Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng

Chương 6




Người nói chuyện chính là trưởng tử của Thủ phụ đương triều, Trịnh Tu Quân.

Trịnh gia gia giáo dục nghiêm khắc, dạy trưởng tử cũng đặc biệt ưu tú, thành tích của hắn ở trong thư viện vẫn vững vàng ngồi ở vị trí thứ nhất, có thể nói là tấm gương của các thế gia công tử.

Đường Kỳ Nguyên cười xin lỗi, đầu tiên là chắp tay bồi lễ, tay còn lại dẫn về phía Đường Thời Ngữ và Cố Từ Uyên, nói: “Mẫu thân dặn dò phải đồng hành cùng xá đệ và xá muội, không thể bỏ lại bọn họ, cho nên đến trễ một chút, Tu Quân huynh thứ lỗi.”

Bàn tay Trịnh Tu Quân đặt trên nắm tay của Đường Kỳ Nguyên, đem lễ chắp tay của hắn ấn trở về, cười nói: “Nói giỡn với ngươi, sao lại coi là thật? Ngươi a ngươi, luôn luôn là một bộ dạng quy củ cổ hủ này, thật sự là có lỗi với thân thể da tốt này của ngươi.”

Vừa chuyển lời, lại nhìn thiếu nữ cúi đầu chăm chú nhìn mặt đất, thầm nghĩ đây chính là Đại cô nương vừa mới được đón về Hầu phủ, cảm thấy hứng thú hỏi: “Kỳ Nguyên huynh không giới thiệu một chút?”

Đường Thời Ngữ không đợi đại ca mở miệng, chính mình cười trước một tiếng, nàng vẫn cúi đầu như trước, mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái.

“Huynh trưởng, muội đi trước.”

Đường Kỳ Nguyên có chút kinh ngạc, muội muội chưa bao giờ không cho người ta mặt mũi như vậy.

Bầu không khí có chút xấu hổ, dư quang hắn nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Tu Quân không dễ nhìn lắm, chỉ đành kiên trì nói: “Muội đi đi.”

Cố Từ Uyên đi theo nàng.

Nàng không lo lắng Đường Kỳ Nguyên bên kia sẽ nghĩ cách làm sao để giải quyết hậu quả của nàng, Trịnh Tu Quân là người nàng hiểu rõ, lòng hắn rộng lớn, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm tổn thương tình hữu nghị giữa hai huynh đệ tốt, nhưng đối với nàng, sợ là sẽ không có hứng thú gì nữa.

Hắn thích những người tài hoa, cô nương có tri thức lễ nghĩa, nàng phải né tránh hai từ này.

Kiếp trước, mặc dù Trịnh Tu Quân chưa từng ra tay tổn thương nàng, nhưng bởi vì hắn mà xảy ra rất nhiều tranh chấp, những tranh chấp kia đối với nàng mà nói đều là tai họa vô vọng, hắn vô tội, vậy nàng làm sao có tội gì đây? Kiếp này nên tránh xa một chút thì tốt hơn.

Còn nữa, nàng cũng không muốn có liên quan gì với người Trịnh gia.

“Đệ đi theo tỷ làm gì?” Đường Thời Ngữ đi tới một chỗ núi giả yên tĩnh, có chút đau đầu nhìn thiếu niên phía sau giống như cái đuôi nhỏ dính người.

“Ta bảo vệ tỷ.” Hắn nói như đây là điều hiển nhiên.

Đường Thời Ngữ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó một dòng nước ấm chảy vào trong lòng.

Chưa bao giờ có người nói lời này với nàng, nhưng mà cũng không nên kinh ngạc như thế, dù sao đây cũng là việc hắn vẫn luôn làm mấy năm nay.

Nàng cười cười, trong mắt ánh lên sự dịu dàng, cố sức giơ tay lên muốn sờ đầu hắn, giọng điệu cực nhẹ nhàng, “Sẽ không xảy ra chuyện gì, đi theo đại ca, có thể quen biết nhiều người, có thêm kiến thức.”

