Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng

Chương 44




Cố Từ Uyên đã lâu không gặp gương mặt này.

Hắn đứng dưới hành lang, đối đầu với hình ảnh tuyệt đẹp trên mái nhà.

Nữ tử ban đầu đội màn che, bây giờ cởi mũ, để lộ khuôn mặt tuyệt sắc. Tay trái bà cầm kiếm, cả người sắc bén bức người.

“Xuy.”

Thiếu niên dẫn đầu thu hồi tầm mắt, đè hàng lông mày thật dài xuống, thu lại sự lạnh nhạt và châm biếm trong mắt.

A Ngữ còn đang chờ hắn.

Hắn nhấc chân lên và tiếp tục đi về phía bếp nhỏ.

Nữ tử áo đỏ nhìn bóng lưng của hắn cũng không có hành động gì.

Chờ Cố Từ Uyên bưng thức ăn trở về, cái bóng trên nóc nhà đã không thấy đâu.

Người nọ dường như chỉ là đi ngang qua.

Vẻ mặt của thiếu niên lạnh nhạt, bình tĩnh như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hắn ở bên cạnh giúp đỡ Đường Thời Ngữ cả ngày, nói nói cười cười, ngẫu nhiên thừa dịp nàng không chuẩn bị thì hôn trộm, nhìn bộ dáng nàng tức giận, cười đến vui vẻ.

Nàng nói gì, hắn đều lặng lẽ lắng nghe.

Đường Thời Ngữ không có nhận thấy được khác thường.

Mắt thiếu niên vẫn sáng ngời như trước, nụ cười sạch sẽ trong suốt, răng nanh lộ ra bên ngoài biểu hiện tâm tình tốt của hắn.

Khi nhìn về phía hắn, đôi mắt vẫn tràn đầy tình yêu và sự chiếm hữu nồng nhiệt, mạnh mẽ đến nỗi tim người ta rung động.

Kể từ khi đâm thủng lớp giấy cửa sổ đó, hắn không bao giờ muốn đeo mặt nạ ngụy trang đó nữa. Tất cả áp lực kìm nén tình yêu đều phun ra như lũ lụt, tình yêu nồng nàn bao bọc nàng, nóng bỏng mà thẳng thắn.

Sau bữa tối, Đường Thời Ngữ sớm ngủ lại. Cũng không phải nàng muốn ngủ, mà là thiếu niên ra lệnh cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút.

Thân thể nàng yếu ớt, nhất định phải trải qua thời gian dài tu dưỡng và điều trị.

Hắn nói về những điều này liên quan đến sức khỏe của nàng.

Không biết có phải nàng cảm thấy gì không, khi nằm trên giường, nàng đột nhiên hỏi: “Nếu chàng rời đi, ta nên làm gì?” 

Sắc mặt của thiếu niên lập tức trầm xuống.

Hắn trừng mắt nhìn nàng, búng lên trán nàng, trừng phạt một chút.

Động tác nhìn như thô bạo, nhưng nhẹ nhàng không dùng một chút lực nào.

Lại nhéo nhéo mặt nàng, hung tợn nói: “Trừ phi ta chết, nếu không nàng đừng quyết định như vậy.”

Đường Thời Ngữ thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.

Mối quan hệ bị đảo ngược, và người không có cảm giác an toàn dường như đột nhiên trở thành nàng.

Cảm giác này khi biết được thân thế của hắn, đáy lòng bất an càng ngày càng nặng.

Rõ ràng nhiều năm đều bình an vô sự như vậy, vì sao hôm nay biết chân tướng, ngược lại cả ngày hoảng sợ bất an.

Bóng đêm trở nên dày đặc hơn.

Cố Từ Uyên canh chừng trước giường nàng một lúc, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, chậm rãi cúi người, dán lên môi nàng một hồi.

Mặc dù hôn qua trăm ngàn lần, lại chạm vào nàng, mỗi một lần đều có thể có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào này.

Chẳng bao lâu, hắn đứng dậy.

