Đường tỷ tỷ, chữ của tỷ thật đẹp! Câu từ lưu loát, hoa mỹ tự nhiên. Tỷ xem nét đè của tỷ, nét phẩy, lên xuống có độ, uyển chuyển tinh xảo. Nhìn nét chữ tinh này, càng thêm phóng khoáng thanh tú, nhìn vui tai vui mắt, làm cho trước mắt người ta không khỏi hiện ra một bộ tinh quang đồ lấp lánh a!”
“??”
Trong mắt Tiêu Mạn Xu lóe lên ngôi sao, “Đường tỷ tỷ, tỷ lợi hại như vậy, nói vậy không thể tách rời lời dạy của cô mẫu Tĩnh Ninh! Từ nhỏ Xu Nhi luôn nghe mẫu hậu khen ngợi cô mẫu Tĩnh Ninh, nói bà thông minh lanh lợi, khôn khéo quả cảm, luôn có suy nghĩ của mình, chưa bao giờ sợ thế tục, là một vị kỳ nữ tử. Đường tỷ tỷ làm nữ nhi của bà, quả nhiên cũng là phong hoa tuyệt đại, xuất chúng, thế gia cô nương đều không bằng tỷ tỷ!”
Đường Thời Ngữ một lời khó nói hết nhìn nàng, “… Công chúa, không cần phải như vậy.”
Tiêu Mạn Xu thè lưỡi, “A, Đường tỷ tỷ không thích thì không nói nữa.”
Cố Từ Uyên đột nhiên châm biếm nói: “Là nghèo từ thôi.”
Tiêu Mạn Xu: “…”
“A Uyên, đừng nháo.”
“Được.” Thiếu niên nhếch miệng cười với nàng.
Đường Thời Ngữ bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn Tiêu Mạn Xu, “Công chúa tìm thần nữ có việc gì?”
Trong nháy mắt, Tiêu Mạn Xu đã quên lời châm biếm của Cố Từ Uyên, hưng phấn gật đầu, “Đường tỷ tỷ, hôm nay thời tiết cực tốt, muội nghĩ đợi một lát sắc trời tối, dẫn tỷ đi một nơi rất vui!”
Đường Thời Ngữ tò mò, “Nơi nào?”
“Đưa tỷ đi ngắm sao! Tỷ xem bài thơ của tỷ, không phải là khen ngợi các ngôi sao sao? Mặc dù ta không thích đọc sách, nhưng đã học được bài thơ này!” Nói xong kiêu ngạo hất cằm.
“Đài quan sát là nơi có vị trí tốt nhất để ngắm trăng sao trong cung! Mấy ngày nay mỗi đêm đều có mây che khuất, không nhìn thấy cảnh sắc gì tốt.” Nói đến đây, ảo não nhíu mày, bất quá tinh thần rất nhanh lại hoạt bát, “Ta đã hỏi cung nhân, bọn họ nói tối nay thời tiết sẽ tốt, cho nên chúng ta cùng đi xem đi!”
Nói đến ngắm trăng ngắm sao thì mặt Cố Từ Uyên ửng đỏ, không được tự nhiên ho một tiếng, nằm xuống bàn đá, vùi đầu vào khuỷu tay nhưng không che được khóe miệng cong lên.
Đêm qua ngắm đủ loại trăng bay tới trước mắt…
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ cũng không phát hiện thiếu niên có sự khác thường, nàng nghĩ rất đơn giản, một chuyến tiến cung này chính là vì để cho tiểu công chúa vui vẻ, huống hồ quả thật nàng cũng động tâm với đề nghị này, vì thế vui vẻ đồng ý.
Có lẽ là do Cố Từ Uyên không yên lòng nên khi Tiêu Mạn Xu líu rìu nói chuyện với nàng, thiếu niên cũng không có đến quấy rối.
Chờ qua giờ Tuất, Tiêu Mạn Xu dẫn hai người đi tới Đài quan sát.
Phía dưới Đài quan sát là những bậc thang thật dài, bọn họ đi lên trên, bây giờ là đêm đầu hạ nên toàn thân toát mồ hôi.
Đi được một nửa, Cố Từ Uyên cứng rắn cõng nữ hài lên lưng, không để ý đến sự giãy dụa của nàng.
“Này!” Tiêu Mạn Xu thở dài, líu lưỡi, “Cố công tử thật sự tổn thương người ta.”、
Thật sự là làm người ta hâm mộ…
Khi nào nàng có thể nằm sấp trên lưng của Đường công tử…
Tiêu Mạn Xu hoảng sợ trước suy nghĩ của mình.