Thiếu niên kính cẩn cong sống lưng, cho nàng sờ không tốn sức nữa.

Nàng và A Uyên từ khi quen biết đã ở học cùng một chỗ, thiếu niên luôn không để ý đến bài tập, giao bài tập cũng lộn xộn, chỉ là tiên sinh đã tức giận bỏ đi vài lần, chỉ có lúc nàng tự mình dạy thì hắn mới miễn miễn cưỡng cưỡng cùng nàng đọc vài câu sách.

“Không đi.”

Cố Từ Uyên lười biếng dựa vào tảng đá phía sau, cúi đầu, trong con ngươi trong suốt lóe lên ánh sáng rực rỡ, sạch sẽ không nhiễm nửa phần hạt bụi.

Hắn không thích cõng những thứ khô khan mà đơn giản kia, rõ ràng chỉ nhìn một lần thì sẽ nhớ kỹ, những tiên sinh cổ hũ kia luôn lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, quả thực chọc người ta phiền lòng.

Bọn họ ở lại sau núi giả một hồi, nhìn canh giờ gần tới, hai người một trước một sau đi về phía đại điện.

Không bao lâu sau, phía sau núi giả xa xa lắc ra hai bóng người.

Thiếu nữ mặc váy màu đỏ tươi đang nịnh nọt với nữ tử thanh nhã bên cạnh, đang lục lọi trong bụng suy nghĩ lời nói, thay đổi lời khen ngợi văn vẻ, trong khi nữ tử thanh nhã lại thờ ơ, tầm mắt của nàng đuổi theo bóng lưng của Đường Thời Ngữ, mày liễu nhíu lại.

Thiếu nữ áo đỏ bị nàng đột nhiên nhíu mày hoảng sợ, trong lòng lộp bộp một chút, cho rằng nói cái gì đó không nên nói. Câm miệng lại, sắc mặt nàng khó coi, thật cẩn thận nói: “Trịnh tỷ tỷ, có gì không ổn?”

Thiếu nữ được xưng hô “Trịnh tỷ tỷ” không để ý tới, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia thì mới lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, “Chúng ta đi thôi, yến hội sắp bắt đầu.”

Sau thi hội, suốt toàn bộ hành trình của Đường Thời Ngữ đều làm người đầu gỗ, không cười, không làm thơ, không giao tiếp với quý nữ khác, Đường Kỳ Nguyên vài lần dùng ánh mắt bảo nàng, để cho nàng cũng tham dự vào, thế nhưng nàng không nghe, làm như không thấy ám chỉ của đại ca.

Sau khi thi hội qua một nửa, một nữ tử mặc váy hoa văn thủy yên thướt tha chậm rãi đi đến giữa đại điện, hơi cong người cúi chào với mọi người, thiếu nữ khí chất lạnh nhạt mờ ảo, phong tư yểu điệu, dáng vẻ muôn vàn, cao quý giống như tiên tử trên trời.

Nàng vừa xuất hiện, phía dưới liền bắt đầu có tiếng nghị luận vụn vặt. Khi nàng mở miệng làm thơ, trong điện dần dần yên tĩnh lại.

Thiếu nữ xuất khẩu thành chương, văn chương xuất sắc, trong nháy mắt nàng dừng nói, toàn điện lặng ngắt như tờ, nhưng rất nhanh, tiếng hoan hô liên tiếp vang lên, cả hội thơ nhấc lên một đợt cao trào.

Đường Thời Ngữ im lặng ngồi ở trong góc, ánh mắt tối tăm như ngọc thạch sau khi ngâm đầy mực, không còn ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối bao phủ. Tay cầm ly rượu của nàng khẽ run rẩy, rượu trong chén suýt nữa rơi ra, tâm nàng nhộn nhạo như vằn nước bị đảo loạn.

Trịnh Hoài Dao à, đã lâu không gặp.