Buông màn giường xuống, xoay người rời đi, thời điểm vòng qua bình phong kia, hắn nhìn thoáng về phía giường thật sâu.

Sau đó, dứt khoát rời đi.

Thiếu niên đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Những đám mây đêm nay rất dày, không khí vẫn còn tràn ngập hương vị ẩm ướt nhàn nhạt.

Không thể nhìn thấy các ngôi sao trên bầu trời, ngay cả mặt trăng cũng bị che khuất.

Có vẻ như trời sắp mưa.

Nhưng tâm tình tốt của hắn lại không bị ảnh hưởng, A Ngữ chấp nhận hắn, ngày mai sẽ làm xiêm y mới cho hắn.

Hắn ngâm nga một bài hát nhỏ, đi tới trước cửa phòng mình.

Bỗng dưng, bàn tay đẩy cửa dừng lại.

Nụ cười của hắn ngưng đọng, ánh mắt trở nên lạnh như băng, cả người phòng bị dựng thẳng lên, thù địch dần dần tràn ra bốn phía. Hắn đưa lưng ra bên ngoài, mắt nheo lại, khóe miệng hiện lên vẻ châm biếm.

Sau lưng truyền đến một trận cảm giác áp bách mãnh liệt, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy máu trong cơ thể đang quay cuồng.

Vèo vèo –

Thiếu niên theo bản năng cúi người xuống, một luồng gió mạnh xẹt qua đầu hắn, cây đào xung quanh bị nội lực độc đoán kia tác động, cành cây lắc lư dữ dội, cánh hoa còn lại không nhiều lần lượt nhao nhao rơi xuống.

Sát ý cả người Cố Từ Uyên bốc lên, mãnh thú khát máu bị thả ra.

Hắn một bên tránh né công kích của người tới, một bên từ trong tay áo bắn ra ngân châm, trên châm có nọc độc, hắn dùng mười phần mười nội lực, không chút lưu tình phản kích.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm đột nhiên ngưng trệ.

Người đến thu thế công, không công kích nữa.

Cố Từ Uyên cong khóe miệng, trong mắt lại là một mảnh rét lạnh, hắn mang theo điên cuồng phá hủy tất cả, dốc hết toàn lực muốn đẩy người vào chỗ chết!

Trong đêm tối, bóng dáng kia nhanh đến kinh người, còn mạnh hơn gấp mấy lần so với hắn, tất cả tiến công cường thế đều bị người nọ dễ dàng hóa giải.

Đây là đối thủ khó chơi nhất mà Cố Từ Uyên gặp phải.

Thiếu niên dần dần nóng nảy, hoàn toàn mất kiên nhẫn, hắn bước nhanh hơn, bay về phía bóng người kia.

Hắn lấy ra chủy thủ bên hông, quyết đoán đâm vào cổ họng đối phương.

Mũi đao đến gần, trong giây lát bị người bóp cổ tay!

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ của nữ tử, giống như là đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, lại giống như là khinh thường.

“Không tồi, có tiến bộ.” Nữ tử hài lòng cười, cổ tay buông lỏng lực đạo.

Thiếu niên tìm được chỗ trống, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Cổ tay lật ngược, tránh thoát gông cùng xiềng xích của bà, lần nữa dốc hết toàn lực đâm!

Nữ tử sửng sốt trong chớp mắt, nhưng thân thể làm bà theo bản năng tránh né, chính là trong nháy mắt kia, mũi đao đâm vào vai phải của bà!

Bà lần nữa nắm chặt cánh tay hắn, không thể tin nhìn thiếu niên đằng đằng sát khí trước mặt.

“Ngươi có điên không?! Ngươi định giết ta à?”

Nữ tử cũng bị chọc giận, một chưởng hất hắn đi.

Cố Từ Uyên bị nội lực đánh ngã xuống đất, hắn quỳ một gối trên mặt đất, dùng mũi đao đâm trên mặt đất mới có thể ổn định thân hình.