Vẻ nhiệt tình trên mặt Đường Thời Ngữ kéo dài rất lâu, gió đêm ngẫu nhiên lướt qua cũng không thể hạ nhiệt, mỗi lần hắn đi một bước, mặt nàng lại càng đỏ lên một phần. Vành tai đều nóng.
Nàng rất may mắn vì bây giờ là ban đêm, cũng không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, còn có bộ dáng thẹn thùng ——
Ngoại trừ cõng nàng, bước chân thiếu niên vững vàng.
Tiêu Mạn Xu đi cực nhanh, có lẽ không chịu nổi bộ dáng nồng đậm tình cảm mật ý của hai người bọn họ, từng bước đi lên trước chờ bọn họ.
Cố Từ Uyên không nhanh không chậm, mỗi một bước đều rất kiên định, sợ giẫm lên không trung làm nàng ngã.
Bốn phía không có người, thiếu niên nói chuyện trở nên không kiêng nể gì.
“Tỷ tỷ.”
“Ừ?”
“Hô hấp của nàng thật nóng, đốt cháy tim ta đều muốn tan.”
“…… Ồ.” Đường Thời Ngữ thản nhiên quay đầu, hơi thở của hắn bất thường, “Là thời tiết hôm nay quá nóng.”
“Ừm, rất nóng.” Hắn trèo xuống cái thang mà nàng đưa cho, nàng nói gì thì nói.
Y phục mùa hè rất mỏng, nhiệt độ cơ thể của nàng, sự phập phồng mềm mại của nàng, tất cả đều đặc biệt rõ ràng.
Lưng thiếu niên rộng lớn căng thẳng, mỗi một khắc cõng nàng đều là sự tra tấn ngọt ngào.
Đường Thời Ngữ ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạn Xu đã sớm chờ ở đích, đột nhiên lấy lại tinh thần, “A Uyên, chàng có thể mang ta bay lên a.”
Thanh âm thiếu niên trầm thấp ổn trọng, “Không thể, đây là ở trong cung, tỷ tỷ không sợ bị người ta coi như thích khách sao?”
Nàng giật mình, “Cũng đúng, là ta ngu ngốc.”
Cố Từ Uyên nhẹ giọng nở nụ cười, “Tỷ tỷ không ngốc, rất đáng yêu.”
“…… Đừng nói nữa.”
Thiếu niên vẫn tính tình tốt như trước lên tiếng, “Được, nghe lời ngươi. ”
“……”
A, giết nàng đi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Chờ đến Đài quan sát, Đường Thời Ngữ mới phát hiện, nơi này không chỉ có Tiêu Mạn Xu, còn có hai người nam nhân mặc hoa phục.
Lúc này ba người bọn họ đều nhìn về phía cửa vào.
Đường Thời Ngữ nhẹ nhàng kéo lỗ tai thiếu niên, thiếu niên thả nàng xuống.
Nàng nhận ra một người là Thái tử.
Nàng cung kính hành lễ với đối phương, Cố Từ Uyên cũng vậy.
Một người khác thì nàng không biết, nhưng nhìn tuổi của đối phương chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, đứng bên cạnh Thái tử, một thân quý khí cùng uy nghiêm không thua gì Thái tử, chắc là vương gia hoặc là quyền thần gì đó đi.
Nàng cũng hành lễ với đối phương, thiếu niên phía sau nắm chặt quyền, một lúc lâu sau mới có động tác.
“Đường tỷ tỷ! Các người chậm quá!” Tiêu Mạn Xu chạy tới ôm cánh tay nàng, giới thiệu cho nàng, “Nói đến cũng trùng hợp, Hoàng huynh cùng Hoàng thúc cũng đều coi trọng việc xem sao ngắm trăng hôm nay.”
Mày của Đường Thời Ngữ nhảy dựng, có loại dự cảm không lành.
Cảm xúc của người phía sau nàng dường như đang căng thẳng trong giây lát, sự thù địch chợt lóe qua, bị nàng nhạy cảm bắt được, nhưng nhanh chóng hòa vào trong màn đêm.
“Vị này là…”
“A, tỷ còn không biết đâu, vị này là anh hùng Đại Phụng triều chúng ta! Chiến thần! Có thể làm cho địch nhân ngửi thấy mùi sợ mất mật, Yến vương điện hạ bách chiến bách thắng!”
Đường Thời Ngữ đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt xa lánh thờ ơ của nam nhân.