Trưởng nữ của Trịnh Thủ phụ, muội muội ruột của Trịnh Tu Quân, là bằng hữu tốt nhất của nàng, cũng là người đưa nàng vào ngõ cụt.

Kiếp trước, Đường Thời Ngữ ở thi hội tỏa sáng rực rỡ, trong lúc vô tình đoạt danh hiệu đệ nhất tài nữ kinh thành của Trịnh Hoài Dao. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới từ đó trở đi, Trịnh Hoài Dao liền đem cục mụn này để trong lòng, bởi vì đó là lần đầu tiên các nàng gặp nhau, mà sau thi hội, Trịnh Hoài Dao chủ động kết giao với nàng, về sau trở thành tri kỷ không gì mà không nói. Về sau mới biết, chỉ có nàng tình nguyện cho rằng hai người là bạn chí cốt.

Sau khi nàng mất đi đôi mắt, từng nghe được thanh âm của Trịnh Hoài Dao ở tiểu phá miếu. Ngày xưa tỷ muội trở mặt vô tình, Trịnh Hoài Dao giống như nhẫn nại rất lâu, rốt cuộc đem tất cả bất mãn phát tán ra.

Trịnh Hoài Dao, mặc dù kiếp này ngươi còn chưa kịp làm gì thì ta cũng phải vì kiếp trước mà tự mình đòi công đạo, bằng không ta trọng sinh sẽ không có ý nghĩa.

Vốn tưởng rằng có thể lạnh nhạt đối mặt với kẻ thù trước kia, mà đến giờ khắc này, nàng mới phát giác chung quy mình vẫn là một tục nhân, không hoàn toàn thờ ơ cách biệt sống qua ngày.

Cho đến khi tiếng vỗ tay tản đi, Đường Thời Ngữ cũng không giống như kiếp trước, như kẻ ngốc đứng lên, đi tới vị trí vạn người chú ý kia.

Ngón tay nàng cầm ly rượu càng lúc càng dùng sức, dùng sức đến nỗi kinh mạch trên mu bàn tay hiện rõ, dùng sức đến khi ngón tay trắng bệch, cho đến khi sắp mất lực, run nhè nhẹ.

Đột nhiên, một bàn tay dày rộng ấm áp nhẹ nhàng cướp chén của nàng, hắn kéo tay nàng xuống dưới bàn mà mọi người không thể nhìn thấy, hắn siết chặt bàn tay, giữ nàng trong lòng bàn tay.

“Đừng làm tổn thương mình, không muốn uống thì không uống.” Hắn hạ thấp thanh âm, ôn nhu nói.

Ánh mắt nóng bỏng trong suốt của thiếu niên tập trung vào nàng, nhưng nàng không nhìn thẳng vào hắn.

Đường Thời Ngữ nhìn theo tầm mắt của Trịnh Hoài Dao, quả nhiên thấy được vị hôn phu kiếp trước của nàng.

Thật trùng hợp, nam nhân kia cũng đang nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Thời Ngữ thấy được kinh diễm trong mắt của nam tử, sau đó có một tia cảm xúc rất phức tạp chợt lóe qua. Mà nàng, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng đến cực điểm, cùng với sự chán ghét.

Tất cả đều là do nam nhân này mà Trịnh Hoài Dao lâm vào điên cuồng, vì vậy mà Đường gia gặp phải kiếp nạn.

Mu bàn tay đột nhiên truyền đến đau nhức, nàng quay đầu nhìn lại, mặt Cố Từ Uyên đang âm trầm, như hổ rình mồi cũng nhìn về hướng kia.

“A Uyên, đau.”

Thiếu niên ngay lập tức buông lỏng lực đạo, chớp mắt xin lỗi, ủy khuất nói: “Tỷ đừng nhìn người kia…”

“Ồ? Tại sao?”

Cố Từ Uyên ngăn cảm xúc muốn giết người, kề sát vào nàng, ngón tay nhẹ nhàng kéo góc áo nàng, mềm giọng nói: “Tỷ nhìn ta này, hắn còn không đẹp bằng ta.”