Hắn không sao cả cười cười, một ngụm máu theo khóe miệng chảy xuống.

Thanh âm lạnh lẽm, “Ngươi đáng chết.”

Ngũ quan của Cố Vân tức giận diễm lệ trở nên vặn vẹo, bà cắn răng, “Ngươi có biết ta là ai không?!”

Hắn lau máu ở khóe miệng, vẻ mặt hờ hững, “Ta biết.”

Vết thương của Cố Vân vẫn còn chảy máu, nhưng giờ phút này bà hoàn toàn không quan tâm, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ, “Ngươi biết mà còn muốn giết ta?!”

Cố Từ Uyên đề phòng nhìn nữ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, “Là ngươi uy hiếp.”

Bất kể là cha đẻ hay mẹ đẻ, chỉ cần có khả năng trở thành trở ngại, chỉ cần là hắn không thể nào nắm trong tay chuyện xấu mà có khả năng khiến hắn và A Ngữ tách ra, đều nên tiêu diệt.

Mặc kệ người này xuất hiện ở nơi này hoặc mang theo mục đích gì, hoặc là muốn lấy cái gì từ hắn, đều chỉ có thể thất vọng trở về.

Cố Từ Uyên vốn là một thân cô độc, chưa từng có người quản hắn.

Kiếp này quan tâm duy nhất cũng chỉ có một mình A Ngữ, vì nàng, hắn có thể giết hết người trong thiên hạ.

Nhưng hắn lại biết, A Ngữ sớm muộn gì cũng sẽ biết tất cả, có lẽ ngày mai nàng sẽ biết chuyện xảy ra tối nay, hắn không cách nào giấu diếm, hắn mới hứa sẽ không lừa gạt nàng bất cứ chuyện gì.

Nếu tối nay hắn giết mẹ đẻ, tất nhiên A Ngữ sẽ thương tâm, tất sẽ cảm thấy hắn lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn bạo ngược.

Đó không phải là kết quả mà hắn muốn.

Cho nên hắn chỉ có thể bức lui.

Vết thương đó chỉ là da lông, nhưng hắn phải cho nữ tử này biết rằng nhi tử mình là một người điên, một người điên không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào đối với bà ta.

Cố Vân phục hồi tinh thần trong khiếp sợ, hiển nhiên có chút luống cuống.

Nàng lẩm bẩm nói: “Lần trước ta gặp ngươi, ngươi còn không phải như thế này…”

Lần trước cũng là bốn năm trước.

Trong am Thanh Tâm, bà nhìn thấy tiểu thiếu niên đi cùng một cô nương, hắn còn nhỏ như vậy, trong mắt lơ đãng toát ra tình yêu khắc chế khiến người ta không thể bỏ qua.

Cho tới bây giờ, Cố Vân đều cảm thấy đứa nhỏ này là phiền toái, cho nên khi mới sinh hạ hắn không lâu liền vứt bỏ hắn.

Bà sẽ thỉnh thoảng xem hắn có còn sống không, đối với bà ta, miễn là hắn còn sống là tốt.

Mối quan hệ giữa con người quá rườm rà, bà theo đuổi tự do, không bao giờ bị ràng buộc, cuộc sống theo ý muốn.

Thân duyên theo bà mà nói là trắc trở, dù sao ngay cả người yêu bà cũng có thể vứt bỏ.

Hài tử của bà vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt.

Vì thế sau khi Cố Vân lưu lại một ít bí tịch y thư võ học, không hề có gánh nặng tâm lý rời khỏi nơi này, tiếp tục chuyện du hành của bà.

Lúc này đây trở lại Phụng Kinh, bà có việc phải làm, đi ngang qua Xương Ninh Hầu phủ, liếc mắt nhìn hắn một cái, nhất thời hứng khởi, muốn thăm dò một chút công phu của hắn.

Không nghĩ đến kinh hỉ bất ngờ lớn như này.

“Cút, đừng xuất hiện nữa.”

Cố Từ Uyên chậm rãi đứng lên, dùng nội lực điều chỉnh hơi thở. Hắn bị nội thương, đây là lần đầu tiên hắn không địch lại đối thủ, tâm trạng của hắn rất tệ.

Vẻ mặt Cố Vân phức tạp nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng không nói gì nữa, che miệng vết thương, phi thân rời đi.

Bóng lưng của nữ tử áo đỏ cuối cùng biến mất không thấy.

Thiếu niên nhìn chằm chằm phương hướng kia một hồi, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Bước chân hắn chậm rãi trở về phòng, lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt lại.

Đêm đó, một cơn mưa lớn lặng lẽ đến.

Cuồng phong nổi lên, mưa to, rửa sạch tất cả ân oán, không còn dấu vết.

Sáng sớm ngày sau, Đường Thời Ngữ mơ mơ màng màng bị tiếng mưa đánh thức.

Tiếng nước ào ào quấn quanh bên tai, quấy nhiễu người ta thanh tĩnh.

“A Uyên…” Nàng vô thức hô.

Vân Hương nghe được thanh âm, từ bên ngoài bình phong lắc lư tiến vào, “Cô nương? Người tỉnh rồi à?”

Đường Thời Ngữ mở mắt ra, là màn giường quen thuộc, tầm mắt nàng dời đi, thấy được khuôn mặt thân thiết của Vân Hương.

“A Uyên đâu?”

Vân Hương treo màn giường lên, đỡ người ngồi dậy, “Uyên công tử hôm nay còn chưa dậy.”

“Không dậy?” Nàng nhíu mày, “Chẳng lẽ lại sinh bệnh…”

Trong lòng nàng hoảng hốt, vén chăn lên định xuống giường.

“A Ngữ!”

Thiếu niên thu ô, tùy ý ném ở cửa, xoay người đóng chặt cửa phòng, ngăn cản mưa gió ở bên ngoài. Hắn vứt bỏ những giọt nước trên giày, mang theo một thân hơi ẩm đi vào phòng.

Người khác còn ở gian ngoài, liền nghe thấy giọng nói của nàng muốn xuống giường tìm mình, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

“A Uyên? Chàng vào đi.”

Cố Từ Uyên nghe lời đến gần, lại dừng ở trước bình phong, dừng bước không tiến.

Hắn cười nói: “Ta cảm thấy lạnh, đợi lát nữa.” 

Đường Thời Ngữ nghi ngờ nhìn hắn, nụ cười của hắn vẫn như trước, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.

Vân Hương hầu hạ Đường Thời Ngữ rửa mặt chải đầu, thiếu niên cách vài bước xa vẫn nhìn nàng, cho đến khi hơi nước trên người bay đi hết, hắn mới chậm rãi tiến lại gần.

Đường Thời Ngữ nhớ tới mới vừa rồi Vân Hương ở bên tai nàng nói nhỏ: “Uyên công tử hôm nay dậy rất muộn, bữa sáng cũng chưa kịp chuẩn bị.”

Theo lý thuyết, Cố Từ Uyên làm chủ tử, không cần làm những việc thô lỗ kia, chỉ là hắn đều cố ý phải trải qua tất cả liên quan đến Đường Thời Ngữ một lần, bao gồm một ngày ba bữa, dù sao hắn cũng phải nhúng tay quản, mấy năm như một ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Hôm nay thật sự khác thường.

Khi người trong phòng bưng bữa sáng lên, thiếu niên lười biếng tựa vào giường, lạnh nhạt nhìn các nàng bận rộn.

“Thật đúng là có chút điệu bộ của quý công tử…” Đường Thời Ngữ lẩm bẩm nói.

Tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, Cố Từ Uyên ngồi đối diện nàng, chậm rãi ăn. Hắn chậm rãi uống một ngụm cháo, rồi gắp một ngụm rau cải.

Đường Thời Ngữ yên lặng nhìn.

Tốc độ giơ tay lên của hắn chậm hơn bình thường rất nhiều, tần suất nhai trở nên thấp hơn, nhất cử nhất động đều trở nên nhẹ nhàng, nhìn có chút tốn sức.

Sắc mặt hắn tái nhợt, sắc môi không còn hồng hào nữa, nhìn qua có chút suy yếu.

Đường Thời Ngữ nhớ rõ, mùa đông tuyết rơi dày, hắn không thích cầm ô, hắn luôn nói chưa đợi bông tuyết tan thì đã dùng nội lực sấy khô vết nước, cho nên không cần phải đánh.

Bình thường hắn ghét nhất trời mưa, bởi vì trên người sẽ mang theo khí lạnh hoặc hơi nước, như vậy hắn không thể đến bên nàng ngay khi nhìn thấy nàng, mỗi lần như vậy, hắn luôn khẩn trương dùng nội lực xua đi khí lạnh, sau đó đi qua, ôm lấy nàng.

Loảng xoảng.

Thiếu niên hoàn hồn, ngước mắt nhìn lại.

Thìa trong tay Đường Thời Ngữ rơi trở lại trong chén, trong mắt tràn đầy nước mắt, đang đau lòng nhìn hắn.

Cố Từ Uyên hoảng sợ, vội vàng muốn đứng dậy.

Nàng bước qua hắn trước một bước và đặt tay lên vai hắn.

Đường Thời Ngữ rơi lệ, trên mặt cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng thanh âm lại ức chế không được run rẩy, “Chàng bị thương phải không?”

“…… Ừm.”

Hắn biết không giấu được.

Công phu của Cố Vân rất cao, hắn điều chỉnh một đêm nhưng vẫn không hề tốt lên.

Hắn dốc hết toàn lực ức chế đau đớn tê tâm liệt phế trong cơ thể, vân đạm phong khinh cùng nàng nói cười, hắn tự nhận không lộ ra nửa phần sơ hở, nhưng vẫn không thể gạt được.

Hắn không thể đứng dậy, chỉ có thể dựa vào.

Đường Thời Ngữ đã nhìn ra, nàng đau lòng đến cực điểm.

Nàng thậm chí không dám khom lưng ôm hắn, bởi vì không biết hắn bị thương ở đâu, sợ hắn đau, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt tóc thiếu niên, ép buộc mình bình tĩnh.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Nữ nhân kia tới tìm ta.”

Cơ thể của Đường Thời Ngữ chậm lại, do dự nói: “Là nàng ta… Làm chàng bị thương à?”

“Ừm.” Thiếu niên không chút để ý cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt ở bên miệng hôn, “Ta cũng đả thương bà ta.”

“Được.”

Nụ cười của Cố Từ Uyên ngưng đọng lại, hắn chớp chớp mắt, thấp giọng lặp đi lặp lại: “Nàng nói… Được rồi à?”

“Đúng.”

“Làm sao nàng…”

Đường Thời Ngữ cố gắng khắc chế lửa giận hừng hực trong lồng ngực, người giáo dưỡng nhắc nhở nàng không thể nói ra lời lỗ mãng, đó là mẹ đẻ của A Uyên. Nhưng mặc dù vậy, nàng vẫn không thể chịu đựng được.

“Ai cho bà ta khi dễ chàng!”

Nàng quát xong một câu này, thiếu niên quỷ dị trầm mặc.

“Kỳ thật…”

Thiếu niên chột dạ cười gượng, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

“Làm sao vậy?”

“Là ta làm nàng bị thương trước.”

“……”

“………… Ồ.” Sắc mặt của Đường Thời Ngữ chậm lại, chậm rãi cúi người, hư hư ôm hắn vào trong ngực, không dám dùng sức, “A Uyên không sai, lấy lớn hiếp nhỏ chính là bà ta không đúng.”

Thiếu niên cười cong mặt, hắn cọ cọ trong ngực nàng, ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, ta đánh không lại bà ta.”

“Bà ta khi dễ ta.”

“Bà ấy đánh ta đau quá, muốn tỷ tỷ hôn một cái mới được.”